Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 238: Trần Thạch Đầu Đến Thăm (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-04 13:31:14
Người dịch: Hàn Lam
Biên soạn: Meii
Nhóm dịch: Team Cahe.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Nếu bạn thấy hay nhớ ủng hộ NP cho team dịch của mình nhé!
Chúng tôi quay trở lại nhà, Hàn Tuyết đã đi đến trường rồi, tôi học theo như Bàn Tử nói là mở toang cổng nhà ra, rồi cứ thế mà ngồi trong sân, không ngoài sự dự đoán của Bàn Tử, chẳng bao lâu sau, Trần Thạch Đầu thật sự đã đến.
Tôi giả vờ trừng mắt với ông ấy, nói: “Ông lại đến đây làm gì?”
“Diệp Tử, có vài chuyện, ta muốn nói rõ ràng với cháu.” Trần Thạch Đầu nói.
Tôi nói một cách “thiếu kiên nhẫn”: “Có gì thì nói mau đi.”
Trần Thạch Đầu kéo một cái ghế nhỏ đến rồi ngồi bên cạnh tôi, thấy cổng nhà vẫn còn mở, ông ta lại qua đó đóng cổng lại, rồi nói với tôi: “Diệp Tử, chuyện hồi nhỏ là ta giấu cháu, sở dĩ dẫn cháu theo để đi mổ bụng thi thể của cô Ngốc, không phải là vì cô Ngốc cảm kích cháu, mà là chỉ có cháu mới có thể trấn áp được cái thứ ở trong bụng của cô Ngốc.”
“Ồ?” Tôi hỏi.
“Đứa con trong bụng của cô Ngốc, là của thần sông! Năm đó nếu như cô Ngốc sinh hạ đứa con này, thần sông sẽ sống lại! Kết quả bị Trần Trụ Tử và ông Ba của cháu ngăn cản nên việc sắp thành lại hỏng! Tối hôm nay là đêm trăng tròn, ta chuẩn bị đem cô nương mà hồi trước ta mua được đi hiến tế, một khi người phụ nữ kia sinh hạ đứa con của thần sông, thần sông có thể mượn đứa trẻ này mà trùng sinh, sẽ cho ta một cơ duyên lớn!” Trần Thạch Đầu nói.
Thật ra ông ấy không biết, những thứ mà ông ấy nói, sớm đã bị chúng tôi nhìn thấu rồi, nhưng tôi vẫn giả vờ tỏ vẻ không biết gì, hỏi: “Cơ duyên lớn của ông, ông nói với tôi làm gì? Chuyện này có liên quan gì với tôi đâu chứ?”
“Sao mà không liên quan với cháu được? Diệp Tử, không giấu gì cháu, ta biết một nửa bí mật của nhất mạch trưởng tộc Trần gia, cho nên ta biết thân thế của cháu! Cháu là đứa con mà cha cháu Diệp Thiên Hoa mang từ bên ngoài về, chỉ có điều là mượn bụng của mẹ cháu để sinh cháu ra mà thôi! Cha cháu sở dĩ phải chết, chính là vì có liên quan đến cháu! Lúc đó ông ấy muốn có được thứ bên trong Mười hai hang quỷ, nên đã chọc giận một số người, mấy người đó ép ông nội cháu giết chết cha cháu!” Trần Thạch Đầu nói.
Lời mà ông ấy nói, không hẹn mà trùng hợp với những gì Trần Đông Phương nói, hai người họ tuyệt đối không thể nào đã từng thương lượng với nhau, cho nên cũng từ khía cạnh này có thể chứng minh trong chuyện này hai người họ không nói dối. Chỉ có điều, Trần Đông Phương chưa từng nói, có người ép ông nội giết chết cha tôi, còn là một số người.
“Làm sao mà ông biết được?” Tôi nhìn Trần Thạch đầu rồi hỏi.
“Là ta tận mắt nhìn thấy mà! Mấy người đó đạp trên mây trời mà tới! Ông nội cháu và cha cháu căn bản không phải là đối thủ, bây giờ chắc chắn cháu đã biết được một vài thứ rồi, ta cũng không giấu cháu nữa, mấy người đó là người trong Quỷ Đạo, giống như cha cháu và ông nội cháu cũng đều là người trong Quỷ Đạo, chỉ có điều cha cháu đã làm một số chuyện đắc tội với họ, cho nên ông ấy mới chết. Chỉ cần cháu thuyết phục được anh trai cháu giúp ta, ta chỉ cần thần sông trùng sinh, không cần thứ bên trong Mười hai hang quỷ, cái thứ đó là của cháu! Cha cháu là một người làm chuyện lớn, ông ấy thì chết cũng muốn bảo vệ an toàn cho cháu, chứng minh cháu cực kì quan trọng, chỉ cần cháu có được thứ bên trong Mười hai hang quỷ, cháu sẽ phát hiện ra sự bất phàm của mình. Còn ta chỉ cần phú quý, có được không?” Trần Thạch đầu nhìn tôi với ánh mắt thiết tha rồi nói.
Theo như cách nói của Trần Thạch Đầu, Quỷ Đạo này còn là một môn phái, còn cha tôi và ông nội đều là người trong Quỷ Đạo, điểm này lại có chút không khớp với những gì mà Bàn Tử nói, bởi vì Bàn Tử nói Quỷ Đạo tuy lợi hại, nhưng truyền nhân lại cực kỳ ít, nhưng từ trong lời nói của Trần Thạch Đầu có thể thấy, số người không hề ít. Thậm chí có thể đạp trên mây màu mà tới, cưỡi mây đạp gió, đó chẳng phải là bản lĩnh của tiên nhân sao?
Sau khi tôi suy nghĩ chuyện này xong, nhìn Trần Thạch Đầu rồi nói: “Trần Thạch Đầu, thật ra tôi biết ông cũng là một thầy phong thủy, hơn nữa trình độ rất cao thâm, dựa vào bản lĩnh của ông, lăn lộn mưu sinh chắc chắn không khó, hà cớ gì ông lại bán đứng mình cho thần sông như vậy? Có đáng không?”
Trần Thạch Đầu cười khổ nói: “Ta đã tự xem cho mình một quẻ, là mệnh ăn xin ba đời a! Ta không sợ nghèo, nhưng ta không thể để ba đứa con của ta chịu nghèo được, sau khi con cái nghèo xong thì đến cháu ta nghèo tiếp. Cho nên ta chỉ có thể liều một phen.”
“Năm đó nếu như ông dựa vào bản lĩnh của mình mà cưới một cô vợ cho đàng hoàng, dạy dỗ con cái cho tốt, bây giờ chưa hẳn là không thể trở mình!” Tôi nhìn Trần Thạch Đầu nói, có lúc tôi cảm thấy con người ông ấy rất giảo hoạt, nhưng sau khi nghe ông ấy nói, tôi lại cảm thấy ông ấy cũng rất đáng thương.
“Diệp Tử, cái thứ gọi là mệnh này, cháu không hiểu đâu, chỉ cần qua đêm nay, thần sông sống lại, cái gì ta cũng đều có!” Trần Thạch Đầu nói.
Tôi phẩy phẩy tay nói với Trần Thạch Đầu: “Ông đi đi, những lời ông nói, tôi sẽ nói lại với anh trai tôi và Bàn Tử.”

Bình Luận

0 Thảo luận