Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1100: Thủ Chân đã trở về rồi (Hoàn Chính Văn)

Ngày cập nhật : 2025-09-15 08:58:34
Lúc Hứa Trăn đi về phía sân khấu, trong hội trường vang lên lời nhận xét của ban giám khảo giải thưởng Kim Kê đối với hắn:
"Hứa Trăn đã thành công tạo nên hình tượng một vị anh hùng trí dũng song toàn, gồm cả thân thể, sức lực cùng với cảm nhận về thời kỳ, đạt đến trình độ diễn viên và nhân vật hợp thành một thể, rất có sức hấp dẫn."
"Mặt khác, Hứa Trăn ở trong phim đã cho người khác thấy cũng như khâm phục sự tu dưỡng nghề nghiệp của mình. Giữa thời tiết lạnh giá và khắc nghiệt, hắn đều tự hoàn thành tất cả các cảnh quay, không chỉ chưa từng sử dụng diễn viên đóng thế, thậm chí còn trợ giúp các diễn viên khác trong phim hoàn thành một số động tác võ thuật có độ khó cao..."
"Ha ha ha ha ha..."
Lời nhận xét này vừa vang lên, những tiếng hét đinh tai nhức óc ở hội trường lập tức biến thành một tràng tiếng cười nhẹ.
Mà ở bên dưới sân khấu, đạo diễn Từ Văn Quang thì lại đang kiêu ngạo hất cằm lên.
Nhìn xem vai nam chính nhà chúng ta này!
Người khác có phục hay không?
Lúc này, Hứa Trăn đã nhận lấy cúp vàng và bằng khen dành cho giải "Nam diễn viên chính xuất sắc nhất" từ tay khách mời trao giải, hắn cầm chắc nó trong tay, sau đó hướng về phía dưới sân khấu vừa cười vừa cúi chào.
"Cảm ơn ban tổ chức đã công nhận tôi, cảm ơn những đồng nghiệp trong đoàn làm phim "Dùng trí thắng được Uy Hổ sơn"..."
Hứa Trăn một mình đứng trên sân khấu lớn như vậy, đối mặt với hàng ngàn người phía dưới sân khấu mà thản nhiên phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải của mình.
Lần này không giống với lần trao giải Kim Kê đợt trước, càng không giống với lúc nhận được giải thị đế Ngọc Lan trước đây.
Trong số anh em bạn bè của hắn, không ai có mặt ở hiện trường, không có người nào có thể chia sẻ khoảnh khắc mang tính lịch sử này với hắn.
Hứa Trăn đứng giữa mấy ngàn người, nhưng dường như chỉ có một mình hắn.
"Vừa rồi khi ở bên ngoài hội trường tôi đã gặp được thầy Đường Mông." Hứa Trăn nhìn về phía dưới sân khấu mà nói: "Ông ấy nói với tôi rằng "Dùng trí thắng được Uy Hổ sơn" rất hay."
"Nghe vậy tôi cảm thấy rất vui. Cảm ơn thầy đã khen ngợi."
"Vừa nãy lúc ngồi ở dưới sân khấu, tôi vẫn đang suy nghĩ, tại sao tôi lại thích đóng phim?"
Nói tới đây, Hứa Trăn hơi dừng lại, đột nhiên cười nói: "Có lẽ bởi vì tôi là người thích xem phim."
Lúc này, máy quay ở hiện trường đang quét qua phía dưới sân khấu, trên màn hình lớn xuất hiện từng khuôn mặt tươi cười.
Hứa Trăn tiếp tục nói: "Với tư cách là một khán giả, một bộ phim điện ảnh hay sẽ làm tôi kích động không thôi."
"Cốt truyện tuyệt diệu, cảnh quay rung động, cách biểu cảm của diễn viên thay đổi khiến cho tôi không nhịn được phải đập bàn khen ngợi."
"Mà với tư cách là một người hành nghề diễn viên phim điện ảnh, tôi rất hy vọng tác phẩm của mình cũng có thể mang đến cho người khác sự cảm động giống như vậy."
"Loại khát vọng này xuất phát từ trong xương tủy, cảm giác vui thích này đến từ sâu thẳm trong linh hồn, khiến người khác run rẩy, khiến người khác say mê, khiến người khác khó mà kiềm chế."
Nói xong, hắn hơi ngẩng đầu lên, cười nói: "Đứng ở nơi đây, tôi rất muốn cảm ơn "Bá Nhạc" của tôi, người đó cũng chính là người quản lý của tôi, anh Kiều Phong."
"Sáu năm trước, tôi..."
Lúc hắn nói tới chỗ này, máy quay liền hướng về một góc tối không đáng chú ý trên tầng hai của khán phòng.
Trên màn hình phụ ở bốn phía của hội trường cùng lúc xuất hiện hình ảnh ở khu vực này.
Hứa Trăn thông qua màn hình được gắn ngay phía trước sân khấu mà nhìn thấy rõ người quản lý của mình, Kiều Phong, đang xuất hiện ở trong khung hình.
Hôm nay đối phương mặc một bộ âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, trên cổ đeo nơ nhỏ màu đỏ, vừa cao vừa mập mạp. Kie6u Phong đang có biểu cảm rất vui mừng.
Mái tóc của Kiều Phong được uốn tỉ mỉ, gã thậm chí còn trang điểm, lúc này đang khóc đến nỗi chảy nước mũi.
Hứa Trăn hơi ngẩn ra.
Anh Kiều vào trong hội trường từ lúc nào?
Hội trường này thật sự lớn nha, còn có cả chỗ ngồi cho người thân và bạn bè!
Tại sao anh Kiều lại không nói với hắn tiếng nào vậy?
Tuy Hứa Trăn mừng thầm trong bụng, những những lời trong miệng lại không bị ảnh hưởng, hắn vẫn tiếp tục đọc bài phát biểu cảm nghĩ nhận giải đã được chuẩn bị kỹ càng của mình.
Lúc này, máy quay chậm rãi hướng ra xa, phạm vi quay hình càng lúc càng rộng.
Hứa Trăn ngước lên, hắn lần lượt nhìn thấy chủ tịch hội đồng quản trị của mình, Thái Thực Tiễn, cùng với trợ lý Chu Hiểu Mạn, và rất nhiều nhân viên công tác trong công ty đang xuất hiện trên màn hình.
Hắn đang suy nghĩ có nên thêm hai câu vào trong bài phát biểu của mình, tiện thể quảng cáo cho Lang Gia Các hay không, thì lúc này trong màn hình xuất hiện một bóng người.
Hứa Trăn bỗng nhiên khựng lại.
Đó là một ông lão có vóc dáng không cao lắm, khoảng bảy mươi mấy tuổi, trên người ông ấy mặc một chiếc áo bông màu xám đậm, trên đầu đội mũ len màu xám.
Lông mày của ông lão đã trụi hết một nửa, hai má đã hóp đi nhiều, trên khuôn mặt dãi dầu sương gió đầy các nếp nhăn, trong mắt mang theo ý cười ôn hòa.
Là sư phụ.
Là sư phụ của hắn, hòa thượng Liễu Nhiên.
Lúc này ở trên sân khấu, MC điều khiển chương trình nhìn thấy Hứa Trăn bỗng nhiên ngừng nói, liền vừa cười vừa nói đỡ cho hắn: "Bây giờ, những người đang xuất hiện trên màn hình là người thân và bạn bè của Hứa Trăn."
"Có lẽ là do "Ảnh đế" của chúng ta không nghĩ tới bọn họ sẽ xuất hiện ở đây phải không?"
MC điều khiển chương trình nói: "Hứa Trăn, anh có lời gì muốn nói với họ không?"
Trên sân khấu, Hứa Trăn vẫn ngơ ngác nhìn màn hình lớn trước mắt như cũ, giống như không hề nghe thấy MC đang nói gì.
Trên màn hình, hòa thượng Liễu Nhiên đang nhìn đồ đệ ngốc của mình từ xa, ông nhếch môi nở nụ cười. Tiếp đó ông ấy cúi người xuống, cầm lấy bảng đèn led từ dưới chân lên giống như đang làm ảo thuật, sau khi nhìn rõ thì giơ cao qua đỉnh đầu.
Phía trên đó là sáu chữ huỳnh quang lớn "Trăn của tôi là giỏi nhất".
"Ha ha ha ha ha..."
Chỉ trong chốc lát, toàn thể hội trường đều cười vang.
MC điều khiển chương trình cũng không nhịn được mà bị ông lão này chọc cười.
Y quay đầu lại nhìn về phía Hứa Trăn đứng cách đó không xa, vừa định nói hai câu tương tác với Hứa Trăn thì nhìn thấy hắn ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn tấm biển huỳnh quang không đáng chú ý ở phía tây tầng hai của khán phòng, viền mắt hơi ửng đỏ.
MC điều khiển chương trình bỗng nhiên ngừng nói.
...
Một hồi lâu sau, Hứa Trăn vẫn không nói gì.
Hội trường rộng lớn, đám đông ồn ào, vào đúng lúc này giống như tất cả điều biến mất không còn tăm hơi.
Hắn đứng trên sân khấu, cầm lấy chiếc cúp vàng thuộc về ảnh đế, nhưng trong mắt cũng chỉ có hình ảnh ông lão đang giơ bảng đèn led cách xa mấy chục mét kia.
Một lát sau, một giai điệu du dương phát ra từ trong loa phát thanh, giống như là kỹ thuật viên âm thanh tại hiện trường đang cổ vũ hắn vậy.
Ở dưới sân khấu, lúc khán giả nghe thấy giai điệu quen thuộc này thì cũng vô thức ngâm nga theo giai điệu đó.
"Một mình đứng trên sân khấu này, nghe tiếng vỗ tay vang lên."
"Trong lòng tôi có vô vàn cảm xúc."
Người ngâm nga theo ngày càng nhiều, còn có người vỗ tay theo nhịp.
"Bao nhiêu thanh xuân đã không còn nữa, bao nhiêu tình cảm đã đổi thay."
"Tôi vẫn còn tình yêu của bạn."
"..."
Một làn sóng giọng trầm dần hình thành trong hội trường.
Trên sân khấu, đôi mắt của Hứa Trăn khẽ run lên.
Hắn lui về phía sau hai bước để nhìn các khán giả ở phía dưới sân khấu rồi sau đó cúi chào một cái thật sâu.
"Tiếng vỗ tay vang lên, trái tim tôi càng hiểu rõ."
"Tình yêu của bạn tồn tại bên tôi."
"..."
Giữa những tiếng vỗ tay và tiếng hát của toàn thể hội trường, Hứa Trăn cầm lấy chiếc cúp của mình mà rời khỏi sân khấu, đi thẳng về phía khán phòng.
Ánh đèn huỳnh quang màu vàng ấm áp chìm trong biển người mênh mông, trông có vẻ cực kỳ yếu ớt, không hề thu hút chút nào.
Nhưng chính ánh đèn không đáng chú ý chút nào này, ở trong mắt Hứa Trăn, lại có vẻ ấm áp lạ thường, còn chói lọi và lóa mắt hơn cả ánh sáng mặt trời.
Nơi đó, chính là nhà.
Là chốn dung thân của hắn.
Ánh mắt của Hứa Trăn hoàn toàn mông lung.
Hắn xuyên qua biển người, đi từng bước về phía nơi phát ra ánh sáng kia.
Mọi người trên thế giới yêu thích hắn bởi vì vẻ ngoài của hắn, ngưỡng mộ hắn bởi vì khả năng diễn xuất của hắn, khâm phục hắn bởi vì sự chuyên nghiệp đáng kính, khen ngợi hắn bởi vì nhân phẩm cao đẹp...
Nhưng chỉ có một người, không để ý bất cứ thứ gì.
Luôn quan tâm hắn bởi vì hắn là Hứa Trăn.
"Sư phụ..."
Hứa Trăn đi lên tầng hai của khán phòng, nhìn thấy bóng dáng ông lão thân thương đang giơ đèn led.
Hòa thượng Liễu Nhiên nhoẻn miệng cười, hạ bảng đèn trong tay xuống.
"Thủ Chân đã trở về rồi!" Sư phụ vừa cười vừa ôm lấy hắn.
Hứa Trăn gật đầu, không nói lời nào, mặc cho nước mắt lặng lẽ chảy xuống hai gò má.
(Hoàn chính văn)
=>Một cái kết vội nhưng rất dễ chịu, liên quan tới truyền kỳ Hứa Trăn thì vẫn còn tiếp tục, nhưng câu chuyện kể lại xin dừng tại đây.
A Trăn, chúc cậu bình an, tiền đồ như gấm!
Cũng chúc phúc cho nhóm bằng hữu của A Trăn có thể thực hiện được giấc mộng đời mình, một đường bằng phẳng đến tương lai.
Chúc các vị đạo hữu đã đồng hành đến tận cái kết của câu chuyện, luôn luôn khỏe mạnh bình an, mọi chuyện thuận tâm!
Cảm ơn mọi người rất nhiều ><
À.... Chúng ta vẫn còn phiên ngoại, mọi người đón xem nhé! !
"Bịch!"
Trong một căn hộ cao cấp khu Tây Bắc ở thủ đô, một người đàn ông trẻ tuổi dáng người cao lớn hung dữ ném điện thoại xuống đất, mặt mày vốn đẹp trai nhưng bây giờ cả khuôn mặt đều bị bóp méo, trong miệng toàn là những câu nói tục tĩu.
"Muốn chết! Hứa Nhị Cẩu cậu muốn chết lắm sao! !"
Gã nắm lấy tóc mình, nhìn thấy thứ gì là ném mạnh thứ đó xuống đất, chỉ chốc lát sau, trong phòng đã là một mảnh hỗn độn.
Người đàn ông này tên là Hạ Tuấn Ninh, là một thần tượng nổi tiếng.
Nhưng mà nửa năm gần đây, sự nghiệp của Hạ Tuấn Ninh lại liên tiếp gặp phải nhiều chuyện mà bị thương nặng, nhân khí giảm sút không phanh.
Nguyên nhân tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ cùng một người - Hứa Trăn.
Hoặc là, Hứa Trí Viễn.
Gã không biết rõ tên của hắn đã đổi từ khi nào.
Nửa năm trước, Hạ Tuấn Ninh từng đóng vai chính trong một bộ phim gián điệp, tên là Long Đàm, trong bộ phim đó Hứa Trí Viễn vào vai người hầu nhỏ "Nhị Cẩu" của gã.
Lúc đó, Hứa Trí Viễn bị chụp lén ở trường quay với 11 thế thân của gã, châm chọc gã không chuyên nghiệp. Trong cơn giận, Hạ Tuấn Ninh trở tay hất cốc nước vào Hứa Trí Viễn, phát tiết lên đối phương trong lúc quay phim.
Quan hệ của hai người gây loạn không thể giải hoà, kết thành mối thù.
Kết quả không biết có ai chết hay không nhưng đầu năm nay trong đoàn làm phim "Tuyệt đại song kiêu", Hạ Tuấn Ninh lại gặp phải "Hứa Nhị Cẩu".
Mà lần này, mối thù của hai người càng lớn---- Hứa Nhị Cẩu cướp nhân vật của gã.
Cướp đi tài nguyên vốn nên thuộc về gã.
Tháng trước, "Tuyệt đại song kiêu" lên mạng, Hạ Tuấn Ninh trơ mắt nhìn số liệu phát sóng của bộ phim này một đường đi lên cao, nhiều lần leo lên bảng hot search. Trơ mắt nhìn nhiệt độ của tên tuyến mười tám kia nổi lên như tên lửa bay lên, thậm chí còn có người không ngừng chế giễu gã...
Đáng hận nhất chính là, đám khốn nạn trên mạng còn không ngừng làm nóng độ nổi tiếng của mình.
Nói cái gì nhan sắc Hạ Tuấn Ninh ngày càng đi xuống, thử trang điểm theo hướng độc ác, gây chuyện làm thay đổi ánh mắt nhìn của đoàn làm phim. Ngược lại, là thành tựu "Tuyệt đại song kiêu" của Hứa Trăn, nam thần cổ trang thế hệ mới, cùng một kiểu áo trắng biến Hạ Tuấn Ninh thành cặn bã...
---- Cái này có gì đặc biệt chứ? Muốn giẫm lên vị trí của gã sao? !
Hạ Tuấn Ninh tức giận đến mức huyết áp tăng vọt, con mắt tức giận đến mức hiện rõ từng tơ máu.
"Kèn kẹt----"
Đúng lúc này, tiếng cửa vang lên.
Cửa căn hộ được kéo ra.
Người đại diện của Hạ Tuấn Ninh đi vào, nhìn thấy cảnh tượng lộn xộn khắp phòng, ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc trong khoang mũi mà không nhịn được phải nhíu mày.
"Tôi nói cậu..."
Người đại diện đè nén cơn giận, thấp giọng nói: "Làm sao, người ta nói cậu béo, nói giá trị nhan sắc của cậu dần đi xuống, chỉ vì thế mà bản thân cậu thật sự cũng muốn đi theo con đường này?"
Hạ Tuấn Ninh bật người ngồi thẳng trên ghế salon, im lặng không nói gì.
Người đại diện thở dài, cúi xuống dọn dẹp đèn sàn, máy tạo độ ẩm với các đồ dùng khác trên mặt đất rồi đi đến ban công, kéo rèm cửa phòng khách, cửa sổ ra.
Ánh mặt trời giữa trưa xuyên qua cửa sổ sát đất lớn của ban công chiếu vào phòng khách, bầu không khí ảm đạm trong căn hộ cũng bị không khí trong lành bên ngoài bay tới làm phai nhạt hơi thở u ám như vũng bùn trong phòng, lúc này mới miễn cưỡng tiêu tán một chút.
Người đại diện đi tới bên cạnh Hạ Tuấn Ninh ngồi xuống, lấy ra một văn kiện từ trong cặp, nói: "Long Đàm sắp lên sóng, hơn nữa còn là chương trình vàng của Xoài Vệ Tv."
"Cho dù cậu có suy thoái như thế nào đi nữa thì việc tuyên truyền nhất định phải làm."
"Thành tích của bộ phim này rất quan trọng đối với cậu sao!"
Nghe được những lời này, Hạ Tuấn Ninh mới có một chút phản ứng.
"Long Đàm"?
Bộ phim gián điệp năm ngoái?
Tự nhiên có một cảm giác vui vẻ được sinh ra.
"Long Đàm" là lịch sử đen tối của "Hứa Nhị Cẩu"!
Hình tượng của gã trong bộ phim đó vô cùng khác so với thời kỳ "Tuyệt đại song kiêu"!
Mà bản thân hắn trong bộ phim đó cao lớn đẹp trai,
Cơ trí lãnh khốc, nhan sắc hoàn hảo trên đỉnh cao, toàn bộ quá trình đều áp đảo hình tượng cặn bã của đối phương.
Hạ Tuấn Ninh lảo đảo đứng lên từ trên ghế sa lon, thật sự muốn cười lạnh ba tiếng.
Thiên đạo trên trời làm gì có tha cho một ai!
Dám cướp đồ của gã sao?
Để rồi xem gã sẽ bắt họ phải trả lại gấp mười lần, gấp trăm lần cho gã! !
......
Đồng thời, ở bên phía Hứa Trăn.
Kiều Phong cũng vừa nhận được tin "Long Đàm" sắp ra mắt, tức giận đến mức gần như bốc khói.
Kịch bản rách nát này đã không bán được vì Hứa Trăn nổi giận, đài truyền hình này muốn cọ độ hot, chắc chắn sẽ lật lại.
Kiều Phong cũng đã nói với đài truyền hình, "Nhị Cẩu" trong "Long Đàm" không phải Hứa Trăn, là anh trai hắn, anh trai hắn!
Tại sao cứ phải đi cọ độ hot của người khác? !
Nghệ sĩ nhà mình vừa đánh dấu danh hiệu "nam thần cổ trang", chưa đầy hai ngày sau, đã bị một chậu nước lạnh lớn dội vào đầu!
Bên này gã tức giận đến nổi trận lôi đình, nhưng mà, Hứa Trăn ở một bên lại giống như một người không có việc gì, như không có việc gì mà đọc sách làm bài dưới đèn bàn.
Kiều Phong đờ đẫn nhìn lại, chỉ thấy Hứa Trăn cúi đầu, dùng đầu bút khẽ chạm vào một khoảng trống trên tập bài tập, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Xa nghĩ năm đó, Tiểu Kiều mới gả, tư thế oai hùng. Phẩy nhẹ quạt lông, trong lúc đàm tiếu, tan thành mây khói..."
Kiều Phong: "..."
Được rồi, tốt lắm! Tan thành mây khói!
Tâm lý của nghệ sĩ nhà tôi thực sự là khiến người khác yên tâm! !
Chỉ chốc lát sau, hoàn thành xong mấy câu bài tập, Hứa Trăn thấy bộ dáng đứng ngồi không yên của Kiều Phong mà không nhanh không chậm nói: "Anh Kiều cần gì phải bực bội như vậy."
"Long Đàm cũng không phải do tôi quay, vừa lúc mượn cơ hội này thanh minh cho công chúng, đây cũng là một chuyện cần phải nói, chẳng phải là rất tốt sao."
Kiều Phong nghe hắn nói như vậy, không nhịn được thở dài một tiếng, nói: "Quả thật không phải do cậu quay. Nhưng Hứa Trí Viễn lại có một gương mặt giống như cậu, nói chung vẫn sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của khán giả đối với cậu!"
"Huống chi, thanh minh thì có ích lợi gì?"
"Trừ phi là ảnh hậu ảnh đế, thiên vương siêu sao, nếu không người bình thường ai quan tâm đến cuộc đời của cậu?"
Nghe nói như vậy, Hứa Trăn gật đầu, nói: "Đúng thật."
"Hai diễn viên hoàn toàn không liên quan đều có khả năng bởi vì bộ dáng giống nhau mà bị nhận sai, huống chi là anh em sinh đôi."
Kiều Phong nhìn thấy thái độ này của hắn, không hiểu sao lại càng tức giận, không nhịn được kêu lên: "Cậu còn gật đầu!"
"Bộ phim này vừa phát sóng, nhân khí của cậu sẽ bị tổn thất rất nhiều, cậu có biết hay không!
Hứa Trăn nhìn thấy vẻ mặt hận sắt không thành thép của Kiều Phong mà mỉm cười.
Hắn cúi đầu một lần nữa, vẻ mặt tự nhiên mở một quyển sách luyện tập khác, lạnh nhạt nói: "Một uống một thôi, chẳng lẽ định trước. Lan Nhân Nhụy Quả, tất có lai nguyên."
"Nếu không phải vì Hứa Trí Viễn, tôi cũng sẽ không đi theo con đường diễn viên này."
"Nếu mọi chuyện đều là vì hắn mà lên, vậy hôm nay phim truyền hình của hắn ảnh hưởng đến tôi cũng coi như là một loại nhân quả."
Hứa Trăn nói: "Giải quyết được nhân quả mới có thể an nhàn. Anh Kiều không cần quá để ý."
Kiều Phong: "..."
Lại không nói nên lời.
Gã nhìn thái độ thong dong tự nhiên của nghệ sĩ nhà mình, nghe giọng nói dịu dàng trong tai, yên lặng im miệng.
Quên đi, cứ để như vậy đi.
Vừa lúc nhân cơ hội này nói rõ triệt để chuyện Hứa Trăn không phải Hứa Trí Viễn với công chúng.
Mặc dù đây không phải là một thời điểm lý tưởng, nhưng nếu hoạt động tốt, nói không chừng cũng có thể xào một làn sóng nhiệt, mọi thứ không nhất thiết là xấu.

Bình Luận

0 Thảo luận