Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cao Thủ Thâu Hương

Chương 248: Đầu lở loét chân chảy mủ (2)

Ngày cập nhật : 2025-12-03 21:47:53
Do Lưu Ngọc Thúy sắm vai cho nên Tống Thanh Thư vẫn Luôn không có hào cảm vói nhân vật Kiên Ninh này. Tuy hắn vô cùng bộỉ phục khả năng diễn giống như thật của Lưu Ngọc Thúy, nhưng dung nhan của nàng ta thật sự không thê nào chấp nhận được. Biết sao giờ, Tống Thanh Thư có đôi túc chính tà một nam nhẫn nông cạn như vậy đấy.
Cho dù trong mây bản Lộc Đỉnh Ký khác, có không ít mỹ nữ sắm vai nhân vật Kiến Ninh, nhưng ấn tượng mà Lưu Ngọc Thúy mang tại cho hắn tại không thể nào xóa nhòa, cũng không thể nào thay đổi được hình tượng "Kiêh Ninh không chi biến thái, mà còn cực xấu" Trong tòng Tống Thanh Thư.
"Ờ, đúng rồi, còn cả A Từ mà cô ta đóng nữa. Hy vọng A Tử ở thế giới này đừng có mang bộ dạng đó." Tống Thanh Thư tẩm bẩm, "Có điều ở Yến Từ ổ đã kiến thức qua A Chu, bọn họ tà cùng một mẹ sinh ra, chắc không khác nhau nhiều đâu."
"Cẩu nô tài, bản công chúa đang hỏi ngươi đó!" Kiến Ninh trước đó ân cần hỏi thăm, nào ngờ Tống Thanh Thư lại không hề có ý đáp lại, ngược lại vẫn ở đó lẩm bẩm một mình, bản tính của Kiến Ninh lại lập tức bại lộ.
"Quả nhiên thô bỉ bất kham!" Tống Thanh Thư nhìn nàng ta với vẻ khinh bỉ, trực tiếp tát cho một cái.
Một tiếng bạt tai giòn tan vang lên, Kiến Ninh ôm mặt nhìn hắn với vẻ không thể tin nổi: "Tên cẩu..." Còn chưa nói hết đã bị Tống Thanh Thư điểm á huyệt.
Động tác của Tống Thanh Thư quá nhanh, hơn nữa cố ý dùng thân thê che tầm mắt trước sau, bởi vậy những người còn Lại không phát hiện hành vi đại nghịch bất đạo của hắn.
"Ngươi sau này còn dám mắng ta một tiêhg như vậy, ta sẽ cho ngươi một cái bạt tai. Đừng hy vọng vào những thị vệ khác, chắc hắn ngươi cũng đã nghe nói qua về võ công của ta rồi, nếu chọc cho ta điên Lên, giết sạch những người còn Lại, rồi bán ngươi vào kỹ viện, để cho cả ngàn người cưỡi ngươi."
Tống Thanh Thư Lạnh Lùng nhìn nàng ta, có một số nữ nhân Là để yêu thương, có điều cũng có một SỐ nữ nhân Là trời sinh đã đáng ăn đòn, Kiến Ninh chính Là đóa hoa Lạ trong dạng này.
Thấy trong ánh mắt nàng ta tộ ra vẻ cầu xin, Tống Thanh Thư từ trong ngục lấy ra một viên thuốc đường, trực tiếp nhét vào miệng nàng ta rồi thuận tay giải á huyệt cho nàng ta, "Vừa rồi đã cho ngươi ăn kỳ độc 'đầu lở loét chân chảy mủ' trong võ lâm, công hiệu của nó chắc nghe tên là đoán được rồi, không cần ta phải giải thích nữa đâu đúng không."
"Công chúa, như thế chỉ sợ. . . Chỉ sợ không hợp với lễ nghi." Cung nữ do dự nói, dựa theo quy củ của hoàng thất, công chúa trước lúc xuất giá tất nhiên không được quá thân mật với nam nhân khác. Cô nam quả nữ ở chung một phòng, rất hiển nhiên là vượt quá lễ nghĩa.
"Ta là công chúa hay ngươi là công chúa!" Kiến Ninh nghe vậy liền nổi giận, thầm nghĩ bị Tống Thanh Thư khi dễ thì cũng thôi, hiện tại ngay cả một tiểu cung nữ cũng dám dạy bảo mình? Thế là liền rút một cây châm đâm vào người cung nữ, "Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi." Thương thế trên người Tống Thanh Thư vẫn chưa khỏi hoàn toàn, vừa sắp xếp xong thì về phòng, vận công điều tức.
Nhận được thông tri của cung nữ, Vi Tiểu Bảo tới phòng của Kiến Ninh, cười nịnh nói: "Công chúa tìm nô tài đến không biết có gì phân phó." Trong lòng lại mắng thầm: Ngươi đúng là nghiệt chủng, hiện giờ Tiểu Huyền tử mắt không thấy tâm không phiền, đuổi ngươi tới Sơn Hải quan, đáng tiếc một ngày nào đó Tiểu Huyền tử sẽ động thủ với Ngô Tam Quế, chắc không bao lâu nữa, tiểu tiện nhân sẽ thành quả phụ... Nói xong giục ngựa phi lên trước, chẳng muốn ở đây thêm một chút nào.
Nhìn Tống Thanh Thư rời đi, trong mắt Kiến Ninh hiện lên một tia oán độc, gọi một nha hoàn tới phân phó: "Đợi lát nữa khi tới trấn trên nghỉ tạm, ngươi lặng lẽ thông tri cho Vi tước gia, bảo hắn tới phòng ta." Kiến Ninh thấy vẻ mặt của hắn không giống như đang nói đùa, trên mặt lập tức nở nụ cười, mị nhãn như tơ nũng nịu nói: "Tống đại nhân, Tống ca ca, nô tỳ lúc trước có mắt như mù, có gì đặc tội xin Tống đại ca người lớn không chấp trẻ nhỏ, tha thứ cho nô tỳ."
Cả người Tống Thanh Thư lạnh run, nhìn nàng ta với vẻ ghét bỏ: "Đừng có dùng cái giọng ghê tởm đó để nói chuyện với ta, chỉ cần ngày sau ngươi đừng nói năng linh tinh, ta tất nhiên sẽ không để ngươi chết." "Trên đời nào có loại thuốc cổ quái đó?" Kiến Ninh hoảng sợ, hỏi lại.
"Tin hay không tùy ngươi." Thanh Thư hừ lạnh một tiếng, "Sau này mỗi ngày sẽ cho ngươi một viên giải dược để áp chế độc tính của nó. Có điều nếu ngươi cả gan nói ra việc hôm nay, hắc hắc, chờ biến thành một vũng máu nhão nhoét đi." "Vâng vâng vâng..." Cung nữ bị đau vừa né vừa nói.
Sau hai mươi dặm, đội ngũ đưa dâu ngừng lại ở một thành nhỏ, tri huyện đón đoàn người nghỉ tạm trong một biệt viện của gia đình đại phú địa phương.
Kiến Ninh công chúa túc này đang bưng một bát sứ, bên trong đựng nước ô mai ướp lạnh, vừa dùng muỗng múc ăn vừa nói: "Một Huyện lệnh nho nhỏ không ngờ cũng có đá."
Lúc này đang vào thời tiết nắng gắt, mùi hoa quế trong nước ô mai tỏa khắp phòng, nghe tiếng miếng đá nhỏ và muỗng va vào nhau, Vi Tiểu Bảo không khỏi thèm nhỏ dãi.
Chú ý thấy vẻ mặt của hắn, Kiến Ninh phất phất tay: "Thưởng cho Vi tước gia một chén để giải khát."
Vi Tiểu Bảo mừng rỡ, nhận lấy ^nước ô mai xì xụp uống mấy ngụm, chỉ cảm thấy khí lạnh xuống thẳng ngực, sung sướng không nói nên lời, trong lòng thầm nghĩ: Nể tình bát nước ô mai tạnh này, lão tử về sau sẽ 'không mắng thầm ngươi là tạp chủng nữa... Đợi đã, sao lại hoa mắt thế này?
Rầm một cái, Vi Tiểu Bảo ngã quỵ xuống bàn, lập tức bất tỉnh nhân sự.
Cũng không biết qua bao lâu, đầu óc Vi Tiêu Bảo mới từ từ tỉnh táo Lại, chỉ cảm thấy cả người tạnh tẽo, rồi chợt nghe thấy tiêng cười khúc khích, mở bằng mắt, chỉ thấy công chúa đang cười hì hì nhìn mình.
Vi Tiếu Bảo "a" một tiếng, phát giác mình đang nằm dưới đất, vội vàng muốn chống tay đứng tên, nào ngờ tay chân đều bị trói chặt thì giật nảy mình, giãy dụa mấy cái, không ngờ chút không thê động đậy, quần áo trên người đã bị cởi sạch, đang trần như nhộng, tần này tại sợ tói mức choáng váng.
Kiến Ninh cười Kiến Ninh: "Cẩu nô tài, tỉnh rồi à?"
"Công chúa, đừng đùa vậy chứ." Vi Tiểu Bảo trong lòng kinh nghi bất định, xú bà nương này trói thì trói, nhưng cớ sao tại lột sạch quần áo của mình?
"Ai đùa với ngươi?" Kiến Ninh sầm mặt, một cước đá vào hông hắn, Vi Tiểu Bảo đan đớn nhe răng nhếch miệng, "Nói đi! Ngươi và hoàng đế ca ca có phải có gì giấu ta không?"

Bình Luận

0 Thảo luận