Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cửu Long Kéo Quan

Chương 1356: Lấy Gì Làm Kiếm?

Ngày cập nhật : 2025-09-10 10:39:57
Hắc Ám Chi thủ bao trùm khoảng không trên đỉnh núi Bất Chu, như thể nó muốn bắt lấy toàn bộ Quy Khư trong lòng bàn tay.
Vĩnh Dạ Chi Quân là vị chiến tướng lớn mạnh nhất dưới trướng Thiên đạo, cũng là một trong hai người con trai mà ông ta tự tự hào nhất.
Kế hoạch diệt thế của tứ linh thần thú đã thất bại, gây tổn hại nghiêm trọng đến khí số Nhân gian tam giới, giờ đây Thiên đạo lại phái đi Vĩnh Dạ Chi Quân, bóng tối bủa vây, ông ta thực sự muốn hủy diệt cả Nhân gian, mà Ma đạo tôi là người đầu tiên phải gánh chịu lấy.
Lúc này, Nhân đạo và Tiên đạo vẫn chưa thoát khỏi nỗi bi thương to lớn, m Ty và toàn bộ lục đạo luân hồi thì đều đang phải hứng chịu lời nguyền của Thiên đạo, Côn đã không còn ở Nhân gian nữa.
Tai họa ập đến Quy Khư, định sẵn chỉ có thể do một mình Ma đạo gánh lấy.
Huyền quan, hơi nước bốc lên, suối chảy, mây trôi khắp trời.
Núi sông, mặt đất như măng mọc sau mưa, núi biển nối liền, mỗi tấc đất màu mỡ ở huyền quan đều tràn trề sức sống mãnh liệt.
Tuy nhiên, sinh cơ có nhiều hơn nữa thì cũng không khiến huyền quan trở nên sống động.
Cây cỏ xanh mướt trước mặt tựa như một bức tranh sơn thủy đẹp động lòng người, dù bức tranh có đẹp đến mấy thì cũng vẫn là một thứ đồ vật.
Những ngôi sao tuy sáng lấp lánh nhưng lại giống như đồ trang trí, vì dưới những vì sao đó chẳng có một ai.
Trong hồ nước không có cá, trên trời xanh không có chim bay.
Tôi đã từng nhờ Chu Tước bay khắp huyền quan của tôi, để tìm nơi hạt giống sự sống được sinh ra.
Tôi dùng thần niệm để gọi Chu Tước, một lúc sau Chu Tước bay đến gặp tôi.
"Ma Đạo Tổ Sư, ta không thể không thừa nhận, huyền quan của ngươi quả thực rất rộng lớn, mà bên trong một huyền quan thênh thang như vậy muốn tìm được hạt giống của sự sống thì cũng không phải là chuyện dễ dàng gì."
"Ta biết, nên lần này ta gọi ngươi là muốn nói với người rằng ngươi không cần phải tiếp tục tìm kiếm hạt giống sự sống nữa."
"Tại sao?"
"Bởi vì ngươi sẽ không bao giờ tìm thấy nó."
"Ý của ngươi là, bên trong huyền quan của ngươi vĩnh viễn sẽ không có hạt giống của sự sống sao?"
"Có, ngay từ đầu đã có rồi."
"Vậy tại sao ta không thể nhìn thấy nó?"
"Đương nhiên là ngươi không thể thấy được. Mãi đến hôm nay ta mới biết được hạt giống sự sống có nghĩa là gì."
"Là gì chứ?"
"Là ta."
Nói xong, tôi phất tay ra hiệu cho Chu Tước rời đi.
Sau đó tôi buông lỏng thần hồn mình, để mặc nó tan biến vào giữa đất trời bên trong huyền quan.
Thần hồn tiêu tán, biến thành vô tận mảnh vụn thần niệm.
Tôi bắt đầu chạm vào từng tấc đất bên trong huyền quan và lấy sức mạnh từ đó.
Tôi lại vươn tay chạm vào từng ngôi sao trời, nhẹ nhàng lau đi lớp bụi trên các ngôi sao, để chúng lần nữa phát sáng rực rỡ.
Tôi vốc lên một nắm nước biển, hít lấy mùi tanh mặn của nước biển rồi lại đẩy nước biển ra xa, tạo nên từng vòng sóng biển.
Núi xanh rọi người, đồng hoang gió thổi, mây trắng mềm mại bồng bềnh.
Mỗi một tấc bên trong huyền quan đều bật lên niềm vui trong lòng.
Chúng đều là những vật thể chết, nhưng khi chúng tiếp xúc với thần niệm của tôi, chúng dường như được sống lại vậy.
Thật là một thế giới tràn đầy sức sống, trong lòng tôi không khỏi cảm thán.
Thật đáng tiếc là tôi không có nhiều thời gian, không thể trải nghiệm một cách trọn vẹn.
Sau khi thần niệm rốt cuộc cũng trèo đèo lội suối, chạm đến toàn bộ ngóc ngách bên trong huyền quan xong, thần niệm bắt đầu tụ lại trên không trung.
Mỗi một mảnh thần niệm đều mang theo sức mạnh của huyền quan, tập hợp lại thành thần hồn, chiến hồn bất tử.
Thần hồn mới cao ngàn thước, oai nghiêm, lẫm liệt và trang nghiêm, mỗi tấc hồn phách non trẻ đều tràn đầy sức mạnh và hy vọng.
Khuôn mặt này, tôi cũng quen thuộc, nhưng cũng có chút xa lạ.
Quen là vì khuôn mặt là của chính tôi, lạ vì thần hồn mới này sở hữu sức mạnh vượt quá tầm kiểm soát của tôi.
...
Ở thế giới bên ngoài, tôi vẫn đang đứng trên đỉnh núi Bất Chu, toàn thân đầy máu cùng vết bầm tím, mỏng manh đến mức có cảm giác như mình sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Dưới chân núi Bất Chu, Khương Tuyết Dương vẫn không nỡ rút lui.
"Tuyết Dương mau mau dẫn đệ tử Ma đạo rời khỏi núi Bất Chu ba trăm dặm."
"Tạ Lan, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?" Tuyết Dương lớn tiếng hỏi.
"Em sẽ sớm biết thôi, còn bây giờ thì mau rời đi ngay."
"Không, em sẽ không trơ mắt nhìn anh cùng núi Bất Chu cùng nhau bị hủy diệt."
"Núi Bất Chu sẽ không bị phá hủy, anh cũng vậy, tin tưởng anh, hãy nhanh chóng rời đi."
Cuối cùng, Tuyết Dương ngừng tranh cãi với tôi, đem đệ tử Ma đạo sơ tán khỏi núi Bất Chu.
Tôi đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, mấy đại quân ngàn vạn đang cùng Khương Tuyết Dương rút lui, mỗi đi một bước lại quay đầu nhìn.
Đệ tử Ma đạo rất coi trọng tình nghĩa, chưa kể núi Bất Chu còn là tổ đình của Ma đạo ta.
Trừ khi Quy Khư bị tiêu diệt, bảo bọn họ từ bỏ sinh tử còn hơn là từ bỏ núi Bất Chu.
Tất nhiên, tôi có thể hiểu được quyết tâm bảo vệ Ma đạo của họ, nhưng người có thể bảo vệ M đạo lúc này là tôi, không phải họ.
Nếu họ còn ở lại đây, họ sẽ trở thành vật hy sinh của diễn biến tiếp theo trong trận chiến.
Phía trên bầu trời, Hắc Ám Chi Thủ xòe năm ngón ra, như thể có thể ụp xuống và tóm lấy bất cứ lúc nào, nhưng nó lại vẫn đang chờ đợi.
"Tại sao ngươi không xuống tay đi?" Tôi hỏi vào không trung.
"Ta đang đợi ngươi."
"Đợi ta?"
"Nếu như Ma Đạo Tổ Sư chết dễ dàng như vậy, thì cũng sẽ không sống sót đến bây giờ. Cho nên ta muốn xem xem, sau khi mất đi sức mạnh vận mệnh, ngươi còn có những thủ đoạn ẩn giấu nào khác, lần này lại còn có ai sẽ cứu mạng ngươi!"
"Không ai có thể cứu ta ngoại trừ chính ta."
"Ồ, thế thì xem ra lần này ngươi buộc phải chết rồi."
"Ngươi sai rồi, nếu ngay từ đầu ngươi ngươi dứt khoát ra tay, có lẽ người chết sẽ là ta, giờ đây ngươi đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất rồi."
Dứt lời, tôi trực tiếp mở huyệt Thần Đình ra, chiến hồn bất diệt từ bên trong huyền quan bật nhảy ra ngoài.
Đồ mặc trên người vẫn la đạo bào màu đen, mái tóc thả dài ba ngàn trượng.
Chiều cao có thể chạm tới bầu trời, đôi chân đạp vào hư không.
Sau khi chiến hồn bất diệt thoát khỏi huyền quan, đang đứng trên đỉnh núi Bất Chu tôi đã ẩn vào trong hư không.
Người chiến đấu với Vĩnh Dạ Chi Quân tiếp theo đây sẽ là thần hồn của tôi, chiến hồn bất tử.
"Ma Đạo Tổ Sư, hồn của ngươi cường đại lại thuần khiết, so với ta tưởng tượng còn mạnh mẽ hơn, nhưng cũng chỉ là làm ta kinh ngạc vài phần, kiếm khách mà không có kiếm thì chẳng là thá gì cả."
Vĩnh Dạ Chi Quân nói đúng, bây giờ tôi không có thanh kiếm nào trong tay.
Chiến lực cả đời của tôi nằm ở Kiếm đạo, từ lúc bắt đầu là Thất Sát Kiếm, Ma Kiếm, Thái Cổ Tam Kiếm đến Hỗn Độn Kiếm Ý.
Không còn kiếm, tôi quả thực chẳng là gì cả, chiến hồn bất tử dù có mạnh đến đâu, cũng không gia tăng thêm được lực chiến đấu cho tôi, càng không thể giúp tôi đột phá màn đêm phong tỏa toàn bộ Quy Khư.
Thuần Quân không còn ở bên tôi nữa, Côn Lôn Tuyết cũng đã tan vỡ.
Người còn kiếm còn, bây giờ chiến hồn của tôi đang kiêu dũng đứng trong hư không, còn kiếm của tôi lại đang ở đâu?
Tôi đưa mắt nhìn quanh, thứ gì có thể làm kiếm đây?
Núi Bất Chu chạy dọc theo hướng đông nam, tựa thể một thanh kiếm chỉ về Thiên đạo.
"Kiếm của ta ở đây."
Nói xong tôi đưa tay nắm lấy núi Bất Chu.
Cương 1357: Bốc Núi Bất Chu
Núi Bất Chu là dãy núi cao nhất trong sơn mạch của hồng hoang Quy Khư, đồng thời cũng là trụ chống trời của toàn bộ thế giới hồng hoang thất lạc. Ranh giới giữa thượng cổ hồng hoang và hồng hoang là sự kiện thuỷ thần Cung Công giận dữ đâm vào núi Bất Chu.
Đạo Tàng từng viết rằng, núi Bất Chu là vết tích của Thiên đạo, sau này, Ma Đạo Tổ Sư đã chỉ ra sai lầm trong này, ngài nói rằng khi núi Bất Chu xuất hiện thì Thiên đạo còn đang trong cơn say ngủ.
Thay vì nói là bút tích của Thiên đạo, chi bằng nói rằng đây là kiệt tác của vận mệnh.
Bởi vì núi Bất Chu xuất hiện gần như cùng thời điểm với Phục Hy Đại Đế, vào thời điểm đó, Nhân tộc thời hồng hoang còn chưa trỗi dậy.
Hơn nữa, núi Bất Chu vốn ban đầu cũng không cao như vậy, nó giống như một ngọn măng tre vậy, cùng theo sự trỗi dậy từng bước một của Nhân tộc, dần dần phát triển thành cột trụ chống trời.
Thực tế, núi Bất Chu là biểu tượng đại diện cho Nhân tộc.
Đồng thời cũng là biểu tượng cho tinh thần của Vu tộc, giữa trời và đất còn có con người vậy nên mới có núi Bất Chu.
Sau này, Thiên Đạo bất mãn với Nhân tộc, cho rằng con người thiếu tôn kính và có ý muốn diệt thế, nên thủy thần Cung Công sau đó đã nổi giận đâm vào núi Bất Chu.
Nhân tâm có thể yếu đuối trong một thời gian, nhưng nó sẽ không bao giờ đầu hàng.
Vì thế nên núi Bất Chu tuy nghiêng ngả nhưng vẫn không hề đổ xuống, ngược lại còn giống như một thanh trường kiếm, kiếm chỉ lên trời.
Sau khi Vu tộc suy tàn, đại vu kim thánh cũng bị Đạo giáo thay thế.
Núi Bất Chu dần trở thành nhân chứng của lịch sử thời hồng hoang, nhưng lại quên mất thân phận thực sự của mình, chính là thanh kiếm của Nhân tộc.
Những điều này, trước đây tôi chưa từng biết đến.
Khi Vĩnh Dạ Chi Quân hỏi tôi lấy làm gì kiếm, trái tim Thất Khiếu Linh Lung chỉ dẫn tôi hướng tầm nhìn đến núi Bất Chu.
Hầu như mỗi ngày ở Quy Khư tôi đều có thể nhìn thấy núi Bất Chu, nhưng chỉ vào khoảnh khắc này, tôi mới chợt nhận ra giá trị thực sự của núi Bất Chu.
Thật ra thì, nếu không phải khí số Ma đạo quá thấp khiến núi Bất Chu lại nghiêng thêm, tôi vẫn chưa ngộ ra bản chất thực sự của nó.
Khí số Ma đạo giảm thấp, toàn bộ Quy Khư đang chìm xuống, núi Bất Chu vẫn đứng vững, thậm chí còn bộc phát một luồng kiếm ý yếu ớt.
Khi tôi vươn tay nắm lấy núi Bất Chu, trái tim Thất Khiếu Linh Lung bắt đầu giao tiếp với kiếm ý của núi Bất Chu.
Núi Bất Chu cao lớn nhường nào, muốn dùng nó làm kiếm thì chiến hồn bất tử của tôi phải đủ to lớn, mạnh mẽ mới được. Với suy nghĩ này, tôi một lần nữa kích hoạt sức mạnh huyền quan, để truyền thêm luồng sinh cơ mạnh mẽ vào chiến hồn bất tử.
Phải đến khi cơ thể của chiến hồn bất tử cao gần năm ngàn trượng, khi tôi tôi với tay mới có thể nắm trọn toàn bộ núi Bất Chu trong bàn tay của mình.
Sau đó, tôi dùng hết can đảm và niềm tin có được, thét lên: "Ma Đạo Tổ Sư Tạ Lan, bố cáo cửu thiên cùng vạn vật trong tam giới. Hôm nay, ta mượn khí số của Nhân tộc để rút núi Bất Chu ra và làm thanh kiếm, nộ trảm trời xanh!"
"Kiếm khởi!"
Theo tiếng gầm lên của tôi, núi Bất Chu bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Toàn bộ vùng đất hồng hoang Quy Khư đều cùng rung chuyển, lấy núi Bất Chu làm trung tâm, các vết nứt trên mặt đất bắt đầu tỏa ra mọi hướng.
Nước biển đang dâng cao và tràn vào vùng Hàn Hoang.
Đất đá từ núi Bắc Minh lăn xuống, núi Lưu Ba gần như đổ sụp xuống biển.
Núi Không Tang chìm trong biển nước, núi Côn Ngô ồ ạt đổ ụp xuống.
Bầu trời sụp đổ, mặt đất vỡ vụn, như thể ngày tận thế sắp đến.
Tất cả chúng sinh đều sợ hãi và di chuyển về nơi đang ẩn náu của chúng đệ tử Ma đạo.
Ngay lúc này, tất cả sinh vật trở về đều đang thắc mắc chuyện gì đã xảy ra, tam giới đều rơi vào trạng thái hỗn loạn không thôi.
...
"Ngay từ đầu chúng ta đều đã sai rồi." Tạ Lưu Vân nói.
"Đúng vậy, khi ấy chúng ta đến Quy Khư, Nhân đạo các người đã xin linh hồn của Cung Công, bọn ta đã lấy hồn núi của núi Bất Chu. Thực ra, hồn núi của núi Bất Chu chỉ là vỏ bọc để lừa dối lòng người, bổn tôn núi Bất Chu mới hực sự là kho báu bí mật quý giá nhất Quy Khư." Công chúa Đắc Kiều nói.
"Có núi Bất Chu làm thanh kiếm, có vẻ như chúng ta không cần phải hỗ trợ Ma đạo thêm gì nữa."
"Ừm, thật đáng tiếc cho tất cả chúng sinh vạn tộc trong hồng hoang Quy Khư, một kiếm này của Tạ Lan đã xé toạc địa mạch Quy Khư thành từng mảnh, không biết Ngạo Phong còn có thể trùng tụ lại được hay không."
Khi tai họa ập đến với Ma đạo, Nhân đạo cùng Tiên đạo cũng không đứng yên xem trò, mà lập tức đưa quân đến hỗ trợ.
Có thể sức chiến đấu của họ không hề được phát huy đúng chỗ, nhưng thái độ của họ đã thể hiện rõ, họ sẽ không để Ma đạo đơn thương độc mã đi chiến đấu, giống như việc Ma đạo đã tham gia trận chiến với Thanh Long ở Thiên Đình cũng bi thảm không kém.
Tam đạo vốn là một nhà, một người thua thì tất cả đều phải chịu thiệt.
Tại vùng đất cực kỳ lạnh lẽo của Cửu U, Nữ Đế đã mặc xong chiến giáp và cầm kiếm chuẩn bị xuất chinh đã dừng lại động tác.
Núi Bất Chu trên thông với cửu thiên, dưới nối với đại địa, dị động mà lúc tôi bốc lấy núi Bất Chu làm kiếm đã được Cửu U Nữ Đế cảm nhận được.
"Mạnh Bà Thiên Tôn, nhanh tới gặp Cô."
"Tứ đại Phán Quan, Thập Điện Diêm Quân, mau tới gặp Cô."
"Địa Tạng Vương Thiên Tôn, mau tới gặp Cô."
Nữ Đế điểm binh và một lúc sau tất cả những người mà bà điểm tên đều đến đủ.
"Tạ Lan bốc núi Bất Chu làm kiếm, chúng sinh vạn tộc hồng hoang Quy Khư không biết tử thương thế nào. Cô muốn các ngươi cẩn thận thu thập các sinh hồn của Quy Khư lại, cứ những sinh hồn đã chết vào ngày hôm nay, Thiên đạo không can thiệp, m Ty cũng không xét phạm tội, tất cả tội nghiệt, đều sẽ được xí xóa, ổn thỏa mà dẫn lối vào Thành Chết Oan." Nữ Đế nói.
"Nữ Đế bệ hạ, sợ rằng thành Chết Oan sẽ không thể chứa được nhiều sinh hồn như vậy." Địa Tạng Vương Thiên Tôn đáp.
"Nếu không thể chứa được, thì xây dựng một thành khác!"
"Xây một thành khác, tên gọi là gì?" Mạnh Bà Thiên Tôn hỏi.
"Tên của thành sẽ là Quy Khưt!"
...
Lúc đầu tôi chỉ bảo Tuyết Dương dẫn quân rút lui ba trăm dặm, lúc đó tôi cũng không nghĩ đến việc rút kiếm.
Bây giờ, tôi nhận ra rằng chưa kể cách xa ba trăm dặm, toàn bộ Quy Khư sẽ chịu khổ, chịu tội vì tôi bốc núi Chu biến thành kiếm.
Nhưng tôi không hối hận về quyết định của ngày hôm nay, đây là lựa chọn duy nhất của tôi.
Tôi từng nghĩ đến việc biến Quy Khư thành một gia viên xinh đẹp và tôi sẵn sàng bảo vệ sự sống chết của Quy Khư.
Nhưng những gì tôi làm hôm nay chẳng khác nào việc chính tay tôi hủy diệt gia viên này.
Tội nghiệt dù lớn đến đâu tôi cũng sẽ gánh chịu.
Dù có phải mang theo nó mãi mãi, mãi mãi không được giải thoát.
Bởi vì nếu không có núi Bất Chu làm kiếm, màn đêm vĩnh cửu sẽ buông xuống Quy Khư, Quy Khư sẽ sụp đổ và cả Nhân gian đềui sẽ chìm trong bóng tối.
Núi Bất Chu trồi lên khỏi mặt đất từng tấc một, địa mạch vỡ vụn từng mảng.
Tôi không còn có thể suy nghĩ về thảm họa này sẽ gây ra bao nhiêu thương vong, giờ phút này trong lòng tôi chỉ có thanh kiếm.
Cuối cùng, núi Bất Chu tách ra khỏi địa mạch, núi Bất Chu cao hơn bốn vạn tám trăm trượng trở thành một thanh kiếm trong tay tôi.
Thanh kiếm chĩa về cửu thiên!

Bình Luận

0 Thảo luận