Trong lúc tôi cấp cứu nạn nhân, Tiểu Đào với mấy vệ sĩ lôi Trần Đạt qua một bên để thẩm vấn. Lúc tôi tới đó, một vệ sĩ đang căng thẳng giải thích: "Ta chỉ đá hắn một cái, cũng không dùng nhiều sức..."
Tiểu Đào mắng: "Bớt nói nhảm, đánh nghi phạm trước mặt cảnh sát, đợi lát nữa theo ta về cục lấy lời khai."
Tôi hỏi rõ tình hình, thì ra sau khi Trần Đạt bị bắt thì chẳng nói câu nào, một tên vệ sĩ tức mình đá vào bụng hắn, Trần Đạt ngã xuống đất, tắt thở.
Tôi sờ động mạch cổ của Trần Đạt, quả nhiên đã chết, nhưng lúc ngón tay chạm vào, tôi có một cảm giác khác thường, da thịt hắn không hề đàn hồi hay có dầu mỡ, cứ như người đã chết từ lâu.
Tôi áp tai vào ngực hắn nghe ngóng, lập tức giật mình, lặp đi lặp lại mấy lần để xác nhận, sau đó đẩy mí mắt hắn ra quan sát, cử động thử khớp xương của hắn, cuối cùng hít một hơi khí lạnh: "Đây là một người chết!"
Tiểu Đào không hiểu: "Ai chẳng biết..."
"Không, ý của tôi là..."
Nhìn đám vệ sĩ đứng xung quanh, tôi định nói nhưng lại thôi, đây cũng là một vụ án quỷ dị, chi tiết không nên lộ ra ngoài.
Đang chờ cảnh sát tới, Hoàng lão gia lụ khụ chống gậy tới, vừa rồi ông ta đã nhìn thấy tất cả hành động của tôi, nhìn tôi một lượt, kỳ quái hỏi: "Tiểu tử, nhà ngươi làm nghề gì?"
Lần đầu nói chuyện với cha Tiểu Đào, tôi lễ độ: "Nhà tôi đều là người bình thường."
Hoàng lão gia gật đầu nói: "Trông ngươi gặp loạn không biến sắc, chắc hẳn cũng có bản lĩnh!" Sau đó kéo Tiểu Đào qua một bên, nói mấy câu.
Tôi không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng Tiểu Đào thì rất kích động, không ngừng la lên: "Chuyện của con không cần cha tham dự, con không muốn gả cho hắn!"
Đúng lúc này cảnh sát tới, Tiểu Đào lạnh lùng: "Cha, con đi làm việc."
Cảnh sát mang thi thể đi, hai chúng tôi cũng lên xe, Tiểu Đào cười khẩy nói: "Biết vừa rồi cha tôi nói gì không? Bảo tôi chia tay với anh, hy sinh vì sự nghiệp gia tộc một chút, gả cho con quỷ háo sắc họ Vương kia."
Tôi thở dài: "Hình như trong mắt những người buôn bán, lợi ích vĩnh viễn lớn hơn thân tình."
Tiểu Đào bất mãn nói: "Bởi vậy từ bé tôi đán chán ghét không khí gia đình này, chỉ hi vọng mình được sinh ra ở một nhà bình thường, phải rồi, lúc nãy anh định nói gì với tôi?"
Tôi nói: "Thực ra nghi phạm đã chết đượ một tuần rồi."
Tiểu Đào sợ hãi: "Điều này sao có thể, rõ ràng hắn chết trước mặt tôi mà?"
"Nhưng cơ thể của hắn và nội tạng đều thể hiện đặc điểm của xác chết một tuần." Tôi giải thích.
Hoàng Tiểu Đào trợn mắt há mồm: "Nói như vậy hắn là một cương thi à?"
Tôi hỏi: "Lúc trước Trần Đạt này có mâu thuẫn gì với bà chủ công ty dược Hoa Vinh không?"
Tiểu Đào lắc đầu: "Một bên làm chuyển phát nhanh, một bên bán thuốc, cũng chẳng phải đối thủ cạnh tranh, lấy đâu ra mâu thuẫn? Hơn nữa họ đều là những nhân vật có uy tín danh dự, cho dù có va chạm cũng sẽ không đụng dao kiếm."
Tôi gọi điện cho Đại Lý, bảo hắn mang dụng cụ tới, hắn phàn nàn qua điện thoại: "Ngươi không để ta ăn cái lễ cho ngon được sao?"
Tôi nói: "Vất vả cho ngươi rồi, xong việc ta bồi thường ngươi bữa ăn."
Chúng tôi về cục cảnh sát, Tiểu Đào nói phải đi thay đồ, tôi tháo đồng hồ xuống, nói: "Vai diễn cũng xong rồi, tôi không có thói quen đeo đồng hồ, cô cầm về đi."
Tiểu Đào cười: "Bớt bớt đi, tôi tặng anh thì nó là của anh."
Tôi đành tạm thời thả nó vào trong thí, lát sau Tiểu Đào đã mặc cảnh phục đi ra: "Đúng là mặc đồ này vẫn thoải mái nhất!"
Lát sau, Vương Đại Lý cũng tới, oán giận nói: "Đám kẻ xấu này cũng thật là, sao cứ phải chọn ngày tết để gây án, chẳng có nhân tình, sau này phải ban bố một điều luật, ngày nghỉ lễ mà phạm pháp, tội sẽ tăng thêm một bậc."
Hoàng Tiểu Đào cười: "Ngươi phàn nàn ghê quá, những ngày lễ tết là thời điểm cảnh sát bận bịu nhất, ta đã sớm quen rồi."
Chúng tôi tới phòng giữ xác, Vương Đại Lý núp sau lưng tôi, trông thấy trên giường là một thi thể nam giới, liền vỗ ngực nói: "Cũng còn may, thi thể lần này không kinh dị lắm."
Tôi thì ngược lại, trong lòng thầm cảm thấy lần nghiệm xác này sẽ rất khó khăn.
Trong túi thi thể có một chùm chìa khóa, nửa bao thuốc nhuyễn trung hoa, một chiếc bật lửa do khách sạn tặng, và một điện thoại Iphone, tất cả giao cho Tiểu Đào.
Tôi cẩn thận ngửi đầu tóc, quần áo của thi thể, phát hiện mùi thối rữa, lại lấy kéo tách chút mẫu da và tóc.
Sau đó dùng rong biển xám để thu thập vân tay trên cơ thể hắn, có chừng bốn năm loại, chắc đều do vệ sĩ lưu lại nhưng vẫn dùng băng keo trong suốt dán từng cái mang cho đội kỹ thuật so sánh.
Làm xong những việc trên, tôi bắt đầu cắt quần áo người chết ra, đặt hắn nằm trần truồng trên giường khám nghiệm.
Nhưng trên bụng hắn có một giấu dày da nhìn được bằng mắt thường. Người sau khi chết tế bào không có chức năng tự bổ sung, vết tích lưu lại sẽ không bị mất đi.
Cổ Trần Đạt cũng có một hàng vết móng tay cào, là lúc rượt đuổi với vệ sĩ gây ra. Tôi gọi Tiểu Đào qua nhìn, máu ở vết cào tương đối cũ, da ở vết thương cuộn vào chứ không co lại, Tiểu Đào đã thấy qua rất nhiều xác chết, biết đây là vết thương sau khi tử vong, che miệng kinh ngạc: "Đúng là một người chết!"
Vương Đại Lý bĩu môi: "Chẳng phải người chết thì là người sống à?"
Tiểu Đào hung hăng lườm hắn một cái: "Đừng nói leo!" Sau đó hỏi tôi: "Tống Dương, trên đời có thủ đoạn điều khiển được xác chết sao?"
Tôi nói: "Theo lẽ thường thì không tồn tại."
Tiểu Đào nói: "Vậy không theo lẽ thường thì sao?"
Tôi liệt kê những thứ có thể nghĩ đến như thuật Tương tây cản thi, bí thuật phục xác, hay còn có Dưỡng thi thuật của Thái Lan.
Tương tây cản thi từ trước đến nay vẫn luôn bí ẩn. Ở vùng Tương Tây, người ta thường gặp hai người đàn ông mặc áo dài trắng đi trên núi, theo sau là mấy 'người' nhảy lò cò, trên trán dán bùa, gọi là cản thi. Dân gian vẫn có câu nói: "Ba người ở trọ, hai người ăn cơm" chính là để chỉ cản thi nhân.
Những năm 50, chiến sĩ giải phóng quân nọ có lần gặp hai gã cản thi thân, mới khám phá ra bí mật trong đó. Thì ra cản thi nhân là dùng hai thanh trúc luồn qua cánh tay của thi thể để khiêng đi, do trúc mềm dẻo nên lúc khiêng thi thể cứ nhảy lên nhảy xuống.
Tiếp đến là thuật phục xác của Nam Mỹ, cùng với truyền thuyết về zombie là nguồn cảm hứng cho trò chơi Resident Evil. Có lần một du khách nước ngoài đột nhập vào bộ lạc người Haiti, nửa đêm thấy một đám người chân tay cứng đờ đang cày ruộng, tới khi trời sáng, chúng tự động quay lại nằm xuống hố. Tới gần thì phát hiện đều là người chết. Sau đó khoa học giải mã bí ẩn này, thật ra là do độc tố tetrodotoxin khiến họ rơi vào trạng thái chết lâm sàng.
Cuối cùng là Dương thi thuật của Thái Lan, còn được gọi là Gumantong (kumathong), là một phương pháp biến xác trẻ em thành thây khô, sau đó tùy ý điều khiển, nhưng chủ yếu là điều khiển linh hồn, còn điểu khiển thể xác thì không hiệu quả lắm.
Tổ tiên tôi cũng có ghi lại một số trường hợp tương tự, nhưng cuối cùng bị chứng minh là giả, hoặc là do người sống hóa trang. Lúc Trần Đạt chết, mọi người đều chứng kiến cho nên không thể đóng giả, không có giá trị tham khảo.
Nói xong, Vương Đại Lý hào hứng la lên: "Còn có một khả năng, là vật tà âm quấy phá!"
Tôi cau mày: "Cả ngày cứ đọc mấy loại truyện vớ vẩn."
Hắn nói: "Ngươi làm sao phủ nhận khả năng này được, lúc trước chúng ta đã từng phá một vụ án như vậy cơ mà."
Tôi nói: "Ta không phủ nhận, nhưng phải xem xét dưới tình hình bình thường đã, sau đó mới xét tới điều kiện bất thường."
Tôi xắn tay áo lên, ra lệnh: "Vương Đại Lý, mua giúp ta ít đồ, ta cần mấy lọ giác hơi, rượu trắng nồng độ cao, khăn tắm, muối và một kg hồng xanh."
Chương 178:
Vương Đại Lý cười hề hề: "Đầu bếp Tống lại chuẩn bị nấu cái gì à?"
Tôi mắng: "Bớt nói nhảm, đi nhanh về nhanh!"
Sau khi Vương Đại Lý đi khỏi, tôi mang mấy mẫu da tóc sang cho tổ kỹ thuật xét nghiệm, lúc về thì thấy Tiểu Đào đang nói gì đó với mấy cảnh sát đứng trước cửa, tôi hỏi có chuyện gì à?
Họ nói, nữ đại gia đã được cứu sống, thông qua bà ta được biết, công ty dược với công ty của Trần Đạt gần đây có mâu thuẫn. Nữ đại gia có một lô hàng cần Trần Đạt vận chuyển, nhưng sau đó có công ty vận chuyển khác ra giá thấp hơn, nữ đạo gia liền đơn phương phá hợp đồng.
Vi phạm hợp đồng là điều rất bình thường trong lĩnh vực kinh doanh, ai ra giá rẻ hơn thì có người hợp tác, cái này cũng dễ hiểu. Trần Đạt sẽ không vì chuyện vặt vãnh này mà giết người, hơn nữa tài sản của công ty hắn rất lớn, tổn thất nhỏ này coi như không đáng kể.
Nói gì thì nói, hắn sẽ không ngu tới mức vì xích mích này mà đích thân động thủ với nữ đại gia.
Ngoài ra cảnh sát còn điều tra được, một tuần này Trần Đạt không hề tới công ty, bản thân là chủ tịch, không ai quản thúc, nhân viên trong công ty nói hắn thường đi du lịch một mình.
Một điều nữa, tài khoản cá nhân của Trần Đạt phát hiện đã bị lấy đi 20 triệu, đó gần như là toàn bộ số dư trong tài khoản ấy.
Vừa nghe thấy hai từ du lịch, tôi liền có một suy nghĩ, vội hỏi: "Thông thường Trần Đạt hay đi du lịch ở đâu?"
Cảnh sát đáp: "Hắn là một người yêu thích du lịch, khắp nơi trên thế giới hắn đều đi, không có nơi nào là thường xuyên."
"Vậy ai rút tiền trong tài khoản của hắn?"
Cảnh sát nói: "Chúng ta còn đang liên lạc với ngân hàng, xin sao kê."
Tôi nói vất vả cho các vị rồi, Tiểu Đào tự nhủ: "Một ông chủ thành đạt, sao lại muốn giết người, phải chăng hắn có mối tư thù gì với bà ta?"
Tôi đáp: "Vụ án vẫn chưa phá băng, đừng nóng vội kết luận, nhưng có một điều có thể khẳng định, Tràn Đạt là người bị hại chứ không phải hung thủ."
Tiểu Đào gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy."
Lát sau, Vương Đại Lý lỉnh kỉnh xách mấy túi đồ vào, thở hổn hển: "Mua này trái hồng khó mua, ta phải chạy mấy cái siêu thị mới chọn được số trái xanh này, Tống Dương, ngươi cần mấy thứ này làm gì?"
Tôi đáp: "Đợi lát nữa ngươi sẽ biết."
Quay về phòng giữ xác, tôi vào thẳng vấn đề: "Ban nãy dùng thính cốt biện âm tôi phát hiện một điều khả nghi. Mặc dù nội tạng của Trần Đạt đã ngưng làm việc một tuần rồi, nhưng không hề có dấu hiệu phân hủy, bởi vậy tôi phải xem trong dạ dày hắn có gì."
Tôi bảo Đại Lý bưng một chậu nước nóng đến, dấp khăn mặt vào, sau đó chườm lên ngực với lưng cái xác. Đoạn rút cái chày trong túi nhờ Đại Ký giã mấy quả hồng xanh thành bột nhão.
Chờ hắn giã xong, tôi bỏ một chút muối vào bã hồng, đánh lên thành bột, rồi đắp vào ngực thi thể.
Vương Đại Lý hỏi: "Bã hồng trộn muối có tác dụng đặc biệt gì sao?"
Tôi giải thích: "Trong trái hồng có một loại axit tannic, có thể làm co cơ và ép chất chứa trong dạ dày ra ngoài, muối giúp nó dễ thẩm thấu hơn."
Vương Đại Lý nhổ nước bọt: "Phí công phí sức làm gì, mổ ra chẳng phải nhanh hơn sao?"
Tôi lườm hắn một cái: "Ngươi có chịu được cảnh đó không?"
Hắn nhất thời rùng mình. Tiểu Đào đứng cạnh hỏi: "Co cơ? Nhưng người đã chết một tuần rồi, liệu có tác dụng không?"
Tôi lắc đầu: "Không biết nữa."
Hai người lộ vẻ ngạc nhiên, Đại Lý nói: "Dương tử, quả là ly kỳ, lần đầu thấy ngươi tự nhận là không chắc chắn."
Tôi cười: "Ta làm như vậy là một thí nghiệm thôi, nếu có tác dụng như đã nói chứng tỏ đây không phải cương thi, còn nếu nó không hoạt động thì đây là một cương thi, lúc đó nên cân nhắc mời cao nhân tới tương trợ..."
Sau khi đắp đầy bột hồng nhuyễn, thì nằm im trên giường, phải tới 15 phút sau, mới đột nhiên cử động, chân giường cọ xát xuống sàn, phát ra âm thanh ghê răng.
Vương Đại Lý hét lên: "Xác chết vùng dây!" Sau đó nhảy ra sau tôi, Tiểu Đào cũng sợ đến cắn chặt môi.
Tôi trấn an cả hai, nói không sao đâu, chẳng qua là cơ bắp bị co rút dẫn tới cơ thể cử động thôi.
Lúc này, thi thể giống như muốn nôn, cổ họng phình to lên, tôi bảo Đại Lý mau mang cái đồ đựng đến, nhanh chóng lật thi thể lại. Vương Đại Lý hứng cái chậu nhôm ở dưới, chỉ thấy một dòng chất lỏng màu nâu từ cổ họng caia xác chảy ồ ồ vào chậu.
Đại Lý ghê tởm quay mặt đi, cau mày. Đợi tới khi thi thể đã nôn hết, tôi lấy cái chậu từ tay hắn, một mùi rượu nồng nặc bốc lên, căn bản không cần xét nghiệm thành phần.
Tôi ngửi qua, nói: "Trong này có rượu trắng, champagne, còn đủ loại rượu khác nữa! Có thể thấy khoảng thời gian này hắn không ăn gì, chỉ uống rượu thôi."
Hoàng Tiểu Đào chợt ngộ ra: "Chẳng trách trong bữa tiệc hắn cứ nốc rượu ừng ực."
Vương Đại Lý nhe thế liền hỏi: "Bữa tiệc? Bữa tiệc nào? Mẹ nó chẳng lẽ ngươi đi dự tiệc ở đâu, ta đã nghi nghi rồi, làm gì có chuyện sáng sớm Tống Dương lại chải đầu cạo râu."
Tôi nói: "Đừng quan tâm quá đến vấn đề đó, chúng ta tập trung vào vụ án."
Người chết mà vẫn có thể nôn mửa, điều này cho thấy cơ bắp hắn không hoại tử, cũng không phải cương thi, mà là tất cả các cơ quan nội tạng trong người hắn đều ở trạng thái bị ngưng hoạt động. Tôi không thể tưởng tượng một người có thể sống sót trong tình trạng này.
Hắn đã nôn nhiều như vậy, chứng tỏ lượng rượu hắn uống vào phải nhiều hơn chỗ này. Tại sao lại phải uống nhiều rượu như vậy, cơ thể ở vào trạng thái ngưng trệ, chắc chắn là không còn cảm nhận được khoái cảm của việc uống rượu, vậy uống có ý nghĩa gì?
Tôi hỏi: "Người uống rượu sẽ có biểu hiện gì?"
Vương Đại Lý mặt đầy khó hiểu: "Sẽ say!"
Tiểu Đào nói: "Mặt đỏ, nhịp tim tăng, tốc độ lưu thông máu mạnh, tinh thần phấn chấn."
Tôi trầm tư, chẳng lẽ người chết uống rượu vào sẽ thấy thoải mái?
Trong chậu nhôm, ngoài rượu còn có một ít cặn bã trắng và đỏ, giống như vỏ của loại thuốc nào đó, để sau này kiểm tra xem. Tôi chợt nhận ra đây là một chậu nhôm, Đại Lý thự sự chẳng có chút kiến thức căn bản nào, thành phần axit trong dạ dày con người là clohidric, nó sẽ ăn mòn nhôm. Thông thường pháp y phải lót một lớp nylon dưới đáy chậu.
Đâm lao thì phải theo lao, lỡ rồi nên tôi đưa chậu ra hướng ánh sáng, quan sát bề ngoài của đám dịch, Đại Lý tò mò: "Tống Dương, ngươi đang nhìn gì mà chăm chú thế, bãi nôn của người chết đẹp lắm sao?"
Tôi nói: "Thưởng thức rượu tất nhiên đầu tiên phải ngửi, sau đó nhìn, rồi mới nếm thử."
Vương Đại Lý nôn ọe: "Ta chịu hết nổi rồi
" Sau đó bụm miệng lao ra ngoài.
Tiểu Đào cười: "Anh cũng ác lắm."
Tôi vẫy tay: "Lại đây xem này."
"Xem cái gì?" Tiểu Đào bước tới.
"Không có axit dạ dày trong đó." Tôi đáp.
Tiểu Đào khịt mũi nói: "Hình như vậy, thường người ta nôn sẽ có mùi chua chua dịch vị, nhưng cái này lại không có."
Vụ án này thực sự khiến tôi hưng phấn, rốt cuộc hung thủ làm cách nào mà có thể biến một người sống sờ sờ thành cái xác biết đi?
Tôi đặt chậu xuống, tìm kiếm cẩn thận trên thi thể, cuối cùng phát hiện một lỗ kim ở vùng thắt lưng. Phát động động u chi đồng quan sát một lúc, tôi nói: "Lỗ kim này mới đâm cách đây không lâu, chỉ khoảng trên dưới bốn tiếng."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận