Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Chương 1080: Nhân Hoàng Long Giáp, cùng ngươi tiến lên

Ngày cập nhật : 2025-09-09 10:31:32
Khương Phi Linh vén tóc dài ra sau tai, đôi mắt đẹp trong suốt nhìn Lý Thiên Mệnh, khóe môi cong lên:
- Lạnh quá đi.
Nàng uống chút rượu, khuôn mặt ửng hồng, đỏ bừng rất đáng yêu.
- Ôm một cái.
Lúc Khương Phi Linh nhìn ngoài cửa sổ, Lý Thiên Mệnh bước tới sau lưng nàng, vươn tay ôm eo nhỏ, dựa đầu vào vai nàng.
Mùi tóc vòng quanh chóp mũi, mùi thơm quen thuộc khiến người thỏa mãn.
Lý Thiên Mệnh cảm nhận tương tư tận xương một ngày không thấy như cách ba thu.
Lý Thiên Mệnh thì thầm bên tai nàng:
- Linh Nhi, muội biết loại rượu nào dễ khiến người ta say nhất không?
- Rượu gì?
- Cùng nàng thiên trường địa cửu.
- Phụt!
Khương Phi Linh suýt phun ra rượu ngon ngậm trong miệng nhỏ.
Lý Thiên Mệnh tự tin nói:
- Bị cảm động phải không?
Nàng cười toe:
- Ha ha ha!
Lý Thiên Mệnh than thở:
- Ài, số khổ ghê, ta đã đẹp trai lại còn tài hoa như vậy, hèn gì muội mê mẩn.
Nàng nói:
- Ca ca nói rất có đạo lý, làm ta không nói nên lời.
Khó khăn lắm mới có thể một mình ở chung, hai người cực kỳ ăn ý không nói mấy chuyện phiền lòng.
Ngày này tuyết bay lất phất, Lý Thiên Mệnh ôm tôn thần trong lòng người khác, cùng nàng rúc vào nhau.
Trời đất băng giá, vòng tay của nàng thật ấm áp.
Khương Phi Linh cắn môi son, ưu sầu nói:
- Rất muốn vĩnh viễn như vậy, ca ca.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Chờ thêm chút nữa, Đệ Nhất Thiên Hạ Hội kết thúc thì ta sẽ mỗi ngày đến bên muội.
- Ừm!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Mọi chuyện rồi sẽ khá hơn.
- Cùng nhau nỗ lực.
- Cùng nhau nỗ lực!
Hắn nắm chặt bàn tay của nàng.
Thời gian bên nhau dù qua một canh giờ thì nhanh như chớp mắt.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta phải đi.
Quyết chiến cuối cùng mới là chung kết của Đệ Nhất Thiên Hạ Hội.
Hai tay Khương Phi Linh co lại giơ trước ngực, mỉm cười, khóe môi lộ lúm đồng tiền say người:
- Ca ca, Linh Nhi đợi ca về nhà.
Sau lưng nàng, từng bông tuyết bay xuống thành đường vẽ tuyệt đẹp.
- Ừm!
Lý Thiên Mệnh xoay người rời đi, không dừng lại một giây nào.
Nếu hỏi, đi chuyến này là vì cái gì?
Tự nhiên là: Giết người.
. . .
Lúc Lý Thiên Mệnh đi ra Nhiên Linh Cung, Địa Nguyên tông chủ Hiên Viên Đạo đang chờ hắn ở bên ngoài.
Lý Thiên Mệnh bước nhanh tới:
- Hiên Viên tông chủ.
Trong lòng Hiên Viên Đạo có muôn vàn lời muốn nói nhưng không thể thốt ra, chỉ có thể mỉm cười nhìn hắn:
- Thiên Mệnh, thật sự rất giỏi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Chỉ có thể nói, may mắn không làm nhục mệnh.
Hiên Viên Đạo nói:
- Mặc kệ người khác nói gì, ít nhất trong mắt ta thì lần này ngươi đã cứu Thái Cổ Thần Tông chúng ta.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Thần Tông giao cho ta quá nhiều, ta nên cúc cung tận tụy.
Đặc biệt là sự khảng khái của Hiên Viên Đạo cho Lý Thiên Mệnh có vốn liếng như ngày nay.
Hiên Viên Đạo nói:
- Ưm, không nói chuyện cũ nữa, ta mang một tin tốt đến cho ngươi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Mời nói.
Hiên Viên Đạo nói:
- Ta có một đề nghị được toàn thể Tam Nguyên Kiếp Lão của Độ Kiếp Phong thông qua. Hai, ba ngày trước trận quyết chiến cuối cùng, ngươi có thể một mình ở trong Thiên Nguyên Đỉnh, tu hành ngay trước Hiên Viên Đại Đế.
- Làm vậy . . . có hiệu quả gì sao?
Lý Thiên Mệnh vốn định đi Trạm Tinh Cổ Lộ, hai, ba ngày qua trong chớp mắt, chỉ có thể tạm thở dốc, dù đi Trạm Tinh Cổ Lộ cũng không thay đổi gì nhiều.
Hiên Viên Đạo nói:
- Không thể nói, ngươi đi liền biết. Sau khi đi vào hãy chậm rãi thể hội, nếu như có thu hoạch thì là tạo hóa của chính ngươi, còn không có thu hoạch cũng không sao. Dù sao ngươi không phải con cháu hậu duệ của Hiên Viên Đại Đế, chuyện đó rất bình thường.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Tức là nơi đó trừ Đế Kiếp ra còn có huyền diệu khác?
Hiên Viên Đạo nói:
- Đến lúc đó ngươi tự đoán đi, ta nói cũng vô dụng, bởi vì ta không biết.
Lý Thiên Mệnh gật đầu:
- Vâng.
- Đi đi.
Lý Thiên Mệnh đi theo Hiên Viên Đạo ra Hiên Viên Hồ đến Thiên Nguyên Thần Sơn.
Hiên Viên Đạo nói:
- Cuộc chiến Địa Ngục, biểu hiện của các ngươi khiến trong tông môn đoàn kết hơn nhiều, cũng cho chúng ta có khả năng liên hợp ba tông môn kia.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Có thể giúp đỡ thì tốt rồi.
Hiên Viên Đạo nói:
- Đương nhiên có thể, tối thiểu, những người đó không thể buộc chúng ta giao ra tôn thần.
- Ừm ừm.
Tức là, Khương Phi Linh tạm thời an toàn.
Hiên Viên Đạo hỏi:
- Nhưng Đệ Nhất Thiên Hạ Hội còn chưa kết thúc, bây giờ ngươi thành tượng trưng của đệ tử Thái Cổ Thần Tông, nếu ngươi thua, tương đương ưu thế dựng lên đều mất, kế tiếp vẫn khó khăn. Ngươi hiểu ý của ta không?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Hiểu, chỉ có thể thắng, không thể thua. Thua là cùng đường, thắng thua không chỉ là việc của cá nhân, còn là tượng trưng tranh phong và đánh cờ giữa Thần Vực và Thần Vực.
Hiên Viên Đạo nói:
- Hiểu thì tốt, chuyến đi Thiên Nguyên Đỉnh là đánh bạc cuối cùng của Thái Cổ Thần Tông chúng ta.
Trong lúc nói chuyện bọn họ đã lên Thiên Nguyên Đỉnh.
Mặt Âu Dương Kiếm Vương ửng đỏ men rượu, vui vẻ nói:
- Ôi chao, bạn thơ của ta đến. Xuân miên bất giác hiểu*, người là đồ xạo sự.
(*) Thơ Xuân Hiểu của Mạnh Hạo Nhiên.
Tạm dịch: Say giấc xuân không biết trời sáng.
Lý Thiên Mệnh đối lại:
- Sương diệp hồng vu nhị nguyệt hoa*, ta đây thích được khen.
(*) Bài thơ Sơn Hành của Đỗ Mục.
Tạm dịch: Lá đọng giọt sương đỏ hơn hoa tháng hai.
Âu Dương Kiếm Vương quay sang thách đấu với Hiên Viên Đạo:
- Bách chiến sa trường toái thiết y*, Hiên Viên tông chủ cười tủm tỉm.
(*) Thơ Bài canh hành quân (kỳ 4) của Vương Xương Linh
Tạm dịch: Đánh trăm trận sa trường đến mòn cả áo giáp.
Lý Thiên Mệnh nghịch ngợm nháy mắt:
- Nhất niệm phồn hoa nhất niệm hôi, không đối được là rùa đen.
Âu Dương Kiếm Vương nổi giận, nói:
- Mợ nó! Không chơi nữa, lão tử không mở cửa.
Lý Thiên Mệnh vội nói:
- Đừng, ta đối thêm một câu! Thập niên sinh tử lưỡng mang mang*, Âu Dương Kiếm Vương vua trong cõi người.
(*) Bài 'Giang Thành Tử - Ghi nhớ giấc mơ đêm ngày hai mươi tháng một năm Ất Mão' của nhà thơ thời Tống là Tô Thức - Tô Đông Pha, viết điếu văn tưởng nhớ người vợ đầu đã mất.
Tạm dịch: Một người sống một người chết đã xa nhau mười năm.
Âu Dương Kiếm Vương thay đổi sắc mặt, cười phá lên:
- Vậy mới phải chứ!
Hiên Viên Đạo lườm hai người, đi xuống Thiên Nguyên Đỉnh trước:
- Rảnh quá.
Lý Thiên Mệnh đi theo bọn họ vào.
Không lâu sau, cửa lớn bên trong Thiên Nguyên Đỉnh lại mở ra.
Nhưng lần này, hai người kia không đi vào.
Hiên Viên Đạo dặn dò:
- Sau khi ngươi đi vào, chúng ta sẽ đóng kín cửa lớn, trước lúc quyết chiến cuối cùng mới mở cửa cho ngươi đi ra. Mặc kệ ngươi có thu hoạch hoặc không đều phải bảo chứng giữ lòng bình thường, chúng ta chỉ thử vận may thôi, hiểu chưa?
Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:
- Hiểu rồi!
- Vào đi.
Hiên Viên Đạo đẩy Lý Thiên Mệnh rơi xuống, rồi cùng Âu Dương Kiếm Vương đóng cửa lại.
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Ngươi to gan thật, Thái Cổ Hiên Viên thị truyền thừa hai mươi vạn năm, ngươi là tộc vương đầu tiên ném người ngoại tộc xuống, cho hắn ở một mình với Hiên Viên Đại Đế.
Hiên Viên Đạo nói:
- Ai nói hắn là ngoại tộc? Hiên Viên Đại Đế là Thủy Tổ của nhân tộc, toàn thiên hạ đều là con cháu của hắn.
Âu Dương Kiếm Vương nói:
- Câu này nói rất hay, hôm khác ta cũng muốn đi vào.
- Biến ngay!
. . .
Lý Thiên Mệnh vững vàng rơi xuống đất.
Bốn phía một mảnh đen ngòm.
Hắn như vào trong Hỗn Độn hắc ám, mọi thứ trước mắt giống như hư không.
Hiên Viên Đạo không xuống dưới, nơi này không còn ánh sáng.
Lý Thiên Mệnh càng không thấy Hiên Viên Đại Đế ở nơi nào, năm con rồng thần ở đâu.
Hắn dùng con mắt thứ ba trên tay trái nhìn quét xung quanh.
Kỳ dị là, hắn vẫn không thấy gì cả.
- Thần thể của Hiên Viên Đại Đế đâu?
Lý Thiên Mệnh ngạc nhiên.
Một mảnh hắc ám, một mảnh hư vô.
Có thấy thần thể nào đâu?
Lý Thiên Mệnh hơi luống cuống, nói thật lòng, lần này hắn đi vào, trong lòng ôm khát vọng rất lớn.
Lý Thiên Mệnh nhủ thầm:
- Không thể sốt ruột, không thể cưỡng cầu.

Bình Luận

0 Thảo luận