Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bán Tiên

Chương 1320: Thăm dò trong biển (1)

Ngày cập nhật : 2025-09-09 14:23:52
Thuyền dừng lại trên biển, tụ tập cùng với mấy chiếc thuyền đang neo đậu ở đó.
Dữu Khánh nhìn những người trên con thuyền đi theo ở phía sau, đó là nhóm người Long Hành Vân, bọn họ không chút nào che giấu, công khai bám theo không buông.
Trên đường đi, Thanh Nha cũng có hỏi Dữu Khánh đã xảy ra chuyện gì, được biết bọn họ đến đây vì tiên phủ, ngoại trừ lắc đầu cảm thán ra, y cũng không thể nói thêm được gì. Đối với người được Đại thánh Thiên Lưu sơn xem là vãn bối như Long Hành Vân, y cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể mặc kệ.
Đối với việc này, Dữu Khánh không có phản ứng gì, biển không phải là hồ nước của nhà hắn, hắn không có quyền can thiệp vào chuyện đi đứng của người ta.
Hắn nhìn những khuôn mặt trên các con thuyền khác ở gần đây, chắc hẳn đều là thủ hạ của Thanh Nha. Sau đó hắn nhìn ra biển rộng bao la xung quanh, ánh mắt tập trung vào một hòn đảo ở khá xa. Sau một lúc quan sát hiện trường, hắn mới quay đầu lại hỏi Thanh Nha, "Bậc cấp lớn ở đâu, đưa ta đi xem đi."
Hắn cũng rất mong đợi và nóng lòng muốn nhìn thấy nó.
Đối với Thanh Nha mà nói, hắn nóng lòng là được rồi, như vậy mới không có vấn đề, y vẫy tay, "Ở dưới này, đi theo ta."
Hai người lần lượt ào ào nhảy xuống nước, phàn lớn người trên thuyền cũng nhảy xuống theo, tạo ra những bong bóng khí và nhanh chóng lặn xuống đáy biển.
Đám người Long Hành Vân nhìn nhau, sau đó cũng nhanh chóng nhảy xuống biển đi theo, thể hiện rõ sẽ bám chặt lấy Dữu Khánh không buông, đây cũng là mục đích đến Hổ Phách Hải.
Ánh sáng loang loáng dần dần mờ đi, một nhóm bóng người lần lượt đáp xuống trên bậc cấp của ngọn núi phế tích.
Xác thực đây là một cầu thang rất lớn, mỗi một bậc đều cao hơn thân người.
Mặt nước phía trên loang loáng ánh sáng, ánh sáng dao động, xung quanh u tối mờ ảo, kết hợp với phế tích cổ xưa tĩnh mịch nơi đây khiến người ta có cảm giác hoang vắng quỷ dị, xung quanh có nhiều loài cá to to nhỏ nhỏ linh hoạt sống động, và còn có những Hải yêu kích thước to lớn đi theo Thanh Nha bơi lượn vây quanh.
Dữu Khánh ngồi xổm xuống sờ sờ lên bậc cấp cổ xưa, sau khi tự tay mình kiểm tra, xác nhận đây không phải giả tạo, hắn thầm thấy vui mừng, hắn chỉ định thử xem mà thôi, không ngờ tới thực sự đã bị tên địa đầu xà này tìm được.
Căn cứ vào những dấu vết còn sót lại tại hiện trường, có thể thấy được, những bậc cấp cổ xưa này lúc trước đã bị vùi lấp, nhưng không biết bằng cách nào đó đã được bọn họ moi ra.
Với tình trạng như vậy, nếu là hắn đi tìm, sợ rằng không biết phải tìm đến ngày tháng năm nào.
Quan sát xung quanh một lúc, hắn nhẹ nhàng bơi lên trên, bơi đến một bậc cấp vẫn còn được cố định tại trên thân chính của ngọn núi, hắn đứng trên bậc cấp và xoay người nhìn thẳng ra phía trước cầu thang, căn cứ vào những hình ảnh được khắc trên tường của cung điện dưới lòng đất, cầu thang to lớn này được làm ra để tiếp đón cự nhân, đối diện với lối ra vào tiên phủ.
Nói cách khác, hướng hắn đang nhìn lúc này chính là nhìn tới vị trí cổng vào tiên phủ, trừ khi hình ảnh trên tường được sáng tạo ra chỉ vì để có nội dung, nếu không, đại khái sẽ không khác biệt lắm, nhiều nhất là vị trí lối vào có sai lệch một chút về hai bên, và như vậy, chỉ cần phương hướng đại khái không sai, đi qua đi lại thử mấy lần là có thể giải quyết được vấn đề sai lệch vị trí.
Sau khi đã xác định được phương vị, hắn nhìn khung cảnh xung quanh dưới nước, ghi nhớ đặc điểm địa hình và hoàn cảnh đáy biển để làm mốc, tăng thêm một tầng bảo đảm.
Thanh Nha đến gần hắn, hỏi: "Ngươi đang nhìn cái gì vậy?"
Dữu Khánh lấy cớ hỏi: "Nơi đó tại sao lại có lỗ thủng vậy?" Hắn cố ý tùy tiện chỉ tối một lỗ thủng xuyên qua bậc cấp.
Thanh Nha nhìn tới, sửng sốt, đó hẳn là lỗ thủng bên bọn họ đào ra để thăm dò.
Y còn đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào thì Dữu Khánh Thanh đã tò mò đi đến đó. Hắn vừa mới đến cửa hang, còn chưa kịp xem xét gì thì đã phải khẩn cấp quay người tránh né, bởi vì đột nhiên có một người từ bên trong chui ra. Người đó quan sát đám người bọn hắn một cái, rồi cắm đầu cắm cổ bỏ đi.
Lúc đầu, Dữu Khánh còn tưởng rằng đó là người của Thanh Nha, nhưng sau khi đi kiểm tra mấy vòng, phát hiện thấy trên núi có không ít hang động tương tự, còn có không ít người ra ra vào vào những hang động đó, rõ ràng là đang tìm kiếm cái gì đó. Hắn nghi ngờ có thể có liên quan tới tiên phủ, nên cũng chui vào xem thử.
Không xem không biết, xem rồi mới biết có thật nhiều đường hầm đào xuyên qua thân núi, còn có một điều có thể khẳng định, những đường hầm này rõ ràng đều mới được đào ra. Sau khi nhận ra điều này, hắn lập tức hiểu được có chuyện gì xảy ra, phát hiện thấy tên địa đầu xà này da mặt thực sự dày, đã như vậy còn không biết xấu hổ gọi hắn đến xem.
Nhưng điều này cũng không nằm ngoài dự đoán, nếu không phải vì tìm kiếm khắp nơi vẫn không tìm được gì, y làm sao có thể đến tìm hắn.
Thanh Nha vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn, cũng luôn tập trung quan sát phản ứng của, để xem hắn có thể phát hiện manh mối gì về kho báu hay không. Khi nhìn thấy hắn rõ ràng có biểu hiện nghi ngờ về những đường hầm này, chính y cũng có chút xấu hổ.
Sau khi lại chui ra khỏi một con đường hầm, Dữu Khánh đã biết rõ còn cố ý hỏi, "Thanh gia, vì sao nơi này có nhiều đường hầm xuyên qua thân núi như vậy?"
Trải qua một hồi suy nghĩ, Thanh Nha đã tìm được lí do để giải thích, y hất hất cằm ra phía ngoài, "Ừm, chắc hẳn là do đám người lang thang khắp nơi đó đào ra."
Dữu Khánh hơi giật mình, "Những người đó không phải người của ngươi ư?"
Thanh Nha: "Ta làm gì có nhiều người như vậy. Quỷ mới biết đám người đó là ai. Lúc đầu ta còn có thể không cho họ đến gần, về sau càng ngày càng nhiều, ta thế đơn lực bạc, chỉ có thể để mặc bọn họ."
Dữu Khánh không nói nên lời, chắc hẳn đó là đám yêu ma quỷ quái bị thu hút tới đây và người của các thế lực lớn kia, còn phía bên hắn, thực sự không phái bất kỳ ai đến nơi này, lí do rất đơn giản, hắn không muốn để cho Thanh Nha biết được hắn đã biết đối phương đang lén lút tìm kho báu. Hắn không nghĩ tới các bên khác lại không kiêng nể gì cả như thế.
Càng là như vậy, hắn càng cảm thấy lúc trước mình thay đổi quyết định là đúng đắn.
"Ai! Được rồi, đi thôi." Dữu Khánh buông tiếng thở dài, phất tay ra hiệu cho mọi người rời đi.
Hắn vừa định bơi lên trên thì lập tức bị Thanh Nha kéo lại, Thanh Nha kinh nghi hỏi: "Ngươi đi đâu vậy? Đã tìm được Cổ thai khư rồi, ngươi không tìm kho báu nữa sao?"
Tìm cái rắm, Dữu Khánh đã tìm được thứ mình muốn tìm, hắn chỉ chỉ xung quanh, "Còn cần tìm nữa sao? Nơi này đã bị đám khốn khiếp đó đào thành cái sàng rồi, nếu thật sự có kho báu, còn có thể giấu được ư?"
Nói xong lời này, hắn hất tay Thanh Nha ra, tung người nhảy lên, nhanh chóng ngoi lên trên, rất nhanh liền chui ra khỏi mặt biển, phi thân trở về trên thuyền.
Các bạn đang đọc truyện tại truyenfulldich.com
Chương 1321 Thăm dò trong biển (2)
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết ngoi lên mặt biển theo sát phía sau, Thanh Nha phá nước lao lên lại chưa vừa lòng, y đưa tay đẩy hai người ra, áp sát đến bên cạnh Dữu Khánh, nhìn chằm chằm vào mặt Dữu Khánh, sắc mặt âm trầm hỏi: "Thám Hoa lang, chuyện kho báu đó, ngươi không phải đùa giỡn ta chứ?"
Dữu Khánh kỳ quái hỏi: "Ngươi cảm thấy có cần phải lấy việc này ra đùa giỡn sao?"
Thanh Nha nói:
"Nhưng vì sao ta càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp? Ngươi rời đi vội vàng như thế, ta thấy ngươi dường như không có hứng thú gì với kho báu đó. Hơn nữa, vừa rồi, theo ta quan sát, ngươi hình như hoàn toàn không có biểu hiện nào muốn tìm kho báu."
Dữu Khánh cười hắc hắc vui vẻ, bộ dạng có vẻ kỳ quái với nghi vấn của Thanh Nha, "Thanh gia, ngươi làm sao biết được ta không bỏ công sức vì chuyện kho báu chứ? Ta vì sao phải để cho ngươi biết được những gì ta đã âm thầm làm ra? Ngươi cho rằng Lý Trừng Hổ có thể vô duyên vô cớ ban thưởng những Hổ phách nữ đó cho nghĩa tử của ông ta sao? Phía sau tất cả những điều này đều phải bỏ công bỏ sức, ngươi có hiểu hay không?"
Thanh Nha thoáng sửng sốt một chút rồi ngay lập tức như bừng tỉnh hiểu ra, chuyện kho báu chính là do Hổ phách nữ tiết lộ, nói cách khác, những Hổ phách nữ đó biết rõ nhất về kho báu. Lúc trước y vẫn luôn thắc mắc vì sao Lý Trừng Hổ lại đột nhiên ban Hổ phách nữ cho nghĩa tử, thì ra là vì cẩu Thám Hoa giở trò quỷ ở sau lưng.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nghi hoặc vương vấn trong lòng tức thì tiêu tan, y chậc chậc ra tiếng nói: "Ta tự hỏi lúc trước vì sao ngươi không có động tác gì với việc tìm kho báu, thì ra là đang thầm lén dùng biện pháp này. Ý của ngươi là, trở về tìm những Hổ phách nữ đó để tìm hiểu tình hình?"
Hay a! Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết quay nhìn nhau, nhận ra rằng cuối cùng cũng phải cần đến bộ não đưa hấu của lão Thập Ngũ, ngay cả việc này cũng có thể vo nó vào đây, hợp tình hợp lý như thật vậy, nếu là bọn họ khẳng định không nghĩ ra được.
Dữu Khánh vẻ mặt khinh thường nói: "Thanh gia, ta không giống các ngươi, ta là người đi học, ta sẽ không làm việc ngu ngốc kiểu mò kim đáy biển, ta tự có cách của ta. Biện pháp của ta đã được nói rõ ràng với ngươi ngay từ đầu. Lúc đầu ta đã nói ngươi hỗ trợ ta cứu những Hổ phách nữ đó ra, chỉ là ngươi hàm hàm hồ hồ không muốn làm như vậy."
Đối với điều này, Thanh Nha cũng chỉ có thể tiếp tục hàm hàm hồ hồ, y lấy một củ đậu phộng ra bóc ăn, nghĩ thầm, quỷ mới biết rõ có tìm được Cổ Thai khư cũng chỉ phí công.
Trải qua một lần này, y phát hiện thấy những Hổ phách nữ đó cũng không có ngốc, chắc hẳn đã chừa lại một tay.
Nghĩ lại thấy cũng đúng, người ta bị vây khốn trong nhà tù, ngươi chưa giúp người ta thoát thân, vì sao người ta phải giũ ra gốc gác nhà mình cho ngươi biết?
Quả thực là mình đã suy nghĩ quá đẹp, quá háo hức đoạt được, ngẫm lại, cẩu Thám Hoa trầm ổn hơn mình nhiều, mưu người trước khi mưu sự, trước tiên ổn định đường lui cho mình, cũng không biết hắn dùng biện pháp gì, vậy mà có thể để cho Lý Trừng Hổ nhả những Hổ phách nữ đó ra, ban cho tên người làm kia.
Bây giờ thông tin ban thưởng đã đưa ra, họ cũng không cần tái tiếp khách nữa, có thể tưởng tượng ra được thái độ của những Hổ phách nữ đó đối với cẩu Thám Hoa và cũng có thể tưởng tượng được sẽ giao tiếp với nhau như thế nào.
Thanh Nha đã tìm ra lí do mình không tìm được kho báu, y lại tiếp tục lấy cớ nói: "Không phải là ta không muốn cứu, bọn họ nằm trong sự khống chế của Lý Trừng Hổ, đâu có dễ cứu như vậy. Vẫn là tài tử đệ nhất thiên hạ nhà ngươi có biện pháp. Ta tâm phục khẩu phục."
Dữu Khánh không có ý định để cho y dễ dàng lừa gạt, hắn nhìn chằm chằm động tác nhét hạt đậu phộng vào trong miệng của y, nhíu mày nói: "Ta nói nha Thanh gia, nhìn tình trạng hiện trường như vậy, thật sự là mới tìm được sao? Không phải là ngươi muốn ăn một mình, len lén tìm kho báu sau lưng chúng ta đó chứ?"
Thanh Nha lập tức trừng mắt phủ nhận, "Ta đi ra lăn lộn giang hồ, chú ý chính là nghĩa khí. Ngươi đừng có lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Tình huống hiện trường như vậy, trước ánh mắt nhiều người nhìn chằm chằm như thế, ngươi cảm thấy ta có thể ăn mảnh được sao? Được rồi, ngươi không nên suy nghĩ nhiều, gây ra hiểu lầm thì không hay ho gì cả. Trước tiên trở về tìm những Hổ phách nữ đó hỏi xem rồi nói tiếp. Bên ta sẽ xuất lực khiểm chứng thông tin giúp ngươi."
Tiếp đó y quay đầu lại phất tay với phía sau, hét lên: "Quay thuyền lại, trở về. Mọi người rút hết đi."
Nếu Hổ phách nữ đã có giữ lại, y cảm thấy phía bên mình cũng không cần phải ở lại nơi đây.
Vì vậy, những con thuyền phía bên này lần lượt xuất phát, lũ lượt cưỡi sóng vượt gió theo cùng một hướng rời đi.
Đám người Long Hành Vân ngoi lên mặt biển, thấy vậy lại đuổi theo.
Không bao lâu sau, đột nhiên có rất nhiều người từ dưới mặt biển lũ lượt ngoi lên, tất cả đều có vẻ há hốc mồm, không biết người của Thanh Nha giày vò thật nhiều ngày như vậy lại đột nhiên rút hết đi là có ý gì.
Bây giờ tình thế bọn họ phải đối mặt là có nên ở lại hay không...
Sau khi trở về phòng của mình trong Tri Hải các, Trùng Nhi nhìn thấy bọn hắn an toàn trở về thì thở phào nhẹ nhõm.
Nam Trúc lôi kéo Dữu Khánh nhỏ giọng hỏi thầm, "Lão Thập Ngũ, có phải là chúng ta đã tìm được lối vào hay không?"
Đối với bọn hắn, những người biết rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ cần nhìn thấy hành động quan sát của Dữu Khánh dưới đáy biển là có thể hiểu được.
Trùng Nhi và Bách Lý Tâm kinh ngạc, chỉ đơn giản như vậy liền tìm được lối vào tiên phủ sao?
Dữu Khánh khẽ lắc đầu, "Nếu như hình ảnh điêu khắc trên tường không có vấn đề gì, hẳn là đã tìm được rồi. Hiện tại, chỉ sợ những hình ảnh đó chỉ là hình thức được tạo ra để lắp ráp lại cho có nội dung. Là cái trước hay là cái sau, còn cần chúng ta mang đồ tới hiện trường đích thân xác minh."
Hai người Nam, Mục đương nhiên biết rõ cần mang đồ gì đến đó để xác minh.
Nam Trúc hỏi: "Lúc nào đi, hôm nay sao?"
Dữu Khánh: "Quá nhanh sẽ không lừa gạt được phía bên Thanh Nha, ít nhất phải để cho Trùng Nhi đi Hổ Phách thôn hai chuyến. Dù sao, bây giờ Trùng Nhi đã có thể đến đó bất cứ lúc nào. Việc còn lại chính là thuận tiện quan sát thái độ của các bên. Nếu như vấn đề không lớn, vậy thì trực tiếp ẫn theo người của Tam Tiên bảo cùng đi..."
Nói đến đây, hắn hơi lộ vẻ trầm ngâm, chính hắn cũng không biết đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người đi theo.
Lí do hắn chưa vội đến đó cũng là muốn để cho các thế lực có nhiều chút thời gian phản ứng. Ý nghĩ của hắn là, căn cứ vào kinh nghiệm dĩ vãng, số người đi vào càng nhiều càng tốt, lực lượng càng lớn càng an toàn. Cho dù tiến vào đó chỉ là một đám heo, khi gặp phải nguy hiểm thì cũng có thể phân tán một phần nguy cơ bị truy sát.
Ý nghĩ này có phần ích kỷ, nhưng hắn không có chút nào không nỡ, hắn cho rằng đó đều là bọn họ tự tìm, bao gồm cả chính bọn hắn, nếu bị chết cũng đáng đời.
Hắn quay lại nói với Trùng Nhi: "Trùng Nhi, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày ngươi đến Hổ Phách thôn thăm những Hổ phách nữ đó một lần."
Các bạn đang đọc truyện tại truyenfulldich.com

Bình Luận

0 Thảo luận