Đây chính là Thạch Tâm cư, dám ngăn cản người của Cống Sơn đường, hơn nữa còn là Chưởng môn nhân của Cống Sơn đường, người đi đường tụ tập xem náo nhiệt thì thầm to nhỏ bàn tán với nhau.
Các nhân viên chắn tại cửa khách sạn bỗng nhiên tránh ra, Hổ Nữ từ trong đi ra, liếc mắt nhìn Lương Bàn giấu mình tại trong chiếc áo choàng, cô ta đi xuống đây tự nhiên là vì nghe được người dưới bẩm báo, biết là do vị này làm ra.
Tạm không quan tâm tới Lương Bàn như thế nào, cô ta trước tiên đi xuống bậc cấp khom người chào Kỳ Nguyệt Lang, "Các nhân viên vô lễ, mong chưởng môn nhân chớ trách. Lão bản nương cho mời Kỳ chưởng môn." Cô ta đưa tay mời.
Kỳ Nguyệt Lang gật gật đầu, đi theo cô ta.
Những nhân viên khác của Cống Sơn đường cũng muốn đi theo vào, nhưng lại đột nhiên bị Hổ Nữ xoay người lại lạnh lùng trừng mắt đưa tay ngăn cản, cho thấy không để cho bọn họ đi vào, vẫn là câu nói kia, Thạch Tâm cư không phải là nơi ai muốn tra xét là có thể tra xét.
Kỳ Nguyệt Lang dừng bước quay đầu lại, hơi cau mày.
Hổ Nữ lập tức lại thay đổi vẻ mặt khác, dáng vẻ nhận lỗi, nói: "Kỳ chưởng môn, nơi ở của lão bản nương, một đám nam nhân ra ra vào vào không hay lắm."
Kỳ Nguyệt Lang hơi chút trầm mặc, rồi gật đầu ra hiệu với thủ hạ, vì vậy một đám người liền thối lui.
Lương Bàn cũng đi vào theo, gã là khách của khách sạn, đám nhân viên không thể ngăn cản gã, bọn họ bắt đầu sơ tán đám người vây kín bên ngoài, ít nhất cũng khiến đám người rời xa cửa khách sạn một chút, vây kín trước cửa như vậy khách sạn không thể làm ăn.
Ngụy Ước thật sự sợ tên Lương Bàn này làm xằng làm bậy, nên cũng nhanh chóng đi theo.
Dữu Khánh ở bên trong, đứng tại một bên đại sảnh thờ ơ quan sát, bình tĩnh nhìn xem diễn biến tình hình.
Ở bên trong đại sảnh, một vị khách trọ tên là Thường Cam đang quan sát khắp nơi, ánh mắt chợt ngừng lại bên ngoài khách sạn, giống như nhìn vào một người khoác áo choàng đen, vừa rồi, trong khoảnh khắc người khoác áo choàng đen kia ngẩng đầu lên, gã ta nhìn thấy được khuôn mặt của đối phương, và đối phương cũng nhìn thấy được gã, sau đó vành nón lại nhanh chóng hạ thấp xuống.
Thường Cam lập tức đi ra khách sạn, sau đó người khoác áo choàng đen cũng xoay người rời đi, mỗi người đi một hướng.
Không bao lâu sau, hai người chạm mặt nhau tại một ngóc ngách, người khoác áo choàng không phải ai khác, chính là bang chủ Đoạn Vân Du của Phi Ưng bang, còn Thường Cam là người phụ trách tổ ba người mà y phái tới Thạch Tâm cư theo dõi tình hình sư huynh đệ Dữu Khánh.
Nơi đây không thích hợp gặp mặt lâu, Thường Cam nhanh chóng báo cáo tình hình, "Lúc trước Trương Tùy và Lương Bàn cùng tiến vào trong phòng của Liên Ngư, sau đó không lâu hình như có động tĩnh đánh nhau, rồi Lương Bàn đi ra với thân thể dính máu. Không biết được đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên, vừa rồi khi người của Cống Sơn đường và Lương Bàn muốn xông vào khách sạn nhưng bị chặn lại thì nghe được họ nói là tới bắt Trương Tùy. Điều này cho thấy, hẳn là Lương Bàn bị Trương Tùy đánh."
Đoạn Vân Du: "Lương Bàn cũng có tình ý đối với lão bản nương kia, nói không chừng, hai người là động thủ tranh giành tình nhân. Tình hình Chu Khánh và Trương Tùy như thế nào?"
Thường Cam hơi giật mình, lập tức nhận thấy được việc bang chủ xuất hiện tại bên ngoài khách sạn không phải là ngẫu nhiên, mà là nhận được tin Lương Bàn xảy ra chuyện mới chạy đến đây nhìn xem tình hình. Lúc này gã nhớ lại lần trước khi báo cáo tình hình thì bang chủ bảo gã không cần lo cho Lương Bàn, nói là tự mình có suy tính, bây giờ nhận ra rằng bang chủ chắc đã phái người khác chuyên theo dõi Lương Bàn.
Gã nghĩ về việc bên mình có ba người ở trong khách sạn, thêm một người khác được phái tới nữa, chi phí ở trong khách sạn một ngày không phải con số nhỏ, từ đó có thể thấy được rằng bang chủ không tiếc dốc vốn liếng cho hành động lần này.
Suy nghĩ xoay chuyển, gã ta vội vàng trả lời, "Hiện nay, Trương Tùy núp lại trong phòng không ra ngoài. Chu Khánh đang tại đại sảnh khách sạn quan sát tình hình."
Đoạn Vân Du nhíu mày, "Tên Trương Tùy đó có chút vô nghĩa, đi ra làm đại sự vậy mà lại vì một nữ nhân mà đánh con cháu của Lương gia Ảo Vọng. Lúc trước có người thường nói bọn hắn hành động tùy hứng, lần này ta xem như đã kiến thức được rồi. Hi vọng lão bản nương đó có thể giải quyết êm xuôi sự việc, nếu không, việc này có phần phiền phức."
Y phải đích thân chạy tới bên ngoài khách sạn để xem xét, thực sự là vì có phần nổi giận, y phí nhiều tâm lực như vậy để bố cục, kết quả "Quân cờ" ở trong cục lại cùng con cháu của Lương gia Ảo Vọng đấu với nhau, phải uống mấy thùng nước tiểu mới có thể làm ra được chuyện không hiểu nổi như thế, không hề biết phân biệt nặng nhẹ chút nào, Lương gia há là dễ chọc vậy sao?
Lương gia mà nhúng tay vào, "Quân cờ" lập tức xong đời, thế cục mà y hao hết tâm lực bố trí ra cũng tiêu đời, thử hỏi y làm sao có thể không nổi giận.
Thường Cam cũng thở dài, "Hiện nay, chỉ có thể nhìn xem vị lão bản nương kia có muốn bảo vệ bọn hắn hay không, nếu không, cho dù bọn hắn muốn chạy trốn cũng trốn không thoát. Lương Bàn đã nhờ người của Trấn Sơn bang bao vây trước sau khách sạn rồi, với thân phận và bối cảnh của hắn, muốn tìm thêm năm sáu bảy tám nhóm người hỗ trợ cũng không có vấn đề."
Đoạn Vân Du giấu khuôn mặt âm trầm dưới chiếc mũ trùm của áo choàng, hơi lắc đầu, "Lão bản nương có muốn bảo vệ, cũng chỉ có thể bảo vệ nhất thời, mặt mũi của Lương gia Ảo Vọng đâu có thể dễ bị đánh như vậy, mãi mãi không ra khách sạn, không ra khỏi Khối Lũy thành sao? Chỉ cần Lương Bàn nuốt không nổi cơn tức này, không chỉ có lão bản nương không bảo vệ được mà ngay cả là Nhiếp Nhật Phục cũng không thể. Vị lão bản nương kia tốt nhất là có thể làm cho Lương Bàn bớt giận đối với tên Trương Tùy đó..."
Nói đến đây, y nhịn không được thốt ra một câu mắng, "Mẹ nó, một khi không dàn xếp được ổn thỏa, e rằng chúng ta còn phải nghĩ cách đổ vỏ cho bọn hắn."
Căn phòng của Liên Ngư tạm thời bỏ trống, xảy ra chuyện như vậy, vách tường bị phá hư, ngoài việc phải dọn dẹp, còn phải cần thợ xây thực hiện sửa chữa căn phòng.
Trong khách sạn đương nhiên không thiếu phòng dành cho lão bản nương, Kỳ Nguyệt Lang gặp được Liên Ngư tại một căn phòng.
Vừa gặp mặt, Kỳ Nguyệt Lang mới lịch sự hành lễ chào, Liên Ngư đã hùng hổ dọa người đặt câu hỏi, "Ngươi hưng sư động chúng như vậy là có ý gì?"
Kỳ Nguyệt Lang khách khí đáp: "Lão bản nương thứ lỗi, Lương Bàn dù sao cũng là con cháu của Lương gia Ảo Vọng, hắn nói mình bị người đánh, nếu như không xử lý, e rằng gây ra hậu hoạn."
Liên Ngư đi qua đi lại trước mặt y, "Cho nên ngươi ngay cả chào hỏi cũng không làm, chưa biết rõ sự việc ra sao, liền tại trước mắt bao người trực tiếp dẫn người chặn kín trước cửa khách sạn của ta. Ngươi nói xem, bao nhiêu quý khách bỏ nhiều tiền vào đây ở nhìn việc này như thế nào? Khiến đám người ở bên ngoài nhìn thấy tận mắt việc này nghĩ thế nào? Việc này có khác gì đến đập chiêu bài khách sạn của ta?"
Kỳ Nguyệt Lang hơi khom người, có ý bồi tội, "Cũng không có nghiêm trọng như vậy. Nếu thật sự có người hành hung, mang kẻ hành hung đi là được rồi, không có liên quan gì đến khách sạn."
Liên Ngư dừng bước, hỏi y, "Đây là ý của Nhiếp Nhật Phục sao?"
Kỳ Nguyệt Lang lại hơi khom người, "Thành chủ đang bế quan tu luyện, vì vậy, tốt hơn hết là không quấy rầy ông ấy nếu không cần thiết."
Liên Ngư nhấc tay vén vén mái tóc dài buông xõa của mình, cười ha hả, "Đúng là có người đánh hắn, hơn nữa còn là đánh ngay trước mặt ta. Ngươi có biết vị sao tên Lương Bàn đó bị đòn không? Hổ Nữ, ngươi nói cho hắn biết."
"Vâng." Hổ Nữ đáp lời, rồi kể lại đại khái một đoạn sự việc xảy ra, chính là quá trình Lương Bàn hành động vô lễ với Liên Ngư.
Kỳ Nguyệt Lang nghe kể, mày nhíu chặt, khi Lương Bàn báo án thì tự nhiên là không có đề cập đến hành động không đúng của mình, điều này làm cho y cảm thấy sự việc có chút khó xử.
Nhìn thấy y như vậy, Liên Ngư hừ một tiếng, "Có người phi lễ ta, cũng có người đã cứu ta, bây giờ ác nhân đi kiện cáo trước, ngươi trở về nói cho Nhiếp Nhật Phục biết, để tự hắn nhìn mà làm. Ta dõi mắt mong chờ."
Kỳ Nguyệt Lang lần nữa hơi khom người, không có nói nhiều, mượn cửa sổ nơi này, trực tiếp phi thân ra ngoài Khối Lũy thành, bay lên trên.
Không còn cách nào khác, mặc dù Lương Bàn không được cho vào phòng, nhưng gã vẫn chờ tại bên ngoài, nếu nhìn thấy khẳng định sẽ ầm ĩ đòi giải thích. Y không thể làm chủ được việc này, phải gặp mặt thành chủ mới được.
Chương 821 Lương Bàn nổi giận (2)
Những người một mực lưu tâm động tĩnh trong ngoài khách sạn, kể cả Dữu Khánh ở trong đó, đợi đã lâu nhưng đều không thể nhìn thấy Kỳ Nguyệt Lang hiện thân, trái lại, họ nhìn thấy đám nhân mã Cống Sơn đường thủ tại bên ngoài khách sạn đột nhiên rút hết đi.
Thấy tình trạng này, Dữu Khánh thoáng thở phào nhẹ nhõm, hắn biết rằng mặt mũi của lão bản nương đã có hiệu quả, chỉ cần phía bên Nhiếp Nhật Phục không nhúng tay vào liền dễ làm, hắn không sợ Lương Bàn, bởi vì hắn nắm nhược điểm của Lương Bàn trong tay mình.
Giấu mình trong chiếc áo đứng ngoài khách sạn, Đoạn Vân Du nhìn thấy tận mắt cảnh này, sau đó lại nghe tai mắt từ trong đi ra báo cáo, y liền thở phào nhẹ nhõm, y còn chưa có bản lĩnh ảnh hưởng được Cống Sơn đường, chỉ cần thế lực quản lý Khối Lũy thành không can thiệp vào là được, kế hoạch của y lại vượt qua một bước.
Đương nhiên, y cũng không quên căn dặn tai mắt của mình, "E rằng Lương Bàn sẽ không dễ dàng bỏ qua, hãy để mắt tới nhất cử nhất động của Lương Bàn."
Không còn cách nào khác, bố cục chính là như vậy, thỉnh thoảng y phải xuất thủ xem xét can thiệp, để tránh kế hoạch lệch khỏi phương hướng.
Về phần Lương Bàn, khẳng định là xù hết cả lông lên.
Khi gã biết được người của Cống Sơn đường không bắt hung thủ mà đã rút lui, Lương Bàn lập tức nổi giận, quả thực là lửa giận ngút trời, không vừa lòng không buông bỏ, kêu gào ầm ĩ tại trong khách sạn, nói cái gì mà dám đánh mặt mũi Lương gia Ảo Vọng.
Không ai dám đứng ra tiếp lấy những lời này của gã.
Ngụy Ước thực sự là chịu không nổi nữa, không còn cách nào khác, đành phải cưỡng ép kéo Lương Bàn về phòng của mình.
Đóng cửa phòng lại, sau đó kéo Lương Bàn vào phía bên trong, rồi bất chợt đưa tay bóp lấy cổ gã, đẩy Lương Bàn ép vào tường, trầm giọng trách mắng: "Ngươi điên rồi sao? La hét om sòm làm gì? Ngươi có thể biểu hiện ra đẳng cấp hơn chút hay không, có thể chừa chút thể diện cho Lương gia hay không chứ? Ngươi làm ầm ĩ lên cho tất cả mọi người đều biết, sau đó Lương gia lại không ra mặt cho ngươi, ta xem ngươi còn sĩ diện như thế nào.
Ta đã nói rồi, nếu muốn xả giận có thể làm âm thầm, nói ngươi đừng có đi kiện cáo với Cống Sơn đường, ngươi cứ muốn đi. Bây giờ đã thấy được chưa? Ngươi phi lễ nữ nhân của Nhiếp Nhật Phục, bị người cấp đánh, còn chạy đến chỗ Nhiếp Nhật Phục nói Nhiếp Nhật Phục ra mặt giúp ngươi, đầu óc ngươi nghĩ như thế nào chứ? Cho dù là gia chủ của Lương gia các ngươi đến đây, cũng không thể không nói đạo lý như vậy nha? Người ta không đùa chết ngươi đã là cho Lương gia mặt mũi rồi, ngươi còn làm ầm ĩ cái quỷ gì chứ?"
Nói đến đây, y dường như tức giận chịu không nổi, "Rầm" một tiếng, vậy mà lại cho Lương Bàn ăn một quyền vào bụng.
Không muốn giận cũng không được, cứ tiếp tục bị tên chết tiệt này giày vò như vậy, kẻ ngốc cũng có thể nhận ra được giữa y và Lương Bàn có quan hệ không cạn, muốn giả vờ nịnh bợ tên nhóc con này cũng không thể giả vờ được, đến lúc đó làm sao còn có thể tiếp tục kế hoạch?
Y không biết đây là lần thứ mấy mình phải hối hận rồi, hối hận vì sao mình lại đi hợp tác với loại người như vậy.
Nhưng y đã đâm lao đành phải theo lao, kéo đi gần một nửa nhân mã của Sơn Hải bang để tự lập môn hộ, đã hứa hẹn một số thứ với các huynh đệ, nếu không thể thực hiện mà không có lí do chính đáng thì ổn được sao?
Người có đại danh lừng lẫy tại Thiên Tích sơn như y không giống với những người thông thường tới đây lăn lộn trong các bang phái. Y ở tại Thiên Tích sơn này thời gian đã quá lâu, làm gì còn có bí mật cơ bản gì nữa, là nhân sĩ phương nào hay tên thật gì gì đó, các loại chi tiết đã bị bộc lộ từ lâu.
Lương Bàn đau đớn co rúm lại, đau toát mồ hôi, gã vốn đã bị đánh gãy một cây xương sườn, sắc mặt tái nhợt, há miệng thở hổn hển.
Qua cơn tức giận, Ngụy Ước không thể không hỗ trợ cứu chữa.
Khi ánh mắt rời khỏi gã thì trong mắt Lương Bàn hiện lên sự oán hận.
Làm cái này một chút, làm cái kia một chút, sắc trời bên ngoài đã tối đen, rất nhiều chuyện thừa dịp bóng đêm bắt đầu diễn ra.
Dựa tại trên sân thượng, Liên Ngư lâng lâng mùi rượu, trong tay không ngừng nâng lên rượu ngon, thỉnh thoảng lại phiền muộn lẩm bẩm, hỏi Hổ Nữ có biết vì sao nàng đặt tên cho khách sạn là Thạch Tâm cư hay không? Xảy ra chuyện như vậy, lòng nàng ta tràn đầy mong đợi, nhưng cuối cùng vẫn không thể chờ thấy Nhiếp Nhật Phục, thậm chí còn không có một câu nhắn gửi nào cho nàng, theo lời nàng nói đó là ý chí sắt đá.
Sau khi gặp mặt các thành viên Hạt Tử bang, trở về tới nơi Dữu Khánh lại lải nhải với Mục Ngạo Thiết, nói Mục Ngạo Thiết nhanh chóng hết sức đi tìm Liên Ngư xác nhận thông tin.
Bang chủ Đoạn Vân Du của Phi Ưng bang thì lại gặp mặt cơ sở ngầm sắp xếp trong Thạch Tâm cư, nội dung quan tâm trọng điểm chính là động tĩnh của Lương Bàn, sau khi biết được những lời nói điên cuồng của Lương Bàn, Đoạn Vân Du rất lo lắng cho kế hoạch của mình.
Mại mới trở lại bình thường, biểu hiện của Lương Bàn có vẻ đã yên tĩnh, cũng không tiện một mực ở lại trong căn phòng của Ngụy Ước, giấu mình trong chiếc áo choàng âm trầm khó chịu trở về căn phòng của mình.
Cửa đóng lại, vừa mới đi vào trong phòng, đang định cầm lên một thứ để nện xả giận, động tác của gã chợt cứng lại, gã nhìn thấy trong bóng tối một góc phòng có một người đeo mặt nạ màu đen ngồi ở đó, người này cũng khoác áo choàng.
Nhìn thấy người này, trên mặt Lương Bàn lộ ra vẻ sợ hãi, chậm rãi thả đồ vật trên tay xuống, đi tới trước mặt đối phương, hỏi: "Ngươi vào bằng cách nào?"
Người bịt mặt hỏi một đằng, trả lời một nẻo, giọng nói khàn khàn, "Ngươi muốn làm gì?"
Lương Bàn cởi áo choàng ra, cởi y phục dính máu trên người, "Không phải là ta muốn làm gì, mà là mời tiên sinh nhìn xem người khác đã làm gì với ta, mời tiên sinh giúp ta xả cơn giận này."
Người bịt mặt bình tĩnh nói: "Ta lặp lại một lần nữa, hãy làm theo lời Ngụy Ước nói, giúp hắn nắm lấy Đồng Tước hồ. Về phần những tiểu động tác khác, không có bất kỳ ý nghĩa gì. Đừng tưởng rằng mình làm bừa làm càn một lần, dẫn đến thế cục không chứa được ngươi, liền có thể bị loại. Nếu việc này thất bại, ngươi phải chôn cùng."
Lương Bàn bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh sống lưng, gã nắm chặt song quyền, cắn răng hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Người bịt mặt không trả lời, trực tiếp đứng dậy rời đi, đi thẳng ra sân thượng, nhảy ra ngoài.
Đến khi Lương Bàn bước nhanh chạy tới, nhìn quanh khắp nơi, nhưng đã không thấy được gì, một cái bóng cũng không có, đối phương giống như một con dơi đã biến mất trong bóng đêm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận