- Phong ấn này chỉ vừa mới mở ra thôi sao? Lúc trước khi ta vừa đến vẫn chưa mở à? Ta bị Vương Khả dọa sợ! Nếu không phải Vương Khả ngăn ta lại, có thể ta đã ngăn cản được rồi, rõ ràng ta có thể ngăn cản được, thế mà lại bị Vương Khả cản lại phá hồng ư? Vương Khả, Vương Khả, cái tên Vương Khả đáng chết này.
Một đám cường giả kinh hãi rùng mình.
Ác Hoàng rời núi, lúc đầu rõ ràng bọn họ vẫn còn có thể ngăn được mà lại không đi ngăn, chuyện này nên có bao nhiêu phiền não?
Mà vẻ mặt của Vương Khả lại mừng như điên, lập tức hô to:
- Cung nghênh Ác Hoàng thoát khỏi phong ấn!
Vương Khả hô to xong, lập tức đi thẳng đến núi Phù Không, một khắc cũng không trì hoãn, hắn rất sợ hai đại Nhân Hoàng ở sau lưng chó cùng rứt giậu.
Vương Khả bay đến đỉnh núi, đáp xuống bên cạnh Long Ngọc.
Một luồng khí lãng đánh tới, làm cho toàn thân Vương Khả lập tức căng cứng, cảm giác giống như bị thiên uy áp chế lại.
Vương Khả nhìn về phía cái hố sâu kia.
Trong hố sâu, một hắc y nữ tử chầm chậm trồi lên.
Khóe mắt đuôi mày của nữ tử kia đều dựa theo tiêu chí mỹ nhân,, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp, trong tay nữ tử đang ôm một cái tã lót, thế nhưng trong tã lót lại không hề có đứa bé nào, chỉ thấy trong tã lót một mảng đen kịt, giống như có một cái vòng xoáy khiến cho người khác không thể nhìn rõ bên trong tã lót có gì.
Người phụ nữ sở lên vị trí đầu của tã lót, trong ánh mắt lộ ra một tia áy náy:
- Con ngoan của ta, là mẹ không tốt, thế mà lại nhận nhầm con với người khác, là mẹ không tốt! Sau này mẹ sẽ không nhìn nhầm nữa đâu! Trên đời này, không ai có thể thay thế con được, con mới là đứa con duy nhất của mẹ, con ngoan đừng khóc, mẹ ôm con nhé!
- Oa oa oa! Thứ trong tã lót kia thế mà lại phát ra từng đợt tiếng khóc nỉ non của trẻ nhỏ.
Một màn này làm cho Vương Khả phải nuốt một ngụm nước bọt, đây là, đây là tình huống gì vậy? Cái tã lót kia không phải là giả sao? Sao lại có tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ?
Một tiếng la truyền đến:
- Ác Hoàng, Ác Hoàng! Ngài thoát khỏi phong ấn rồi sao? Là ai đã hãm hại ngài, ai đã hãm hại ngài vậy?
Tiếp theo chỉ thấy Hoàng Thiên Phong rốt cuộc cũng khoan thai chậm rãi tới sau, xông vào ngục Giam Phù Không.
Hoàng Thiên Phong nháy mắt đã xông lên núi Phù Không, bảo hộ bên cạnh hắc y nữ tử từ bên trong hố lớn đi ra.
Hắc y nữ tử đi ra khỏi hố to, ôm lấy tã lót, nhìn một vòng mọi người ở bốn phía xung quanh. Ánh mắt nhu nhược ban nãy chậm rãi thu liễm, thay vào đó là một đôi mắt lặng lệ đầy sát khí, tựa như nháy mắt đã đổi thành một người khác vậy.
Vương Khả cảm nhận được những ánh mắt nóng bỏng xung quanh ở dưới ánh mắt của Ác Hoàng, tất cả bỗng chốc lạnh đi rất nhiều.
Phía dưới, Bạch Liên Thánh Sứ, Hồng Liên Nhân Hoàng, Hắc Liên Nhân Hoàng trong nháy mắt hoàn toàn biến sắc, giống như gặp phải đại địch.
Trong ánh mắt của Ác Hoàng chậm rãi ngưng tụ ra một luồng sát ý, sát ý vừa ra, phút chốc đã làm cho nhiệt độ bên trong ngục giam Phù Không hạ thấp, trong lúc nhất thời thế mà còn nổi lên một trận tuyết trắng, một luồng sáng ý sống sờ sờ không chút nào che giấu lộ rõ ra ngoài.
Bạch Liên Thánh Sứ lập tức da đầu tê dại, quỳ rạp xuống đất:
- Ác Hoàng tha mạng, thuộc hạ đã biết sai rồi!
Giờ khắc này, Bạch Liên Thánh Sứ ngay cả một chút ý niệm phản kháng cũng không có, cho dù có đồng minh là hai đại Nhân Hoàng đứng bên cạnh. Hắn ta nhìn thấy sát ý mà Ác Hoàng lộ ra, lại không chút do dự quỳ xuống, tựa như đã buông bỏ chống cự.
Hắc Liên Nhân Hoàng cất giọng lạnh lùng:
- Ác Hoàng, ngài làm sao lại thành cái dạng này?
Hồng Liên Nhân Hoàng cũng đề phòng, quanh thân toát ra từng đợt ngọn lửa màu đồ:
- Ác Hoàng, ngài muốn giết đám chúng ta sao? Ngài không thể làm vậy được.
Sát khí trong mắt của Ác Hoàng càng ngày càng thịnh, đúng lúc mà Ác Hoàng sắp sửa ra tay, một bóng người lập tức xông vào ngục giam Phù Không.
Thân ảnh kia hét lớn lên một tiếng:
- Ác Hoàng, ngài quên lời thân nói rồi sao? Tứ Đại Nhân Hoàng, thiếu một người cũng không được! Lần đại nạn này tất cả là do Hồng Liên Thánh Sứ, Hồng Liên Thánh Sứ đã đền tội rồi, tất cả đến đây là kết thúc!
Ác Hoàng lạnh lùng nhìn qua.
Hoàng Thiên Phong tức giận trừng mắt:
- Thập Tam Ma Thần, Ác Hoàng bị hãm hại, hung thủ đang ở trước mắt, ngươi còn bảo Ác Hoàng phải nhẫn nại à?
Ác Hoàng lạnh lùng nhìn về phía nam tử gầy gò kia:
- Ma Thập Ta, ngày hôm nay trẫm phải khốn đốn như vậy, ngươi cũng có phần đúng không?
Vương Khả lại đột nhiên nhìn về phía nam tử gầy gò kia. Hoàng Thiên Phong gọi hắn ta là Thập Tam Ma Thần à? Có phải là một trong Tam Đại Ma Thần của Đại Ác Hoàng Triều không? Ác Hoàng gọi hắn là Ma Thập Tam sao?
Ma Thập Tam à? Cái tên này sao lại quen thuộc như vậy?
Trước đó bản thân hắn bái nhập Thiên Lang Tông, đã từng chém qua một tên tà ma tên gọi là Ma Thập Bát, hại bản thân hắn xui xẻo mười năm, cái tên Ma Thập Bát kia đi theo Long Hoàng, nghe nói hắn ta còn xúi giục Long Hoàng phản bội Phật Môn.
Liệu tên Ma Thập Tam này và Ma Thập Bát có quan hệ gì không?
Đều lấy con số để đặt tên thì phải? Ma Thập Tam à?
Ma Thập Tam thở dài, nghiêm túc nói:
- Ác Hoàng, qua hôm nay, mọi thứ đều không còn quan trọng nữa! Quan trọng là mong cầu cả đời của ngài! Ngài có còn nhớ không? Tứ Liên Nhân Hoàng, thiếu một người cũng không được!
Chẳng lẽ ngài muốn để cho chuyện sắp thành lại bại sao?
Hoàng Thiên Phong trừng mắt tức giận:
- Ma Thập Tam, ngươi nói cái gì đó? Nhân Hoàng thì thế nào?
Bọn họ muốn hại chết Ác Hoàng đó, rốt cuộc ngươi ở bên phe nào? Còn nữa, ngươi cũng tham gia vào âm mưu lần này đúng không?
Ác Hoàng híp mắt, liếc nhìn hai đại Nhân Hoàng, lại nhìn về phía Ma Thập Tam.
Ác Hoàng lạnh lùng nói:
- A ha ha ha? Trẫm không thể giết bọn họ sao? Vậy ngươi có thể nhận tội thay cho bọn họ được không? Ngươi đi chết đi!
Ma Thập Tam tối sầm mặt, quay đầu nhìn hai đại Nhân Hoàng, cuối cùng gật đầu:
- Thần nhận lấy cái chết!
Ác Hoàng lạnh lùng nói:
Chương 1!
: Tiếp chiêu
- Trầm muốn ngươi chết sáu lần!
Ma Thập Tam thở dài, trên mặt lộ vẻ thống khổ, gật đầu:
- Được!
Vương Khả kế bên lại mở to hai mắt nhìn, tình huống gì đây? Tội chết mà cũng có thể nhận thay sao? Tên Ma Thập Tam này chết thì cũng thôi đi, còn chết tận sáu lần lận à? Con mẹ nó chuyện này không phải là quá hài hước rồi sao? Chết rồi còn có thể chết tiếp được nữa à?
Ác Hoàng hừ lạnh:
- Vậy thì bắt đầu đi! Ngay bây giờ! Hoàng Thiên Phong hành hình đi!
Hoàng Thiên Phong ứng tiếng:
- Được!
Cách đó không xa, Vương Khả đang trừng to mắt, hắn cũng muốn kiến thức một lần, cái gì gọi là chết sáu lần, con mẹ nó, cái này thật đúng là sống lâu mới gặp!
Tại ngục giam Phù Không!
Ác Hoàng yêu thương vỗ về cái tã lót trong tay, mặc dù không hỏi thăm qua bất cứ cái gì nhưng có vẻ như bà ấy đã biết rõ tất cả mọi chuyện, bà ấy chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra Vương Khả và Long Ngọc là người vừa mới cứu mình, cũng vừa liếc mắt đã có thể nhận ra ai là hung thủ hại bản thân.
Lúc đầu Ác Hoàng muốn động thủ giết người lập uy, nhưng Thập Tam Ma Thần này, chỉ một mình hắn ta đã gánh vác toàn bộ, chịu tội thay cho tất cả.
Chết sáu lần sao? Rõ ràng trong trí nhớ của Ác Hoàng, lần này người hại bà ấy có sáu người còn sống.
Hắc Liên Nhân Hoàng, Hồng Liên Nhân Hoàng, Bạch Liên Thánh Sứ chỉ mới là ba trong trong số đó, còn ba người cơ bản chưa từng lộ diện.
Mà Ma Thập Tam này lại lãnh sáu lần tử tội, khiến cho Vương Khả hết sức hiếu kỳ.
Hoàng Thiên Phong chậm rãi đáp xuống trước mặt Ma Thập Tam. Trong tay cầm ra một thanh trường đao.
Hoàng Thiên Phong lạnh lùng nói:
- Ma Thập Tam, ngươi thật không biết tốt xấu, dám ngỗ nghịch với Ác Hoàng, cũng đừng trách ta không để ý đến tình đồng liêu, mọi thứ đều do ngươi tự tìm!
Ác Hoàng lạnh giọng:
- Hoàng Thiên Phong!
Hoàng Thiên Phong nghi ngờ nhìn về phía Ác Hoàng:
- Hả?
Giọng nói của Ác Hoàng lạnh lẽo:
- Đây là lần đầu tiên ngươi giết Ma Thập Tam, trẫm cho ngươi dùng phương thức hủy diệt nhất, Hoàng Thiên Phong tru sát!
Hoàng Thiên Phong đáp ứng:
- Được!
Giờ phút này, bất luận là Vương Khả, hai đại Nhân Hoàng, Bạch Liên Thánh Sứ hay là Long Ngọc, đều rất hiếu kỳ nhìn qua, không hiểu rõ dụng ý của Ác Hoàng.
Ma Thập Tam gắt gao nhìn Hoàng Thiên Phong:
- Hoàng Thiên Phong, lệnh của Ác Hoàng chính là tất cả, ra tay đi, không cần lưu tình với ta!
Hoàng Thiên Phong hét lớn một tiếng rất dữ tợn:
- Giết!
Lưu tình à? Nói đùa cái gì vậy, ta lưu tình với ngươi chính là để cho nữ thần của ta khó xử, sao ta có thể lưu tình với ngươi được chứ?
Một đao từ trên trời giáng xuống, đao cương khổng lồ giống như muốn chém nát đại trận của ngục giam Phù Không, trong nháy mắt đã đến trước mặt Ma Thập Tam.
Ma Thập Tam thấy chết không sờn, một chút cũng không tránh né.
- Ẩm!
Chỉ thấy ầm vang một tiếng, Ma Thập Tam bị chém từ trên đầu chém xuống, trong chớp mắt khi tiếng động vang lên đã bị chém thành hai nửa, không chỉ có thế, đao khí còn sót lại phút chốc bắn tung tóe, một lần nữa chém thi thể của Ma Thập Tam thành mười tám khúc, mỗi một đao tuyệt đối nguy hại, phút chốc đã khiến cho Ma Thập Tam hóa thành một chồng mảnh vỡ, chết thảm tại chỗ.
Hoàng Thiên Phong thở dài một hơi, ánh mắt hoang mang không ổn định..
Những người khác lại càng trừng to mắt, nhìn Ma Thập Tam chết thảm ngay tại chỗ.
Vương Khả cảm thán nói:
- Chết thật rồi sao?
- Bùm!
Vào lúc này, những mảnh thi thể của Ma Thập Tam đột nhiên hóa thành một đám sương mù đen, sương mù đen bốc lên tận trời, tụ tập lại thành một khối, như có như không, sau đó, sương mù đen chậm rãi tụ tập lại ở trung tâm, ngưng tụ ra thành hình người.
Là Ma Thập Tam sống lại sao?
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói:
- Sống rồi? Đây là pháp thuật gì vậy? Lão Hoàng, chẳng lẽ ngươi không dùng hết sức lực à?
Lại nhìn thấy cách đó không xa, Ma Thập Tam sắc mặt trắng bệch, giọng điệu suy yếu. Ma Thập Tam trịnh trọng nói:
- Lần thứ nhất!
Hoàng Thiên Phong giật mình thốt lên:
- Không thể nào, thật không có khả năng, một đao vừa nãy của ta rõ ràng đã cắt đứt tất cả mệnh môn của ngươi, chặt đứt nguyên thần của ngươi, còn hủy đi đan điền, đại não của ngươi, ngươi... sao ngươi có thể sống lại được? Sao ngươi lại không chết?
Ma Thập Tam trầm giọng nói:
- Ta đã chết qua một lần rồi, bị ngươi chém giết, nhưng ta có thể phục sinh, vừa rồi là lần đầu tiên, còn năm lần nữa!
Sắc mặt Hoàng Thiên Phong cực kỳ khó coi, quay đầu nhìn về phía Ác Hoàng:
- Ác Hoàng, hắn ta lừa ta có phải không?
Ác Hoàng lạnh lùng nói:
- Hắn ta đã chết rồi, hoàn toàn không có sinh cơ! Nhưng hắn ta đã sống lại, chỉ cần chỗ nào có ánh trăng chiếu sáng thì hắn ta có thể phục sinh! Bởi vì hắn ta là một trong những loại ma đặc thù nhất, Thiên Ma!
Cách đó không xa, mặt mày Ma Thập Tam đen lại, nhìn về phía Ác Hoàng. Ác Hoàng biết rõ lai lịch của hắn ta sao?
Đám người Vương Khả lộ vẻ kinh ngạc:
- Thiên Ma à?
Hoàng Thiên Phong hiếu kỳ nói:
- Thiên Ma là gì?
Ma Thập Tam lên tiếng:
- Ác Hoàng, một đao vừa rồi, ta cũng hao tổn rất nhiều!
Ác Hoàng híp mắt, nói:
- Hừ, Thiên Ma hao tổn, thân hình sẽ bị thương, khuôn mặt của ngươi chỉ mới trắng bệch một chút, không được tính là hao tổn, hình thể không hề thay đổi, chỉ là lừa gạt Hoàng Thiên Phong một chút thôi!
Sắc mặt Hoàng Thiên Phong rất khó coi:
- Gạt ta?
Giọng nói của Ác Hoàng lạnh lùng:
- Ma Thập Tam, toàn bộ Đại Ác Hoàng Triều, chỉ có mình ngươi dám chống đỡi trẫm, ngươi còn muốn bảo vệ bọn họ, để cho trẫm giết ngươi sáu lần đúng không? Ngươi đúng là tự tin quá nhỉ!
Vương Khả ở kế bên lộ rõ vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, thì raMa Thập Tam này là khối u ác tính của Đại Ác Hoàng Triều, Ác Hoàng thà rằng bỏ qua phản đồ mưu phản lần này cũng muốn tìm ra một chút sơ hở trên người khối u ác tính này à?
Ác Hoàng trầm giọng nói:
- Hoàng Thiên Phong, ngươi còn năm lần cơ hội, lần này trãẫm nhận lấy ngỗ nghịch đổi lại cơ hội sáu lần cơ hội chém giết Ma Thập Tam, ngươi không nên làm cho trẫm lãng phí!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận