Hoàng Nguyệt Nga hít sâu một hơi, hạ giọng hỏi.
- Chuyện này, sao có thể? Ta là người đứng đắn, sao bị ma nhập chứ? Nếu nhập ta rồi thì sao dám trở lại? Hoàng Nguyệt Nga Chiến Thần, ngươi đừng nói bậy! Ta trong sạch!
- Ngươi trong sạch?
Hoàng Nguyệt Nga híp mắt nói.
- Vô cùng trong sạch! Ta tới để nằm vùng, ẩn núp trong ma đạo làm nội ứng. Ngươi có thể hỏi sư tôn ta về chuyện này, ta nằm vùng ở Thập Vạn Đại Sơn đã bao nhiêu năm, đã là lão du điều, à không, đã quen việc dễ làm. Ngươi xem đi, lần này nằm vùng ở Ma Đạo Hoàng Triều, ta cứu được bao nhiêu đệ tử chính đạo.
Ngươi xem, năm trăm đệ tử chính đạo đều do ta liều chết cứu về, ngay cả mạng của ta mà ta cũng không cần, ta chỉ vì thịnh vượng của chính đạo. Nếu ai bêu xấu ta, xin Chiến Thần làm chủ giúp ta!
Vương Khả lập tức thỉnh cầu nói.
Mọi người nhìn về phía năm trăm người chính đạo gầy khô như que củi đang ở trên phi thuyền, sắc mặt từng người đều kỳ lạ.
- Ngươi thật sự là vì cứu người chính đạo?
Hoàng Nguyệt Nga cau mày nói.
Dù sao, sự thật còn sở sờ ngay trước mặt.
Tây Môn Tĩnh cũng thấy kỳ quái, Vương Khả có tỉnh thần lý tưởng cao như vậy sao?
Chỉ có Trương Chính Đạo ở bên cạnh bĩu môi, năm trăm đệ tử chính đạo gầy khô như que củi ở trên phi thuyền này, chỗ nào nói Vương Khả có giác ngộ cao vậy? Tiền cả thôi, đây là Vương Khả đi kiếm tiền đó, thế mà các ngươi cũng không nhìn ra?
- Tất nhiên rồi, ta vì chính đạo mà không để ý tới sinh mạng, cửu tử nhất sinh. Các ngươi có thể hỏi một chút những tù nhân chính đạo này, ta vì bọn họ đã bỏ ra bao nhiêu. Ta là anh hùng chính đạo, các ngươi không thể để cho sau khi anh hùng đổ mồ hôi đổ máu còn phải rơi lệ! Hoàng Chiến Thần, ta để nghị ngươi phải tuyên dương chuyện của ta ra bên ngoài, mở vài buổi tọa đàm về anh hùng kiểu mẫu cho mọi người học tập. Sau đó truyền xuống sự tích anh hùng của ta để thật nhiều nhân sĩ chính đạo biết, có thể lấy ta làm tấm gương, hiến thân nghĩ cách cứu viện đệ tử chính đạo tạo nên sự nghiệp chói lọi! Để cho tình cảm vĩ đại này được lưu truyền mãi!
Vương Khả trịnh trọng thỉnh cầu nói.
Mặt Hoàng Nguyệt Nga co rúm lại, con mẹ nó, ngươi đúng là có chí khí, mở cho ngươi vài buổi tọa đàm đặc biệt để học tập sự tích anh hùng của ngươi? Nhất là học tập ý nghĩa chủ yếu của tình cảm vĩ đại sao? Lời không biết xấu hổ như thế mà ngươi cũng nói ra miệng được hả?
Thiện Thần Đô! Là Chiến Thần Sơn, Chiến Thần Sơn ở trên Chiến Thần Điện.
Lúc này đang có hai người đánh cờ bên trong Chiến Thần Điện.
Trong đó có một người là Đại Thiện thừa tướng, Tây Môn Thuận Thủy. Đối diện là một nam nhân đẹp trai râu kẽm mặc sườn xám màu vàng tím, nhìn có vẻ đầy oai phong và quý phái.
Nam nhân đẹp trai đi nước cờ đen, đánh xong rồi nhìn Tây Môn Thuận Thủy.
Bụp!
Quân cờ được đánh trên bàn cờ, nam nhân đẹp trai mỉm cười.
- Tây Môn thừa tướng, sao hôm nay lại có nhã hứng đến tìm ta đánh cờ thế?
- Dạo này ngứa tay nên đến đây để đánh cờ với đệ nhất chiến thần, có làm phiền đệ nhất chiến thần không? Tây Môn Thuận Thủy nói.
- Không có, ta từng nói chỉ cần Tây Môn thừa tướng đến bất cứ lúc nào hay ở đâu đều không được ngăn cản, lúc nào ta cũng chào đón Tây Môn thừa tướng đến tìm ta.
Đệ nhất chiến thần cười nói.
Tây Môn Thuận Thủy mỉm cười và đi tiếp nước cờ trắng.
- Vậy thì đa tạ đệ nhất chiến thần đã ưu ái.
- Tây Môn thừa tướng, tự nhiên hôm nay ngươi đến đây thăm ta, chắc không phải chỉ đơn giản là muốn đánh cờ chứ?
Đệ nhất chiến thần mỉm cười nói.
Tây Môn Thuận Thủy nhìn đệ nhất chiến thần giây lát rồi nghiêm túc nói.
- Đệ nhất chiến thần, ta hy vọng ngươi lấy Đại Thiện thiên hạ làm trọng. Thiện Hoàng là trời nên cần phải tôn sùng trời.
- Tây Môn thừa tướng, ngươi đang nói gì vậy? Ngươi nghi ngờ ta tạo phản hay sao?
Đệ nhất chiến thần cười nói.
- Tạo phản ư? Ngươi không có năng lực đó, nhưng có một vài chuyện nên kiềm chế bản thân lại.
Tây Môn Thuận Thủy nghiêm nghị nói.
Đệ nhất chiến thần hơi chau mày và dần trở nên nghiêm túc.
- Ngươi nhìn thấy Thi Quỷ quốc sư bọn họ trở về rồi nên ngươi mới vội đến đây tìm ta? Ngươi muốn cầu xin cho Vương Khả?
- Cũng không hẳn là cầu xin, giờ hắn đã là Lễ Bộ thị lang của Đại Thiện Hoàng Triều nên xin đệ nhất chiến thần giơ cao đánh khẽ.
Tây Môn Thuận Thủy nghiêm túc nói.
- Ha, ha ha ha, giơ cao đánh khẽ ư? Hắn là Lễ Bộ thị lang của Đại Thiện Hoàng Triều, hắn còn là Hồng Liên Thánh Sứ của bè phái tà ma, sao ngươi không nhắc đến?
Đệ nhất chiến thần trầm giọng nói.
- Xin đệ nhất chiến thần yên tâm, thân phận của Lễ Bộ thị lang rất đáng nghị, ta thân là Đại Thiện thừa tướng chắc chắn sẽ cho mọi người một câu trả lời rõ ràng, nhưng Vương Khả là Lễ Bộ thị lang và cũng không phải là thành viên trong Chiến Thần Điện nên hãy để ta thẩm tra.
Tây Môn Thuận Thủy chau mày nói.
- Không phải là thành viên trong Chiến Thần Điện sao? Hắn đến từ Thiên Lang Tông, Thiên Lang Tông là chỉ nhánh điều động của Chiến Thần Điện. Hắn là Thiên Lang tông chủ đương nhiên là một thành viên trong Chiến Thần Điện, hãy để ta thẩm tra xử lý.
Đệ nhất chiến thần trầm giọng nói.
- Đệ nhất chiến thần, dù sao Vương Khả kia cũng là đệ tử của Trần Thiên Nguyên. Ngươi đừng hành xử quá đáng.
Tây Môn Thuận Thủy chau mày nói.
- Trần Thiên Nguyên thì làm sao? Năm đó, hắn ta đúng là rất lợi hại nhưng hắn ta chìm đắm trong trụy lạc, kiếm pháp tốt như thế không luyện mà suốt ngày nói kiếm pháp có vấn đề rồi lại tự phế xong luyện lại, hơn nữa còn phế công luyện lại không chỉ một lần. "Sai một ly đi một dặm", hắn ta đã không còn là Trần Thiên Nguyên của năm đó nữa. Hiện giờ ngay cả Võ Thần cảnh cũng không cách nào đạt được, ở Thập Vạn Đại Sơn hơn một trắm năm mới miễn cưỡng Nguyên Thần cảnh, ngươi còn dùng hắn ta để uy hiếp ta?
Đệ nhất chiến thần lạnh lùng nói.
- Nhưng Vương Khả chỉ là một nhân vật nhỏ bé, đệ nhất chiến thần không cần phải gây khó dễ cho hắn.
Tây Môn Thuận Thủy chau mày nói.
- Hừm, nhân vật nhỏ bé ư? Hắn cũng không phải là một nhân vật nhỏ. Hắn đã làm rất nhiều chuyện động trời, ai đám nói hắn là một nhân vật nhỏ bé?
Chương 151:
2Đệ nhất chiến thần đứng dậy ngay lập tức.
- Đệ nhất chiến thần!
Tây Môn Thuận Thủy vẫn muốn khuyên giải tiếp.
- Được rồi, Tây Môn thừa tướng, nếu ngươi chỉ muốn tìm ta đánh cờ thì ta có thể chào đón bất cứ lúc nào, nhưng nếu muốn xen vào chuyện nội bộ của Chiến Thần Điện thì không cần nói gì cả.
Đệ nhất chiến thần trầm giọng nói.
Bên trong đại điện rơi vào cảnh khó xử.
Ngay lúc này, bên ngoài điện truyền đến giọng nói của Thi Quỷ quốc sư.
- Sư tôn, phi thuyền của Vương Khả đã đáp xuống bên ngoài Thiện Thần Đô...
Thi Quỷ quốc sư cung kính nói.
- Dẫn đến đây, chiến tướng điều động cho phi thuyền đến đây.
Đệ nhất chiến thần trầm giọng nói.
- Vâng.
Thi Quỷ quốc sư trả lời.
Tây Môn Thuận Thủy ngồi bên cạnh hơi chau mày, hít thở sâu rồi cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Đệ nhất chiến thần giậm chân đứng dậy.
- Tây Môn thừa tướng, ván cở hôm nay đến đây thôi, ta có chuyện nội bộ Chiến Thần Điện cần phải xử lý, xin cứ tự nhiên.
Bên ngoài Thiện Thần Đô.
Phi thuyền của Vương Khả vừa mới đáp đã bị một đám chiến tướng của Chiến Thần Điện vây quanh.
- Hoàng Chiến Thần, đệ nhất chiến thần có lệnh, phi thuyền của Vương Khả không được dừng lại mà phải đi thẳng vào quảng trường Chiến Thần Điện.
Một vị chiến tướng cung kính nói.
- Láo xược, ngươi đang dạy ta làm việc sao?
Hoàng Nguyệt Nga trợn mắt nhìn.
- Thuộc hạ không dám, nhưng đây là lệnh của đệ nhất chiến thần, chúng thuộc hạ cũng không dám làm trái, xin Hoàng Chiến Thần đừng làm khó chúng thuộc hạ.
Vị chiến tướng kia cung kính nói.
- Hoàng Chiến Thần, đệ nhất chiến thần đã nói thân phận của Vương Khả rất đáng nghỉ. Người trên phi thuyền này đều phải tiến về quảng trường Chiến Thần Điện để điều tra rõ thân phận mới có thể cho đi.
- Hoàng Chiến Thần, nếu ngài nghi ngờ thì có thể tìm đệ nhất chiến thần để hỏi có được không? Chúng thuộc hạ chỉ là phụng mệnh hành sự.
- Xin Hoàng Chiến Thần bớt giận, đây là trách nhiệm của chúng thuộc hạ.
Một đám chiến tướng không chút nhượng bộ.
- Hoàng Chiến Thần, uy tín của ngươi hình như trong Chiến Thần Điện cũng chẳng ra làm sao?
Vương Khả sửng sốt nhìn Hoàng Nguyệt Nga.
- Hừm, đám chiến tướng này đều làm việc cho hắn ta thì đương nhiên sẽ không nghe lời ta. Ngươi hãy hỏi Mộ Dung Lão Cẩu bọn họ, có dám không nghe lời ta không?
Hoàng Nguyệt Nga trợn mắt nói.
- Vậy bây giờ phải làm sao? Vương Khả nhìn Hoàng Nguyệt Nga.
- Đi thôi, đi thì đi, chúng ta đến quảng trường Chiến Thần Điện, nói rõ ràng chuyện này là được rồi.
Hoàng Nguyệt Nga nói.
- Nói rõ là được ư? Chuyện này có nói rõ ràng được không? Sao ta cảm thấy chuyện này chỉ nhằm vào một mình ta? Tại sao đệ nhất chiến thần lại nhắm vào ta?
Vương Khả trợn mắt nghi ngờ nói.
- Yên tâm, có ta ở đây, ngươi sẽ không sao đâu.
Hoàng Nguyệt Nga trầm giọng nói.
Ồ!
Vương Khả nhìn Hoàng Nguyệt Nga với vẻ mặt kỳ lạ.
Đám chiến tướng này đều không nghe lời ngươi, ta còn trông đợi thể diện của ngươi có thể khiến cho đệ nhất chiến thần không gây phiền phức cho ta?
- Hay là ngươi đợi một lát, ta bố trí vài chuyện được không?
Vương Khả hỏi.
- Ta đã nói rồi, có ta ở đây, không ai có thể làm khó được ngươi, ngươi không tin ta sao?
Hoàng Nguyệt Nga trợn mắt nói.
- Đương nhiên là ta tin tưởng ngươi, nhưng ta sắp xếp người khác một lát, xong ngay thôi.
Vương Khả nói ngay.
Ta tin ngươi nhưng nếu có vấn đề gì thì sao? Ta phải thu xếp trước mới được.
- U Nguyệt, Trương Chính Đạo và Tây Môn Tĩnh cùng ta đến khoang thuyền giúp ta làm chút chuyện.
Vương Khả kéo ba người đến khoang thuyền bên cạnh.
Trong khoang thuyền, Vương Khả bày trận cách âm. Vương Khả dặn dò ba người.
- Vương Khả, có cần phải chơi lớn vậy không? Chắc là đến kể lại tình hình là được.
Trương Chính Đạo trừng mắt nói.
- Vớ vẩn, lời nói của Hoàng Nguyệt Nga không có tác dụng, chuyện này còn nhỏ sao? Mau chóng hành động đi, các ngươi mau rời khỏi đây rồi làm theo những gì ta đã nói.
Vương Khả nói.
- Được, được rồi.
Trương Chính Đạo vẻ mặt kỳ lạ nói.
- U Nguyệt, người không cần lo lắng cho ta, nếu có chuyện gì xảy ra thì ta tự bảo vệ mình được không sao đâu, người đừng đến Chiến Thần Điện.
Vương Khả an ủi nói.
Nếu đến lúc đó mâu thuẫn không giải quyết được thì ta còn có một vạn cân bom nguyên tử, không phải, là một vạn cân Phù Không Thạch do bầu trời giám sát. Đến lúc đó cùng lắm là chơi một trận lớn, chỉ cần đừng để U Nguyệt xảy ra chuyện là được.
- Vương Khả, ngươi yên tâm, ta sẽ mau chóng tìm người.
U Nguyệt công chúa siết chặt nắm đấm của mình.
Đương nhiên Vương Khả giao nhiệm vụ cho Ú Nguyệt thì U Nguyệt làm rất tích cực.
Một đám người đi ra khỏi khoang thuyền.
- Mấy người các ngươi xì xầm gì thế?
Hoàng Nguyệt Nga chau mày nói.
- Không sao, không sao, mấy người họ đi khỏi là được, chúng ta đi thôi.
Vương Khả nói.
Dứt lời, U Nguyệt công chúa, Trương Chính Đạo và Tây Môn Tĩnh bay lên trời.
Vùi Ngay lúc đó, có một đội chiến tướng chặn ba người lại.
- Mệnh lệnh của đệ nhất chiến thần, tất cả mọi người phải đến Chiến Thần Điện để tiến hành kiểm tra sàng lọc, là tất cả mọi người.
Một chiến tướng trầm giọng nói.
- Hỗn xược, bổn cung cũng phải kiểm tra sao?
U Nguyệt công chúa trợn mắt nói.
- ÔIU Nguyệt công chúa, hay là người cũng đi cùng...
Vị chiến tướng kia nghiêm nghị nói.
- Ngươi đang nghi ngờ thân phận của ta có vấn đề sao? Ngươi nói thêm một câu xem?
U Nguyệt công chúa trợn mắt nói.
- Ta! Vị chiến tướng kia nghiêm túc nói.
- g, kỳ lạ quá, bây giờ công chúa của Đại Thiện các ngươi cũng không nhận ra sao? Hay là ta đi gõ thiện chuông, xin Thiện Hoàng nguyên thần trở về nói cho các ngươi biết, U Nguyệt công chúa đây là người như thế nào với Thiện Hoàng?
Hoàng Nguyệt Nga lạnh lùng nói.
Vị chiến tướng kia mặt tối sầm lại, gõ thiện chuông ư? Thông báo cho Thiện Hoàng ở bên ngoài trở về chưa? Muốn mời Thiện Hoàng về thì đệ nhất chiến thần cũng không cản được.
- Để bọn họ đi.
Một âm thành từ xa truyền đến.
Mọi người ngước mắt nhìn thấy Thi Quỷ quốc sư từ xa bay đến.
- Ôi! Thi Quỷ quốc sư, ngươi trở về cũng nhanh đấy.
Hoàng Nguyệt Nga cười khẩy và nói.
- Hoàng Chiến Thần xin bớt giận, lúc này đệ nhất chiến thần đang đợi ở quảng trường Chiến Thần Điện, chuyện liên quan đến chính đạo trong sạch, vẫn mong lượng thứ. Đệ nhất chiến thần đã nói, sau khi mọi chuyện kết thúc chắc chắn sẽ nhận tội với ngươi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận