Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nàng Trở Thành Vạn Nhân Mê Sau Khi Xuyên Thành Nữ Xứng Trong Truyện Thuần Ái

Chương 29

Ngày cập nhật : 2025-07-12 22:18:36
Rõ ràng đã biết nàng không xảy ra chuyện gì nhưng Sở Đế vẫn phải đích thân kiểm tra. Xem ra bệnh đa nghi của hoàng đế rất nặng.

Ngài nhìn vết thương trên cổ tay nàng, giọng nói mang theo áy náy: "Hoàng muội chịu khổ rồi, tất cả là lỗi của trẫm, trẫm đã liên lụy đến muội."

Trong đáy mắt ngài tràn đầy cảm giác tội lỗi, rồi khẽ chỉ vào đống vải vóc, trang sức bên cạnh: "Trẫm cũng chẳng thể bù đắp gì khác mà chỉ có thể tặng muội chút đồ bên ngoài. Đây là cống phẩm vừa đến hôm qua, muội chọn thứ mình thích đi."

Bất kể có bao nhiêu cống phẩm quý giá, ngoại trừ phần dành cho thái hậu, phần còn lại đều được giữ lại cho nàng chọn trước. Chỉ khi nàng không muốn nữa thì chúng mới được chuyển đến hậu cung.

Sở Đế có danh tiếng rất tốt, là bậc quân vương biết trọng nhân tài, ôn hòa nhưng cũng có sự quyết đoán của đế vương. Khi đối diện với muội muội của mình, ngài luôn tỏ ra hết mực yêu thương, quả thật trông như một người ca ca tốt.

So với nagfi, công chúa lại có tiếng là nóng nảy, bởi từ nhỏ nàng đã luôn bị mẫu hậu nhắc nhở rằng hoàng huynh đối xử với nàng rất tốt, nàng phải biết cảm kích. Nhưng cuối cùng, ngay cả hai bát máu nàng cũng không thể từ chối.

Sở Vân Ca khẽ thở dài, sau đó gật đầu: "Đều rất tốt, hoàng huynh sai người đưa hết đến phủ công chúa đi."

Những thứ này đều thuộc về nàng, có bao nhiêu nàng nhận bấy nhiêu.

Ánh mắt Sở Đế thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Trước nay công chúa luôn được đãi ngộ như vậy, nhưng vì từ nhỏ đã chẳng thiếu thứ gì, lại thường nghe người ta nói hoàng đế đối với nàng rất tốt nên chẳng buồn quan tâm, hiếm khi thực sự nhận lấy.

Chính vì quá bất ngờ, ngài nhất thời không đáp lại.

Sở Vân Ca liếc nhìn ngài: "Hoàng huynh sao thế? Không nỡ à?"

Nàng không cần thì người khác cần. Đây đều là thứ nàng phải đánh đổi bằng máu, mang trên mình danh tiếng như thế, bị hậu phi căm ghét dè chừng như thế, nếu không nhận lấy thì chẳng phải là chịu thiệt hay sao?

"Đương nhiên là không phải rồi." Sở Đế thoáng hiện lên vẻ dò xét: "Hoàng muội thích thì trẫm vui còn không kịp nữa là."

"Đừng nói là những thứ này, chỉ cần không phải mặt trăng và sao trời, bất cứ thứ gì trẫm có thể tìm được, chỉ cần hoàng muội muốn là hoàng huynh đều sẽ dâng đến trước mặt muội."

Khuôn mặt ngài ngập tràn vẻ cưng chiều, nhưng ngay sau đó, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc: "Dù là nam nhân cũng thế, chỉ cần không trái luân thường đạo lý, hoàng muội muốn ai cũng được. Nếu bọn họ hầu hạ không tốt thì cứ đổi người khác cho muội, không cần liều lĩnh dùng cấm dược như vậy."

"Nhỡ bọn họ nhân cơ hội đó gây bất lợi cho muội, muội bảo hoàng huynh và mẫu hậu phải làm sao? Trẫm đã sai thái y nhanh chóng điều chế giải dược, muội nhất định phải cẩn thận đấy."

Lời của Sở Đế thật sự dễ nghe. Sở Vân Ca gật đầu, cũng nhập vai: "Cảm ơn hoàng huynh, muội biết mà, trên đời này hoàng huynh là tốt với muội nhất."

Nếu ngài thật sự có ý tìm giải dược, nàng cũng muốn sớm tìm được.

Trước mắt, Sở Đế không để lộ sơ hở hay địch ý gì, nhìn qua chẳng khác nào một người ca ca yêu thương muội muội hết mực cả.

Nhưng có lẽ do làn da ngài quá trắng nên Sở Vân Ca luôn cảm thấy ngài có chút giả tạo khiến người ta không thoải mái. Song, nàng mới đến đây, nên tạm thời cứ diễn cùng ngài rồi chờ thời cơ hành động.

"Hoàng huynh yên tâm, muội biết mạng của mình không chỉ là của muội mà còn là của hoàng huynh, là của Đại Sở. Muội nhất định sẽ trân trọng nó gấp bội."

Sở Đế thoáng dừng lại, khẽ xoa đầu nàng, vẻ mặt không hề lộ ra điểm khác thường: "Hôm nay lại nghịch ngợm thế này cơ đấy."

Nói xong, ngài lập tức xoay người đi thay y phục.

Sở Vân Ca dõi theo bóng lưng ngài, lại nhìn bản thân trong gương đồng, chỉ cảm thấy như là đang đối diện với chính mình. Không một chút sơ hở, không một kẽ hở nào để nhìn ra khác biệt.

Bình Luận

0 Thảo luận