Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nàng Trở Thành Vạn Nhân Mê Sau Khi Xuyên Thành Nữ Xứng Trong Truyện Thuần Ái

Chương 30

Ngày cập nhật : 2025-07-12 22:18:45
Hai huynh muội hoàn thành việc hoán đổi thân phận. Sở Đế đi đến cung Thái hậu để bầu bạn với bà thay nàng.

Còn Sở Vân Ca thì dẫn theo Lý Thành Triết, bắt đầu nghi lễ tế lễ An Miêu.

An Miêu vốn là một phong tục dân gian của Đại Sở, diễn ra vào thời điểm Mang Chủng (*), khi lúa nước vừa được cấy xong. Người dân tổ chức nghi lễ này để cầu mong một vụ mùa bội thu vào mùa thu. Họ dùng nước ép từ rau củ và trái cây để nhuộm bột mì mới thu hoạch, sau đó nhào nặn thành hình trái cây, rau củ, hoặc hình dạng ngũ cốc, gia súc rồi đem hấp chín để làm lễ vật dâng cúng. (*Mang Chủng (芒种): Một trong hai mươi bốn tiết khí trong nông lịch, thường rơi vào khoảng đầu tháng Sáu, đánh dấu thời điểm thích hợp để gieo cấy lúa và một số loại hoa màu.)

Vì tầm quan trọng của việc mùa màng bội thu, về sau, lễ tế An Miêu trở thành một trong những nghi thức hoàng gia, có cả sự tham gia của bậc đế vương.

Những buổi tế lễ như thế này đều có trình tự rõ ràng, Sở Vân Ca chỉ cần đi theo trình tự ấy mà thực hiện nên không hề để lộ sơ hở.

Đây là lần đầu tiên nàng tham gia nghi thức này nên rất chăm chú và thành tâm kính cẩn. Cũng coi như khá là thú vị đây.

Cơ mà trời nóng điên lên được.

Sau khi trở về cung, Sở Vân Ca thay thường phục, sau đó theo lệ đến cung Thái hậu vấn an, đồng thời chuẩn bị đổi lại thân phận với Sở Đế.

Thế nhưng ngoài dự liệu của nàng, vừa bước vào cung Thái hậu, cảnh tượng đập vào mắt lại là hoàng đế và Khanh Trần đang đối cờ.

---

Dưới gốc cây thạch lựu, hai người ngồi đối diện nhau, cảnh tượng vô cùng đẹp mắt.

Sở Vân Ca nhướng mày, Khanh Trần vào cung, e là cũng chỉ để tạo cơ hội gặp gỡ hoàng đế mà thôi.

"Hoàng huynh."

Sở Đế trong trang phục nữ nhân hành lễ với nàng, động tác thuần thục như nước chảy mây trôi, không hề miễn cưỡng, sau đó mới khách sáo cáo từ Khanh Trần.

Sau khi cùng Sở Đế đến cung Thái hậu thỉnh an, nhân tiện đổi lại thân phận, Sở Vân Ca lại gặp ngay một trận mưa rào đầy gai nhọn từ miệng Thái hậu Trịnh thị.

Bà nhập cung năm mười tám tuổi, lần đầu thị tẩm đã mang thai, nay chỉ mới ba mươi sáu, dung nhan bảo dưỡng rất tốt, trông chỉ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Nếu nói là tỷ tỷ của Sở Vân Ca cũng không quá đáng. Nhưng vẻ ngoài xinh đẹp ấy lại không thể che giấu nổi lời nói cay nghiệt vô tình.

"Ngươi cũng bản lĩnh đấy, một Tạ Võng Trạch, một Bùi Kỵ còn chưa đủ náo loạn sao? Ngay cả Khanh Trần đại sư cũng không tha là sao hả? Ngươi có biết người ngoài đang mắng chửi ngươi thế nào không? Hoàng thất chúng ta vì ngươi mà mất hết mặt mũi đấy!"

"Ai gia cảnh cáo ngươi, đợi giải độc xong thì lập tức thả Khanh Trần đại sư rời khỏi phủ công chúa đi! Cả Bùi Kỵ cũng vậy nữa!"

Sở Đế đứng giữa, định làm người hoà giải nhưng chỉ khiến Thái hậu càng tức giận hơn.

"Ai gia đã sớm nói với ngươi rồi, mang thai sinh con chẳng khác nào bước một chân vào quỷ môn quan! Thân thể ngươi vốn không thích hợp để hoài thai, tuyệt đối không được tùy tiện mạo hiểm! Vậy mà ngươi lại dám hạ dược Khanh Trần! Thế gian này làm gì có nữ nhân nào dâʍ ɭσạи vô sỉ như ngươi chứ!"

Nếu Sở Vân Ca vì sinh nở mà chết, vậy nhi tử của bà phải làm sao đây?

Lần đầu tiên trong đời, nàng nghe thấy một người mẫu thân có thể nói ra những lời nhẫn tâm như vậy với chính thân nữ nhi của mình.

Trịnh Thái hậu không giống người mẹ ở kiếp trước của nàng. Mẹ nàng chưa bao giờ cay nghiệt đến mức này. Nhưng khoảnh khắc này, hai bóng dáng ấy lại chồng lên nhau.

Trong lòng Sở Vân Ca dâng lên một cảm giác quen thuộc mà xa lạ, đau đớn, phẫn nộ, cô độc, bất lực, tuyệt vọng... tất cả hòa vào nhau tựa như một cơn sóng lớn dội thẳng vào l*иg ngực khiến nàng nghẹn đến mức không thở nổi. Đó là cảm xúc còn sót lại của công chúa nhưng cũng đủ để khơi dậy cơn giận trong nàng.

Bình Luận

0 Thảo luận