Hồng Nhãn Huyễn Ma tiếp tục nghiên cứu, gấp đến độ xoay quanh, nhưng vẫn không thể giải trừ được.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, cuối cùng Hồng Nhãn Huyễn Ma cũng hết bận rộn, hai mắt đỏ hồng bực dọc nói.
"Không giải được, không giải được, tức chết ta rồi, không hiểu."
Hồng Nhãn Huyễn Ma tức giận không thôi, cảm thấy hết sức hổ thẹn, cuối cùng không nói gì nữa, trực tiếp quay đầu rời đi.
"Tiền bối, tiền bối ơi, đây là thù lao của ngài, không thể để ngài đến không một chuyến được."
Chu Đại Lực thấy, ngay cả Hồng Nhãn Huyễn Ma cũng không giải được huyễn thuật thì cảm thấy vô cùng cạn lời, nhưng thù lao thì vẫn phải đưa, hắn vội đưa thù lao sang.
"Ta nói không giải được huyễn thuật thì không cần thù lao, lấy đồ về đi, ta không cần, nương ơi, ta tự nhận mình là Kim Đan kỳ có huyễn thuật vô địch. không ngờ vừa trở về từ chiến trường đã bị đả kích, tức chết ta."
Hồng Nhãn Huyễn Ma hùng hổ rời đi trong tiếng chửi bới, rõ ràng là đã chịu đả kích, định trở về nghiên cứu huyễn thuật, tăng thêm kiến thức về huyễn thuật.
"Đây..."
Chu Đại Lực nhìn cảnh tượng này thì không biết nên nói gì, không đưa đồ cũng không phải, không tiễn cũng không xong, cả người vô cùng mông lung.
Cũng trong khoảng thời gian này, Hồng Nhãn Huyễn Ma đã biến mất phía xa xa.
"Không ngờ, ngay đến cả tiền bối Hồng Nhãn Huyễn Ma cũng thất bại, hồi trước ta còn cảm thấy thủ đoạn huyễn thuật của Kim Đan sơ kỳ này chắc chắn sẽ chẳng ra gì."
"Kết quả không ngờ rằng, ta giải không được, ngay cả người thi triển huyễn thuật giỏi như tiền bối Hồng Nhãn Huyễn Ma cũng giải không được."
Chu Đại Lực có cảm giác tôn tử của mình sẽ không sao cả, từ điểm không giết hộ vệ này của đối phương cũng đã lộ ra manh mối.
Bên ngoài Chu phủ.
Hồng Nhãn Huyễn Ma ngưng trọng đi vào một ngõ nhỏ, vuốt đầu nhìn về phía Chu phủ.
"Không ngờ trong huyễn thuật còn ẩn giấu huyễn thuật nhị giai, trực tiếp kéo ta vào trong huyễn thuật, khiến bản thân chìm trong huyễn thuật cả đêm."
"May mà đến sáng thì huyễn thuật biến mất nên mới không bị Chu Đại Lực phát hiện, không là mất mặt rồi."
"Nếu để người khác biết, ta chẳng những không giải được huyễn thuật mà còn không biết vì sao lại trúng huyễn thuật, cứ thế đứng đần ra đấy cả đêm thì mất mặt chết mất."
Hồng Nhãn Huyễn Ma may mắn vỗ ngực, nhớ về cảnh tượng khi nãy mà lòng còn sợ hãi, biểu cảm dần trở nên nghiêm trọng.
"Loại huyễn thuật này quá bá đạo, huyễn thuật nhị giai còn khá tốt, vẫn có cơ hội thoát ra, nhưng huyễn thuật nhất giai trên người tên Quản gia thì đáng sợ hơn."
"Đến tột cùng thì đây là huyễn thuật gì? Trung Châu đúng là ngọa hổ tàng long, vậy mà lại một cao thủ huyễn thuật như vậy ẩn nấp."
Biểu cảm của Hồng Nhãn Huyễn Ma rất nghiêm túc, tránh ở một góc lặng lẽ chú ý Chu phủ, muốn xem xem vị cao thủ nào mà lại giỏi đến thế.
Trong Chu phủ.
Phòng khách.
Chu Đại Lực tiếp tục chờ đợi, muốn nhanh nhanh được gặp tôn tử của mình. Kết quả, giây tiếp theo hắn đột nhiên đứng thẳng dậy, ngạc nhiên mừng rỡ nhìn về phía ngoài cửa.
Ngay vừa rồi.
Tôn tử của hắn, Chu Hồng Phúc, vậy mà lại từ con phố phía sau trở về, điều này khiến Chu Đại Lực vui mừng khôn nguôi.
Hắn vội chạy đến cửa đại viện, nhìn thấy Chu Hồng Phúc từ xa đi tới.
"Ngoan tôn của ta, cuối cùng ngươi cũng về rồi, tay của ngươi sao thế? Có phải là người kia làm không? Đáng chết! Thế mà lúc trước ta còn ngu xuẩn tin là hắn sẽ không làm ngươi bị thương!"
Chu Đại Lực nhìn vết thương trên tay nhóc mập, tuy rằng đã xử lý qua, nhưng vẫn có thể thấy đã bị thương không nhẹ, điều này khiến Chu Đại Lực vô cùng tức giận.
"Gia gia, ngài đừng lo, tay ta sẽ lành nhanh thôi, hơn nữa là do sinh vật ô nhiễm khiến ta bị thương, không phải là sư tôn làm đâu." Nhóc mập giải thích.
"Sinh vật ô nhiễm? Khoan đã, ngươi gọi hắn là sư tôn?" Chu Đại Lực không dám tin nhìn tôn tử của mình.
"Gia gia, chúng ta về rồi hẵng nói."
Nhóc mập lôi kéo Chu Đại Lực trở về, khiến Hồng Nhãn Huyễn Ma đang nghe lén ở đằng xa buồn bực không thôi, hắn chỉ có thể nghe được chuyện người thi triển huyễn thuật đó chính là sư tôn của nhóc mập.
Trong Chu phủ.
Hai tôn gia nhóc mập trở về tầng hầm bế quan, mở pháp trận ra rồi mới nói chuyện với nhau.
"Gia gia, ngài có phát hiện ta khác với trước kia không?"
"Có, mặt đen." Chu Đại Lực ăn ngay nói thật.
Nhóc mập: "..."
"Gia gia, bây giờ ta mới biết rằng trước kia mình đã ngu ngốc nhường nào, đã không hiểu chuyện cỡ nào, hoàn toàn không biết thế giới này vất vả ra sao."
"Gia gia, chúng ta đột nhiên từ Nam Vực đến Trung Châu, là để tránh nguy hiểm, đúng không?" Nhóc mập nghiêm túc nói.
"Điều..."
Chu Đại Lực im lặng, nhìn ánh mắt nghiêm túc của nhóc mập, Chu Đại Lực thở dài một tiếng rồi nói.
"Ngươi trưởng thành rồi, khiến ta phải nhìn bằng cặp mắt khác. Ngươi nói đúng, ta nhận được tin tức sau này Nam Vực sẽ gặp rất nhiều tai họa, nên ta mới dẫn ngươi chạy đến Trung Châu."
"So với Nam Vực chồng chất nguy hiểm, Trung Châu đông đúc cao thủ, có thể sống sót lâu hơn, nhưng tương lai của loài người vẫn quá mịt mù."
"Quả nhiên sư tôn không có lừa ta, ôi, ta của quá khứ quá ngu xuẩn, tựa như đứa trẻ không lớn lên." Nhóc mập thở dài thật sâu.
"Ngươi đã trải qua chuyện gì? Sao lại thay đổi lớn như thế?" Chu Đại Lực khó hiểu.
"Thật ra cũng không có gì, chỉ là sinh hoạt như một người thường trong mấy ngày, tự thân cảm nhận được khó khăn của bá tánh, cũng hiểu thế giới này nguy hiểm cỡ nào, cần phải có người cứu giúp ra sao." Nhóc mập tiếp tục giải thích.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận