CHƯƠNG 177
NHIÊU TU
Thiếu niên vội vàng nói: "Ngươi nói đi!"
Diệp Quan nhìn chằm chằm thiếu niên: "Ngươi trở về Tội Thành, liền nói ta đánh với Tịch Huyền một trận, bản thân bị trọng thương!"
Thiếu niên ngây cả người, sau đó kinh ngạc nói: "Ngươi muốn âm người..."
Nói đến đây, y vội vàng ngừng lại.
Diệp Quan nhìn chằm chằm thiếu niên: "Có vấn đề sao?"
Thiếu niên liền vội vàng gật đầu: "Không có vấn đề!"
Diệp Quan nói: "Ngươi đi đi!"
Thiếu niên do dự một chút, sau đó nói: "Ngươi không sợ sau khi trở về ta liền chạy đi sao?"
Diệp Quan cười nói: "Ngươi sẽ không!"
Thiếu niên không hiểu: "Vì sao?"
Diệp Quan bình tĩnh nói: "Nếu như ngươi chạy trốn, ta chắc chắn sẽ không trả thù ngươi, ngươi có tin tưởng không?"
Biểu lộ của thiếu niên cứng đờ, y lắc đầu cười một tiếng: "Ta sẽ làm theo!"
Nói xong, y quay người rời đi.
Diệp Quan đột nhiên nói: "Chờ một chút!"
Thiếu niên lập tức lộ vẻ đề phòng, y run giọng nói: "Diệp công tử, ta thề, ta sẽ thật sự làm theo, tuyệt đối không bán ngươi!"
Diệp Quan bình tĩnh nói: "Người tới giết ta, sau khi đạt được Kim Tinh của bọn hắn, ta sẽ phân cho ngươi một thành!"
Thiếu niên ngây cả người, sau đó vội vàng nói: "Thật chứ?"
Diệp Quan gật đầu, chân thành nói: "Ta là Kiếm Tu, ta không gạt người!"
Tháp nhỏ: "..."
Thiếu niên vội vàng nói: "Diệp thiếu gia, ngươi yên tâm, sau khi ta trở về, khẳng định sẽ bán mạng tuyên truyền tin tức bản thân ngươi bị trọng thương."
Diệp Quan khẽ gật đầu: "Đi thôi!"
Thiếu niên ôm quyền đối với Diệp Quan: "Diệp thiếu gia, trước đó ta có mắt như mù, có chỗ đắc tội, còn xin rộng lòng tha thứ nhiều hơn...để ta hành lễ với ngươi!"
Nói xong, y làm một lễ thật sâu đối với Diệp Quan.
Diệp Quan nhìn thoáng qua thiếu niên: "Ngươi tên gì?"
Thiếu niên vội vàng nói: "Ta tên là Nhiêu Tu, ở Tội Uyên, bọn hắn đều gọi ta là Đao Thần!"
Diệp Quan nhíu mày: "Đao Thần?"
Thiếu niên ngượng ngập cười cười: "Ta tự phong!"
Diệp Quan yên lặng, ngươi hết sức trâu bò, Đao Thần cũng dám tự phong!
Nhiêu Tu ôm quyền: "Diệp công tử, ta đi!"
Nói xong, y xoay người chạy, trong chớp mắt chính là tan biến ở trong màn đêm.
Lúc này, Tịch Huyền xuất hiện ở trước mặt Diệp Quan, nàng cười nói: "Thủ đoạn cao cường, đầu tiên là uy hiếp, sau dùng cám dỗ! Tên kia, bị ăn gắt gao!"
Diệp Quan nói khẽ: "Không có lợi ích cho y, y chắc chắn sẽ không làm việc cho ta, có lợi ích, y sẽ tích cực làm hơn bất kỳ ai khác.."
Tịch Huyền cười nói: "Ngươi khiến cho y làm như thế, là muốn hấp dẫn nhiều người hơn tới giết ngươi?"
Diệp Quan lắc đầu: "Bọn hắn không phải mục tiêu của ta, mục tiêu của ta là kẻ chủ mưu sau lưng kia."
Tịch Huyền híp hai mắt lại: "Ngươi muốn dẫn dụ đối phương đi ra giết ngươi?"
Diệp Quan gật đầu: "Mục đích của ta là đối phương, về phần người khác...ta cùng với bọn hắn không oán không cừu, nếu như bọn họ thật sự tới giết ta, ta cũng chỉ có thể rưng rưng phát đại tài!"
Tịch Huyền hơi hơi ngẩn người, sau đó cười ha hả, cười run rẩy đôi bồng đào: "Rưng rưng phát đại tài...Diệp công tử, ngươi thật là hài hước!"
Diệp Quan lắc đầu cười một tiếng, không nói gì.
Tịch Huyền sau khi cười chốc lát, nàng nhìn Diệp Quan, cười nói: "Diệp công tử, học viện không có thu ngươi, thật sự là một sự tổn thất to lớn!"
Diệp Quan nói: "Học viện mất đi cô nương ngươi, cũng là một sự tổn thất to lớn!"
Nói xong, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Tịch Huyền cười nói: "Chúng ta cũng không cần thổi phồng lẫn nhau! Nói chính sự, ngươi cảm thấy lần này truy nã ngươi là ai?"
Diệp Quan bình tĩnh nói: "Đơn giản là An gia hoặc là viễn cổ Thiên Long nhất tộc!"
Tịch Huyền nhìn chằm chằm Diệp Quan: "Đều là thế lực đỉnh cấp thế gian này!"
Diệp Quan gật đầu.
Tịch Huyền cười nói: "Ngươi có thể vào sau khi đắc tội hai cái thế lực này, v có thể sống sót, ngươi cũng thật không đơn giản!"
Diệp Quan mỉm cười: "Ta có Tháp Gia rất lợi hại!"
Tháp nhỏ: ".... ."
Tịch Huyền trừng mắt nhìn: "Tháp Gia?"
Diệp Quan gật đầu: "Mặc dù nó một mực điệu thấp, nhưng ta biết, nó là đang tận lực ẩn giấu, nó vào năm đó, khẳng định cũng là một đại nhân vật vô cùng khó lường!"
"Ha ha!" Tháp nhỏ đột nhiên cười ha hả: "Tiểu gia hỏa, ngươi đừng có nịnh nọt ta, ta không có trúng chiêu này đâu, ha ha..."
Diệp Quan chân thành nói: "Tháp Gia, không có vuốt mông ngựa, ngươi ngay cả viễn cổ Chân Long nhất tộc còn không sợ, có thể tưởng tượng được, ngày xưa ngươi khẳng định cũng là một vị đại lão tuyệt thế quát tháo phong vân."
Tháp nhỏ cười nói: "Tạm được, tạm được."
Nói xong, nó dừng một chút, lại nói: "Ngươi vẫn cần phải cố gắng, dù sao, địch nhân của ngươi thật sự là quá quá mạnh! Biết không?"
Diệp Quan gật đầu: "Ta hiểu!"
Tháp nhỏ do dự một chút, sau đó nói: "Chờ qua một đoạn thời gian, ta trợ giúp ngươi nâng cao kiếm ý một thoáng, thuận tiện cho ngươi một bản tâm pháp, loại địa phương đang ở này, miễn cưỡng có thể tu luyện tâm pháp của ta!"
Diệp Quan liền vội vàng gật đầu: "Vâng vâng vâng! Ta đều nghe Tháp Gia ngươi!"
Bên trong tháp nhỏ, tháp nhỏ lập tức hơi xúc động: "Từ đầu đến giờ, ta chờ đợi ba đời tại Dương gia, đi theo chủ nhân đời thứ nhất, ngày ngày lo lắng hãi hùng, không phải đang giết người chính là ở trên đường đi giết người, lão chủ nhân động một chút lại tự bạo đốt hồn, thời gian kia, mỗi ngày đều là lo lắng đề phòng. Mà về sau đi theo chủ nhân đời thứ hai, vị tiểu chủ này, cả ngày loè loẹt, đùa giỡn khắp nơi, đơn giản là thái quá."
Nói xong, nó thấp giọng thở dài: "Hiện tại, chủ nhân đời thứ ba này cuối cùng cũng bình thường! Tháp nhỏ ta, xem như đã trụ vững!"
Thanh âm thần bí nói: "Hắn đang nịnh nọt ngươi!"
Tháp nhỏ cười ha ha một tiếng: "Ta biết hắn đang nịnh nọt ta, thế nhưng, thì tính sao? Ta thích nghe!"
Thanh âm thần bí yên lặng.
Lần này nó liền không tranh cãi!
Chương 178
CHƯƠNG 178
Trước mặt Diệp Quan, Tịch Huyền đang muốn nói chuyện, đột nhiên, hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía nơi xa, ở cuối tầm mắt, mấy trăm người đang vọt tới bên này!
Nhìn thấy một màn này, Diệp Quan sửng sốt!
Tới nhiều người như vậy?
Tịch Huyền cũng sửng sốt!
Đúng lúc này, Diệp Quan thấy được một người quen, chính là vị Nhiêu Tu kia, Nhiêu Tu xông lên phía trước nhất, y vừa xông còn vừa rống to: "Tên Diệp Quan kia ở ngay phía trước, mọi người đừng sợ, chân của hắn cũng đều đã bị đánh gãy! Bây giờ căn bản không có sức chiến đấu, xông lên!"
Mặc dù rống rất to, nhưng tốc độ của y lại càng ngày càng chậm.
Diệp Quan nghe Nhiêu Tu rống, mặt lập tức đen lại!
Ngươi thật sự là một nhân tài!
Tịch Huyền nhìn về phía Diệp Quan, Diệp Quan nói: "Ngươi ẩn núp! Coi chừng giúp ta một thoáng, ta sợ có người đánh lén ta!"
Tịch Huyền khẽ gật đầu: "Ngươi cẩn thận!"
Nói xong, thân hình của nàng run lên, trực tiếp tan biến ở trong màn đêm.
Diệp Quan nhìn mấy trăm người vọt tới kia, thần sắc bình tĩnh.
Xông lên phía trước nhất một đám người nhìn thấy Diệp Quan, lập tức sửng sốt.
Chân gãy vừa mới nói đâu?
Sao vẫn còn lành lặn?
Bị lừa rồi!
Nhưng vào giờ phút này, tên đã trên dây, không phát không được.
Một nam tử cầm đầu đột nhiên gằn giọng nói: "Giết Diệp Quan, ba ngàn vạn miếng Kim Tinh! Giết!"
Nói xong, vọt thẳng về phía Diệp Quan!
Mẹ nó!
Lúc này! Chân ngươi không gãy, cũng chỉ có thể chặt đứt chân ngươi!
Mà vị Nhiêu Tu kia đã thối lui ra sau lưng mọi người!
Diệp Quan nhìn mấy trăm người vọt tới kia, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong này, cảnh giới thấp nhất đều giống như hắn, hơn nữa, đây đều là kẻ tàn nhẫn!
Sợ sao?
Hắn dĩ nhiên không sợ!
Một điểm e ngại cũng đều không có!
Diệp Quan đột nhiên mở hai mắt ra, trong chớp mắt, một thanh kiếm khí trực tiếp xuyên thủng trán nam tử cầm đầu kia!
Bịch! Nam tử ngã thẳng xuống!
Mà ở trong nháy mắt đối phương ngã xuống, Diệp Quan đã giống như quỷ mị xuất hiện ở trước mặt hắn, sau một khắc, tay phải hắn đột nhiên rút kiếm khí ra, sau đó loé một cái.
Bịch! Lại là một người ngã xuống!
Mà ở trong nháy mắt người đó ngã xuống, hắn đã xuất hiện ở ngoài mấy trượng, nơi đó, giữa trán một vị nam tử đã bị một thanh kiếm xuyên qua!
Mà sau một khắc, Diệp Quan cũng đã xuất hiện ở vài chục trượng bên ngoài.
Phốc! Một cái đầu đẫm máu bay ra ngoài!
Trong vòng mấy hơi thở, Diệp Quan liên tục chém mười mấy người!
Mà mấy người giữa sân ngay cả bóng dáng của Diệp Quan cũng đều không có thấy!
Tốc độ này, quá nhanh!
Ở trên ngọn cây, Tịch Huyền nhìn chằm chằm Diệp Quan phía dưới, nói khẽ: "Tốc độ của cái tên này thật nhanh..."
Nói xong, nàng dường như nghĩ đến cái gì, mặt đỏ lên: "Trong sách tiểu nhân có nói, tốc độ nam nhân quá nhanh, cũng không quá tốt!"
Trong đêm tối, Diệp Quan giống như một đạo U Linh, không ngừng xuyên qua lại trong đám cường giả kia.
Từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng!
Một kiếm một người!
Đều là miểu sát!
Diệp Quan chỉ truy cầu một điểm, đó chính là tốc độ, không có bất kỳ loè loẹt gì, đều là một kiếm mất mạng!
Không đến một khắc đồng hồ, giữa sân liền đã nhiều thêm một trăm cỗ thi thể!
Mà những người còn lại kia, đã sớm bị giết bể mật, không còn bất luận ý chí chiến đấu gì, dồn dập chạy trốn bốn phía!
Nhưng mà, kiếm của Diệp Quan lại càng nhanh hơn!
Lần này, hắn ngự kiếm giết người, ở dưới sự khống chế của hắn, kiếm quang trong đêm tối không ngừng chém giết, trong khoảnh khắc, hơn mười vị cường giả chính là đã bị chém giết!
Một số người sống còn lại điên cuồng chạy về phía Tội Thành!
Mà Diệp Quan cũng không có buông tha bọn hắn, trực tiếp mang theo kiếm đuổi theo!
Nhìn thấy một màn này, vị Nhiêu Tu trốn ở trong tối kia sắc mặt tái nhợt, mặt mũi tràn đầy rung động!
Y biết Diệp Quan rất mạnh, nhưng không biết Diệp Quan vậy mà mạnh đến loại trình độ này!
Đơn giản chính là một kẻ biến thái!
Trên ngọn cây, Tịch Huyền nhìn Diệp Quan đuổi giết đám người, trong lòng cũng có chút chấn kinh.
Tên gia hỏa thoạt nhìn ôn tồn lễ độ này, động thủ lại là tàn nhẫn như thế!
Đúng lúc này, Tịch Huyền đột nhiên quay đầu nhìn lại, nàng híp hai mắt lại, sau một khắc, một ngọn phi đao đã giết tới bên ngoài hơn mười trượng!
Phốc! Theo một tiếng xé rách vang vọng, nơi đó, một cái đầu đẫm máu chậm rãi rơi xuống! Ngay sau đó, một cỗ thi thể rơi xuống từ trên cây, ở trong tay thi thể, cầm một cây cung.
Ở một bên khác, thân hình của Tịch Huyền run lên, trực tiếp tan biến ở phía xa.
...
Ở phía trước Tội Thành.
Mười mấy người đang điên cuồng chạy về hướng Tội Thành, mà sau lưng bọn họ, là một đống thi thể!
Mười mấy người mặt mũi tràn đầy tái nhợt, trong mắt tràn đầy kinh khủng.
Đúng lúc này, một đạo kiếm quang đột nhiên chợt lóe lên từ giữa sân.
Phốc! Đầu hai vị cường giả trong đó trực tiếp bay ra ngoài!
Tám người còn lại kia lập tức giống như phát điên phóng về phía cửa thành!
Mà đúng lúc này, lại là một đạo kiếm quang chợt lóe lên từ giữa sân.
Phốc! Lại một người ngã xuống!
Chẳng qua lúc này, bảy người trong đó đã xông vào trong thành.
Một thanh kiếm đột nhiên đánh về phía nội thành, nhưng ngay vào lúc muốn vào cửa thành, một đạo hàn quang đột nhiên đánh vào thanh kiếm kia!
Oanh! Kiếm trực tiếp bị buộc ngừng ở trước cửa thành!
Ở nơi xa, Diệp Quan mở lòng bàn tay ra, kiếm khí bay trở về trong tay hắn, hắn nhìn về phía trên tường thành, trên tường thành có một lão giả đứng, lão giả nhìn chằm chằm Diệp Quan: "Tội Thành, không được động võ!"
Diệp Quan nhìn thoáng qua lão giả, gật đầu: "Được!"
Nói xong, hắn đi nhặt túi trữ vật của những thi thể này.
Trên tường thành, lão giả nghe Diệp Quan nói, hơi hơi ngẩn người, tên gia hỏa này nghe lời như thế?
Lão còn tưởng rằng người trẻ tuổi sẽ máu nóng xúc động, trực tiếp giết vào Tội Thành!
Chương 179
CHƯƠNG 179
Nhưng mà, cái tên này lại trực tiếp ngừng lại.
Rất nhanh, Diệp Quan thu tất cả túi trữ vật của những thi thể giữa sân, sau đó rời đi!
Lão giả đột nhiên nói: "Chờ một chút!"
Diệp Quan quay người nhìn về phía lão giả, lão giả trầm giọng nói: "Ngươi chính là vị Diệp Quan kia?"
Diệp Quan gật đầu: "Đúng!"
Lão giả nhìn chằm chằm Diệp Quan: "Có người treo thưởng ba ngàn vạn miếng Kim Tinh truy nã ngươi!"
Diệp Quan khẽ gật đầu: "Ta biết!"
Lão giả đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, bên trong thành đột nhiên vang lên một thanh âm: "Bảng treo giải thưởng đổi mới! Một trăm triệu! Phàm là giết người Diệp Quan, sẽ nhận được một trăm triệu miếng Kim Tinh!"
Một trăm triệu miếng!
Nghe được câu này, ánh mắt của một số cường giả xuất hiện trên tường thành lập tức trở nên nóng rực!
Lão giả kia nhìn về phía Diệp Quan, chau mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Một trăm triệu!
Diệp Quan cười khẽ: "Chính mình thật đáng tiền!"
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua đám cường giả trên tường thành: "Có người nào tới lấy đầu của ta không? Nếu như không, ta đi đây!"
"Ta tới!"
Trên tường thành, một vị thiếu niên đột nhiên vọt xuống dưới, nhưng đúng lúc này, một đạo kiếm quang đột nhiên chợt lóe lên từ giữa sân!
Ngự Kiếm thuật!
Phốc! Ở trong ánh mắt của tất cả mọi người, đầu của thiếu niên kia trực tiếp bay ra ngoài, thế nhưng, thân thể của y vẫn còn đang xông về phía trước.
Đầu bay phía trước, linh hồn đuổi theo phía sau!
Vào lúc thân thể thiếu niên rơi xuống đất, đã không có đầu!
Diệp Quan ngồi xổm người xuống, rút ra túi trữ vật cyar thiếu niên, sau đó nói: "Cám ơn!"
Thiếu niên: "..."
Trên tường thành, mọi người nhìn thấy một màn này, vẻ mặt trực tiếp biến đổi!
Miểu sát!
Thiếu niên kia, thế nhưng là một vị Diệt Không cảnh!
Nhưng mà cứ như vậy bị miểu sát rồi?
Trong lúc nhất thời, mấy người giữa sân trực tiếp bỏ đi suy nghĩ giết Diệp Quan!
Tiền thưởng hết sức mê người, thế nhưng, mệnh quan trọng hơn!
Diệp Quan ngẩng đầu nhìn về phía mọi người trên tường thành, sau đó nói: "Còn nữa không?"
Trên tường thành rơi vào trầm mặc!
Diệp Quan quay người rời đi, mà vào lúc quay người, hắn đột nhiên ho dữ dội, tiếp theo, mọi người thấy khóe miệng của Diệp Quan vậy mà tràn ra một vệt máu tươi!
Bị thương rồi?
Trên tường thành, mọi người đều ngây người.
"Mẹ nhà hắn!" Đúng lúc này, một gã đại hán trực tiếp nhảy xuống tường thành, gã cầm một thanh đại đao, căm tức nhìn Diệp Quan: "Mọi người chúng ta cùng nhau hợp lại tru diệt người này, cùng chia tiền thưởng!"
Nghe vậy, mọi người nhất thời có chút ý động!
Nhưng không có người động!
Nhìn thấy mọi người bất động, đại hán ngây cả người, trực tiếp cả giận nói: "Gan nhỏ chết đói, gan lớn ăn no! Bản thân hắn đã bị trọng thương, các ngươi sợ cái gì? Chơi hắn!"
Tất cả mọi người vẫn là không hề động!
Lúc này, một vị nam tử cầm quạt xếp đột nhiên cười nói: "Cảnh Đại Hán, ngươi đi trước đấu vài chiêu với hắn, xem thử hắn còn có thể đánh hay không, nếu như có thể đánh, chúng ta liền tới giúp ngươi!"
Nghe vậy, mọi người còn lại liền vội vàng gật đầu.
Vẻ mặt của Cảnh Đại Hán lập tức trở nên vô cùng khó xem, gã nhìn chằm chằm nam tử quạt xếp: "Trương Hoa Hoa, ngươi cảm thấy ta giống đồ đần độn sao?"
Nam tử tên là Trương Hoa Hoa cười nói: "Ta cảm thấy ngươi chính là một thằng ngu!"
Cảnh Đại Hán lập tức nổi giận, liền muốn phát tác, Trương Hoa Hoa cười nói: "Cảnh Đại Hán ngu xuẩn, đừng nóng giận! Ta đây là đang cứu ngươi! Ngươi nhìn kỹ một chút, vị Diệp công tử kia một kiếm giết mấy trăm người, mà cảnh giới của mấy trăm người kia không ai thấp hơn so với hắn! Điều này có ý vị gì? Mang ý nghĩa hắn không chỉ bản thân lợi hại, người đứng phía sau khẳng định cũng lợi hại!"
Nói xong, y nhìn thoáng qua Diệp Quan xa xa, lại nói: "Người có thể dạy dỗ loại thiên tài này, mẹ nó, đây là chúng ta có thể trêu chọc sao?"
Cảnh Đại Hán yên lặng, nghĩ mà sợ.
Trương Hoa Hoa nhìn thoáng qua Cảnh Đại Hán: "Không có việc gì đừng chỉ tu luyện thanh đao hỏng kia của ngươi, tu đầu óc của ngươi nhiều một chút."
Cảnh Đại Hán lạnh lùng nhìn thoáng qua Trương Hoa Hoa, sau đó nhìn về phía Diệp Quan xa xa, Diệp Quan bình tĩnh nói: "Có đánh hay không?"
Cảnh Đại Hán lắc đầu: "Không đánh! Không đánh!"
Diệp Quan bình tĩnh nói: "Không đánh cũng được, để lại túi trữ vật!"
Nghe vậy, Cảnh Đại Hán giận dữ trong nháy mắt, nhưng khi thấy kiếm trong tay Diệp Quan, lửa giận của gã lại lập tức dập tắt!
Mẹ nó!
Người này không phải là đang giả vờ bị thương câu dẫn Lão Tử đó chứ?
Nghĩ đến nơi này, gã liếc nhìn vị trí cổng thành.
Lúc này, Diệp Quan đột nhiên nói: "Ngươi có thể thử một chút, xem là tốc độ của ngươi nhanh, hay là kiếm của ta nhanh!"
Cảnh Đại Hán yên lặng.
Trương Hoa Hoa đột nhiên nói: "Giao túi trữ vật ra, bỏ tiền trừ tai hoạ đi!"
Cảnh Đại Hán nhìn thoáng qua Diệp Quan, sau đó mở lòng bàn tay ra, túi trữ vật bay đến trước mặt Diệp Quan.
Diệp Quan nhìn thoáng qua túi trữ vật, trong túi trữ vật chỉ có hơn 50 vạn miếng Kim Tinh.
Diệp Quan nhíu mày, có chút bất mãn: "Ngươi làm sao nghèo như vậy?"
Khuôn mặt Cảnh Đại Hán co quắp một hồi, gã nhìn thoáng qua Diệp Quan, không nói nhảm, quay người đi vào trong thành!
Không thể không nói, gã là thật sự nổi giận trong bụng.
Vốn cho là gã vung cánh tay hô lên, người trên tường thành đều sẽ cùng nhau tiến lên, nhưng mà gã không nghĩ tới, những người này đều không lên.
Chính mình thật giống một thằng hề!
Lúc này, Trương Hoa Hoa đột nhiên nhìn về phía Diệp Quan, cười nói: "Diệp công tử, ta vừa mới nhận được tin tức, Quan Huyền học viện có hai vị học viên chết ở bên ngoài, không biết việc này có phải Diệp công tử ngươi làm hay không?"
Lời này chính là rắp tâm hại người!
Chương 180
CHƯƠNG 180
Diệp Quan nhìn thoáng qua Trương Hoa Hoa trên tường thành, hắn mở lòng bàn tay ra, một túi trữ vật đột nhiên bay đến trước mặt Trương Hoa Hoa.
Trương Hoa Hoa sửng sốt!
Mọi người giữa sân cũng sửng sốt!
Diệp Quan bình tĩnh nói: "Trương huynh, đây là thứ ngươi nên được!"
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt chính là tan biến ở phía xa!
Trên tường thành, Trương Hoan Hoan đột nhiên nổi trận lôi đình: "Mẹ nhà hắn, ngươi đừng đi, ngươi mau nói rõ ràng cho Lão Tử, này, này..."
Trên tường thành, mọi người nhìn Trương Hoan Hoan, vẻ mặt có chút bất thiện!
Mẹ nó!
Hoá ra các ngươi là cùng một bọn!
Vẻ mặt của Trương Hoa Hoa có chút khó coi, y biết, không thể tiếp tục ở chỗ này! Không có chút do dự nào, y trực tiếp nhảy xuống, sau đó tan biến ở phía xa.
...
Diệp Quan vừa mới tiến vào rừng rậm, vị Nhiêu Tu kia liền xuất hiện ở trước mặt hắn, ở trong tay Nhiêu Tu, là một đống lớn túi trữ vật!
Vừa rồi Diệp Quan phụ trách giết người, y liền phụ trách nhặt túi trữ vật!
Mặc dù cũng muốn nuốt riêng, nhưng y không dám!
Người, có thể có dã tâm, nhưng không thể quá tham lam, đặc biệt là tham thứ không thuộc về mình.
Diệp Quan tiếp nhận túi trữ vật, hắn đếm một thoáng, phát hiện có hết thảy gần ba ngàn vạn miếng Kim Tinh!
Diệp Quan xuất ra một túi trữ vật đưa cho Nhiêu Tu, trong túi trữ vật, có ba trăm vạn miếng Kim Tinh!
Nhiêu Tu có chút lưỡng lự.
Diệp Quan nói: "Phần của ngươi!"
Nhiêu Tu nhìn thoáng qua Diệp Quan, thấy Diệp Quan không có ý tứ giết người diệt khẩu, lúc này mới yên tâm, y tiếp nhận túi trữ vật, sau đó nói: "Đa tạ Diệp thiếu gia!"
Diệp Quan bình tĩnh nói: "Đi nhanh đi!"
Nhiêu Tu do dự một chút, sau đó nói: "Diệp thiếu gia, ta ở miếu hoang tại phía nam Tội Thành hẻo lánh, những năm gần đây, ta ở Tội Thành cũng có một đám huynh đệ, thực lực của chúng ta không mạnh, thế nhưng sự tình lớn nhỏ ở Tội Thành chúng ta đều rõ rõ ràng ràng. Nếu như ngươi có nhu cầu, tùy thời phân phó một tiếng!"
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Đi một chuyến tới Tiên Bảo Các, tìm một vị quản sự tên là Tần Phong, nhờ y giúp ta điều tra một chút, đến cùng là ai nhằm vào ta!"
Hắn biết, muốn triệt để tra ra lai lịch và thực lực chân chính của đối phương, chỉ có thể tìm Tiên Bảo Các hỗ trợ!
Ngồi chờ chết, cũng không phải phong cách của hắn!
Nhiêu Tu gật đầu: "Được!"
Nói xong, y ôm quyền, quay người rời đi.
Sau khi Nhiêu Tu đi, Diệp Quan chậm rãi nhắm hai mắt lại!
Rất nhanh, hắn cau mày.
Tịch Huyền không có xuất hiện!
Vì sao không có xuất hiện?
Có người!
Diệp Quan híp hai mắt lại, mà đúng lúc này, bất ngờ xảy ra chuyện, mặt đất trước mặt hắn đột nhiên có một bóng người lao ra, sau một khắc, một đạo hàn mang đã chém về phía hắn cổ họng!
Mà đúng lúc này, một ngọn phi đao đột nhiên chợt lóe lên từ giữa sân!
Xẹt! Đạo hàn mang kia cách cổ họng Diệp Quan còn có một tấc liền ngừng lại!
Ở trước mặt Diệp Quan, có một người áo đen đang đứng, mà ở trên ót đối phương, có một ngọn phi đao!
Lúc này, Tịch Huyền xuất hiện ở trước mặt Diệp Quan.
Tịch Huyền mỉm cười: "Kẻ này tên là U Linh, là sát thủ phi thường nổi danh ở Tội Thành, hắn đã tiềm phục ở nơi này rất lâu!"
Diệp Quan mở lòng bàn tay ra, một túi trữ vật bay vào trong tay Tịch Huyền.
Trong túi trữ vật, có gần 14 triệu miếng Kim Tinh!
Tịch Huyền nhìn Diệp Quan: "Cho ta?"
Diệp Quan gật đầu.
Tịch Huyền suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: "Nói thực ra, ta có chút hổ thẹn, không có hỗ trợ cái gì liền đạt được nhiều tiền như vậy, nhưng ta rất tham tiền! Tham tiền!"
Nói xong, nàng thu hồi túi trữ vật!
Diệp Quan đột nhiên nói: "Tịch Huyền cô nương, ta muốn xin ngươi giúp một chuyện!"
Tịch Huyền cười nói: "Ngươi cứ nói!"
Diệp Quan nói: "Theo ta suy đoán, lần này nhằm vào ta, không phải An gia, thì chính là viễn cổ Thiên Long nhất tộc. Chỉ cần tình báo Tiên Bảo Các vừa đến, ta liền sẽ tiến vào Tội Thành! Lúc đó, ta thế đơn lực bạc, không có giúp đỡ, khẳng định sẽ ăn thiệt thòi, cho nên, ta hi vọng ngươi đi cùng với ta, có được hay không?"
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tịch Huyền trực tiếp ngưng kết.
Đột nhiên, nàng cảm thấy túi trữ vật trong tay thật phỏng tay.
Xong đời!
Bị nam nhân này cho vào tròng!
Thấy Tịch Huyền yên lặng, Diệp Quan cười khổ: "Tịch Huyền cô nương, ta cũng không phải là đang tính toán ngươi, thực lực của ngươi mạnh phi thường, nếu như nguyện ý tương trợ ta, ta liền có một trăm phần trăm tự tin chém giết đối phương, đồng thời toàn thân trở ra."
Tịch Huyền yên lặng.
Mặc kệ là giết viễn cổ Thiên Long nhất tộc, hay là giết An gia, đều sẽ bị nhiễm nhân quả rất lớn.
Hai thế lực này, cũng không phải thế lực bình thường, đó không phải là Quan Huyền học viện Trung Thổ Thần Châu có thể so sánh!
Diệp Quan lại nói: "Đối phương cũng dám cấp ra một trăm triệu miếng Kim Tinh truy sát ta, nói một cách khác, trên người đối phương khẳng định là có số tiền kia, nếu như ta giết đối phương, tiền này, chúng ta chia đều, được chứ?"
Tịch Huyền trầm mặc như trước.
Diệp Quan đang muốn nói chuyện, lúc này, bên cạnh hắn đột nhiên rung động, sau một khắc, thời không nứt ra, Nhiêu Tu đi ra!
Diệp Quan cùng với Tịch Huyền đều sửng sốt.
Nhiêu Tu vội vàng đi đến trước mặt Diệp Quan: "Diệp công tử, là Tần công tử lợi dụng truyền tống trận đặc thù truyền tống ta đến nơi này!"
Nói xong, y xuất ra một quyển trục đưa cho Diệp Quan: "Đây là Tần công tử nhờ ta giao cho ngươi!"
Diệp Quan mở quyển trục ra xem xét, hai mắt lập tức híp lại.
Bên trong quyển trục chỉ có một hàng chữ: tu sĩ Đại Kiếp cảnh, đi nhanh!
Thấy thế, Diệp Quan híp hai mắt lại, hắn nhìn về phía Nhiêu Tu: "Ngươi nhanh rời đi!"
Nhiêu Tu ngây cả người, sau đó gật đầu: "Được!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận