Ánh mắt Võ Phong Đại Thiên Tôn lóe lên hàn quang, chậm rãi nói.
Võ Phong, tu sĩ Dược Thiên Tôn dù là chúng ta cũng không thể mạnh mẽ yêu cầu, tất cả đều phải xem sự lựa chọn của hắn. Không phải là ngươi xem trọng hắn thì hắn phải đi theo ngươi!
Hơn nữa hắn giờ phút này còn đang muốn xông lên tầng thứ mười hai. Một khi hắn vượt qua thì hắn có thể so với Minh Đạo Tôn năm đó. Nhân vật như vậy thì đừng nói là ta và ngươi, dù là lão già Cửu Đế Đại Thiên Tôn cũng không chừng sẽ động tâm.
Còn cả vị Tiên Hoàng kia, năm đó không biết hắn cho Minh Đạo Tôn những gì mà lại mời chào được hắn.
Đạo Nhất Đại Thiên Tôn mỉm cười, lắc đầu truyền thần niệm ra.
Thần niệm của hai người đang trao đổi thì Vương Lâm trên bầu trời hít sâu một hơi, cất bước đi vào bên trong đại điện tầng thứ mười hai kia!
Trong nháy mắt khi hắn tiến vào bên trong, Đạo Nhất và Võ Phong ngừng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn lên. Tất cả tu sĩ bốn phía, Thiên Tôn cũng vậy, Dược Thiên Tôn cũng đều như vậy.
Chỉ là cảnh tượng này khiến mấy người bên ngoài Thiên Tôn Niết nhìn mà có ý nghĩ bất đồng. Nam tử trung niên tại Tử Dương Tông khổ sở nhìn chiếc gương trước mặt, thở dài một tiếng.
Ôi, người này sao lại xông được qua tầng thứ mười một. tầng thứ mười một thì thôi, nhưng tầng thứ mười hai ngàn vạn lần không nên vượt qua. Một khi hắn vượt qua rồi thì ta lấy cái gì mới có thể mời nổi hắn chứ.
Sợ là lập tức hắn sẽ bị Cửu Đế Đại Thiên Tôn và Tiên Hoàng dùng mọi cách lung lạc, ngay cả Đạo Nhất và Võ Phong Đại Thiên Tôn cũng rất khó có thể vượt qua được hai người kia.
Đáng tiếc! Nếu là Song Tử Đại Thiên Tôn của Tử Dương Tông ta một lần chuyển thế kia không có chuyện bất ngờ xảy ra thì cũng có thể đấu với Cửu Đế Đại Thiên Tôn và Tiên Hoàng một lần.
Tu sĩ trung niên này khổ sở thở dài, sắp từ bỏ ý định mời chào thì vào lúc này, cánh cửa gian phòng đá bị một người đá văng ra. Một cô bé mặc y phục màu đỏ chạy vào.
Tiểu Cô Nhai, ngươi làm sao lại còn nhìn tấm gương nát đó. Không mau đi giúp ta và Hàm Hàm thu thập tiểu lang kia. Tiểu lang hôm nay rất không nghe lời! Ta hôm nay muốn giáo huấn hắn thật sâu mới được!
Tiểu tổ tông.
Tu sĩ trung niên nọ trông như muốn khóc, đang muốn nói chuyện.
Hả? Người trong tấm gương nát này trông hơi quen.
Cô bé mặc y phục màu đỏ nhìn vào gương, đôi mày thanh tú nhíu lại, giống như đang suy tư.
Ài. Tiểu tổ tông, người đương nhiên là quen rồi. Đó là Võ Phong Đại Thiên Tôn và Đạo Nhất Đại Thiên Tôn.
Tu sĩ trung niên vừa thở dài lại vừa quyết định từ bỏ ý định mời chào.
Đi thôi, tiểu tổ tông, ta giúp người thu thập cái. cái tên kia.
Tu sĩ trung niên than thầm, trong lòng lại càng thấy thương thay cho tu sĩ tên là Tham Lang kia.
Không phải đâu! Không phải là mấy người kia, là người này cơ!
Cô bé kia giơ tay phải chỉ vào một thân ảnh trong gương. Thân ảnh này chuyển động, chính là Vương Lâm vừa bước vào tầng mười hai.
Hả, hắn đi vào đại điện rồi. ta nhớ lại xem.
Cô bé kia suy tư trong chốc lát, đột nhiên hai mắt sáng ngời!
Hắn tên là Vương Lâm! Ta nhớ ra rồi. Khi ta tìm được tiểu lang cũng đã nhìn thấy hắn. Ta nhớ rõ lúc đó ta và Hàm Hàm còn giúp hắn một lần. Hơn nữa Hàm Hàm hình như trước đó còn gặp hắn rồi!
Lúc trước ngươi nói là muốn mời hắn sao? Được lắm đó. Ta và Hàm Hàm cùng đi với ngươi.
Cô bé kia trừng mắt nhìn, vỗ tay cười nói.
Nam tử trung niên kia ngẩn ra, ngơ ngác nhìn cô bé này, hồi lâu thần sắc liền trở nên kích động.
Tiểu... tiểu tổ tông, ngươi xác định là các ngươi trước kia đã biết hắn, lại còn cứu hắn?
Tiểu Cô Nhai, ngươi lại không nghe rõ à?
Cô bé kia nhướng mày nhìn nam tử trung niên đang kích động, giọng nói có vẻ già cả.
Không hổ là Song Tử Đại Thiên Tôn, sớm đã đoán trước biến hóa này, dĩ nhiên lại từng cứu người này. Có tầng quan hệ này nói không chừng lại có thể mời chào được hắn!
Tu sĩ trung niên kia kích động cười ha hả, thần sắc sung sướng giống như khuôn mặt lúc này cũng phát sáng, càng không quên vuốt mông ngựa tiểu tổ tông của hắn.
Cô bé kia nghe nói vậy, lập tức mặt mày hớn hở, thần sắc lộ vẻ đắc ý.
Hừ, cho ngươi biết, Tiểu Cô Nhai không nghe lời. Đã thấy sự lợi hại của ta và Hàm Hàm chưa, thấy tầm mắt của chúng ta chưa? Những người lúc trước bỏ đi ta đã nói là không cần để ý tới bọn họ mà ngươi không nghe.
Song Tử Đại Thiên Tôn ta cũng không cần miễn cưỡng người khác. Sự tính toán của ta thì bọn hắn sao có thể biết được.
Cô bé con này càng nói càng đắc ý, khóe miệng vênh lên.
Sự nhìn xa trông rộng của Song Tử Đại Thiên Tôn, Cô Nhai bội phục.
Tu sĩ trung niên kia cười nói, ánh mắt nhìn cô bé trước mặt mang theo vẻ hiền từ.
Hắn tuy tu vi không bằng nhưng sau khi Song Tử Đại Thiên Tôn chuyển thế xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất cả mọi người rời đi, hắn lại lựa chọn ở lại, chăm sóc cho hai cô bé này. Cho tới ngàv hôm nay, tất cả chỉ vì ân tình của Song Tử Đại Thiên Tôn vào thời kỳ toàn thịnh năm xưa đối với hắn.
Năm đó hắn chỉ là một trong số rất nhiều Thiên Tôn dưới trướng Song Tử Đại Thiên Tôn nhưng lúc này lại là duy nhất.
Tử Dương Tông đang cười nói vui vẻ thì ở Đế Sơn tại Trung Châu, Cửu Đế Đại Thiên Tôn vốn đang nằm uể oải phơi nắng lúc này lại mở to mắt nhìn chiếc lá thu.
Lại có thể vượt qua tầng mười một, xông tới tầng mười hai. Kẻ này. Kẻ này cũng có thể xem như là một người khá mạnh mà ta có thể miễn cưỡng mời chào. Nhưng Hải Tử ở đó, ta nếu đi tới thì lại hơi không phù hợp với lời nói lúc trước của ta thì phải.
Ngoài miệng lão già này nói vậy nhưng hai mắt thì lại nhìn không chớp vào bên trong chiếc lá thu.
Thôi, không phải chỉ là tầng mười một thôi mà. Người này còn xa mới bằng được Minh Đạo Tôn.
Lão già này lắc đầu, nhắm mắt không nhìn tới nữa nhưng nửa ngày sau lại mở mắt liếc nhìn chiếc lá thu kia.
Rốt cục là có thể vượt qua hay không.
Cũng ở Trung Châu, trong hoàng thành tại đế đô. Trong cung điện xa hoa kia, Minh Đạo Tôn mặc hắc y đang nhìn chằm chằm vào trong hình ảnh hư ảo trên đại điện, đôi mắt dần nhíu lại.
- Một nhịp thở có thể giết được hắn sao?
Một giọng nói bình tĩnh vang vọng trong đại điện.
Minh Đạo Tôn trầm mặc, nửa ngày sau mới mở miệng.
- Một nhịp thở vẫn có thể!
Tiếng cười vang lên, giọng nói kia lại truyền tới một lần nữa.
- Hắn không xông qua tầng thứ mười hai được đâu. Thiên Ngưu Hồn Khải của hắn ở tầng mười hai sẽ gặp phải Thiên Ngưu. Người này cứ để cho người khác chém giết tranh giành đi, bổn hoàng không có hứng thú.
Chẳng qua ngay lúc lời nói này đang vang vọng trong đại điện, còn chưa nói xong thì đột nhiên một tiếng loạt xoạt vang lên. Chỉ thấy trên long ỷ của đại điện bất ngờ xuất hiện gợn sóng. Một người trung niên mặc kim bào, đầu đội vương miện, tướng mạo rất giống Tiên Tổ trực tiếp huyễn hóa ra.
Giờ phút này hai mắt hắn lộ ra một tia khiếp sợ, nhìn hình ảnh hư ảo trong đại điện. Chỉ thấy đại điện tầng thứ mười hai trong hình ảnh hư ảo kia ầm ầm bộc phát ra kim quang chói mắt!
Kim quang này rõ ràng đang từ Thiên Tôn Niết khuếch tán ra nhưng giờ phút này lại xuyên thấu tất cả hư vô, từ trong hình ảnh hư ảo trong đại điện lan ra, bao phủ cả đại điện này!
Hắn xông qua tầng thứ mười hai rồi!
Nam tử trung niên mặc kim bào giống như hơi bất ngờ.
Minh Đạo Tôn mặc hắc y bên cạnh hắn cả người lập tức tỏa ra sát khí kinh thiên. Hắn nhìn chằm chằm vào tấm màn hư ảo nọ, ánh mắt lộ ra hàn ý ngập trời.
Hắn hiểu rõ đối phương xông qua tầng thứ mười hai là giống mình năm xưa. Nhất định sẽ được vạn người chú ý, bị tất cả các Đại Thiên Tôn cực lực tranh giành, có thể lựa chọn rất nhiều điều kiện tốt, làm cho tu vi của mình càng mạnh!
Hành động xông qua tầng thứ mười hai này lại càng khiến cho mọi người khi nhắc tới mình nhất định lại nhắc tới sự hơn người của kẻ này! Loại chuyện này đối với người luôn được coi là đệ nhất trong Dược Thiên Tôn như hắn rất không thoải mái!
- Chỉ là tầng thứ mười hai mà thôi. Trên đại địa của Tiên Tộc cũng có mấy người làm được điểm này! Giết hắn vẫn chỉ cần một nhịp thở!
Minh Đạo Tôn mặc hắc y trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi mở miệng.
Nhưng nam tử trung niên mặc kim bào này lại nhìn chằm chằm vào tấm màn hư ảo. Không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cùng lúc này, trên Đế Sơn. Lão già đứng phắt dậy, hai mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị nhưng do dự một chút lại chậm rãi ngồi xuống.
Ta lúc trước đã gặp hắn một lần. Người này trên người có Thiên Ngưu Hồn Khải. Lấy lực lượng của Hồn Khải xông qua tầng thứ mười hai thì vẫn không thể so sánh với Minh Đạo Tôn. Trừ phi hắn có thể mặc Hồn Khải xông qua tầng thứ mười ba. Nếu không thì cũng chỉ là một Dược Thiên Tôn tầm thường mà thôi.
Lão già trầm ngâm một lúc, sau khi ngồi xuống lại nhắm mắt lại.
Ôi, chỉ là gân gà. Thật sự là gân gà. Mời chào hay không đây. Hắn hẳn là không thể xông qua tầng thứ mười ba, phỏng chừng bỏ cuộc thôi. Hả!
Lão già nọ lập tức mở bừng đôi mắt. Chỉ thấy trong tấm lá thu, trong kim quang của đại điện tầng thứ mười hai, Vương Lâm toàn thân tràn ngập một luồng hơi nước vô hình, giống như áp sát thân thể hắn, hình thành một luồng uy áp mà dù ở trong chiếc lá thu này cũng có thể cảm nhận được.
Cực Thủy Đạo!
Ngay lúc lão già này nhìn thấy gợn nước bên ngoài thân thể Vương Lâm thì hắn lập tức thấy thân thể Vương Lâm nhoáng lên một cái, không ngờ không bỏ cuộc mà lao thẳng lên tầng thứ mười ba!
Trong nháy mắt thân ảnh hắn biến mất trong sương mù, nhằm về phía đại điện tầng thứ mười ba!
Cảnh tượng này khiến Minh Đạo Tôn mặc hắc y trong hoàng cung nơi Trung Châu không khỏi hừ lạnh một tiếng, sát khí trong mắt lóe lên.
Tiên Hoàng, ta muốn tới Thiên Tôn Niết một chuyến, xông lên tầng thứ mười sáu!
Toàn bộ Thiên Tôn và Dược Thiên Tôn cũng như năm Đại Thiên Tôn của Tiên Tộc lúc này đều bị hành động điên cuồng của Vương Lâm trong Thiên Tôn Niết hấp dẫn sự chú ý.
Loại chuyện này rất ít khi xuất hiện tại Tiên Tộc, chỉ có Minh Đạo Tôn năm đó mới thu hút được sự chú ý tới vậy.
Nhưng lúc này hào quang của hắn không còn vĩnh viễn thuộc về Minh Đạo Tôn nữa mà đã bị phân tán ra một phần, bao phủ bên ngoài thân thể Vương Lâm!
Từ đó về sau, cả đại địa của Tiên Tộc, thậm chí trong lịch sử của Tiên Tộc, cái tên Vương Lâm sẽ tỏa sáng giống như ánh sáng của ngân hà, lấp lánh vô tận, cũng được moi người biết tới!
Thậm chí không lâu sau này, có lẽ cả người Cổ Tộc cũng rất có thể nghe nói tới chuyện này!
Dược Thiên Tôn thứ bốn mươi chín của Tiên Tộc lần đầu trở thành Dược Thiên Tôn đã xông qua tầng thứ mười một, tầng thứ mười hai, lúc này chuấn bị xông lên tầng thứ mười ba!
Cửu Đế Đại Thiên Tôn trên Đế Sơn lúc này hai mắt không còn vẻ uể oải mà nhìn chằm chằm vào phiến lá thu trước người. Thần sắc hắn lúc này ngưng trọng, không còn chút vẻ lười nhác như trước.
Hắn hiểu rõ người có thể xông qua tầng thứ mười ba dù có mặc Hồn Khải thì cũng đủ để nói lên một sự thật, người này không phải là kẻ yếu.
Còn về Tiên Hoàng đã hiển lộ thân ảnh đang ngồi trong hoàng cung tại Trung Châu lúc này ánh mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị, vừa trầm tư vừa nhìn hình ảnh Vương Lâm tiến vào tầng thứ mười ba hiện lên trong tấm màn hư huyễn.
Ở bên cạnh hắn, Minh Đạo Tôn lúc này đã khoanh chân ngồi xuống, thần thức ngưng tụ tại thiên linh, chuẩn bị đi tới Thiên Tôn Niết!
Lúc này ở Thiên Tôn Niết, Đạo Nhất Đại Thiên Tôn hơi nhíu mày, thầm than một tiếng. Hắn biết lúc này Vương Lâm sợ rằng đã gây nên một cơn sóng gió. Tu sĩ như vậy thì dù là Đại Thiên Tôn tự mình mời chào cũng phải trả giá không nhỏ.
Nhưng cái giá dù có lớn đi nữa thì người này ngày sau có thể trở thành Đại Thiên Tôn, như vậy tất cả nỗ lực lúc trước đều sẽ hóa thành thiện duyên, thu được hồi báo rất sâu nặng. Có một đạo hữu là Đại Thiên Tôn, lại có quan hệ trước đó, đối với bất cứ Đại Thiên Tôn nào cũng giúp địa vị của họ được nâng lên rất nhiều.
Võ Phong Đại Thiên Tôn ở bên cạnh cũng thầm than. Hắn có thể tính được là Vương Lâm lúc này ngoài Song Tử Đại Thiên Tôn ra thì sắp sửa bị bốn Đại Thiên Tôn tranh đoạt.
Trừ phi xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Trong Thiên Tôn Niết lúc này hoàn toàn yên tĩnh. Đám tu sĩ Thiên Tôn trầm mặc nhìn bầu trời. Trong một ngày này bọn họ đã cảm nhận được sự chênh lệch của bọn họ và Vương Lâm. Từ tầng thứ năm, hắn đã xông thẳng lên tới tầng thứ mười hai.
Thậm chí hồi tưởng lại lúc Vương Lâm xông lên tầng thứ năm, trong lòng bọn họ còn nổi lên suy nghĩ, đúng thật là đáng buồn cười. Tu vi Thiên Tôn của bọn họ vốn không có tư cách mà bình luận một tu sĩ Dược Thiên Tôn đã vượt qua tầng thứ mười hai!
Lúc này đối với thân ảnh trên bầu trời, bọn họ chỉ còn lại sự ngưỡng mộ!
Dù là đám người Tuyết Vũ cũng trầm mặc, vẻ phức tạp trong thần sắc cũng bớt đi rất nhiều. Dù sao chênh lệch quá lớn cũng đủ để đánh tan mọi tâm tư.
Năm đó Minh Đạo Tôn cũng dừng lại ở tầng mười ba. Không biết người này có thể qua được hay không.
Hắn nếu vượt qua được tầng thứ mười ba này thì đã hoàn toàn áp đảo Minh Đạo Tôn năm xưa, trở thành đệ nhất trong đám Dược Thiên Tôn! Dù là hiện tại còn không bằng Minh Đạo Tôn hiện tại đã vượt qua tầng thứ mười lăm nhưng cũng kém không xa!
Còn về phần Tử Dịch Dược Thiên Tôn lúc này sắc mặt tái nhợt, đối với cảnh tượng tận mắt thấy này, hắn mặc dù biết mình hẳn là không còn gì để nói nữa nhưng vẫn không nhịn được mà thần sắc phức tạp.
Tầng mười ba. Hắn tuyệt đối không thể vượt qua!
Lúc này Dược Thiên Tôn đến nơi đây trừ đám người Tuyết Vũ và Tử Dịch Dược Thiên Tôn ra còn có hơn hai mười người. Bọn họ đều ngẩng đầu nhìn trời, chứng kiến giờ phút trọng đại này!
Không biết hắn có thể xông qua tầng thứ mười ba hay không.
Trong các Dược Thiên Tôn của Tiên Tộc ta, người dừng lại ở tầng thứ mười ba này tính cả Tài Vi Tôn là chín người! Dù Vương Lâm không xông qua được tầng thứ mười ba nhưng lúc này cũng đã thuộc nhóm mười người đứng đầu trong Dược Thiên Tôn!
Mười ba tầng, hắn hẳn là không thể xông qua đâu. Hắn cuối cùng cũng phải có cực hạn chứ.
Những Dược Thiên Tôn này đang truyền thần niệm nói chuyện với những người mình giao hảo, nhìn đại điện tầng thứ mười ba bị sương mù che phủ trên bầu trời.
Trong đại điện tầng thứ mười ba. Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, trong tích tắc khi cất bước đi vào, trước mắt liền xuất hiện không gian hư vô, bốn phía vẫn tràn ngập vụ khí như trước. Sương mù dày đặc cuồn cuộn, so với hai tầng trước còn nồng đậm hơn.
Ở trong sương mù này, Vương Lâm trầm mặc.
Tầng thứ mười hai, trong chín sinh linh thiên ngoại lại xuất hiện Thiên Ngưu. có thể vượt qua tầng thứ mười hai, ta có thể cảm giác đó đã là cực hạn khi ta mặc vào Hồn Khải.
Hồn Khải dù sao cũng không phải là vật vạn năng. Nó có thể đề cao tu vi của ta, có thể gia tăng chiến lực của ta nhưng theo tu vi của ta ngày càng cao, tác dụng của nó cũng dần dần bị giảm bớt. Dù sao thì tối đa nó cũng chỉ giúp ta tiếp cận Thiên Ngưu mà thôi.
Nhưng loại tiếp cận này trên thực tế vẫn có chênh lệch.
Cũng may mà ở tầng mười một ta học được Cực Hỏa Đạo, ở tầng mười hai ta lại cảm ngộ được Cực Thủy Đạo. Đây là Bát Cực Đạo mà Tiên Tổ được truyền thừa từ Thái Cổ thần cảnh, lúc này ta đã nắm được hai loại!
Tầng thứ mười ba này, ta vẫn có thể vượt qua.
Vương Lâm nhìn sương mù dày đặc này, ánh mắt lộ vẻ trầm ngâm.
Thế nào là đạo!
Khi hắn đang trầm ngâm thì trong sương mù truyền ra tiếng nói giống hệt như hai tầng trước. Tiếng nói này vang vọng, mang theo uy áp vô thượng.
Trong tiếng nói vang vọng này, ánh mắt Vương Lâm dần dần bình tĩnh lại. Vấn đề này hắn đã trả lời hai lần, mỗi lần đều không giống nhau. Lần đầu tiên nói hắn sinh tử là đạo, lần thứ hai hắn nói nhân quả là đạo.
Đây là lần thứ ba, Vương Lâm hiểu rõ lúc này chân giả là đạo!
Loại khảo nghiệm về cảm ngộ đối với đạo này có lẽ đối với người khác mà nói có độ khó nhất định nhưng theo Vương Lâm thấy thì đều là những thứ hắn đã suy tư từ khi ở động phủ giới.
Một lần hành động, thiên hạ chấn kinh. Ta hẳn là đã miễn cưỡng đạt được rồi. Xông qua tầng thứ mười ba xong, lúc đó ta sẽ dừng lại. Dựa vào việc này, dù Đại Thiên Tôn có nhận ra ta mặc Hồn Khải nhưng thế cũng đủ rồi.
Vương Lâm trầm ngâm quyết định mọi việc.
Sinh tử là dây thừng, nối liền lại tạo thành một vòng tròn, đó là nhân quả, đó cũng là đạo! Người có mộng chướng, không phân rõ lúc nào tỉnh mộng, lúc nào là đang ngủ say. Mộng chướng ngăn trở chúng sinh thấy rõ thiên địa, chìm đắm không thể tự giải thoát, vì vậy lực lượng phát ta mộng chướng là chân giả, cũng chính là đạo!
Trong khi giọng nói kia vẫn vang vọng, đầu óc Vương Lâm hoàn toàn tỉnh táo. Hắn nhớ tới lần đầu tiên mình mộng đạo tại Chu Tước Tinh, chậm rãi nói.
Khi lời nói này của hắn thốt lên, sương mù dày đặc che phủ phía trước chợt tiêu tán, hiện ra tinh không.
Thời gian trôi qua, mọi người ở Thiên Tôn Niết sau một nén nhanh, ánh mắt nhìn về phía tầng thứ mười ba trên bầu trời dần dần hiện lên vẻ tiếc hận và sốt ruột.
Thời gian lần này so với lần hắn ở tầng thứ mười hai đã nhiều hơn không ít, có thể thấy hắn khó có thể vượt qua được tầng thứ mười ba này.
Xem ra hắn thực sự phải dừng lại ở tầng thứ mười ba này. Dù sao hắn cũng có cực hạn mà!
Không sai, lần đầu trở thành Dược Thiên Tôn liền có thể trở thành một trong thập cường của Dược Thiên Tôn, người này thanh danh đã vang dội rồi!
Đáng tiếc! Nếu hắn có thể xông qua tầng thứ mười ba thì có thể giống như Minh Đạo Tôn, trở thành một trong ba Dược Thiên Tôn cực mạnh của Tiên Tộc ta.
Hắn dù sao cũng không thể vượt qua được Minh Đạo Tôn.
Những tu sĩ Dược Thiên Tôn nơi này truyền đi thần niệm hoặc tiếc hận, hoặc thở phào nhẹ nhõm.
Cực hạn sao.
Đạo Nhất Đại Thiên Tôn nhìn lên bầu trời, hơi yên tâm một chút. Nếu không xông qua được tầng thứ mười ba thì hắn dễ dàng mời chào hơn.
Trong lúc mọi người đang suy đoán rằng Vương Lâm sẽ dừng lại ở tầng thứ mười ba thì đột nhiên trong Truyền Tống Trận cổ xưa xa xa tỏa ra ánh sáng vận chuyển. Tia sáng này lóe lên, trong đó ngưng tụ một thân ảnh. Sau khi ánh sáng tiêu tán, hiện ra trước mắt mọi người là một thanh niên mặc hắc y.
Sự xuất hiện của hắn khiến mọi người nơi này chấn động, cũng khiến những người nhìn thấy hắn chấn động tâm thần. Người này xuất hiện tại Thiên Tôn Niết tạo lên một cơn sóng gió!
- Minh Đạo Tôn!
- Hắn chính là Minh Đạo Tôn?
Ngay cả hắn cũng tới, nếu Vương Lâm không xông qua được tầng thứ mười ba thì thôi, nếu thật sự xông qua được thì không biết vẻ mặt Minh Đạo Tôn sẽ ra sao!
Đám Thiên Tôn tu sĩ này cũng không phải đều đã gặp Minh Đạo Tôn nhưng truyền âm đi khiến tất cả mọi người đều biết Minh Đạo Tôn là ai, ánh mắt nhìn về phía Minh Đạo Tôn có tôn kính nhưng lại cũng mang theo vẻ chờ mong.
Bọn họ chờ mong sau khi Vương Lâm hiện thân, trong nháy mắt khi ánh mắt hai người nhìn nhau sẽ phát sinh chuyện gì!
Đệ nhất cường giả trong Dược Thiên Tôn, đệ nhất nhân dưới Đại Thiên Tôn, Minh Đạo Tôn này lại tới đây! Việc này đúng là thú vị!
Rõ ràng là Minh Đạo Tôn cũng không thể ngưng thần tĩnh khí. Dù sao Vương Lâm hôm nay đã cho thấy hắn có thể vượt qua Minh Đạo Tôn. Hắn nếu không đến thì ngược lại khiến người ta cảm thấy không hợp lý.
Minh Đạo Tôn này trước giờ vẫn luôn cao ngạo, rất lâu chưa có ai khiêu chiến hắn, dù là Tài Vi Tôn cũng hoàn toàn bị Minh Đạo Tôn áp chế.
Hiểu rõ Minh Đạo Tôn chỉ có tu sĩ Dược Thiên Tôn. Lúc này thần sắc bọn họ bất động, ánh mắt đảo qua. Nội tâm cũng tràn ngập chờ mong.
Minh hữu ra mắt Đạo Nhất Đại Thiên Tôn, Võ Phong Đại Thiên Tôn.
Thần sắc thanh niên áo đen lạnh lùng, không nhìn đám Dược Thiên Tôn nơi này chút nào mà hướng về phía Đạo Nhất Đại Thiên Tôn và Võ Phong Đại Thiên Tôn ôm quyền cúi chào.
Võ Phong nhìn Minh Đạo Tôn, trong lòng thầm than. Người này năm đó hắn đã đưa ra vô số điều kiện tốt, nhưng đối phương lại lựa chọn Tiên Hoàng. Đang muốn mở miệng, đột nhiên Võ Phong Đại Thiên Tôn ngẩng phắt đầu lên.
Không chỉ có hắn, tất cả mọi người nơi này tâm thần chấn động, không để ý tới Minh Đạo Tôn mà đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Chỉ thấy trên bầu trời, đại điện tầng thứ mười ba bị mây mù che phủ lúc này bất ngờ bộc phát ra kim quang. Kim quang bùng lên khiến mây mù hoàn toàn biến thành màu vàng kim. Khiến cho bầu trời trong nháy mắt biến thành sắc vàng.
Hắn xông qua tầng thứ mười ba rồi!
Minh Đạo Tôn trước kia khi vừa trở thành Dược Thiên Tôn, lần đầu xông lên phải dừng lại ở tầng thứ mười ba. Hôm nay Vương Lâm xông qua được, rõ ràng đã vượt Minh Đạo Tôn năm xưa rồi!
Thanh niên hắc y Minh Đạo Tôn lúc này con ngươi co rút lại, nhìn chằm chằm lên bầu trời, thần sắc hơi âm trầm.
Giờ phút này cả Thiên Tôn Niết giống như sôi trào. Tu sĩ Thiên Tôn đối với việc Vương Lâm có thể xông qua tầng thứ mười ba cực kỳ khiếp sợ. Bọn họ vốn đã đánh giá hắn rất cao nhưng không ngờ vẫn hoàn toàn sai lầm.
Tầng thứ mười ba. Vương Lâm này rốt cục có bao nhiêu chiến lực. Hắn chẳng lẽ hôm nay muốn liên tục xông lên tầng thứ mười chín sao!
Người này hôm nay trong vòng một ngày có thể nói đã khiến thiên hạ chấn kinh!
Ánh mắt đám tu sĩ Dược Thiên Tôn nhìn về bầu trời ẩn chứa vẻ rung động. Bọn họ có đủ lý do để khiếp sợ biểu hiện hôm nay của Vương Lâm!
Hầu như trong nháy mắt khi tầng thứ mười ba này tỏa ra kim quang, một lát sau, hơn phân nửa ánh mắt của của mọi người nơi này bỗng nhiên đồng thời ngưng tụ về phía Minh Đạo Tôn.
Vương Lâm có thể xông qua tầng thứ mười ba. Vô hình trung giống như khiêu chiến, khiêu chiến với Minh Đạo Tôn!
Minh Đạo Tôn nhìn bầu trời, thần sắc bình tĩnh nhưng thân thể lại có hàn khí tỏa ra, hình thành một cơn lốc ngưng tụ trong cơ thể. Hàn khí này khuếch tán ra khiến tiếng xôn xao bốn phía chợt yên tĩnh lại.
Trên bầu trời, bên ngoài tầng cung điện thứ mười ba. Thân ảnh Vương Lâm biến ảo ra, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, thân thể sau khi xuất hiện liền không xông lên tầng thứ mười bốn nữa mà từ từ hạ xuống.
Hắn hạ xuống khiến bốn phía yên tĩnh, tất cả tu sĩ đều nhìn lại.
Không xông lên nữa sao!
Trong sự yên tĩnh này, trong lúc Vương Lâm hạ xuống, một giọng nói lạnh như băng bất ngờ chậm rãi từ trong miệng Minh Đạo Tôn truyền ra.
Trong nháy mắt khi âm thanh này vang vọng trong Thiên Tôn Niết, tất cả tu sĩ nghe thấy tâm thần đều chấn động, ánh mắt đều lộ ra ánh sáng kỳ dị, mơ hồ chờ mong. Bọn họ có thể cảm nhận được, tiếp theo đây nhất định sẽ là bão tố!
Đạo Nhất Đại Thiên Tôn thần sắc bình thản, không mở miệng nói gì. Võ Phong Đại Thiên Tôn bên cạnh hắn mỉm cười, coi như không nghe thấy, nhìn hai Dược Thiên Tôn cực kỳ ưu tú của Tiên Tộc một chút, thử xem tiếp theo sẽ thế nào.
Cảnh tượng này đối với tu sĩ bốn phía còn hấp dẫn hơn là lúc Vương Lâm xông lên Thiên Tôn Niết.
Thậm chí ở bên ngoài Thiên Tôn Niết, trên đại lục của Tiên Tộc, những người nhìn thấy cảnh tượng này cũng nổi lên hứng thú nồng đậm. Cửu Đế Đại Thiên Tôn trên Đế Sơn nhìn phiến lá thu, hai mắt lấp lánh ánh sáng.
Có thể xông qua tầng thứ mười ba, người này đáng để mời chào. Lúc này Minh Đạo Tôn nói năng bức người, thú vị. Không biết Vương Lâm này hồi phục ra sao. Nhìn bộ dáng của hắn thì tầng thứ mười ba cũng không dễ vượt qua hả. .nhưng dù là như thế thì danh tiếng của hắn cũng đã kinh thiên động địa rồi.
Trong hoàng cung tại Trung Châu, Tiên Hoàng ngồi trên long ỷ nhìn tấm màn hư ảo phía trước, khóe miệng chậm rãi lộ nụ cười.
Chỉ xông qua tầng thứ mười ba, còn chưa đáng kể! Tính cách Minh Đạo cao ngạo, không cho phép trong đám Dược Thiên Tôn có người vượt qua hắn, dù chỉ là người lần đầu trở thành Dược Thiên Tôn cũng không cho phép xuất hiện người ưu tú hơn. Tính cách này vốn không tốt nhưng hắn lại có thể đưa tính xấu này dung hợp vào trong tu hành thì ta cũng không để ý.
Thôi, để Minh Đạo Tôn giáo huấn Vương Lâm này một chút, để hắn biết dù hắn xông qua được tầng thứ mười ba của Thiên Tôn Niết thì đến hoàng thành của ta cũng phải cúi đầu!Đông Châu, Tử Dương Tông, tu sĩ trung niên nhìn tấm gương trước mặt, đôi mày nhíu lại.
Minh Đạo. Người này hơi quá phận rồi, làm trò trước mặt tất cả tu sĩ Thiên Tôn, dùng ngữ khí đó nói chuyện rõ ràng là ẩn chứa sự khinh miệt!
Trong Thiên Tôn Niết, Vương Lâm thân thể đã hạ xuống tầng thứ chín, đột nhiên sững lại, nhìn thanh niên mặc hắc y ở phía không xa đang lạnh lùng nhìn mình.
- Ngươi là ai!
Vương Lâm chậm rãi mở miệng. Hắn hiển nhiên nhận ra địch ý của đối phương.
- Minh Đạo!
Thần sắc thanh niên mặc áo đen lạnh như băng, ẩn chứa vẻ cao ngạo.
- Ta đang hỏi ngươi, sao lại không xông tới nữa!
Vương Lâm nhướng mày, hơi trầm ngâm liền đoán ra vì sao đối phương lại như vậy, hiển nhiên là vì mình xông qua tầng thứ mười ba đã vượt qua người này năm xưa.
Tu vi đạt tới Dược Thiên Tôn rất ít người có tính cách giống kẻ này.
Vương Lâm nhìn Minh Đạo Tôn một cái, hai mắt âm thầm lóe lên.
Lấy cao ngạo nhập đạo, tâm cao khí ngạo mà tu hành, không cho phép người khác hơn mình nửa điểm. Ý cao ngạo ngày tràn ngập tâm thần, khó trách hắn có thể trở thành đệ nhất trong Dược Thiên Tôn. Người này rất có khả năng không hỏi thế sự, toàn tâm toàn ý dung nhập vào đạo cao ngạo!
Vương Lâm mỉm cười, không để ý tới thanh niên mặc hắc y này nữa mà thân thể nhoáng lên, hóa thành một đạo cầu vồng bay về phía chỗ Võ Phong Đại Thiên Tôn ở xa xa.
Vương Lâm ra mắt hai vị Đại Thiên Tôn. Lần này xông qua Thiên Tôn Niết tới đây, tại hạ còn có chuyện quan trọng, vì vậy phải rời đi.
Vừa nói với Võ Phong Đại Thiên Tôn, Vương Lâm hoàn toàn không nhìn về phía Minh Đạo Tôn, lại ôm quyền vái Võ Phong Đại Thiên Tôn và Đạo Nhất Đại Thiên Tôn một vái.
Có thể xông qua tầng thứ mười ba đã thuộc nhóm đỉnh phong của Dược Thiên Tôn trong Tiên Tộc ta. Vương Lâm, ta sẽ đi tìm ngươi!
Võ Phong Đại Thiên Tôn mỉm cười, hướng về phía Vương Lâm hơi gật đầu.
Ha ha, Vương Lâm tiểu hữu. Ngươi vẫn nhớ ước định năm đó. Như vậy bổn tôn cũng sẽ đi tìm ngươi. Điều kiện cụ thể thì đợi lúc gặp mặt rồi bàn bạc đi.
Đạo Nhất Đại Thiên Tôn mỉm cười, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.
Vương Lâm hướng về phía Đạo Nhất Đại Thiên Tôn và Võ Phong Đại Thiên Tôn ôm quyền một lần nữa, không nhìn Minh Đạo Tôn mà bay thẳng về phía Truyền Tống Trận cổ xưa ở xa xa, định rời khỏi nơi này.
Hắn cảm thấy mình đã khiến thiên hạ chấn kinh, đạt được mục đích rồi. Mà tầng thứ mười ba kia hắn nếu không dùng một chút lực lượng của phân thân trong hư vô, chỉ dựa vào Hồn Khải thì không thể thành công xông qua tầng này.
Cho nên tới giờ phút này hắn mới có ý định ngừng lại. Tầng thứ mười ba cũng đủ để khiến Đại Thiên Tôn rất coi trọng rồi.
Đối với hành động của Vương Lâm, tu sĩ bốn phía ánh mắt nhìn theo, trong lòng cũng hơi thất vọng.
Xem ra Vương Lâm này cũng không dám chọc vào Minh Đạo Tôn.
Đây là hắn tự biết thân biết phận. Dù sao thì hắn cũng mới chỉ xông qua tầng thứ mười ba còn Minh Đạo Tôn đã xông qua tầng thứ mười lăm. Là đệ nhất trong Dược Thiên Tôn!
Chẳng qua Minh Đạo Tôn này đúng là chỉ biết gây sự, giọng điệu vừa rồi giống như chất vấn vậy.
Tai sao lại gây sự chứ. Trong tu sĩ chúng ta, Minh Đạo Tôn là cường giả mạnh nhất dưới Đại Thiên Tôn, vốn nên là như thế. Ngược lại Vương Lâm này trực tiếp không thèm quan tâm, cũng hơi cuồng ngạo rồi.
Tiếng nghị luận bốn phía không còn dùng thần niệm truyền ra nữa mà ào ào vang lên. Họ cố ý như vậy, càng ngày tiếng bàn luận lại càng cao, dù Vương Lâm đã đi tới Truyền Tống Trận xa xa kia cũng nghe được một chút.
Nhướng mày, Vương Lâm quay đầu nhìn lại đám tu sĩ phía sau. Dưới ánh mắt của hắn, tiếng bàn luận chợt im bặt. Xoay người không để ý tới đám người này nữa, Vương Lâm đang muốn thông qua Truyền Tống Trận rời khỏi Thiên Tôn Niết này.
Nhưng vào lúc này lại có người không muốn hắn rời đi như vậy!
- Cứ thế mà đi sao, bổn tôn đã liên tục hỏi ngươi hai lần rồi đó!
Trên bầu trời truyền tới giọng nói lạnh như băng. Thanh niên Minh Đạo Tôn mặc hắc y lại lạnh lùng nói.
Bước chân Vương Lâm sững lại, hơi trầm ngâm, xoay người nhìn về phía Minh Đạo Tôn.
- Không sai, Vương Lâm ta không xông tới nữa, muốn rời đi, ngươi có chuyện gì sao?
Không có chuyện gì, chỉ là muốn ngươi xông lên tầng mười bốn một lần, sau khi ngươi thất bại có thể rời đi.
Thanh niên mặc hắc y kia chậm rãi mở miệng, thần sắc càng cao ngạo.
Vương Lâm nghe vậy đột nhiên buồn cười, không để ý tới thanh niên Minh Đạo Tôn nọ mà thân thể nhoáng lên, Truyền Tống Trận dưới chân đột nhiên tỏa ra ánh sáng. Nhưng lúc này trong mắt Minh Đạo Tôn chợt lóe lên sát khí.
Làm càn!
Hắn vừa nói vừa giơ tay phải lên, bỗng nhiên hướng về phía Truyền Tống Trận điểm một chỉ. Một chỉ này khiến Thiên Tôn Niết chấn động, một ngón tay khổng lồ biến ảo ra trong thiên địa, bay thẳng về phía Truyền Tống Trận!
Trong Thiên Tôn Niết cấm tranh đấu, đây đã là quy định trường tồn từ vạn cổ. Nhưng lúc này Minh Đạo Tôn lại không thèm để ý tới quy định chút nào, trực tiếp ra tay!
Quy định này cũng không phải do Tiên Tổ đặt ra mà là hậu nhân chế định, cho nên dù ra tay thì cũng không thể khiến cho Thiên Tôn Niết biến hóa giết chết. Nhưng quy định này cũng hiếm có ai có gan không theo!
Ngón tay khổng lồ trong nháy mắt biến ảo ra, dẫn động thiên địa lực bốn phía, cũng khiến cho đám tu sĩ bốn phía hít sâu một hơi, thần sắc hoảng sợ đồng loạt lui lại phía sau.
Hắn dám ra tay ở đây!
Không hổ là đệ nhất nhân dưới Đại Thiên Tôn, không ngờ có gan phá vỡ quy định nơi này!
Quy định này là do Đại Thiên Tôn định ra, Minh Đạo Tôn này thật to gan!
Ngón tay khổng lồ kia mang theo tiếng gào thét kinh thiên động địa đánh thẳng về phía Vương Lâm đang ở trong Truyền Tống Trận. Nếu Vương Lâm không phản kháng thì trong quá trình truyền tống này, thần thức nhất định bị hao tổn, thậm chí có khả năng tan vỡ.
Nhưng hắn nếu né tránh thì lại bị buộc phải rời khỏi Truyền Tống Trận, không thể rời đi!
Loại hành vi này không nghi ngờ gì nữa chính là ở trước mặt mọi người, đánh tan nhuệ khí của Vương Lâm, đồng thời đả kích nghiêm trọng danh tiếng của Vương Lâm sau khi xông qua mười ba tầng Thiên Tôn Niết.
Đồng thời khiến Vương Lâm mất dang tiếng, cũng khiến cho mọi người biết Minh Đạo Tôn hắn mạnh mẽ! Mà Minh Đạo Tôn cũng biết, Dược Thiên Tôn trong lúc chém giết dù không nhiều nhưng lúc ra tay chỉ cần không quá mức thì Đại Thiên Tôn cũng không mạnh mẽ can thiệp!
Đạo Nhất Đại Thiên Tôn và Võ Phong Đại Thiên Tôn nhướng mày. Đạo Nhất do dự một chút liền không mở miệng nhưng Võ Phong Đại Thiên Tôn lại hừ lạnh một tiếng.
Minh Đạo! Ngươi thật to gan! Có gan ở nơi này ra tay sao!
Hắn vừa nói, tay phải vừa vung lên. Nhưng lúc này một tiếng cười dài từ trong đám tu sĩ phía dưới vang lên. Chỉ thấy thân thể một tu sĩ Thiên Tôn bỗng bất ngờ bộc phát ra kim quang, bất ngờ bên ngoài thân thể huyễn hóa thành một hư ảnh bao phủ toàn thân hắn. Hư ảnh này mặc kim bào, đầu đội vương miện, đúng là Tiên Hoàng!
Tiên Hoàng lúc này dùng thần thông đặc thù, xuất hiện ở nơi này! Tay phải hắn giơ lên, lập tức hóa giải áp lực do Võ Phong Đại Thiên Tôn ra tay.
Vương Lâm trong Truyền Tống Trận ngẩng phắt đầu, trong mắt lóe lên hàn quang, lộ ra sát khí! Hắn vốn không muốn ở nơi này gặp chuyện không vui, vốn định rời đi nhưng hành vi lúc này của Minh Đạo Tôn lại khiến Vương Lâm tức giận!
Hắn không cho phép mục đích của mình bị đổi phương phá hoại!
Thân thể hắn nhoáng lên, trong nháy mắt khi ngón tay kia gào thét lao tới liền ra khỏi Truyền Tống Trận. Sau khi đi ra, ngón tay kia liền tiêu tán, giống như đối phương không có ý định giết hắn mà chỉ đùa cợt một phen vậy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận