Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tiên Nghịch

Chương 1918: Yên lặng quay đầu!

Ngày cập nhật : 2025-08-23 04:59:48
Cả đời này của Vương Lâm dĩ nhiên đã quen với việc bị tất cả ánh mắt ngưng tụ lại nhìn mình như trường hợp này, thần sắc hắn vẫn như thường, tóc bạc trên đầu bất động, bình tĩnh hướng về phía trước đạp không đi tới.
Người này là ai?
Hắn một mình tới đây, còn xuất hiện vào tiếng trống thứ chín, chẳng lẽ là có thân phân đặc biệt?
Người này rất lạ.
Tiếng nghị luận rì rầm vang lên. Trong sự chú ý của vạn người, Vương Lâm đi qua mấy ngàn chiếc ghế kia, đi qua Nhất Bách Linh Bát Cấm, Thất Thập Nhị Thánh, Tam Thập Lục.
Theo bước chân hắn, những ánh mắt ngưng tụ lên thân thể hắn càng ngày càng nhiều, thanh âm rì rầm kia càng ngày càng nổi lên kịch liệt.
Hắn định ngồi ở chỗ nào!
Hắn dám đi tới hàng đầu. Bốn vị trí ở hàng đầu kia là chuẩn bị cho Đại Thiên Tôn và quốc sư, hai chỗ còn lại là của hai vị lão tổ của Đạo Cổ vẫn còn sống cho ngày nay!
Bốn cái ghế ở hàng đầu tiên có một cái ở phía trước, ba cái ở phía sau. Khi Vương Lâm đi qua không trung bên trên Thập Bát Vương, lập tức mười tám vị vương gia này đều nhìn về phía hắn, thần sắc ngưng trọng. Trong mười tám người này có bảy người đứng lên, hướng về phía Vương Lâm ôm quyền vái một cái.
Trước một cái vái này, lập tức trên quảng trường gần vạn người lại một lần nữa ồ lên, tiếng nghị luận vang lên liên tiếp, không ngờ vượt qua cả Thập Bát Vương và chín Bất Diệt Tướng lúc trước.
Bước chân Vương Lâm dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía bảy người vừa vái, sau khi mỉm cười gật đầu. liền đi về phía chín Đạo Cổ Bất Diệt Tướng bị hắc khí bao phủ kia.
Chín người kia có tám người trầm mặc, nhưng duy chỉ có người có thể so với Dược Thiên Tôn xông qua tầng thứ mười bốn của Tiên Tộc kia thân thể ẩn trong đám hắc khí ánh mắt lóe lên, hừ lạnh một tiếng, đồng thời bỗng nhiên thân thể từ trên ghế đứng lên, dường như muốn ngăn cản Vương Lâm bay qua không trung phía trên hắn.
Nhưng ngay khi hắn sắp sửa đứng dậy, hai mắt Vương Lâm lạnh lùng nhìn lại, trong mắt hắn chợt lóe lên hồng quang sát khí, lập tức có một uy áp kinh người từ trên người Vương Lâm bỗng nhiên tản ra, rồi trong nháy mắt lại biến mất.
Nhưng mặc dù uy áp chỉ tản ra trong nháy mắt, nhưng cũng khiến cho người đang muốn đứng dậy kia chấn động toàn thân, thân thể lập tức run lên, không thể nào đứng lên được, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, phịch một tiếng lại ngồi xuống ghế.
Lúc này tâm thần hắn ầm vang, mồ hôi lạnh trong nháy mắt toát ra. Một ánh mắt kia của Vương Lâm theo hắn nhìn giống như là đặt mình vào trong một trận chém giết điên cuồng, bị Vương Lâm liên tục giết chết hơn mấy ngàn lần, giống như nhập vào trong ảo ảnh, không ngừng tử vong!
Cảm giác này cả đời hắn chưa bao giờ từng có, ánh mắt kia như xâm nhập vào trong cơ thể, như cắn nát lục phủ ngũ tạng của hắn, nạo hết xương cốt máu thịt của hắn, rút linh hồn ra bóp nát. Lúc này trái tim hắn đập thình thịch, giống như là muốn vỡ tan.
Ngay khi hắn lại ngồi xuống, thân thể Vương Lâm hạ xuống, đứng ở nơi tận cùng phía trước những hàng ghế tạo thành hình quạt trên quảng trường này, xoay người nhìn thoáng qua vô số ghế trên đài cao giữa không trung, rồi lại nhìn thoáng qua mấy vạn người trên quảng trường.
Vương Lâm vung tay áo, bình tĩnh ngồi xuống.Hắn vừa ngồi xuống, lập tức trên quảng trường lại nổi lên một cơn sóng lớn.
Hắn là ai vậy, sao lại ngồi ở chỗ của Huyền La Đại Thiên Tôn, chuyện này Uy áp vừa rồi từ người này lan ra cực kỳ hùng mạnh, không ngờ lại khiến cho ta có cảm giác trái tim ngừng đập. Sức mạnh Cổ Tộc của người này sâu không thể lường được, quyết không phải là kẻ đầu đường xó chợ!
Ta nghe nói Huyền La Đại Thiên Tôn gần đây có tuyên bố thu nhận một đệ tử. Người này chẳng lẽ chính là đệ tử của Huyền La Đại Thiên Tôn! Nhưng hắn còn trẻ như vậy Quả nhiên là hắn!
Bạch Phát Dược Thiên Tôn! Không ngờ người này lại là đệ tử của Huyền La Đại Thiên Tôn.
Sao, hắn là Bạch Phát Dược Thiên Tôn, Bạch Phát Dược Thiên Tôn kia không phải là người của Tiên Tộc sao, nghe nói là đệ nhất nhân dưới Đại Thiên Tôn! Thậm chí còn nghe đồn hắn là mặt trời thứ mười của Tiên Cương đại lục!
Nhận ra thân phận của Vương Lâm cũng giống như Kế Đô hoàng tử đó là những người trong hoàng tộc của Cổ Tộc tam mạch. Bộ tộc Đạo Cổ còn đỡ một chút, chuyện về Vương Lâm bọn họ còn hơi biết được, nhưng hai tộc còn lại thần sắc cực kỳ phức tạp, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm mơ hồ mang theo một vẻ kiêng kị.
Trên thực tế, bọn họ cũng không phải hoàn toàn không biết gì về Vương Lâm. Nên biết rằng Huyền La đã mang theo Vương Lâm đi qua vùng đất của Thủy Cổ và Cực Cổ, cho nên những người đi tới Đạo Cổ nhất mạch này ngoài việc đưa lễ mừng, còn có ý định mượn cơ hội này để quan sát thực lực của Đạo Cổ.
Trong những ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm, có một ánh mắt mang theo vẻ kích động và cuồng nhiệt. Ánh mắt này tới từ một đài cao ở trên không trung, đó là chỗ của Kế Đô hoàng tử.
Kế Đô hoàng tử ngồi ở đó, hắn nhìn Vương Lâm từ lúc mới xuất hiện cho tới khi bị hàng vạn người chú ý bàn luận. Nhìn bộ dạng bình tĩnh của Vương Lâm, hắn hít sâu vào một hơi.
Tên của nghĩa phụ cả Cổ Tộc đều biết! Uy danh của nghĩa phụ lại càng chấn động nhân tâm, nếu nghĩa phụ có thể giúp ta... Kế Đô hoàng tử nắm chặt tay.
Vương Lâm không để ý tới những ánh mắt đang ngưng tụ trên người, nhắm hai mắt lại, nhưng trong lòng hắn giờ phút này tâm can đảo lộn, giống như là nảy sinh tâm ma. Mơ hồ có cảm giác khiến cho hắn không thể khống chế được.
Cảm giác này xuất hiện từ sau khi Vương Lâm đi tới hoàng cung, là do sự hoảng sợ lúc trước chuyển hóa thành, ngay khi hắn ngồi vào chỗ này, ầm ầm bạo phát, khiến cho Vương Lâm thất kinh.
Tuy là Vương Lâm có thể áp chế, nhưng cũng ảnh hưởng tới tâm tình của hắn. Nếu không như vậy, vừa rồi khi Bất Diệt Tướng kia đứng dậy, Vương Lâm tuyệt đối sẽ không tản ra uy áp, lộ ra một tia dao động tu vi.
Nhân vật như vậy còn chưa có tư cách khiến cho hắn làm như vậy. Thậm chí trong khoảnh khắc vừa rồi, Vương Lâm còn có ý niệm điên cuồng muốn giết chết người này, giết chết tất cả mọi người nơi đây.
Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, vì sao khi tới hoàng cung của Đạo Cổ này ta lại như vậy?
Vương Lâm nhắm hai mắt, vận chuyển tu vi trong cơ thể, dần dần khiến cho tâm tình bình tĩnh, nhưng tâm thần hắn lại càng âm trầm hơn.
Không ổn, hoàng cung của Đạo Cổ này chẳng lẽ lại triển khai một trận pháp cấm chế nào, cho nên mới ảnh hưởng tới ta như vậy. Nhưng nhìn bốn phía lại không có bất cứ một bóng dáng của cấm chế nào Vương Lâm mở hai mắt, trầm mặc ngồi ở đó.
Mà cảm giác điên cuồng này lại chuyển hóa từ sự lo sợ. Mấy ngày trước, ta đã mơ hồ có cảm giác này, nhưng hôm nay lại càng mãnh liệt hơn.
Cảm giác này giống như là có một chuyện gì đó cực kỳ trọng đại đối với ta phát sinh Giống như việc này liên quan tới sự sinh tử của ta Cho dù ta mấy lần đối mặt với nguy cơ sinh tử, cũng chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt như lúc này Lông mày Vương Lâm không thể không nhăn lại.
hoàng cung của Đạo Cổ này không thể ở lâu... Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, ngay khi hắn quyết định chủ ý, tiếng trống thứ chín đang vang vọng chậm rãi tiêu tan.
Theo tiếng trống này tiêu tan, toàn bộ trong ngoài quảng trường, bao gồm cả mấy trăm đài cao trên không trung chợt yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều bất giác ngưng bàn luận, toàn bộ ánh mắt ngưng tụ lại chính điện của quảng trường!
Hoàng tôn tới! Một thanh âm chói tai từ trong chính điện vang lên, mang theo một sức mạnh xuyên thấu kinh người vang vọng bốn phía, đồng thời cửa lớn của chính điện đang đóng rầm rầm mở ra.
Theo nó mở ra, toàn bộ ánh mắt đều ngưng tụ về phía một nam tử ngồi trên long ỷ rất lớn ở cuối đại điện.
Nam tử này mặc hoàng bào, đầu đội đế quan, thần sắc không giận mà uy, tràn ngập một sự uy nghiêm khiến cho người ta hít thở không thông. Đó chính là Đạo Cổ hoàng tôn!
Chúng thần, tham kiến hoàng tôn!
Trên quảng trường, trên đài cao, kể cả đám người Thập Bát Vương lúc này đều nhất tề đứng lên, hướng về phía Đạo Cổ hoàng tôn trong chính điện kia đồng loạt vái một cái!
Trong đó những tộc nhân không phải thuộc Đạo Cổ có thể không quỳ, nhưng toàn bộ tộc nhân của Đạo Cổ đều quỳ trên mặt đất. Vương Lâm trầm mặc đứng lên, hướng về phía Đạo Cổ hoàng tôn kia vái một cái, nhưng lại không quỳ!
Thần sắc hắn như thường, nhưng hiện giờ trong lòng cái cảm giác giết chóc điên cuồng kia giống như là thủy triều cuộn lên, ầm vang trong tâm thần và đầu óc hắn. Dường như hắn có chút không thể áp chế nổi.
Cảm giác này ngay khi chính điện mở ra, khi Đạo Cổ hoàng tôn xuất hiện trở nên cực kỳ kịch liệt.
Chư vị bình thân. Hôm nay là ngày vui của trầm, để chúc mừng cho bộ tộc Đạo Cổ ta, có buối yến tiệc này, chư vị hãy cùng say với trẫm!
Đạo Cổ hoàng tôn kia mỉm cười, ánh mắt cũng đảo qua người Vương Lâm, trong lòng không vui và âm trầm, nhưng thần sắc vẫn như thường, ngược lại còn hướng về Vương Lâm gật đầu, ra vẻ rất là coi trọng.
Những bộ tộc anh em có thể đến bộ tộc Đạo Cổ ta, trẫm rất cao hứng, hôm nay trẫm sẽ không nói nhiều, trước tiên hãy nâng chén, xin mời tộc nhân Đạo Cổ ta và những bộ tộc anh em một chén!
Đạo Cổ hoàng tôn kia giơ tay phải lên lập tức ở bên cạnh hiện ra một hư ảnh. đưa tới một chén rượu.
Cùng lúc đó mọi người trên quảng trường và trên đài cao sau khi đứng dậy đều lần lượt cầm chén ở trên chỗ ngồi, mang theo vẻ cung kính, nhất tề giơ lên.
Vương Lâm trong lúc trầm mặc, thầm than một tiếng, cũng cấm lấy chén rượu. Hắn định sau một chén này sẽ đưa ra lễ vật của sư tôn, rồi lập tức rời khỏi nơi này. Sự xúc động trong lòng hắn lúc này khiến cho sắc mặt hắn mơ hồ có chút tái nhợt.
Đạo Cổ hoàng tôn mỉm cười, sau khi nhập một ngụm, hơn vạn người trên quảng trường và trên đài cao nhất tề chúc mừng, nâng chén uống hết. Vương Lâm không uống, mà chỉ nhấp một chút rồi cùng với những người khác hạ chén, đang định mở miệng.
Nhân ngày đại hỉ của bộ tộc Đạo Cổ ta, trẫm còn muốn tuyên bố một việc. Việc này có lẽ chư vị cũng đã nghe qua, đệ tử của Huyền La Đại Thiên Tôn, Bạch Phát Dược Thiên Tôn Vương Lâm của Tiên Tộc, từ nay về sau là người bảo vệ cho Đạo Cổ nhất mạch ta!
Vương Lâm, tiến lên nghe sắc phong!
Đạo Cổ hoàng tôn kia mỉm cười mở miệng.
Vương Lâm yên lặng tiến lên vài bước, ở bên ngoài chính điện ôm quyền vái một cái nữa.
Còn chưa quỳ?
Thần sắc Đạo Cổ hoàng tôn trở nên âm trầm. Hắn không hề mở miệng, chỉ bình tĩnh nhìn Vương Lâm.
Hồi lâu sau, mọi người trên quảng trường cũng lần lượt nhìn ra điều dị thường, ánh mắt đều ngưng tụ lên người Vương Lâm.
Trong rất nhiều ánh mắt kia, có một ánh mắt đến từ Kế Đô hoàng tử. Hắn đè nặng sự kích động trong lòng, hắn chờ chính là một ngày mà Vương Lâm rời khỏi Đạo Cổ!
hoàng tôn, Vương mỗ thay mặt sư tôn dâng lễ vật, còn có chuyện quan trọng, nên phải rời khỏi!
Vương Lâm đã không còn kiên nhẫn, lúc này hắn vô cùng tâm phiền khí loạn, lạnh lùng nhìn hoàng tôn kia một cái. Chính hắn cũng không biết vì sao hiện giờ nhìn người này lại có một sự phản cảm và sát khí không thể nói nên lời như vậy!
Hắn vung tay áo lấy hộp gấm mà Huyền La đưa cho hắn ra, vung về phía trước, bị hư ảnh xuất hiện ở phía trước Đạo Cổ hoàng tôn đón lấy, rồi cung kính đưa cho hoàng tôn.
Vương Lâm, trẫm phong cho ngươi là người bảo hộ cho hoàng tử của Đạo Cổ nhất mạch ta! Ngươi có chuyện quan trọng, vậy thì cứ rời khỏi, đại lễ ngày mai trẫm hi vọng ngươi có thể đến.
Đạo Cổ hoàng tôn kia nhìn Vương Lâm một cái thật sâu, mỉm cười mở miệng, vẫn như trước không hề để ý, càng không nhìn tới Vương Lâm.
Cho mời hoàng hậu!
Cổ Đạo Đại Thiên Tôn kia thản nhiên mở miệng.
Sự xúc động trong lòng Vương Lâm càng nhiều, hắn xoay người đang chuẩn bị hóa thành cầu vồng rời khỏi, nhưng đột nhiên bên tai nghe thấy những tiếng chuông kêu, còn có một cảm giác không nói nên lời dường như sự xúc động trong lòng trong khoảnh khắc này biến mất không còn.
Vương Lâm sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại. Hắn nhìn thấy một nữ tử mặc áo phượng từ trong điện đi ra, đi về phía Đạo Cổ hoàng tôn kia.
Màu sắc phượng bào nữ tử mặc tươi đẹp. Ở trên người nàng tạo thành khí chất cao quý. Nàng cúi đầu, khuôn mặt bị chuỗi hạt châu che phủ, mơ hồ chỉ thấy được đôi mi thanh tú đang nhíu lại, từng bước đi về phía Đạo Cổ Hoàng.
Tiếng leng keng thực tế không phải do chuông kêu tạo ra mà là do là do những chuỗi hạt châu che mặt nữ tử này khi nàng bước đi va chạm với nhau mà thành.
Giờ phút này trên các đài cao trong sân rộng này, ánh mắt người tam tộc tới dự dạ tiệc đều đồng loạt ngưng tụ trên người nữ tử này. Tướng mạo nàng cũng không phải xinh đẹp tuyệt trần nhưng lại có một cảm giác không nói lên lời tồn tại, rất nhu hòa, nhìn rất thoải mái, giống như khiến tâm linh yên tĩnh.
Khí chất trên người nữ tử này chính là tĩnh. Giống như một đóa bách hợp yên lặng nở rộ, chỉ có cánh chim bay xuyên qua tầng mây trắng trên bầu trời, ngẫu nhiên cúi đầu nhìn xuống có lẽ mới có thể thấy vẻ đẹp trong tích tắc đó.
Vương Lâm đứng đó, trong nháy mắt nữ tử này xuất hiện, lập tức sự phiền muộn trong lòng hắn liền biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy.
Tống Trí.
Vương Lâm liếc một cái liền nhận ra nữ tử này. Hắn còn nhớ rõ khi vừa tới đại địa của Cổ Tộc, ở bên ngoài Hắc Thạch Thành đã từng gặp nữ tử này.
Hai mắt Đạo Cổ hoàng tôn lộ vẻ khen ngợi nhìn nữ tử mặc phượng bào đang đi tới, cười rộ lên. Hắn vung hai tay áo, cao giọng nói.
Hoàng hậu, tới ngồi bên cạnh trẫm. Hôm nay là việc vui của Đạo Cổ nhất mạch chúng ta, cũng là ngày trọng đại trong đời trẫm.
Bước chân nữ tử mặc phượng bào sững lại, chút, trong sự trầm mặc liền đi về phía long ỷ của Đạo Cổ hoàng tôn, nhẹ nhàng ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía đại điện.
Nàng vẫn cau mày như trước, sâu trong hai mắt ẩn giấu vẻ mê man, khiến người ta cả thấy giống như hơi bất lực.
Trong nháy mắt khi nàng ngẩng đầu lên, người đầu tiên mà nàng nhìn thấy trong đại điện chính là Vương Lâm đang ngưng thần nhìn lại!
Trong tích tắc, ánh mắt hai người ngưng tụ giữa đại điện.
Trong khoảnh khắc khi ánh mắt hai người tiếp xúc, trong đầu Vương Lâm lập tức có tiếng ầm vang. Tiếng ầm vang này quá mức đột ngột, giống như vô số lôi đình đồng thời nổ vang, đồng thời truyền khắp toàn thân Vương Lâm, thậm chí khiến cho Nguyên Thần và linh hồn hắn run rẩy. Giống như nữ tử trước mặt này chính là một bộ phận mà sinh mệnh Vương Lâm không thể thiếu vậy!
Thần sắc Vương Lâm biến đổi. Hắn nhìn chằm chằm vào nữ tử này, trái tim tăng tốc đập thình thịch. Nữ tử này khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc. Nhưng loại cảm giác quen thuộc này bị ấn bên trong một màn sương mù. Vương Lâm không thể nhớ ra là sự quen thuộc đó tới từ đâu!
Uyển nhi. Lý Thiên Mai. Chu Như. Hồng Diệp.
Vương Lâm kinh ngạc nhìn vào hai mắt nữ tử này, trong đầu hiện lên những khuôn mặt nhưng lại cách nào tìm ra chính xác sự quen thuộc này tới từ nơi nào.
Vừa rồi hình như không phải.
Vương Lâm khi nhìn kỹ lại lại phát hiện ra nữ tử này cực kỳ xa lạ, giống như chênh lệch rất lớn so với suy nghĩ của hắn.
Vương Lâm!
Một tiếng nói không to nhưng cực kỳ uy nghiêm vang lên bên tai Vương Lâm.
Hoàng hậu của trẫm lại hấp dẫn sự chú ý của người như vậy sao?
Đạo Cổ hoàng tôn nhìn Vương Lâm, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng. Hắn mặc dù là hoàng tôn nhưng hôm nay hoàng hậu đi ra, tất cả mọi người đều chỉ tiếp xúc ánh mắt rồi thôi. Duy độc có Vương Lâm này lại làm càn nhìn lại. Hắn vốn đã bất mãn đối với Vương Lâm, giờ phút này cau mày, lời nói trở nên lạnh lùng.
Vương Lâm trầm mặc, nhờ lời nói của Đạo Cổ hoàng tôn mà như tỉnh lại, ánh mắt lộ vẻ phức tạp. Hắn không để ý tới Đạo Cổ hoàng tôn mà vẫn nhìn nữ tử mặc phượng bào như trước.
Hắn muốn tìm ra nguyên nhân cảm thấy quen thuộc nữ tử này. Chẳng qua hắn nhìn rồi lại thầm than một tiếng, ánh mắt lộ vẻ buồn bã.
Nữ tử này hắn không nhận ra.
Nguyên nhân của sự quen thuộc đó hắn cũng mơ hồ tìm ra. Khí chất của nữ tử này, khí chất tĩnh tại đó rất giống Lý Mộ Uyển.
Không có khả năng là Uyển nhi. Chỉ là khí chất tương tự khiến ta gặp ảo giác thôi.
Với tu vi của Vương Lâm lúc này, nếu nữ tử này thực sự là Lý Mộ Uyển thì hắn liếc mắt một cái liền có thể nhận ra. Nhưng giờ phút này dù hắn nhìn thế nào cũng chỉ thấy quen thuộc mà thôi, nhưng không tìm ra chút dao động khí tức của Lý Mộ Uyển.
Uyển nhi ở trong Tị Thiên Quan. Tàn hồn của nàng mất tích. Không tìm được nữa. Nữ tử này không phải. Chỉ là trên thế gian này sao lại có người có khí chất giống nhau như vậy.
Vương Lâm nhắm hai mắt lại, trong mắt tràn ngập bi ai.
Sắc mặt nữ tử kia ửng đỏ, ánh mắt lộ vẻ tức giận, giống như rất khó chịu đối với việc Vương Lâm vô lễ nhìn kỹ mình. Chẳng qua nàng cũng không nói lên lời, sâu trong nội tâm giống như cảm thấy người trước mặt này quen thuộc. Loại cảm giác quen thuộc này vừa xuất hiện lập tức biến mất quỷ dị, giống như không còn tồn tại.
Trẫm đang hỏi ngươi đó!
Đạo Cổ hoàng tôn giơ tay trái lên, vỗ mạnh vào tay vịn của long ỷ, phát ra một tiếng nổ ầm vang nhưng tay vịn này lại không hư hao chút nào.
Chẳng qua trong đại điện vào tích tắc này bỗng nhiên xuất hiện hơn mười đạo sát khí tập trung nghiêm ngặt vào trên người Vương Lâm. Đồng thời mơ hồ có thể thấy trong đại điện, bốn phía Vương Lâm có hơn mười hư ảnh như làn khói, như ẩn như hiện, giống như chỉ cần Đạo Cổ hoàng tôn ra lệnh một tiếng thì họ sẽ đồng loạt ra tay.
Cũng trong khoảnh khắc này, trong sân rộng bên ngoài đại điện, trên mấy trăm đài cao còn có các tộc nhân tới từ các tộc khác. Bọn họ cũng nhìn ra sự dị thường, thần sắc cổ quái, ánh mắt đảo qua người Vương Lâm trên đại điện xong lại vừa nhìn về phía nữ tử mặc phượng bào đang tức giận kia.
Nữ tử này rất giống một vị cố nhân của Vương mỗ.
Vương Lâm mở hai mắt, thấy vẻ tức giận trong mắt nữ tử kia, trong nội tâm không hiểu tại sao lại có cảm giác đau đớn và mất mát. Hắn hôm nay đã xác định nữ tử này không phải là người hắn muốn tìm.
Chẳng qua khí chất giống nhau khiến nỗi đau xé rách tâm thần của Vương Lâm lại trào dâng.
Hả?
Ánh mắt Đạo Cổ hoàng tôn âm thầm lóe lên, quay đầu nhìn thoáng qua nữ tử mặc phượng bào bên cạnh, rồi lại nhìn Vương Lâm, đột nhiên khóe miệng lộ vẻ tia mỉm cười khổng ai hiểu.
Hoàng hậu, người có quen biết người bảo vệ tương lai của Đạo Cổ nhất mạch ta không?
Đạo Cổ Hoàng âm trầm nói.
Nữ tử mặc phượng bào cúi đầu, khẽ lắc đầu.
Quốc sư lúc đầu đưa tàn hồn này cho ta đã nói tàn hồn này bị hắn phong ấn, sẽ có lan ra khí tức gì, dù là người quen thuộc nhất với nữ tử này cũng tuyệt đối không thể nhận ra, trừ phi là về mặt tính toán suy diễn có thể vượt qua hắn, nếu không dù có tu vi Đại Thiên Tôn thì ở phương diện này cũng không thể phát hiện chút nào.
Đạo Cổ hoàng tôn mỉm cười.
Thú vị, chẳng lẽ tàn hồn này thật sự là có quan hệ với Vương Lâm sao?
Trong nội tâm của Đạo Cổ hoàng tôn có hơi mừng rỡ nhưng thần sắc vẫn mang theo nụ cười khổng thể nắm bắt như trước.
Có lẽ không chừng các ngươi có biết nhau cũng nên. Hoàng hậu, ngươi đi xuống cho người bảo vệ Đạo Cổ nhất mạch chúng ta trong tương lại nhìn mặt, để hắn nhìn kỹ xem. Nếu các ngươi là cố nhân thì cũng là một chuyện vui mừng của chúng ta.
Đạo Cổ hoàng tôn chậm rãi nói.
Nữ tử mặc phượng bào nọ trầm mặc, nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn Vương Lâm, chậm rãi đi tới. Vương Lâm kinh ngạc nhìn đối phương. Hắn phảng phất như thấy được Lý Mộ Uyển, tâm thần chấn động, thậm chí cả thân thể cũng hơi run rẩy.
Cho tới khi nữ tử này đi tới cách Vương Lâm một trượng, bình tĩnh nhìn hắn, vẻ tức giận trong mắt càng nhiều, mơ hồ khiến Vương Lâm cảm thấy rất lạnh lùng. Quen thuộc và xa lạ khiến hắn quên đi chuyện tự hỏi, quên đi mình đang ở trong Đạo Cổ hoàng cung, quên cả đại địa Cổ Tộc. quên cả Tiên Cương đại lục này, giống như đang trở về động phủ giới, trở về sơn cốc tại Chu Tước Tinh, ngơ ngác nhìn đối phương, vẻ bi ai trong mắt giống như có thể hòa tan thiên địa.
Vẻ bi ai đó bị nữ tử này nhìn thấy. Trái tim nàng đột nhiên cảm thấy đau đớn, sắc mặt tái nhợt, trong mắt cũng hiện lên vẻ mê man. Chỉ là vẻ mê man này rất nhanh tan đi, lại một lần nữa hóa thành vẻ tức giận.
Ngươi. Không phải là nàng.
Hồi lâu sau Vương Lâm mới lộ vẻ khổ sở. Hắn đột nhiên rất muốn uống rượu, rất muốn cho mình say khướt một lần để quên đi nỗi đau tới tận linh hồn này. Hắn biết tất cả mọi chuyện vừa rồi đều là ảo giác.
Nhưng ảo giác này lại dẫn tới rất nhiều ký ức của Vương Lâm, làm cho hắn nhớ lại cảnh tượng mấy ngàn năm trước, khiến cho sự bi ai của hắn càng sâu, càng đậm.
Thân thể lảo đảo lùi lại phía sau vài bước. Vương Lâm không nhìn nữ tử này nữa, không nhìn Đạo Cổ hoàng tôn nhưng cũng không rời đi mà đi về chỗ bàn hắn, ngồi ở đó lẳng lặng nhìn mặt bàn. Hồi lâu hắn cầm một bầu rượu đưa lên mép uống một ngụm lớn.
Chẳng qua rượu này tuy cay nóng nhưng lại không khiến hắn say nổi.
Vương Lâm rất ít khóc nhưng giờ phút này khi uống rượu, khóe mặt hắn lại có nước mắt chảy ra. Trong nước mắt này, Vương Lâm uống một ngụm rượu, khiến nước mắt chảy vào miệng, rất đắng, rất chát, giống như mùi vị nỗi đau thương của hắn.
Nữ tử mặc phượng bào đã trở lại bên cạnh Đạo Cổ hoàng tôn, bình tĩnh ngồi xuống, thủy chung không nói một lời. Vẻ tươi cười trên mặt Đạo Cổ hoàng tôn càng nhiều, ánh mắt rơi lên người Vương Lâm lại có sự đắc ý và vui sướng hiện lên trong nháy mắt.
Xem ra tám chín phần mười là Vương Lâm quen biết tàn hồn này. Mà tàn hồn này trước khi dung thể lộ vẻ mê man, nghĩ tới chắc cũng là do Vương Lâm này. Đáng tiếc hả. Trong cuộc đời này dù ngươi có tu vi gì, dù ngươi có bao nhiêu Hồn Huyết, dù ngươi có Huyền La làm sư phụ nhưng nỗi bi ai lớn nhất chính là dù ở trước mặt nhau nhưng lại không thể nhận ra nhau. Chẳng qua chuyện như vậy lại càng khiến ta hứng thú.
Đạo Cổ hoàng tôn cười ha hả, giơ chén rượu cùng uống với cả vạn người trong dạ tiếc này một lần nữa.
Dựa theo truyền thống của Đạo Cổ nhất mạch thì lúc này hắn vốn phải để nữ tử mặc phượng bào này rời đi. Nhưng Đạo Cổ hoàng tôn lại không làm như vậy mà vẫn để nàng ngồi cạnh mình. Hắn muốn tiếp tục nhìn thần sắc Vương Lâm, giống như có thể khiến hắn thấy khoái cảm và sự thỏa mãn lớn nhất.
Trong thời gian ngắn, bởi Đạo Cổ hoàng tôn thoải mái khiến dạ tiệc này lên tới cao trào, tiếng nói cười trào dâng, chúc mừng không dứt, vô cùng náo nhiệt.
Trong sự náo nhiệt này, chỉ có Vương Lâm yên lặng ngồi đó uống từng chén rượu, vẻ đau thương trong mắt không cách nào theo rượu mà say nổi.
Hoàng hậu, Vương ái khanh hình như không vui. Ngươi thay mặt trẫm đi mời hắn một chén.
Đạo Cổ hoàng tôn mỉm cười mở miệng.(*)
(*): phẫn nộ xung thiên.
Nữ tử mặc áo phượng kia than nhẹ một tiếng, nàng thật sự không thích cảnh tượng náo nhiệt như thế này. Nhất là ánh mắt kia của Vương Lâm lại càng khiến cho nàng có chút không quen, đồng thời trong lòng còn có sự đau đớn chính nàng cũng không rõ rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng mỗi lần muốn suy nghĩ cho rố. Thì lại càng thấy mê man hơn.
Nhẹ nhàng đứng dậy. Ở bên cạnh nữ tử mặc áo phượng này lập tức có một hư ảnh hiện ra sau khi cung kính dâng chén rượu lên lơ lửng ở phía sau nữ tử này. Theo nàng đi ra khỏi đại điện, trong tiếng huyên náo đi tới trước chỗ ngồi của Vương Lâm.
Vương Lâm ngồi ở đó cúi đầu xuống, trong thời gian ngắn ngủi này hắn đã uống bảy tám hồ rượu. Hắn ngẩng đầu. Nhìn nữ tử ở phía trước, trước mắt Vương Lâm dường như trở nên mơ hồ.
Ngươi... Nữ tử kia nhìn Vương Lâm. Nhẹ giọng đang muốn nói.
Ngươi sẽ đánh đàn sao?
Vương Lâm đau khổ nói. Sau khi nói xong, hắn lắc đầu tự giễu mình, đứng dậy cầm hồ rượu, sau khi chạm vào chén rượu của nữ tử kia liền uống cạn hồ rượu, rồi bỗng nhiên hóa thành một đạo cầu vồng lao thẳng lên trời.
Những giọt rượu đau khổ kia bắn ra, có một giọt rơi lên mặt nữ tử này, rất lạnh.
Uyển nhi! Hồn của ngươi rốt cuộc ở nơi nào!
Trên bầu trời thân ảnh Vương Lâm đã bay đi xa. Nhưng bên tai nữ tử này lại mơ hồ nghe thấy một thanh âm này.
Thanh âm này vô cùng bi thương, không chỉ có nàng mới nghe thấy, mà còn có một số người ở trên quảng trường và trên đài cao ở nơi này. Còn có Đạo Cổ hoàng tôn bên trong điện, nụ cười trên miệng hắn càng đậm. Hắn cầm chén rượu nhấp nhẹ một ngụm.
Hắn không nhìn thấy. Vương Lâm cũng không nhìn thấy, tất cả mọi người cũng không nhìn thấy. Sau khi nghe thấy một câu Uyển nhi kia, nữ tử mặc áo phượng thân thể bỗng nhiên run lên, ánh mắt nàng lộ ra vẻ giãy giụa và mê man. Nhưng rất nhanh sự giãy giụa kia liền tiêu tan, ánh mắt nàng trở nên trống rỗng.
Xoay người, nữ tử trống rỗng này đi trở về đại điện, ở phía sau nàng, sự phồn hoa náo nhiệt kia lại sáng lên như ngọc.
Uyển nhi, dù ta phá vỡ cả tinh không, cũng phải tìm ra được hình bóng của nàng.
Uyển nhi, ta sẽ lấy ngọn lửa thiêu đốt cả bầu trời, để cho nàng không còn lý do gì để nhắm mắt nữa.
Uyển nhi, ta sẽ lấy sấm sét giáng xuống cả thế giới, để cho nàng nghe thấy được thanh âm của ta.
Uyển nhi, ta sẽ đi hàng vạn vạn dặm, đi qua tất cả thế giới, để tìm cho bằng được hơi thở của nàng.
Uyển nhi, ta sẽ nhập ma sát đạo, nghịch thiên thí tiên, phá vỡ thiên địa. Bóng lưng cô độc đứng ở trước mặt nàng, để cho nàng phải mở đôi mắt có thể khiến ta bình tĩnh lại.
Uyển nhi, hồn của nàng đang ở đâu!
Trong mắt Vương Lâm chảy xuống hai hàng lệ. Trong Đạo Cổ hoàng thành sáng rực đèn đuốc này, giữa thiên địa này yên lặng đi về phía trước. Bóng lưng hắn cô độc, hiu quạnh, lộ ra một sự bất lực.
Ở sâu trong lòng hắn vĩnh viễn bị sự lạnh lẽo và sinh tồn bao trùm, sẽ không dễ dàng hiển lộ ra. Nhưng lúc này, sau khi nhìn thấy khí chất quen thuộc kia. Vương Lâm cũng không còn có thể che giấu, không thể lừa gạt chính mình nữa. Nước mắt của hắn đã chảy xuống.
Trong khi hắn yên lặng đi tới. Nước mắt rơi xuống, không biết rơi xuống nóc nhà ở nơi nào. Bên tai hắn truyền tới tiếng náo nhiệt của hoàng cung kia. Nhưng hiện giờ Vương Lâm cũng không để ý. Cũng không muốn nghe, hắn chỉ muốn một mình tới một nơi không có ai, yên lặng lật giở lại ký ức của mình.
Hắn quay về Đạo Cổ Điện, đi về căn nhà gỗ của mình, ở trong căn nhà gỗ này. Vương Lâm đóng cửa lại. Ngơ ngác ngồi ở đó. Hắn tu luyện, đi xuống nhìn mặt trời Đại Thiên Tôn ở dưới lòng đất một cách vô thức, hắn nhìn thiên địa nhiều màu ở bên ngoài cửa sổ, rất lâu, rất lâu.
Ta có tu vi thông thiên thì đã sao Ta có ý chí nghịch thiên thì đã sao Cho dù ta là người bảo vệ Đạo Cổ nhất mạch, nhưng cũng không thể tìm được Uyển nhi.
Trên mặt Vương Lâm lộ ra sự thống khổ. Hắn vẫn không muốn tự hỏi về vấn để này. Hắn luôn lấy sự đề cao tu vi để tự mê hoặc mình, để lừa gạt chính mình, tự nói với bản thân chỉ có như vậy mới có thể có hi vọng tìm được hồn của Uyển nhi.
Nhưng hắn đã lừa bản thân mấy ngàn năm. Hôm nay ở hoàng cung lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tống Trí có khí chất giống như Uyển nhi. Hắn đã không thể khống chế được sự hồi tưởng và suy nghĩ kia.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Vương Lâm tự nhốt mình ở trong căn nhà gỗ. Chịu đựng sự đau khổ như cắn nuốt trái tim kia. Trước mắt hắn hiện lên những cảnh tượng cũ, lúc này hắn chỉ có dựa vào ký ức để khiến cho bản thân không còn cô độc nữa Giống như là lão tổ của Đông Lâm Tông kia. Ở bên trong tông phái chết chỉ có một mình hắn kia. Chỉ có ký ức để làm bạn.
Thế gian này lại có người có khí chất giống như vậy. Nhưng nàng lại không phải là Uyển nhi, nàng là Tống Trí ở bên ngoài Hắc Thạch Thành ta đã nhìn thấy nữ tử kia.
Hồi lâu sau. Vương Lâm mạnh mẽ đè nén sự đau khổ và hồi tưởng trong lòng xuống, hắn không muốn làm cho bản thân trở nên yếu đuổi. Đối với việc tìm lại hồn của Uyển nhi, chuyện này không hề có lợi ích gì.
Thở dài một tiếng thật sâu. Vương Lâm nhắm hai mắt lại. Nửa ngày sau khi mở mắt ra. Trong mắt lại có sự bình tĩnh. Chỉ là ở sâu bên trong sự bình tĩnh đó. Cũng có một vẻ đau thương lượn lờ.
Tống Trí Trong lúc thì thào. Vương Lâm giơ tay phải lên. Sau khi vung tay lên lập tức ở bên ngoài thân thể hắn xuất hiện những hư ảnh trùng điệp. Những ngũ hành chân thân kia lần lượt hiện ra vây quanh hào quang của kim bản nguyên ở chính giữa. Bên trong hào quang kia mơ hồ như lộ ra một hư ảnh. Hư ảnh này chính là chân thân của kim bản nguyên sắp sửa được ngưng tụ ra.
Khiến cho mình bình tĩnh lại. Khiến cho mình không còn suy nghĩ về việc này nửa. Tự nói với chính mình Tống Trí kia không phải là Uyển nhi, Vương Lâm nhìn hào quang của kim bản nguyên kia. Thần sắc tiều tụy. lại nhắm hai mắt lại, chuẩn bị lấy việc tu luyện để khiến cho mình không hồi tưởng nửa.
Nhưng ngay khi hắn nhắm hai mắt lại, đột nhiên lại mở mạnh ra trong mắt hắn lộ ra hàn quang ngợp trời thần sắc hắn còn lộ ra một vẻ kinh ngạc!
Không đúng!
Tống Trí kia lúc trước ở Hắc Thạch Thành ta đã gặp qua. Nhưng lúc đó nữ tử này không hề khiến cho ta có cảm giác giống như vừa rồi Khi đó nữ tử này rất tầm thường, vô cùng bình thường, mặc dù cũng có vẻ trầm mặc. Nhưng cũng không phải là bộ dạng giống như ở trong hoàng cung vừa rồi!
Thân thể Vương Lâm chấn động.
Nếu như lúc đó cô ấy cũng giống như lúc ở hoàng cung, thì ta cũng không thể không thể phát hiện ra. Khi ở bên ngoài Hắc Thạch Thành, ta phải cảm nhận được mới phải, có thể cảm nhận được sự quen thuộc kia mới đúng!
Nhưng lúc đó ta lại không hề có một chút cảm giác nào. vì sao sau khi gặp lại nữ tử này ở trong hoàng cung, ta lại có cảm giác quen thuộc như vậy!
Chuyện này không hợp lý!
Đạo Cổ hoàng tôn tuyển phi, tuyển mấy trăm năm. Cuối cùng cũng chọn được một người. Nhưng Tống Trí này cũng không có dung nhan tuyệt mĩ. Tại sao lại khiến Đạo Cổ hoàng tôn kia chọn trúng Đạo Cổ hoàng tôn này suốt mấy trăm năm rốt cuộc là muốn chọn ra phi tử như thế nào. Vì sao Tống Trí này trước sau lại khác biệt quá lớn như vậy, vì sao trước đây ta không cảm thấy, nhưng ở trong hoàng cung lại như vậy!
Vì sao sau khi ta tới hoàng cung lại có một sự bất ổn trong lòng, vì sao khi nhìn thấy Đạo Cổ hoàng tôn lại có sát khí, vì sao sau khi Tống Trí này xuất hiện thì cảm giác phiền muộn kia trong nháy mắt đã biến mất!
Vương Lâm đứng mạnh lên. Thân thể run rẩy, trong mắt lóe lên hào quang vạn trượng, bao phủ toàn bộ căn nhà gỗ này. Tóc trên đầu hắn không gió tự động, dường như có một sức mạnh tiềm tàng không thể khống chế được bộc phát ra!
Nhưng ta đã dùng thần thức tra xét thân thể nữ tử này, cũng không nhìn ra một chút manh mối nào. Nữ tử này hết sức bình thường, chỉ có khí chất kia mới khiến cho ta có cảm giác quen thuộc.
Chuyện này là vì sao Tâm thần Vương Lâm run rẩy. Hắn có thể nghe thấy tim mình đập lên thình thịch, cảm giác này của hắn mấy ngàn năm nay cực kỳ hiếm thấy. Đó là sự kích động, chần chừ. Còn có sự pha trộn của khó hiểu và mê man. Đó là do hắn không thể tin. Cũng có lẽ là chấn động khi không thể xác định.
Trong lòng hắn như có một ngọn lửa bị ép xuống, sau khi không ngừng bị chèn ép. Mơ hồ sắp sửa đến thời điểm bùng phát ra.
Tuyển chọn mấy trăm năm. Sự khác biệt quá lớn của Tống Trí lúc trước và sau.
. Chuyện này rốt cuộc là có bí ẩn gì. Bí ẩn này sao lại khiến cho ta nổi giận như vậy!
Thần sắc Vương Lâm vặn vẹo. Mơ hồ như không thể khống chế được. Hắn hận không thể lập tức nhảy vào hoàng cung, bắt lấy Đạo Cổ hoàng tôn kia sưu hồn tra khảo!
Nhưng hắn không thể làm vậy!
Hắn là đệ tử của Huyền La. Huyền La là người bảo vệ Đạo Cổ nhất mạch. Huyền La đối với Vương Lâm hắn có đại ân. Có tình sư tôn! Nếu hắn không có chứng cứ mà muốn đi tới hoàng cung bắt hoàng tỏạ thì hắn không đi qua được cửa ải đầu tiên của bân thân, hắn không thể đối mặt với sư tôn có đại ân với hắn!
Chỉ thấy thân ảnh Nhất Bách Linh Bát Cấm lảo đảo quay về. Bọn họ phun ra máu tươi, thân thể ở trên không trung ầm ầm tan vỡ. Máu thịt văng khắp nơi. Nhưng cũng có một người chưa chết, hắn rơi phịch một tiếng xuống mặt đất. Hướng về phía Đạo Cổ hoàng tôn quỳ xuống, miệng phun ra máu tươi, phát ra một tiếng thét truyền khắp quảng trường.
Là Vương Lâm! Hắn muốn giết vua!
Một tiếng rống này khiến tộc nhân tam mạch đang ngồi trong quảng trường và trên mấy trăm đài cao bốn phía khiếp sợ. Thần sắc bọn họ đại biến, thậm chí khó có thể tin tưởng rằng Vương Lâm vừa rời đi không bao lâu sau lại liều chết trở lại. Muốn giết Đạo Cổ hoàng tôn!
Nhưng một trăm linh bảy thi thể Cấm tử vong, huyết nhục nổ tung đều đã chứng tỏ thật giả trong chuyện này!
Không đợi tới khi mọi người tỉnh táo lại trong tiếng rống này. Một tiếng ầm vang kinh thiên hơn lại nổ ra. Trong tiếng ầm vang, chỉ thấy bên ngoài quảng trường, một chưởng ấn lớn tới vài trăm trượng gào thét bay tới. Chưởng ấn này vô cùng quỷ dị. Trên đó có mười ngón tay, lập tức đánh tới như muốn đánh tan trận pháp của hoàng cung này. Cả hoàng cung trong tích tắc này bỗng nhiên xuất hiện một tấm màn màu xanh, va chạm với chưởng ấn nàỵ.
Hoàng cung chấn động. Trong tiếng nổ vang, chưởng ấn mười ngón tiêu tán nhưng tấm màn thanh khí cũng lóe lên kịch liệt, sau đó sụp đổ, hóa thành vô số mảnh nhỏ bay lên.
Một cơn gió tanh mùi máu từ bên ngoài quảng trường thổi tới rơi vào bên trong quảng trường đang vô cùng tĩnh mịch, nhuốm lên thân thể mọi người ở nơi này. Lúc này thần sắc bọn họ nhìn về hướng chưởng ấn biến mất, thần sắc như gặp đại địch.
Sắc mặt Đạo Cổ hoàng tôn tái nhợt, nắm chặt tay nhìn chằm chằm vào nơi đó, ánh mắt lộ vẻ tức giận!
Tống Trí bên cạnh hắn cũng nhìn về cùng hướng, hai mắt lộ vẻ mê man. Trong nội tâm nàng mơ hồ run rẩy, giống như có một phần trí nhớ đang sắp thức tỉnh vậy.
Hai hư ảnh phụng mệnh đưa nàng rời đi bên cạnh nàng giờ phút này giống như quên cả mệnh lệnh của Đạo Cổ hoàng tôn. Hai đồng tử co rút lại, trái tim đập thình thịch nhìn về vị trí chưởng ấn kia biến mất.
Ở vị trí đó lúc này có một vùng huyết vụ tràn ngập chuyển động, nhìn mà giật mình. Mơ hồ trong quảng trường tĩnh mịch của hoàng cung truyền tới một loạt bước chân.
Giọng nói từ bên trong huyết vụ tràn ra, truyền vào trong tâm thần mọi người ở nơi này khiến trái tim của bọn họ tăng tốc. Khiến hễ là người nghe được đều cảm thấy áp lực, trong lòng cũng nảy sinh sự sợ hãi.
Tiếng bước tới gần khiến những tộc nhân tam mạch ở hơi gần bên ngoài quảng trường đều lui lại phía sau theo tiềm thức, giống như người sắp đi ra khỏi huyết vụ trong mắt bọn họ là một con mãnh thú thời hồng hoang, có thể cắn nuốt thiên địa, giết chóc tất cả chúng sinh vậy.
Giết người này!
Trong sự yên tĩnh này. Đạo Cổ hoàng tôn đột nhiên mở miệng, giọng nói bình tĩnh không chút run rẩy. Nghe thì thấy Đạo Cổ hoàng tôn như vẫn tỉnh táo nhưng nếu nhìn khuôn mặt hắn thì có thể thấy được trong đồng tử hai mắt hắn dưới sự phẫn nộ còn ẩn giấu vẻ sợ hãi.
Trong tích tắc khi Đạo Cổ hoàng tôn nói ra lời này, lập tức từ trong chính điện đột nhiên xuất hiện hơn mười hư ảnh như sương khói. Những hư ảnh này thoáng một cái liền lao ra khỏi đại điện, bay thẳng tới huyết vụ, trong tích tắc liền nhảy vào bên trong.
Hầu như vào tích tắc khi mười hư ảnh này tiến vào bên trong huyết vụ, vừa bị nó cắn nuốt thì lập tức nhũng tiếng kêu thảm thiết liền truyền ra. Tiếng kêu đó cực kỳ thê lương, liên tiếp vang lên rồi biến mất.
Tiếng kêu thảm thiết đó dù đã biến mất nhưng vẫn vang vọng trong tâm hồn những người nơi này rất lâu không tiêu tán. Càng khiến sắc mặt Đạo Cổ hoàng tôn trở nên âm trầm hơn.
Còn không dẫn hoàng hậu đi!
Hắn quay phắt đầu nhìn về phía hai hư ảnh bên cạnh Tống Trí, thân thể hai hư ảnh này run lên lập tức vâng dạ hóa thành một dòng xoáy màu đen, sau khi bao phủ Tống Trí liền nhanh chóng di động, vọt thẳng về phía hậu điện.
Nhưng ngay vào lúc này, giọng nói lạnh lùng mang theo tiếng gào thét điên cuồng truyền ra từ bên trong huyết vụ.
Ngươi dám!
Giọng nói này mang theo một lực lượng xuyên thấu, làm cho thân thể hai người hóa thành dòng xoáy kia bỗng nhiên sững lại. Trong lòng dâng lên sự sợ hãi vô tận. Bọn họ giống như không thể khống chế được thân thể mình, cảm thấy nếu như tiếp tục di chuyển thì đại họa sẽ giáng xuống vậy!
Trong nháy mắt khi bước chân bọn họ dừng lại, dòng xoáy liền hóa thành hai hư ảnh một lần nữa. Một thân ảnh mơ hồ từ trong huyết vụ xuất hiện, theo bước chân vang vọng liền tiến ra khỏi huyết vụ.
Trong nháy mắt khi thân ảnh đó đi ra, ánh mắt tất cả mọi người ở đây theo tiềm thức đều tập trung trên người hắn.
Sau khi thấy rõ rồi, những tiếng hít sâu lập tức truyền ra. Mái tóc bạc trắng, thân mặc bạch y, nhưng trên bạch y lúc này có rất nhiều vết máu. Hai mắt bốc lên ngọn lửa hung ác ngập trời đầy vẻ điên cuồng, tràn ngập tơ máu khiến cặp mắt kia giống như màu đỏ máu!
Đây đúng là Vương Lâm!
Hắn hầu như là một bước lại giết người, trong sự bảo vệ nghiêm ngặt của hoàng cung liền tiến vào quảng trường này lần thứ hai. Chẳng qua so với lần đầu tiên thay mặt sư tôn tới đưa lễ vật, lần thứ hai này Vương Lâm muốn tới mang đi một vật, mang đi một người.
Vương Lâm. Ngươi muốn làm gì!
Đạo Cổ hoàng tôn nhìn chằm chằm vào bên cạnh Vương Lâm. Hai người cách nhau một quảng trường, cách nhau gần vạn tộc nhân tam mạch.
Vương Lâm đi ra khỏi huyết vụ. Trong lúc Đạo Cổ hoàng tôn đang nói nhưng lại không nhìn người này một cái mà nhìn về phía Tống Trí thần sắc đang mê man, hai mắt lộ vẻ nhu hòa.
Ta muốn dẫn nàng đi!
Tay phải Vương Lâm giơ lên chỉ về phía Tống Trí bên cạnh Đạo Cổ hoàng tôn, lạnh lùng nói với đối phương.
Đạo Cổ hoàng tôn bị ánh mắt Vương Lâm nhìn tới nhất thời chấn động tâm thần, sắc mặt tái nhợt nhưng lập tức liền hóa thành sự phẫn nộ khôn cùng. Hắn là Đạo Cổ hoàng tôn, là tồn tại chí cao vô thượng ở Đạo Cổ nhất mạch. Hắn là hậu nhân của Cổ Tổ. Hắn là con yêu của trời!
Hắn là người được Cổ Đạo Đại Thiên Tôn tán thành. Sinh tử của hắn không ai có thể quyết định. Ý chí của hắn khiến Đạo Cổ nhất mạch phải tuân theo. Hôm nay là trước đại hôn của hắn một ngày. Khi mọi người của Tam Tộc Cổ đã tới đây, ngay trong hoàng cung của Đạo Cổ hoàng thành, hắn không ngờ lại bị một con kiến hôi mà mình cực kỳ ghen ghét đòi mang hoàng hậu đi. Điều này khiến Đạo Cổ hoàng tôn cười rộ lên.
Vương Lâm. Ngươi là đệ tử của Huyền Tôn, là người bảo vệ tương lai của Đạo Cổ nhất mạch ta. Trẫm tự hỏi luôn luôn đối đãi với ngươi không tệ, lễ ngộ đối với ngươi càng cao. Ngươi không muốn quỳ trước trẫm trẫm cũng không bắt ngươi quỳ. Ngươi không muốn tham dự dạ tiệc trẫm cũng có thể cho ngươi rời đi.
Trẫm đối với ngươi như thế nhưng hôm nay ngươi lại giết tộc nhân của Đạo Cổ nhất mạch ta, xông vào hoàng cung, làm trò trước mặt tộc nhân tam tộc, muốn đoạt hoàng hậu của trẫm!
Vương Lâm. Ngươi quá đáng rồi! Ngươi đâu phải người bảo vệ cho Đạo Cổ nhất mạch ta, ngươi rõ ràng là muốn hủy Đạo Cổ ta! Tặc tử như vậy mỗi người đều có thể tru diệt!
Người đâu, giết Vương Lâm này cho ta. Lấy đầu hắn tới đâỵ!
Đạo Cổ hoàng tôn vung tay áo, gầm khẽ. Cùng lúc đó hắn nhìn về phía Đạo Cổ Điện, thần sắc âm trầm.
Vương Lâm yên lặng nhắm hai mắt lại. Hắn không muốn sư tôn khổ sở cho nên khi tới nơi này mới mạnh mẽ đánh thức bản thân từ trong điên cuồng tỉnh táo lại. Hắn đã cho Đạo Cổ hoàng tôn một cơ hội. Nếu đối phương thực sự giao Tống Trí đã dung hợp tàn hồn của Uyển nhi ra có lẽ còn có thể vãn hồi.
Nhưng người này.
Vương Lâm mở hai mắt, vẻ điên cuồng trong mắt bùng lên, bộc phát ra sát khí ngập trời.
Không đồng ý. Vậy thì chết đi!
Vương Lâm ngửa mặt lên trời gầm thét, thân thể bước từng bước tới. Trong nháy mắt khi hắn cất bước, tất cả tộc nhân của Đạo Cổ trên quảng trường phụng mệnh của hoàng tôn, dù biết không địch lại nhưng vẫn gầm rống lao về phía Vương Lâm, muốn ngăn cản Vương Lâm, đồng thời cũng nổi lên sát tâm!
Trong Cổ Tổ, hoàng quyền là cao nhất. Tại Đạo Cổ nhất mạch, lời nói của Đạo Cổ hoàng tôn chính là thiên uy. Chính là tất cả! Trong mắt bọn họ, hành vi của Vương Lâm chính là phản cổ cần phải bị tiêu diệt.
Đối mặt với tộc nhân Đạo Cổ nhất mạch đang điên cuồng lao tới từ bốn phía. Vương Lâm giơ chân lên bước về phía trước. Tiếng ầm vang kinh thiên động địa truyền ra. Những người ngăn cản phía trước hắn dù có tu vi gì, dù là ai, thì thân thể cũng chấn động sụp đổ hóa thành huyết nhục.
Chỉ trong chốc lát đã có rất nhiều người chết nhưng lại có càng nhiều tộc nhân Đạo Cổ nhất mạch điên cuồng vọt tới hơn. Thậm chí còn có tộc nhân của hai tộc khác lúc này cũng lựa chọn ra tay, lao về phía Vương Lâm.
Vị trí của Vương Lâm và Đạo Cổ hoàng tôn còn cách nhau cả vạn trượng nhưng bước chân của Vương Lâm vẫn tiến về phía trước, không ngừng tới gần đại điện. Cả đường hắn như gió lốc đi qua, tiếng ầm vang quanh quẩn, liên tục không ngừng.
Kẻ ngăn ta sẽ phải chết!
Vương Lâm gầm khẽ đánh ra một quyền như trường long gầm thét. Hơn mười tộc nhân của Đạo Cổ nhất mạch phía trước hắn liền tan nát tử vong.
Cùng lúc đó, bên ngoài thân thể mỗi một tộc nhân của Đạo Cổ bất ngờ đều có hư ảnh biến ảo ra. Hư ảnh này ngưng tụ với nhau, từ xa nhìn lại giống như trong thiên địa xuất hiện cả mấy ngàn Cổ Thần, Cổ Ma Cổ Yêu. Bọn họ gầm rống lao về phía Vương Lâm.
Bước chân Vương Lâm không dừng lại, phía sau lưng lúc này cũng xuất hiện hư ảnh của Đạo Cổ. Thân ảnh Đạo Cổ khổng lồ giống như chống đỡ thiên địa, sau khi xuất hiện thì tay phải Vương Lâm liền giơ lên vung mạnh về phía trước.
Một động tác này của hắn, hư ảnh khổng lồ phía sau cũng đồng thời vung tay điên cuồng triển khai giết chóc với vô số tộc nhân Cổ Tộc đang lao tới từ bốn phía.
Tiếng ầm vang chấn động mặt đất khiến cho mặt đất xuất hiện vô số khe nhỏ. Đồng thời bầu trời cũng như muốn mở tung ra. Thân thể mấy ngàn tộc nhân Cổ Tộc tan nát. Mấy ngàn tộc nhân Đạo Cổ phun máu tươi, bị cuốn đi.
Thân thể Vương Lâm run lên, vẻ điên cuồng trong mắt càng đậm, cất bước đi tới. Trong nháy mắt hắn đã tới trung tâm của quảng trường, khoảng cách tới Đạo Cổ hoàng tôn trong đại điện càng gần.
Đánh trống, mở đại trận của Thiên Không Thành, triệu tất cả tộc nhân Đạo Cổ nhất mạch, nhanh chóng tới hoàng cung tiêu diệt người này!
Hai mắt Đạo Cổ hoàng tôn lộ vẻ sợ hãi càng nhiều, lui lại phía sau vài bước, rống lớn nói.
Cùng với tiếng rống của hắn, ở sâu trong hoàng cung liền có vô số thân ảnh gào thét lao ra, bay thẳng tới quảng trường. Tất cả tộc nhân trong hoàng cung lúc này đều đã tới đây!
Ngay sau đó, thùng, thùng, thùng. Tiếng trống truyền ra, phong vân biến sắc, truyền khắp cả Thiên Không Thành!
Tiếng trống vang vọng trong thiên địa khiến tất cả tộc nhân Đạo Cổ trong hoàng thành khi nghe thấy thần sắc đều đại biến. Tiếng trống này bất đồng với tiếng trống lúc trước, tỏa ra một lực lượng kỳ dị. Đây là tiếng trống khi Đạo Cổ hoàng cung gặp lâm nguy mới vang lên!
Nhưng phàm là tộc nhân được khi nghe thấy tiếng trống này thì phải dâng tính mạng ra bảo vệ Đạo Cổ nhất mạch!
Cùng lúc đó ở trong Thiên Không Thành, ở hơn một trăm địa phương đồng thời xuất hiện ánh sáng của Truyền Tống Trận. Mỗi một Truyền Tống Trận đều có thể khiến tộc nhân Đạo Cổ dùng tốc độ nhanh nhất đi tới hoàng cung.
-Cút, cút, cút!
Vương Lâm giống như phát cuồng, mỗi bước đi tới đều xuất ra một quyền, khiến rất ít người ngăn cản phía trước hắn có thể chịu nổỊ thân thể nổ tung mà chết.
Vương Lâm bị nhiều người vây quanh, không nhìn thấy rất nhiều thân ảnh đang lao nhanh ra từ hoàng cung, cũng không nhìn thấy Truyền Tống Trận trong hoàng cung đang liên tục lóe sáng, vô số tộc nhân Đạo Cổ đang vọt ra. Sau khi sửng sốt liền không nghĩ ngợi chút nào mà lao thẳng về phía Vương Lâm ở trong quảng trường.
Giờ phút này thứ duy nhất Vương Lâm có thể nhìn thấy là thân ảnh Uyển nhi trong đại điện cách hắn cả vạn trượng kia.
Người đến càng ngày càng nhiều, thậm chí che khuất cả tầm mắt Vương Lâm. Theo thời gian trôi qua, Vương Lâm ngửa mặt lên trời gầm thét, thân thể vọt lên. Nơi này không thể thuấn di, không thể dùng súc địa thành thốn nhưng Vương Lâm vọt lên, mái tóc trong nháy mắt liền biến đổi từ màu trắng thành màu đen.
Trong chớp mắt khi màu đen này xuất hiện, hình dáng Đại Thiên Tôn chi dương bỗng nhiên biến ảo ra phía sau Vương Lâm khiến cho trên bầu trời đêm của hoàng cung này bỗng có thêm một mặt trời!
Trong tích tắc khi mặt trời này xuất hiện, sắc mặt Đạo Cổ hoàng tôn đại biến, hai mắt lộ vẻ không thể nào tin nổi. Hắn hầu như phát ra tiếng hô thất thanh.
Đại Thiên Tôn!
Không chỉ có hắn, giờ phút này đám tộc nhân Đạo Cổ vây quanh Vương Lâm đã tới mấy vạn người. Bọn họ đồng thời thấy được mặt trời hai màu đen trắng quỷ dị này, tâm thần ầm vang.
Đại Thiên Tôn!
Hắn. Không ngờ hắn lại lại Đại Thiên Tôn!
Kế Đô hoàng tử ở phía xa xa nhìn thấy cảnh tượng này thần sắc cũng lộ vẻ kích động. Hắn chờ đợi chính là ngày này. Giờ phút này vừa lùi lại trong lòng hắn vừa hưng phấn liên tục cười lạnh đối với Đạo Cổ hoàng tôn.
Đạo Cổ nhất mạch . Hôm nay chọc vào đại họa này đều do hoàng tôn ngu ngốc tạo thành!
Trong lúc Kế Đô hoàng tử đang hưng phấn, hình dáng Đại Thiên Tôn chi dương hai màu đen trắng trên bầu trời bỗng nhiên phát ra ánh sáng hai màu vô tận bao phủ thiên địa. Đồng thời Vương Lâm ở trong đó cũng phát ra một tiếng gầm thét, hai tay bỗng nhiên giơ lên giống như giơ Đại Thiên Tôn chi dương điên cuồng vung về phía mấy vạn tộc nhân Đạo Cổ đang ngăn cản hắn ở phía dưới.
Động tác này liền khiến Đại Thiên Tôn chi dương gào thét lao về phía mặt đất giống như lưu tinh giáng xuống, phát ra tiếng ầm vang kinh thiên. Tiếng ầm vang này thậm chí còn áp đảo tiếng trống, trở thành âm thanh duy nhất trong thiên địa!
Trong tiếng ầm vang, một luồng lực lượng trùng kích lớn lao lan tỏa ra. Hễ ai bị lực lượng này chạm tới đều tử vong thê thảm, thân thể lập tức trở thành tro bụi. Luồng lực lượng này ầm ầm bộc phát trong quảng trường của hoàng cung.
Mặt đất sụp đổ, đá tảng tan tành, trời cao chấn động. Vô số đài cao lơ lửng giữa không trung đều tan nát toàn bộ. Mấy vạn tộc nhân Đạo Cổ như bị cuồng phong đảo qua tiêu tán hơn phân nửa.
Lực lượng trùng kích này sau khi hủy diệt tất cả liền lao thẳng về phía đại điện thì ngay trong nháy mắt này một hư ảnh biến ảo ra trên quảng trường. Hư ảnh này là một lão già cũng mặc hoàng bào, thần sắc không giận mà đầy uy nghiêm. Hắn sau khi xuất hiện liền bỗng giơ tay phải lên đánh ra một chưởng hướng về phía hình dáng của Đại Thiên Tôn chi dương.
Khoảng cách lão già này tới đại điện khoảng chừng sáu ngàn trượng. Phía sau hắn là Thất Thập Nhị Thánh, Tam Thập Lục Sát của Đạo Cổ, còn có cả Thập Bát Vương, Cửu Đại Bất Diệt Tướng và gần ngàn cường giả trong hoàng cung. Bọn họ không tham gia giết chóc mà bảo vệ bên ngoài đại điện!
Trong nháy mắt khi lão già nọ xuất hiện, thần sắc gần ngàn người này lộ vẻ cung kính cuồng nhiệt. Thậm chí thần sắc Đạo Cổ hoàng tôn cũng trở nên cũng kính.
Trong nháy mắt khi bàn tay của lão già này đánh lên Đại Thiên Tôn chi dương, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, thân thể truyền ra tiếng bùng bùng, mái tóc không gió mà tung bay, miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị cuốn về phía sau. Hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ.
Lấy huyết mạch của ta mở ra đại cấm của Cổ Tộc!
Trong nháy mắt khi lời nói truyền ra, ngụm máu tươi hắn vừa phun ra liền bỗng nhiên tràn ngập u quang, nhanh chóng tản ra bao phủ bốn phía, hình thành một tầng sáng lớn. Tấm màn sáng này xuất hiện phía trước người lão già nọ ngăn cản tất cả mọi vật.
Trong chớp mắt khi tầng sáng nọ xuất hiện liền lập tức va chạm với Đại Thiên Tôn chi dương, phát ra tiếng ầm vang. Tiếng ầm vang này truyền khắp cả Đạo Cổ hoàng thành đinh tai nhức óc, sau đó chậm rãi hóa thành dư âm tản đi.
Trong hoàng cung, trên quảng trường xuất hiện biến hóa quỷ dị. Chỉ thấy bên ngoài tầng sáng toàn bộ quảng trường vỡ tan trở thành một đống đổ nát. Nhưng phía sau tầng sáng, tất cả đều không chút tổn thương, hoàn toàn bình thường.
Chẳng qua Đại Thiên Tôn chi dương sao có thể dễ chống cự như vậy. Tầng sáng nọ đã trở nên u ám, chống cự được Đại Thiên Tôn chi dương của Vương Lâm một chút liền lóe lên vài cái tan thành nhiều mảnh nhỏ!
Về phần lão già nọ thì sắc mặt tái nhợt, cánh tay phải hóa thành tro, lại phun máu tươi một lần nữa, thần sắc thoáng cái trở nên mệt mỏi. Thân thể hắn bị một luồng lực lượng cường đại oanh kích, bị cuốn về phía sau, ầm một cái liền ngã vào trong đại điện, sát bên người Đạo Cổ hoàng tôn.
Phụ tôn!
Đạo Cổ hoàng tôn lập tức cúi người muốn dìu đỡ lão già nọ nhưng lão già cắn răng tự mình đứng dậy, không để ý tới cánh tay phải vừa mất đi của mình mà giơ tay trái lên hướng về phía Đạo Cổ hoàng tôn tát một cái.
Chát một tiếng, trên mặt Đạo Cổ hoàng tôn lập tức hiện lên năm ngón tay đen kịt.
Cút! Vì một nữ tử mà ngươi lại khiến Đạo Cổ nhất mạch ta chọc vào một cường địch như vậy, ngươi sao không chết đi cho rồi! Ta sẽ tới Cổ Đạo Sơn gặp Cổ Đạo Đại Thiên Tôn trọng lập tân hoàng!
Lão già nọ hiển nhiên là vì giận dữ mà giọng nói vang lên như sấm.
Hai mắt Đạo Cổ hoàng tôn hiện lên một tia hàn quang, sờ lên mặt, phun ra một búng máu. Thần sắc âm trầm nhìn lão già nọ.
Phụ tôn, người hãy xử lý chuyện trước mắt trước đi, chuyện của trẫm không cần ngươi quản tới. Có Cổ Đạo Đại Thiên Tôn bảo vệ, trẫm không chết được.
Lời nói của Đạo Cổ hoàng tôn nghe lạnh như băng.
Ngươi!
Lão già căm tức nhưng xoay người nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang từng bước đi tới bên ngoài đại điện, ánh mắt lộ vẻ kiêng kị rất sâu.
Cả quảng trường trừ gần ngàn người phía trước đại điện ra thì chỉ còn tộc nhân của hai tộc đang tản ra xa xa về bốn phía. Nơi này đã trở nên trống trải, mặt đất đầy máu tươi, giống như sắp chảy thành sông.
Vương Lâm đi trên mặt đất, đạp bước trên máu tươi, tiến về phía trước, ở giữa hắn và đại điện có gần ngàn người ngăn cản, trong gần ngàn người này cũng rất nhiều cường giả.
Ánh mắt Vương Lâm lướt qua gần ngàn người này, nhìn về phía lão già trong đại điện, Đạo Cổ hoàng tôn và cả Tống Trí cũng đang nhìn mình.

Bình Luận

0 Thảo luận