Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1221: Ý ngươi là... Muốn gặp Bích Quỳnh

Ngày cập nhật : 2025-09-25 07:53:04
"Sư tỷ, bây giờ có thể nhìn thấy chim Đông Trạch ở đâu? Chúng ta đi tìm nó được không?"
Rời khỏi Tam Vị Trang, vừa trở về chỗ ở ở đảo Tiểu Nguyệt Nha, Tử Thư đã vội vàng lôi kéo Chiếu Vô Nhan để nói chuyện.
Đối với vị tiểu sư muội trong thư viện và cũng là cô con gái duy nhất của Viện trưởng này, Chiếu Vô Nhan vẫn rất là thương yêu.
Xoa xoa mái tóc dài của nàng, rồi ấm áp nói: "Đông Trạch là chim theo mùa, bay đến bay đi đều có quy luật. Chúng ta cũng đừng tùy tiện quấy rầy."
"À" Tử Thư có chút thất vọng, nhưng cũng rất nghe lời Chiếu Vô Nhan, cũng không cưỡng cầu nữa, sau đó hỏi: "Sư tỷ, tỷ nghĩ cái tên Yến Phủ kia đúng hay sai?"
Chiếu Vô Nhan dịu dàng nói: "Không phải tất cả mọi chuyện đều có đúng hay sai."
Các nàng sống trong một quán trọ tốt nhất trên đảo Tiểu Nguyệt Nha, căn phòng của Chiếu Vô Nhan đẩy cửa sổ ra chính là biển xanh.
Lúc này, cửa sổ đang mở một nửa, gió biển len vào khẽ thổi quanh mái tóc dài của Chiếu Vô Nhan.
Tử Thư cảm thấy sư tỷ của mình thực sự rất dịu dàng, chẳng trách có nhiều người thích tỷ ấy như vậy.
Suy nghĩ một hồi, nàng lại nghiêng đầu hỏi: "Trong hai người đang theo đuổi thì tỷ thấy người nào tốt hơn?"
Chiếu Vô Nhan nhìn nàng một cái, hỏi ngược lại: "Muội nghĩ như thế nào?"
"Muội thấy tất cả không ổn lắm! Đều không xứng với tỷ!" Tử Thư cười hì hì: "Một người thì miệng lưỡi trơn tru, một người thì loè loẹt!"
"Chúng ta là nữ nhân, không phải là chim ba cánh, cũng không phải là chim hai cánh, không nhất thiết phải cần người tương xứng. Bay lượn tự do, trời cao biển rộng,"
Chiếu Vô Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi đến khi tâm mắt dừng ở một nơi rất xa, mới thấy hình dáng của một hòn đảo.
Nàng suy nghĩ một chút, sau đó nhận xét: "Hứa Tượng Càn đúng là có miệng lưỡi trơn tru một chút, nhưng hôm nay xem ra, vẫn là đối xử với bạn bè cũng không tệ. Là một người có tình nghĩa."
Về phần cái tên Dương Liễu, việc nàng không đề cập tới đã là đáp án rõ ràng rồi.
"Ô" Tử Thư nằm ghé trên bệ cửa sổ, hai tay khoanh lại, cằm đặt trên mu bàn tay.
"Vậy Khương Vọng thì sao?"
Nàng dường như thuận miệng hỏi.
Chiếu Vô Nhan lắc đầu, nàng biết việc thiếu nữ ái mộ anh hùng là chuyện rất bình thường. Khương Vọng danh chấn Lâm Tri, cũng gặt hái được một ít chú ý, lại cộng với Hứa Tượng Càn cả ngày nói khoác ở bên tai (lấy tư cách "Song Kiêu núi Cần Mã', thổi Khương Vọng cũng là thổi chính mình), nói đến mức biến Khương Vọng thành hiếm có trên thế gian.
Mà bản thân Khương Vọng cũng sạch sẽ, nề nếp, tỉnh táo nên rất dễ gây được ấn tượng tốt.
Vì vậy mới nhắc nhở: "Hứa Tượng Càn nói rằng người này trọng tình trọng nghĩa, lời này không sai. Nhưng mà theo tỷ thấy, hắn thực ra lại là người tim rắn như thép, không dễ rung động. Cái mà tỷ đang nói đến chính là tình cảm nam nữ. Loại người này làm bạn thì rất tốt, còn nếu đơn phương thích hắn, thì không nên đâu"
"Cái gì vậy!" Tử Thư trở nên xấu hổ.
Nhưng một lúc sau nàng lại hỏi: "Người không dễ rung động, một khi đã rung động thì rất khó thay lòng đúng không?"
Lần này Chiếu Vô Nhan không trả lời mà xoa xoa đầu nhỏ của nàng: "Cô nương ngốc."
Khương Vô Ưu không ở trên đảo Tiểu Nguyệt Nha quá lâu, sau khi ở được hai ngày thì lên đường đến đảo Quyết Minh. Khương Vọng cũng rời đảo Tiểu Nguyệt Nha để đến Hoài đảo một mình với danh nghĩa xử lý vụ án.
Khương Vô Ưu cũng từng hỏi hắn tại sao không nhờ đám người Hứa Tượng Càn giúp đỡ việc cứu Trúc Bích Quỳnh. Ba người bạn ở đảo Tiểu Nguyệt Nha này, Hứa Tượng Càn thì sau lưng có danh tiếng của thư viện Thanh Nhai, sau lưng Lý Long Xuyên có người của Lý gia ở trên biển, Yến Phủ... thì có tiền, bọn họ chắc chắn có thể giúp được một chút.
Nhưng Khương Vọng chỉ trả lời một câu là không thích hợp.
Bạn bè là bạn bè, tình cảm cũng có nông sâu.
Cũng giống như mối quan hệ giữa Hứa Tượng Càn và Lý Long Xuyên, cũng chỉ là tốt hơn so với những người khác.
Còn hắn là vì đã từng liều mạng cho Trọng Huyền Thắng, cho nên mới có thể yên tâm thoải mái nhờ Trọng Huyền Thắng giúp đõ.
Hắn và Khương Vô Ưu là trao đổi có điều kiện nên không cần phải nói thêm gì.
Về phần Hứa Tượng Càn và những người khác, hắn thực sự cũng không có cái gì quá tốt để trả giá. Một vài chuyện nhỏ thì đương nhiên là không sao cả, ví dụ như Yến Phủ cho chút tiền chẳng hạn, nhưng chuyện lớn liên quan đến quần đảo gần biển như Hải Tế thì hắn cảm thấy đám người Hứa Tượng Càn có lẽ sẽ không giúp hắn. Mà hắn cũng không muốn nhờ vả.
Cái loại nợ nhân tình này, cõng trên người quá nặng, chất như núi trong lòng. Có thể bớt được thì cứ bớt.
Đảo Nguyệt Nha lưng chống đỡ Mê giới, ôm lấy các quần đảo, cho nên có tên là "Hoài" Đồng thời cũng mang ý hoài niệm.
Các tu sĩ đã chết trận trong Mê giới, bọn họ sẽ tưởng niệm ở đảo Nguyệt Nha.
Những tu sĩ đã từng lựa chọn nơi này là nơi dừng lại vĩnh viễn...
Bọn họ cũng muốn nhớ đến quê hương ở bên ngoài nghìn dặm.
Đây là một hòn đảo đã trải qua thế sự xoay vần, nơi có vô số câu chuyện ra đời và kết thúc.
Điều đầu tiên Khương Vọng làm khi đến đảo Nguyệt Nha chính là dùng miếng ngọc bội kia để đến thăm hỏi Bích Châu bà bà.
"ý ngươi là... Muốn gặp Bích Quỳnh?"
Bên trong trúc lâu điếu cước (1), Bích Châu bà bà cau mày, như thể đây là chuyện vô cùng khó xử.
(1) Điếu cước là một kiểu kiến trúc nhà sàn. Công trình theo lối kiến trúc điếu cước lâu là kiểu "bán sàn" nghĩa là một nửa sàn, nửa diện tích của nhà sẽ được dựa vào các điểm chống đỡ như sườn núi, mặt nước. Có thể thấy nhiều ở Phượng Hoàng cổ trấn.
Khi đó, Khương Vọng đang nhìn vào vạc nước khổng lồ trong suốt phía sau lưng Bích Châu bà bà, quan sát những con cá sặc Số trong đó.
Nghe thấy tiếng thì thu hồi ánh mắt và nói một cách chân thành:
"Lần này ta đến Hoài đảo, chính là vì muốn trước lễ Hải Tế...
Được nhìn thấy Trúc đạo hữu. Ta biết việc này rất khó, vì vậy mới nghĩ đến bà bà ngài. Ngài là sư phụ của nàng, cũng là trưởng lão của Điếu Hải Lâu, cho dù canh gác có nghiêm ngặt đến đâu, chắc cũng sẽ không đến mức không cho ngài gặp nàng chứ."
"Ta đến gặp nàng thì tất nhiên là không có vấn đề gì" Bích Châu bà bà thở dài: "Nhưng người ngoài mà tiếp xúc với vật tế trước Hải Té là làm trái luật"
"Ta thật sự không còn cách nào khác" Khương Vọng thành khẩn cầu xin: "Kể từ lần trước khi từ biệt nhau, ta vẫn chưa từng gặp Trúc đạo hữu, sau này cũng... Xin hãy nghĩ cách để ta có thể gặp bạn của ta. Nếu như có gì cần phải chuẩn bị, ta sẽ dốc hết sức mình"
"Haiz, ngươi đang nói cái gì vậy? Đâu cần một tiểu bối như ngươi phải chuẩn bị chứ? Chỉ là việc này thực sự không dễ dàng"
Bích Châu bà bà suy tư một hồi: "Như vậy đi, ngươi cứ đợi mấy ngày nữa xem. Bà bà sẽ tìm cách. Nếu như có tin tức, ta sẽ lập tức gọi người thông báo cho ngươi."
Không đợi Khương Vọng lại cò kè mặc cả thêm, bà ta lại hồi:
"Được rồi, hiện tại ngươi đã quyết định ở đâu chưa? Để ta gọi người thu xếp cho ngươi?"
Này là có ý tiễn khách.
"Không dám làm phiền bà bà, ta đã đặt phòng ở quán trọ Thanh Vân rồi."
Khương Vọng cung kính hành lễ một cái: "Vậy chuyện này nhờ cả vào ngài."
Sau khi cảm ơn rất nhiều lần, hắn mới quay người rời khỏi trúc lâu.
Chương 1:
: "Hoài"
Khi rời đi bước chân nặng trĩu, tỏ ra lo lắng, nhưng trong lòng của hắn biết rất rõ, đối với Bích Châu bà bà thì chuyện này cũng không khó xử lý. Nếu ngay cả đến gặp mặt Trúc Bích Quỳnh một lần cũng không làm được thì cái vị trí trưởng lão thực quyền của bà ta cũng quá phế đi, không đáng để hắn phải tốn tâm tư.
Bà ta làm ra vẻ khó xử như vậy, cũng chỉ đơn giản là muốn tự nâng giá trị của mình lên thôi.
Chỉ là....
Hắn suy nghĩ việc hắn tốn tâm tư ở trên người Bích Châu bà bà là vì cứu Trúc Bích Quỳnh. Bích Châu bà bà lại nhiều lần diễn trò với hắn là vì cái gì? Bà ta cũng không biết đến sự tồn tại của Hồng Trang Kính, nhưng có phải cũng đang suy đoán việc Hải Tông Minh đuổi giết hắn là có ẩn tình khác hay không?
Nhưng bất kể như thế nào, trước khi lễ Hải Tế diễn ra, hắn nhất định phải gặp Trúc Bích Quỳnh một lần để xác định trạng thái của nàng. Như vậy thì mới có thể chắc chắn một số kế hoạch có thể thực hiện được hay không.
Mà chuyện này, vẫn thực sự không có cách nào lách qua Bích Châu bà bà.
Quán trọ Thanh Vân là một trong những quán trọ bình dân tốt nhất trên Hoài đảo, đây là một tòa điếu cước cao tầng. Những cọc sắt được đóng xuống đáy biển và đỡ lấy các tòa nhà bằng gỗ.
Đám mây trước cổng chính được cố định bởi đạo thuật và tạo thành những bậc thềm mây xanh.
Khiến những người bước vào quán trọ cảm thấy may mắn.
Bởi vì nó có cùng tên với tiên thuật của Khương Vọng, cho nên việc hắn lựa chọn ở đây cũng là vô thức thấy thân thiết.
Bích Châu bà bà bảo hắn đợi, vậy thì hắn sẽ đợi.
Hắn có đủ sự kiên nhẫn.
Bước lên những bậc mây và đi vào trong quán trọ.
Tình cờ có một vài người cũng đang đi xuống quán trọ.
"Muốn ta phải nói với ngươi như thế nào? Ta đến nơi này không phải là vì nghe các ngươi giải thích. Ta chỉ muốn kết quả, nghe rõ chưa?"
Đó là một thanh niên với vẻ mặt lạnh lùng, bước ra ngoài với một nhóm người bao vây xung quanh.
Trong lời nói rất khí thế, có chút uy phong.
Người này quá quen thuộc, Khương Vọng không thể nào không nhận ra.
Ổ trong thế giới Ẩn Tinh, bọn họ đã từng có một cuộc tiếp xúc rất "thân thiết".
Người thanh niên đang đâm đầu đi tới này chính là Điền Thường của Điền thị ở Đại Trạch.
Sau thời hạn thi hành án một tháng ở Thất Tâm Cốc, gã vẫn còn sống.
Một khoảng thời gian không gặp, mà hình như địa vị của Điền Thường ở trong gia tộc đã có bước tiến nhảy vọt.
Khương Vọng nhớ rõ, lúc trước khi gã dẫn đội ở thế giới Ấn Tinh, không phải tất cả mọi người đều phục tùng gã. Hiện tại vậy mà lại giáo huấn những người kia như là cháu trai của mình.
Đương nhiên dựa vào tính cách và thực lực của Điền Thường, nếu thật sự muốn củng cố địa vị và áp đảo những người kia thì cũng không có vấn đề gì. Khi còn ở thế giới Ấn Tinh, gã vẫn trong giai đoạn giấu tài.
Điều khiến Khương Vọng tò mò là tại sao gã cũng đến Hoài đảo?
Lại kết hợp với vấn đề hải thú, kết hợp với việc đại đệ tử Trần Trị Đào của Điếu Hải Lâu bôn ba qua lại... Có lẽ trong khoảng thời gian này quần đảo ven biển thật sự sẽ có sự thay đổi gì đó sắp xảy ra, có cảm giác như gió thổi báo hiệu giông tố sắp đến.
Cái mà Khương Vọng quan tâm nhất chính là, liệu nó có ảnh hưởng đến kế hoạch cứu viện Trúc Bích Quỳnh của hắn hay không.
Một nam nhân trung niên đi ở sườn trái phía sau Điền Thường, có lẽ là do bị Điền Thường răn dạy quá tàn nhẫn cho nên lòng sinh tức giận.
Vậy nên vươn tay ra đẩy Khương Vọng: "Đừng cản đường!"
Việc kinh doanh trên biển của đại trạch Điền thị khá tốt, hai hòn đảo ở trong tay bọn họ đều mạnh hơn một chút so với những thế gia khác. Trong đó có đảo Sùng Giá được mang ra làm trao đổi mười năm với Trọng Huyền gia.
Còn người của Điếu Hải Lâu cũng không ở lại Hoài đảo.
Vì thế ở chỗ này, bọn họ thật sự có thể không cần sợ bất kỳ ai.
Thật sự có thể không coi ai ra gì.
Khương Vọng không nề hà gì cười cười, thậm chí còn chủ động nghiêng người nhường đường.
Hắn không nhất thiết tính toán với chó của Điền Thường, bởi vì nếu xem xét về mặt ý nghĩa một cách nghiêm khắc thì hiện tại Điền Thường là người của hắn.
Tuy rằng từ sau vụ Thất Tinh Lâu, hắn chưa từng một lần chủ động giao thiệp với Điền Thường, nhưng chỉ là do không cần thiết thôi. Bí mật đao Triều Tín cùng với một màn giết chóc ở trong thế giới Ấn Tinh kia đủ để hắn nắm giữ sinh tử của Điển Thường trong tay.
Ánh mắt của Điền Thường rơi vào người Khương Vọng.
"Khương huynh" Gã lập tức tỏ vẻ khách khí mà xa cách.
Xa cách như vậy là rất bình thường, bởi vì nhìn ở bên ngoài thì gã mới chỉ gặp Khương Vọng hai lần ở Thất Tinh Cốc, ngoài ra hai người không có gặp nhau thêm lần nào khác.
Bọn họ không thân quen, nhưng gã biết danh tiếng của Khương Vọng nên khách khí.
Trên mặt Khương Vọng vẫn là ý cười không để ý, nhưng chỉ khẽ gật đầu xem như đáp lại.
Đây là sự cao ngạo của một thiên kiêu.
Khi không bị nhận ra, hắn cũng có thể hiền hòa đáp lại. Nhưng sau khi nhận ra rồi, hắn không thể biểu hiện quá yếu thế ví dụ như cúi đầu với Điền thị.
Điền Thường đưa tay ra, giận chó đánh mèo mà dùng cái tay kia vỗ vỗ lên vai nam tử trung niên: "Ngươi thật không biết lễ phép"
Nam tử trung niên kia lập tức bị dọa cho run rẩy, vậy nên xoay mặt về phía Khương Vọng, liên tục nói xin lỗi đầy cung kính:
"Tiểu nhân mắt mù mới va phải quý nhân. Xin ngài trách phạt."
"Không sao" Khương Vọng giơ tay lên: "Tất cả mọi người đều là người Tề, khi ra bên ngoài thì nên giúp đố nhau nhiều hơn mới phải. Nào có đạo lý lại nội đấu bao giờ."
"Xin nhận chỉ giáo."
Điều Thường gật đầu ra hiệu, rồi sau đó nối tiếp nhau đi xuống.
Tất nhiên nhóm người kia sẽ tiếp tục đi theo ở phía sau.
Mà Khương Vọng thì một mình đi lên trên.
Đương nhiên, lần này không một ai dám bảo hắn tránh ra, ngược lại đều chen chúc qua một bên, để lại chỗ trống đủ cho Khương Vọng đi.
Khương Vọng nhìn thấy Điền Thường, cũng nhìn thấy nam nhân trung niên bình thường ở phía sau gã, chính là nam nhân thần sắc chất phác Điền Hòa.
Nụ cười của hắn vốn rất chân thật, lục này lại càng ung dung.
Long xà quần tụ cùng một chỗ, chính là lúc bão táp nổi lên.
Nhiều người thú vị như vậy đều đến rồi, đúng là rất thú vị.

Bình Luận

0 Thảo luận