Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1822: Khí Độ

Ngày cập nhật : 2025-09-25 07:57:49
Lão nhân vừa mới lộ ra một tay liền ngay lập tức kinh ngạc cả nửa ngày.
Sau đó mới nói: "Ngươi quả thật là đã làm mới cái nhìn của ta về thiên kiêu."
Khương Vọng trả lời: "Trên thế giới này, làm gì có hai người hoàn toàn giống nhau cơ chứ. Những người mà ngài nhìn thấy đều vô cùng mới mẻ."
Lão nhân hắng giọng một cái: "Nói đi nói lại, nói chuyện đâu ra đấy như vậy, ngươi quả là người thích hợp để làm thầy xem tướng đó"
"Chẳng lẽ thầy xem tướng cảm tình lại dựa vào miệng lưỡi hay sao?" Khương Vọng cười tủm tỉm nói: "Nếu như nói chuyện đâu ra đấy, có hệ thống chính là thích hợp làm thầy xem tướng, thì ta có quen biết hai tuyệt đỉnh thiên tài. Nếu như ngài đưa ta một nghìn viên nguyên thạch, ta sẽ giới thiệu hai người đó với ngài, trở thành truyền nhân y bát của ngài, đảm bảo có thể phát quang thanh thế của môn phái ngài"
"Khôi đi" Lão nhân ghét bỏ khoát khoát tay, sau đó lại có chút tò mò nhìn Khương Vọng: "Ngươi thực sự không sợ chết sao?"
Khương Vọng không hề trực tiếp trả lời câu hỏi mà chỉ hỏi ngược lại: "Người nam tử trẻ tuổi vừa đi qua kia, đến năm ba mươi bảy tuổi sẽ bệnh chết, để lại cô nhi quả mẫu, thực quá đáng thương.
Nếu như ngài đã có thể nhìn thấy rõ tương lai thì tại sao lại không giúp đỡ hắn ta?"
Lão nhân lại thở dài một hơi: "Thế gian sinh lão bệnh tử, khổ ách li nạn tất cả đều có số mệnh của nó, sức người làm sao mà có thể cứu vớt được?"
Khương Vọng nói: "Vậy thì sắp tới ta sẽ gặp huyết quang tai ương chính là số mênh, hay chuyện ngài đến giúp đỡ ta tiêu trừ huyết quang tai ương là số mệnh?"
Nếu như vế trước là số mệnh vậy ta cần lá bùa này có tác dụng gì? Mà nếu như vế sau là số mệnh thì ta cần gì phải mua lá bùa hộ thân này?
Nói tóm gọn lại, nếu như tất cả đều có số mệnh của nó, vậy sự tồn tại của thầy xem tướng có ý nghĩa gì cơ chứ?
Bị Khương Vọng đập vỡ chén cơm như thế, lão nhân thế mà hoàn toàn không giận dữ, cũng không tranh cái, chỉ ha ha cười lớn:
"Biết ta nhưng cũng không biết ta, không có cái gì có thể vượt qua cái này, thú vị! Cực kỳ thú vị!"
Sau khi cười xong, lão nhân lại đưa lá bùa hộ thân đến trước mặt Khương Vọng nói: "Người trẻ tuổi, lá bùa hộ thân này chỉ cần một Đao tệ liền bán cho ngươi đi!"
Khương Vọng cũng không tiếp tục từ chối nữa, lấy ra một Đao tệ đặt vào lòng bàn tay nhăn nheo như lớp vỏ cây sần sùi của lão nhân, đồng thời hắn cũng cầm lấy lá bùa hộ thân được may cực kỳ cầu thả kia.
"Nói chuyện lâu như vậy, vẫn chưa thỉnh quý tính đại danh của lão nhân gia?"
Lão nhân tự xưng "người thì gầy gò tinh thần thì tiêu tán" kia chỉ vuốt nhẹ nhàng bộ lông đỏ rực như lửa của Diễm Chiếu, sau đó cười cười mà quay đi.
Giữa thiên địa này, có một bài hát viết - "Thị phi giả tại dong nhân, khẩu dư giả lục lục bất khả cầu.
Bắc vọng nam cố tam bách niên, đấu chuyển tinh di nhất sanh hưu!"
"bài hát ý chỉ: người bình thường chính là sự phi thường, những thứ tầm thường lại không thể cầu được. Nhìn bắc xem nam cả ba trăm năm, vật đổi sao đời cả một đời không nghỉ.
Lão nhân chỉ có đi lẫn vào dòng người tấp nập, nhưng lại đi ra khỏi tầm nhìn của Khương Vọng.
Đây quả là một cảm giác cực kỳ quái dị, giống như là một sự việc nhưng xảy ra ở cả hai tầng không gian. Khương Vọng đưa mắt nhìn, cũng chỉ nhìn thấy dòng người nhộn nhịp, mà không thấy được hình bóng của lão nhân kia.
Chỉ có lá bùa hộ thân ở trong tay mới có thể nhắc nhở đoạn trải nghiệm vừa rồi là thực sự.
Hiện thế thì cực kỳ rộng lớn, thế gian này có biết bao nhiêu người tài.
Khương Vọng nhìn lá bùa hộ thân ở trong tay một lát, sau đó lật tay cất lá bùa đi, không nói thêm một từ nào nữa.
Nhẹ nhàng xoa nhẹ cổ của Diễm Chiếu, con ngựa với bộ lông đỏ thẫm tự động tiến về phía trước, ở trong thành Lâm Tri ồn ào này, cất vó phi đi, càng ngày càng xa.
Bộ lông bay trong gió, như những ngọn lửa đang phiêu động.
Khi Khương Vọng cưỡi ngựa đi tới cổng chữ "nghĩa" thì Lâm Hữu Tà đã đợi được một lúc lâu rồi.
"Khương đại nhân, ngài đến chậm rồi." Lâm Hữu Tà nhìn hắn nói.
Giọng nói và biểu tình, đều cực kỳ xa cách.
Sau khi hẹn với Lâm Hữu Tà nửa giờ sau sẽ hội họp tại đây, quay về phủ tốn không đáng bao nhiêu thời gian, chủ yếu là bị kéo lại khi ở trên đường làm cho chậm trễ thời gian.
Khương Vọng tự biết mình đuối lý, hắn rút một bức họa từ trong túi trữ vật ra, trực tiếp nói vào vấn đề chính: "Chúng ta không cần nói nhiều đến những chuyện ngoài lề đâu, Lâm bổ đầu, đây là bức họa vẽ ra tình cảnh lúc chết của Hoàng Dĩ Hành, ngươi nếu không ngại thì thử coi một chút, nhìn xem có phát hiện ra manh mối gì không"
"Ta đã xem qua rồi." Lâm Hữu Tà trả lời.
Khương Vọng:...
Hảo gia hỏa, ta thực sự cũng chỉ là lấy cái cớ thôi có được không?
Nhưng Khương đại nhân hôm nay cũng đã có chút kinh nghiệm rồi, hắn chỉ cười cười rồi nói: "Vậy không biết Lâm bổ đầu có phát hiện ra đầu mối gì không? Có muốn trao đổi một chút với ta không?"
Hắn cũng đã cực kỳ nghiêm túc nghiên cứu qua bức họa này rồi, cũng đã phát hiện ra một số điểm đáng ngờ. Hắn chính là muốn tiêu diệt một chút nhuệ khí của thanh bài truyền nhân thế gia này.
Lẫm Hữu Tà trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Ngài có biết không?
Những chi tiết mà vị họa sư vẽ ra chỉ phơi bày tất cả những thứ chi tiết mà vị họa gia đó nhìn thấy mà thôi"
"Ta dĩ nhiên là biết" Khương Vọng nhíu mi hỏi: "Có vẫn đề gì sao?"
"Trừ phi là chính ta vẽ bức họa đó, hoặc là chính mắt ta nhìn thấy hiện trường vụ án thì ta mới có thể tìm ra được đầu mối một cách chính xác. Bây giờ cho dù có đưa ra bất kỳ một phán đoán nào, đều cũng sẽ có khả năng bị người khác ảnh hưởng, sẽ có kiểu ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo. Một thanh bài ưu tú sẽ không đưa ra lựa chọn như thế" Lâm Hữu Tà nhìn Khương Vọng một cái: "Bức họa đó chỉ có thể làm cho người khác hiểu đại khái về tình huống đó thôi."
Ta nhìn nhân gia người ta vẽ vô cùng chi tiết, chưa chắc đã không bằng ngươi, ánh mắt của người trong tranh còn cực kỳ có thần đấy - Trong lòng Khương Vọng lặng lẽ nói.
Nhưng trên mặt thì hắn lại cười nói: "Vậy chúng ta xuất phát đi"
Chương 1823 do Nhân làm, Zalo 0945 787 018
----------------------------
Khương Vọng khẽ đập đùi vào hông ngựa một cái, Diễm Chiếu liền ngay lập tức như mũi tên rời khỏi cung, phi nước đại ở trên quan đạo, giống như một đường lửa lưu động.
Lâm Hữu tà vội vàng nâng người bay lên, nhanh chóng bay ở bên cạnh của Diễm Chiếu.
Diễm Chiếu chính là thiên hạ lương câu, cho dù tốc độ phi hành của Lâm Hữa Tà không hề chậm, nhưng cũng phải cố gắng hết sức thì mới đuổi kịp Khương Vọng.
Cảnh vật trên đường nhanh chóng lùi lại phía sau.
Hai người họ rất nhanh đã rời khỏi địa phận thành Lâm Tri, tiến vào trong biên giới của quận Nhạc An.
Trong lúc phi hành với tốc độ cao như thế, Lâm Hữu Tà nhịn không nổi nhìn Khương Vọng vài lần.
Thanh bài bổ đầu có thể vì phá án mà đi bôn ba khắp nơi là chuyện thường xảy ra, Lâm Hữu Tà cũng không cảm thấy có gì cực khổ.
Nhưng mình thì phải ra sức bay nhanh, tiêu hao một lượng lớn đạo nguyên, còn đối phương thì lại nhàn nhã cưỡi trên lưng ngựa, tiêu dao tự tại. Nhìn dáng vẻ hình như còn đang tu hành, hay nghiên cứu đạo thuật gì đó....Thật là làm cho người khác phải căm phẫn.
"Khương đại nhân." Lâm Hữu Tà ở trong gió lớn khó khăn mở miệng.
Khương Vọng không có thành ý chút nào "Ừ" một tiếng, bày tỏ sự nghi vấn.
"Ngài là thiên hạ đệ nhất nội phủ, mà hạ quan chỉ là một con kiến nhỏ mới gia nhập Nội Phủ Cảnh, bất luận là khả năng dự trữ đạo nguyên hay tu vi thực lực đều không bằng ngài."
Đây cũng là lời nói thật - Khương Vọng nghĩ.
"Sau đó thì sao?" Hắn hỏi tiếp.
Lâm Hữu Tà nói tiếp: "Nam tử vĩ đại trên thế gian, đều phải có đại khí độ."
Khương Vọng cũng cảm khái theo: "Ngược lại cũng không cần phải câu nệ nam nữ. Lúc ở Quan Hà Đài, ta có may mắn được diện kiến Mục thiên tử, quả là khí phách to lớn, cảnh sắc tráng lệ."
Lâm Hữu tà nghe được lời này, liền không có cách nào có thể tiếp lời, đành phải chuyển cách nói: "Ta nghe nói những người có thành tựu từ cổ chí kim đều rất chăm sóc đối với thuộc ha."
Khương Vọng nói: "Tại sao ta lại không nghe nói gì?"
Lâm Hữu Tà:....
"Khương đại nhân vẫn nên đọc một ít sách đi." Lời nói của Lâm Hữu Tà đã có chút cảm giác nghiến răng nghiến lợi.
"Sách sao, bản quan tất nhiên là cũng đọc rồi, bản quan có đọc qua mấy quyển đạo kinh đó." Khương Vọng ngồi trên lưng ngựa cực kỳ tự đắc nói: "Mấy ngày trước còn thảo luận chuyện đọc sách với thập nhất hoàng tử nữa cơ."
Ngay cả thập nhất hoàng tử cũng thảo luận với ta về chuyện đọc sách đấy!
Lâm Hữu Tà ngươi có lá gan để nghi ngờ tri thức và sự hiểu biết của thập nhất hoàng tử là không đủ hay sao?
Lâm Hữu tà quả thực không dám, nói: "Hạ quan mạo muội rồi."
Khương Vọng cực kỳ không khách khí mà giáo huấn: "Lâm bổ đầu vẫn nên đặt tinh lực vào vụ án đi, ít nghĩ ngợi lung tung thôi."
Càng nói càng bị làm tức giận, Lâm Hữu tà nhất quyết vững vàng ngậm chặt miệng.
Bất quá, ngoài miệng thì nói như vậy nhưng Khương Vọng nghĩ chắc hắn cũng phải dành một chút thời gian ra đọc một ít sách vở thôi.
Nếu như đã mang chức quan tam phẩm, tức là hắn cũng đã gia nhập vào tầng lớp cao tầng của Tề quốc, nhưng hắn biết tầm nhìn của chính bản thân còn hạn hẹp. Cũng không thể chuyện gì cũng nhờ Trọng Huyền Thắng chỉ điểm được. Trọng Huyền Thắng cũng không thể lúc nào cũng phụng bồi hắn được.
Cổ nhân cũng nói, đi vạn con đường, đọc vạn quyển sách, đều là những phương thức để hiểu biết về thế giới, cúng là một loại tu hành.
Hắn đã đi qua cả vạn con đường, sau này vẫn còn muốn tiếp tục đi. Còn về phần vạn quyển sách, hắn đến cả bắt đầu còn chưa tính.
Lúc ban đầu khi còn ở đạo viện, hắn đọc đạo kinh cũng không hề qua loa lấy lệ, nhưng sau này khi rời khỏi quê hương thì cũng một lòng muốn trở lên mạnh mẽ, lời của tiên hiền cũng không đọc quá nhiều.
Tất nhiên những lời này hắn cũng không định nói với Lâm Hữu Tà. Dù sao hai người bọn họ cũng không phải là người cùng đường.
Chỉ là tạm thời chung đường mà thôi.
Lại nói ở đầu đường Lâm Tri, lão giả xem tướng cho Khương Vọng, lùi vào biển người, ra khỏi tầm mắt.
Lúc xuất hiện trở lại, cũng đang ở trong một không gian thần bí.
Bên trên nó tinh hà chảy ngang, tinh đồ phức tạp.
Bốn bồ rộng lớn, cảnh đêm dao động, mênh mông bát ngát.
Vô số ngôi sao tạo nên tinh đồ, giống như một mạng nhện. Bên dưới tinh đồ, bao gồm cả phía trên tinh hà, đều là bóng đêm vô tận.
"Thần Tiêu Nhân Sấu" lão giả hé mắt, nhìn một thiếu niên dáng vẻ đạo giả trước mặt.
Người kia nét mặt thanh tú, đôi mắt lại như có biển sao lưu động, mênh mông vô ngần.
Người kia mặc trên người bộ đạo bào giăng đây tinh đồ, đạo kế dùng một thanh ngọc trâm màu đen cố định.
Từ hình tượng đến khí chất, đều không phải cấp bậc mà lão giả này có thể sánh bằng.
Lão nhân bĩu môi: "Nguyễn Tù! Cớ gì cản đường?"
Chủ nhân của Quan Tinh Lâu - tòa lâu cao nhất Lâm Tri.
Giám chính Khâm Thiên Giám, tên là Nguyễn Tù!
Thiếu niên có dáng vẻ như đạo giả này, lại có lai lịch như vậy!
"Thật ra ta nên hỏi ngươi." Nguyễn Tù nhàn nhạt nói: "Ngươi đến Lâm Tri làm gì?"
Lão nhân mặc áo tang vải thô, so với Nguyễn Tù, nhìn thế nào cũng thấy khó coi, nhìn thế nào cũng thấy không có tinh thần.
Nhưng lúc lão ta nói chuyện cũng rất có lực: "Lão phu một chưa làm ra chuyện thương thiên hại lý, hai chưa giết người cướp của, vốn dĩ không cần chuyện gì cũng phải báo cáo với ngươi."
Nguyễn Tù chỉ thản nhiên liếc lão ta một cái, ánh mắt kia không vui cũng chẳng buồn. Tinh đồ mà bọn họ giẫm dưới chân kia, bỗng nhiên sáng lên một chút.
"Được, được." Lão nhân hậm hực nói: "Ngươi không hoan nghênh, ta đi là được."
Nguyễn Tù nói: "Ta ra mặt, ngươi còn có thể đi. Nếu đổi lại là người khác tới, không được như vậy đâu."
Lão nhân bỗng nhiên cười một tiếng: "Nhìn ngươi kìa, cứ làm như Lâm Tri là hang hùm hang sói vậy. Người ở đây có hung dữ như vậy sao?"
Không đợi Nguyễn Tù đáp lời, lão ta lại duỗi cổ ra nhìn về phía sau Nguyễn Tù một chút: "Đây chính là con gái của ngươi sao?"
Cười cười khen ngợi: "Lớn lên đúng là không tồi!"
Sau lưng Nguyễn Tù, ánh sao hội tụ, tụ thành một thiếu nữ đang độ tuổi thanh xuân.
Người kia cũng khoác một loại đạo bào giống Nguyễn Tù, đạo kế cũng giống với Nguyễn Tù.
Tướng mạo có ba phần giống nhau, lớn lên đều thanh thanh tú tú, mũi xinh như ngọc, mắt tỏa ánh sao.

Bình Luận

0 Thảo luận