Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Chí Tôn Đặc Công

Chương 772: Có phải ông nên có lời với Triệu gia không?

Ngày cập nhật : 2025-09-10 09:53:05
Chuyện Lưỡi Lê đâm bị thương con trai của chủ Triệu gia, Tần Dương cũng không quá quan tâm. Dẫu sao cũng chỉ đâm gãy chân thôi, tu hành giả đánh nhau gãy tay gãy chân là chuyện bình thường, nên thật sự chẳng phải là chuyện kinh thiên động địa gì.
Vả lại, hắn cũng không phải là người gây ra chuyện, nên lo mà làm gì?
Tần Dương đưa Lưỡi Lê đến võ quán, sau khi thấy Lưỡi Lê xuống xe, Tần Dương mới căn dặn:
- Nếu anh gặp chuyện gì phiền phức không giải quyết được, thì cứ gọi cho tôi, hoặc là tìm Hoắc Hiên. Anh hãy nói là bạn của tôi, tôi nghĩ anh ta cũng sẽ khá nể mặt.
Trong lòng Lưỡi Lê có hơi cảm động. Từ đầu tới cuối, Tần Dương không hề nhắc một câu đến việc muốn anh ta báo đáp. Điều này khiến trong lòng Lưỡi Lê hơi nặng nề, dẫu sao anh ta cũng nợ Tần Dương một ân tình lớn.
Nếu hôm nay anh ta bị người của Triệu gia, Vương gia bắt được, thì bọn họ chắc chắn sẽ không tha cho anh ta. Có thể chết hoặc không, nhưng nhất định sẽ không giữ được Huyễn Ảnh Bộ nữa, vả lại sợ là chưa chắc đã giữ lại được một thân tu hành giả. Tên thiếu gia phách lối của Triệu gia chắc cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta...
- Ok!
Lưỡi Lê cảm kích trong lòng, nhưng anh ta vẫn không nói thêm mấy lời thừa thãi, mà chỉ nhanh gọn nhận lời với Tần Dương, sau đó liền quay người bỏ đi.
Tần Dương nhìn thấy Lưỡi Lê đi vào thì cũng không ở lại thêm nữa mà liền quay đầu xe về nhà.
Về đến La gia, Tần Dương đỗ xe xong, thì kiểm tra lại xe một chút. Hắn phát hiện cánh cửa xe bên trái phía sau đã hoàn toàn biến dạng, đến khung cửa cũng bị lõm vào trong. Còn cửa xe trái trước cũng bị cú va chạm đột ngột đó làm cho vỡ nát, may mà capo không bị hỏng.
Tần Dương cười khổ, nếu La Khai mà biết chiếc xe yêu quý của mình bị hắn đâm thành ra thế này, chắc sẽ tức giận lắm đây.
Nhưng tình hình lúc đó không cho Tần Dương nhiều thời gian để suy nghĩ. Đó là một cao thủ Đại Thành Cảnh, nếu lúc đó hắn phản ứng chậm một chút, thì sợ là đã bị đánh cho nằm một đống ở đấy rồi.
Bây giờ đang là Tết, chắc cũng không tìm được chỗ sửa xe nào. Tiền sửa xe là chuyện nhỏ, dù phải đền một chiếc xe mới cho La Khai, thì cũng không thành vấn đề với Tần Dương. Chỉ là người ta cho mình mượn xe, mà mình lại đâm xe thành ra như này, ít nhiều cũng có phần khó xử.
Haizz, đành để ngày mai giải thích cho La Khai vậy, mong là anh ấy sẽ không nổi điên lên.
Tần Dương về phòng, tắm rửa rồi đi ngủ. Làm một giấc đến sáng ngày hôm sau, hắn mới bị một tràng tiếng nổ xe làm tỉnh giấc.
Tần Dương vươn vai xuống giường, rồi đi đến trước cửa sổ phòng mình. Hắn vừa hay trông thấy hai chiếc xe ô tô đi vào chỗ đỗ xe của biệt thự, sau đó có khoảng năm sáu người bước xuống, dẫn đầu là một người đàn ông tầm năm mươi tuổi.
Ông La chắp tay sau lưng đi ra, người đàn ông đó chắp tay với ông La nói:
- Lâu rồi không gặp ông La.
Ông La cũng chắp tay lại, biểu tình khá ngạc nhiên:
- Triệu Minh, sắp sang năm mới rồi, sao anh vẫn còn thời gian rảnh dỗi qua chỗ tôi chơi thế này! Hình như còn chưa đến lúc chúc tết đâu.
Triệu Minh trầm giọng nói:
- Tôi vốn không muốn đến quấy rầy vào lúc ráp tết thế này, nhưng chuyện hơi gấp nên đành phải vậy. Có chỗ nào không phải xin ông lượng thứ.
Trong mắt ông La xẹt qua một tia sáng, ngữ điệu này có vẻ như là người đến không vì ý tốt chăng?
- Có chuyện gì anh cứ nói thẳng.
Triệu Minh trầm giọng nói:
- Tôi muốn tìm một người ở chỗ ông.
Ông La khẽ híp mắt, hơi thu lại nụ cười trên mặt:
- Ai?
Triệu Minh quét mắt một vòng, rồi dừng lại ở chiếc Ferrari bị đâm tan nát, mắt ông ta lạnh đi đáp:
- Hoa Mạnh Đạt, biệt danh Lưỡi Lê.
Ông La ngẩn ra một lúc:
- Triệu Minh, anh có tìm sai chỗ rồi không? Tôi không quen biết ai tên là Hoa Mạnh Đạt, Lưỡi Lê gì đó cả! Đó là ai?
Triệu Minh không gấp gáp, mà chỉ nhàn nhạt nói:
- Ông không quen cũng là chuyện bình thường, nhưng tôi nghĩ cháu trai La Khai của ông thì chắc chắn là biết.
- La Khai?
Ông La lập tức cau mày lại:
- Triệu Minh, anh có ý gì hả? Nói rõ ràng ra đi.
Triệu Minh chậm rãi nói:
- Tối hôm qua, Triệu gia chúng tôi và Vương gia có chút chuyện tìm Hoa Mạnh Đạt. Ai ngờ đâu tên đó lái xe đâm trúng người ta xong bỏ chạy, con trai tôi Triệu Lâm bị đâm gãy hai chân. Lúc đó người của tôi khó khăn lắm mới đuổi theo Hoa Mạnh Đạt được, mắt trông thấy tóm được hắn ta rồi. Nhưng không ngờ lại bị La Khai lái chiếc Ferrari của mình xông vào đám người rồi cứu Hoa Mạnh Đạt đi. Oan có đầu nợ có chủ, tôi nghĩ là tôi đến chỗ ông tìm người cũng không phải là quá đáng chứ?
Trên mặt ông La lộ ra vẻ mặt quái dị:
- Chiếc Ferrari của La Khai?
Triệu Minh chỉ tay vào chiếc Ferrari đậu ở bãi đỗ xe nói:
- Vâng, đầu xe còn bị vỡ, đó chính là dấu vết lưu lại sau cú va chạm tối hôm qua. Ông La, không có chứng cứ rõ ràng, thì tôi không dám đến tận nhà tìm người đâu.
Ông La quét mắt nhìn chiếc Ferrari, rồi liền nhíu mày. Ông biết rất rõ ràng tối qua người lái chiếc xe này ra ngoài là Tần Dương, chứ không phải là La Khai.
Ông La quay người nói với người giúp việc ở bên cạnh:
- Đi gọi Tần Dương xuống đây.
- Không cần đâu ông ạ, cháu xuống đây rồi.
Vẻ mặt Tần Dương bình tĩnh đi từ phòng ra, mới nghe thấy Triệu Minh nói ra thân phận, hắn liền biết là chuyện gì rồi.
Giống như Lưỡi Lê nói, người của Triệu gia quả nhiên đã nhớ biển số xe, sau đó tìm được La gia. Hoặc có thể bọn họ cũng có người biết người ở trên xe không phải là La Khai, nhưng xe là của La Khai, thì tìm La Khai là đúng rồi.
- Chính là anh ta, tối qua chính anh ta đã cướp Lưỡi Lê đi!
Tần Dương không hề lúng túng, nếu ở nơi hoang vu vắng vẻ hắn còn lo bị đối phương lặng lẽ diệt khẩu. Nhưng giữa ban ngày ban mặt ở La gia, thì hắn còn phải lo cái gì nữa.
Một người đàn ông trung tuổi đứng phía sau Triệu Minh chỉ vào Tần Dương, chỉ điểm chính Tần Dương mới đúng là người cứu Lưỡi Lê.
Ánh mắt sắc lẹm như dao của Triệu Minh thoáng cái liếc qua, rồi đôi mắt như con dao găm đó quét lên người Tần Dương một lượt:
- Cậu là ai? Lưỡi Lê đâu?
Tần Dương mỉm cười:
- Tần Dương, Tần trong Tần quốc, Dương trong dương quang... Lưỡi Lê? Hôm qua tôi đưa anh ta đến võ quán của Hoắc Hiên xong là về nhà, anh ta cũng chẳng là gì của tôi, cứ đi theo tôi làm gì...
Triệu Minh hơi híp mắt lại, trong mắt ông ta nổi lên sự giận dữ. Ông ta quay đầu chăm chú nhìn ông cụ La, không đợi ông ta hỏi, ông cụ La đã dứt khoát nói:
- Nó là cháu ngoại của tôi, có chuyện gì thì anh cứ nói với tôi.
- Cháu ngoại?
Triệu Minh ngây ra một lát, rồi thoáng cái chợt phản ứng lại:
- Thì ra là con trai của cô ba. Được, đã là người một nhà, vậy thì dễ nói rồi. Ông La, chuyện này tôi thấy ông phải có trách nhiệm chứ nhỉ?
Ông La không để ý đến Triệu Minh mà cau mày nghiêng người hỏi:
- Tần Dương, rốt cuộc là có chuyện gì vậy hả?
Tần Dương đành chịu nói:
- Lưỡi Lê là một đấu sĩ ở võ quán của Hoắc gia, anh ta là người Hoa gia, có sở trường Huyễn Ảnh Bộ. Triệu gia và Vương gia muốn ép Lưỡi Lê giao ra bí kíp Huyễn Ảnh Bộ, Lưỡi Lê không đồng ý nên đã tìm đường trốn. Con trai của chủ nhân Triệu gia tự nghĩ là Lưỡi Lê không dám làm mình bị thương, nên đã dùng cơ thể chặn đường, rồi bị Lưỡi Lê đâm gãy hai chân. Lúc cháu về nhà thì vừa hay trông thấy Lưỡi Lê bị người của Triệu gia và Vương gia vây đánh, vì cháu từng gặp Lưỡi Lê nên mới lái xe xông vào cứu anh ta. Sau đó đưa anh ta về võ quán như mong muốn rồi cháu về nhà. Những chuyện còn lại thì cháu không biết, vì cháu về nhà là ngủ luôn, cũng mới bị đánh thức thôi ạ.
Trên mặt ông La lộ ra vẻ giật mình, ông nhìn nét mặt đầy ý tứ sâu xa của Triệu Minh:
- Huyễn Ảnh Bộ? Triệu gia các anh tính toán giỏi quá nhỉ...
Chương 773:
Đương nhiên là ông cụ La biết Hoa gia, nên ông cũng biết về Huyễn Ảnh Bộ. Vì vậy Tần Dương vừa nói như thế, là ông liền hiểu mọi chuyện ngay.
Sắc mặt Triệu Minh sa sầm xuống:
- Ông cụ La, bất kể thế nào, thì chuyện Hoa Mạnh Đạt làm con trai tôi bị thương cũng phải kết thúc. Cháu ngoại của ông cứu hắn ta đi, thì ông cũng không thể coi như không có chuyện gì xảy ra được.
Ông cụ La cười lớn rồi ngoảnh đầu lại hỏi:
- Tần Dương, lúc cháu cứu Hoa Mạnh Đạt, thì có biết anh ta làm người khác bị thương không?
Dù Tần Dương không lo bị phiền phức, nhưng rõ ràng là ông ngoại đang giúp hắn, nên hắn liền không chút do dự đáp:
- Cháu không biết. Lúc cháu nhìn thấy thì Lưỡi Lê đang chảy máu đầy đầu và bị người ta vây xung quanh. Cháu còn chưa đến gần, thì họ đã đe dọa nếu cháu không đi thì sẽ đập bể xe của cháu. Tốt xấu gì cháu cũng là một tu hành giả, sao có thể thấy chết mà không cứu cho được, vì thế cháu mới lái xe xông thẳng vào cứu người. Lúc đấy cháu nghĩ cháu mà không ra tay, thì chẳng phải Lưỡi Lê sẽ bị người ta đánh chết tại chỗ hay sao ạ.
Ông cụ La quay lại, cười lớn nói:
- Anh xem đi, lúc Tần Dương cứu người ta nó vốn không biết các anh là ai, và cũng chẳng biết Lưỡi Lê làm con trai bị thương, thằng bé chỉ thấy việc chẳng lành thì ra tay giúp đỡ thôi. Chuyện này kết thúc ở đây đi, oan có đầu nợ có chủ, các anh có thể đi tìm Hoa Mạnh Đạt đó, chứ tìm cháu ngoại tôi cũng chẳng làm được gì...
Triệu Minh hừm lạnh nói:
- Mặc kệ là cậu ta có cố ý hay không, thì chuyện cậu ta cứu hung thủ đả thương con trai tôi, vẫn là sự thật. Trừ khi cậu ta giúp chúng tôi bắt được Hoa Mạnh Đạt, nếu không thì e là chuyện này không thể kết thúc đơn giản như thế này được đâu.
- Không thể kết thúc như thế này được đâu?
Nụ cười trên mặt ông cụ La dần biến mất, đôi mắt ông khẽ híp lại, ánh mắt trở nên sắc bén như dao:
- Mặt mũi của Triệu Minh anh từ lúc nào lại lớn đến thế nhỉ? Anh đang uy hiếp tôi sao? Anh tưởng La gia là quả hồng mềm, rồi muốn cầm nắn thế nào thì nắn à?
Ông cụ La đột nhiên trở mặt, vẻ mặt của Triệu Minh cũng lập tức trở nên hơi khó coi. Đôi mắt ông ta u ám nhìn chằm chằm vào ông cụ La nói:
- Ông cụ La, tôi kính trọng ông là tiền bối, nên mới nói chuyện tử tế với ông để giải quyết chuyện này. Nhưng thái độ này của ông là không muốn giải quyết trong hòa bình đúng không?
- Ha ha, sắp đến giao thừa rồi, anh lại đến tận nhà người ta gây sự, bày ra bộ mặt này cho ai xem đây. Muốn tỏ thái độ với tôi thì gọi ông già của anh qua đây, rồi xem tôi nhổ nước miếng lên mặt ông ta. Đồ con nít ranh mà dám lên mặt ra vẻ trước mặt ta cái gì?
Ông cụ La không hề nể mặt Triệu Minh một chút nào, khiến sắc mặt Triệu minh liền trở nên vô cùng khó coi.
- Sớm nghe danh Nhất Song Thiết Quyền của ông cụ La vô cùng lợi hại, hôm nay nếu đã thế này. Chi bằng chỉ giáo cho tôi vài chiêu...
Ông cụ La rõ ràng là một người nóng tính, ông liền hừm lạnh quát:
- Được, để ta xem anh giỏi giang thế nào, dựa vào đâu mà ngông cuồng như vậy!
Sắc mặt Tần Dương khẽ biến, hắn nhảy vọt lên trước nói:
- Ông, chuyện này là cháu...
- Không liên quan đến cháu, tránh sang một bên xem đi!
Ông cụ La khí phách khuay tay một cái chặn Tần Dương lại:
- Đây đã không còn chỉ là chuyện của cháu nữa, người ta đã dám tìm đến tận cửa để đánh lên mặt ta, thì ta không thể rút lui được. Nếu không chuyện này truyền ra ngoài, thì người ngoài sẽ tưởng La Khiếu Thiên ta càng già càng vô dụng mất.
Tần Dương lập tức thấy hơi sốt ruột, dù hắn từng được xem ông ngoại mình luyện quyền, quả thật là rất lợi hại. Nhưng tuổi ông đã cao rồi, còn Triệu Minh này vốn lại trẻ hơn ông mình rất nhiều. Có câu nói đánh nhau sợ người trẻ, nếu đánh nhau thật, mà ông hắn bị thương, thì còn tết nhất gì nữa?
Lúc này vợ chồng Tần Hoa và bà La đều đi ra, nhìn thấy vậy, bà La liền thấy hơi lo lắng.
- Ông ơi, sắp sang năm mới rồi, đừng động tay động chân nữa được không?
Ông cụ La hoàn toàn bỏ ngoài tai, ông chỉ khua khua tay tỏ ý bà La đừng nhiều lời, rồi ông phóng ánh mắt như điện nhìn chằm chằm vào Triệu Minh, trầm giọng quát:
- Có giỏi thì xông lên đi.
Triệu Minh lạnh lùng đáp:
- Sắp sang năm mới rồi, nếu tôi mà đánh ông bị thương tơi tả ở đây thì thật sự là không được hay cho lắm. Thế này đi, chúng ta đấu ba quyền là được. Nếu ông thắng thì tôi sẽ quay đầu đi ngay, còn nếu ông thua thì phải cho tôi một cách giải quyết.
- Được.
Ông cụ La dứt khoát đáp ứng, rồi tiện tay cởi chiếc áo khoác của mình ra sau đó ném sang một bên. Ông hít sâu một hơi, toàn thân liền phát ra một khí thế dũng mãnh.
- Lên đi!
Triệu Minh cũng cởi chiếc áo khoác của mình ra, ông ta cũng hít sâu một hơi, bên trong cơ thể ông ta liền phát ra từng trận viếng vang rắc rắc, như thể toàn bộ các khớp xương trên cơ thể đều đang dãn ra.
- Cẩn thận đó!
Triệu Minh hét lên một tiếng, rồi bước nhanh về phía ông cụ La, sau đó lúc sắp tiến gần đến, ông ta chợt dừng bước. Nhưng nắm tay bên phải của ông ta thì không, nó theo khí thế hung hãn của ông ta, trực tiếp đánh mạnh mẽ về phía ông cụ La.
- Hây!
Ông cụ La khẽ hô lên một tiếng, rồi xuất một quyền.
- Bụp!
Hai nắm đấm va chạm với nhau trong không trung, rồi phát ra những âm thanh bộc phá cao ngạo nặng nề.
Hai người cùng lúc lùi về phía sau.
- Bụp, bụp, bụp!
Chân hai người đạp trên mặt đất, khiến nền đất xi măng thoáng cái nứt toác, vô số các vết nứt kéo dài ra bốn phía xung quanh.
Ông cụ La lùi về sau hai bước, còn Triệu Minh thì lùi ba bước.
Triệu Minh nhìn dấu chân trên nền đất, ánh mắt liền sa sầm, sắc mặt cũng chợt đỏ bừng.
- Lại!
Triệu Minh lại nhảy lên trước hai bước, rồi đánh một quyền ra.
Ông cụ La cũng không hề tỏ ra yếu thế, liền xuất quyền nghênh đón.
- Bịch!
Hai người lại tách nhau ra lần nữa, lần này lực va chạm còn mạnh mẽ hơn lần trước. Nhưng mỗi người đều chỉ lui về sau một bước.
Triệu Minh không hề ngưng nghỉ, sắc mặt ông ta càng thêm đỏ thẫm như máu, rồi lại vọt người lên, đánh quyền thứ ba.
Nắm đấm của hai người lại gặp nhau trên không trung lần nữa, và lần này thì không ai lùi lại cả!
Khóe miệng của Triệu Minh chợt phun ra một ngụm máu tươi, còn gương mặt ông cụ La thì cũng liền trở nên đỏ như máu.
Triệu Minh thu quyền lại, rồi giơ tay lau vệt máu trên miệng. Ánh mắt ông ta thâm trầm nhìn ông cụ La đang đứng sừng sững như ngọn núi trước mặt mình.
- Chúng ta đi!
Triệu Minh không đánh giá bất kỳ điều gì, mà nhanh gọn quay người đi ra bên ngoài luôn. Mấy người đi theo Triệu Minh đều hậm hực nhìn ông cụ La và Tần Dương, rồi cũng nhanh chóng leo lên xe.
Chiếc xe gầm thét phóng ra khỏi La gia.
Ở trên xe, Triệu Minh đột nhiên giơ tay vịn vào chiếc ghế, rồi ho kịch liệt, sau đó lại nhổ ra một ngụm máu tươi.
Người đàn ông ngồi cạnh ông ta liền thất kinh hô lên:
- Đại ca, vết thương của anh sao rồi?
Triệu Minh liền ngồi thẳng người dậy, rút một tờ giấy ăn lau vệt máu trên khóe miệng đi, ánh mắt sa sầm đáp:
- Bị nội thương rồi, nhưng nhổ được máu ra là ổn, nên cũng không đáng ngại lắm. Nắm đấm của lão già kia đúng là cứng thật, không hổ danh xưng Thiết Quyền.
Người đàn ông đó liền lo lắng nói:
- Thế chuyện này chúng ta cứ thế mà xong sao?
- Hừ, sao mà xong được. Lão già đó nhìn thì có vẻ không sao, có lẽ là gắng gượng hoặc bị thương nhẹ hơn tôi thôi. La gia và Triệu gia tôi xưa nay đã có xung đột, gần đây vì hạng mục đó lại càng tranh đấu một mất một còn hơn. Đây là một cơ hội, kiểu gì cũng phải động chạm với họ. Cậu mang người đến võ quán bắt Hoa Mạnh Đạt, đồng thời sai người canh chừng La gia và cái thằng nhóc tên Tần Dương đó nữa. Nếu nó mà đi một mình ra ngoài, thì tìm cơ hội bắt nó lại, đừng để người khác phát hiện...

Bình Luận

0 Thảo luận