Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Chí Tôn Đặc Công

Chương 782: Đào người đào tới mình luôn rồi à?

Ngày cập nhật : 2025-09-10 09:53:05
Về tới La gia, bữa tiệc đoàn viên vẫn đang diễn ra.
- Cứu được người chưa?
Bàn của đám thanh niên đã ăn xong bàn thứ hai luôn rồi.
Tần Dương bị kéo tới bàn của bậc cha chú.
La Kim Phong cười nói:
- Cứu được rồi. Tạm thời sắp xếp ở nhà con, bị thương chút chút.
Ông cụ La chau mày:
- Đánh nhau à?
La Kim Phong lắc đầu:
- Triệu Kiệt giữ người, không chịu giao. Sau đó Tần Dương nhờ tới Đới gia, Triệu Kiệt không dám đắc tội, cuối cùng bất đắc dĩ thả người ạ.
Khuôn mặt ông cụ La biến sắc:
- Đới gia Bắc Hòa?
La Kim Phong gật đầu:
- Vâng, gia chủ Đới gia Đới Ngọc Lâm đã đích thân gọi điện cho Triệu gia, Đới Ngọc Lâm còn nói qua tết sẽ tới Thương Chu giải quyết công việc, tiện thể sẽ tới thăm ba.
Ông cụ La là người trải đời, sao lại không hiểu ngụ ý quanh co trong đó.
Tới thăm ông?
Mặc dù La gia cũng là gia tộc quyền thế ở Thương Chu, nhưng so với Đới gia thì vẫn kém hơn rất nhiều. Đới gia cần phải tới hỏi thăm La gia sao?
Chẳng qua là nể mặt Tần Dương, hay nói cách khác là mượn cớ tới để gặp Tần Dương mà thôi.
Ông cụ La vuốt râu, ánh mắt nhìn về phía Tần Dương đang ngồi bên cạnh với sắc mặt bình tĩnh, cuối cùng ông khẽ thở dài:
- Cô ba, cô có một thằng con trai lợi hại đấy.
Lúc này La Thi Thiến cảm thấy có chút hãnh diện, bà mỉm cười:
- Đúng vậy, nhờ có nó, con mới có thể về hưu sớm hưởng thụ cuộc sống đó.
- Em gái, em nói vậy là sao? Là vì nó đã trưởng thành rồi phải không?
La Thi Thiến vừa cười vừa nhìn Tần Dương, hai đầu lông mày nhướn lên đầy tự hào:
- Năm ngoái Tần Dương đã thành lập một công ty bán thực phẩm chức năng, là soup Tam Nguyên, bí quyết của Tần Thị. Trước mắt sản phẩm này đang bán cực chạy trên thị trường, mở rộng khắp nơi, dự kiến năm nay sản phẩm sẽ lưu thông khắp cả nước. Qua tết nó chuẩn bị thành lập tập đoàn, tung ra thêm vài sản phẩm khác. Do nghiệp vụ không khác công ty của em là bao nên nó nhờ em tìm một người quản lý công ty, nếu không ổn thì sẽ giao quyền quyền đại lý tại thủ đô cho công ty của em. Vậy chẳng phải chỉ cần nằm nhà cũng kiếm được tiền sao, công ty cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, đương nhiên em có thể yên tâm về hưu rồi.
Một lần nữa mọi người lại thay đổi cái nhìn về Tần Dương. Ánh mắt của đám anh chị em họ hàng phía La Khai dành cho Tần Dương cũng chứa đầy sự kinh ngạc.
Hắn mới có hai mươi mốt tuổi á, chẳng phải vẫn đang học đại học năm hai sao?
Khởi nghiệp một năm mà sản phẩm đã lưu hành toàn quốc?
Lúc trước bản thân họ còn tưởng tiền mà Tần Dương xài là do ba mẹ hắn cho. Cái vấn đề về hưu mà La Thi Thiến nói là vì Tần Dương sẽ quay lại tiếp quản, nhưng giờ đây nghĩ lại thì đúng là có chút xấu hổ.
Người khác khởi nghiệp chơi chơi là có thể nằm mà thu tiền, sau đó công bố quyền đại lý khu vực thì La Thi Thiến sẽ không còn nỗi lo lắng gì nữa, có thể yên tâm về hưu, hưởng thụ cuộc sống.
Nếu nói về độ sung túc bản thân và gia đình thì e rằng giờ này hắn đã bỏ xa tất cả mọi người ở phía sau rồi, thêm vài năm nữa có lẽ càng không thể so sánh.
Lẽ nào đệ tử Ẩn Môn thật sự không có gì không làm được, khủng khiếp đến vậy sao?
La Thi Nhã cười tủm tỉm nói:
- Mọi người không biết chứ một mình Tần Dương đơn thương độc mã ở Trung Hải, mới có một năm mà đã tạo ra được vô số mối quan hệ, rất nhiều hào phú đứng về phía nó. Dù không quá huênh hoang được ở Trung Hải nhưng ít nhất cũng không ai dám ức hiếp nó, lợi hại lắm đó.
Sau khi cảm thán một hồi, ánh mắt mọi người nhìn La Thi Thiến lại có thêm vài phần trách móc.
Rõ ràng là bà biết rõ như vậy tại sao chưa bao giờ nói với người nhà một câu, rốt cuộc là bà muốn gây chuyện gì vậy?
La Thi Nhã nhìn ánh mắt của mọi người thì môi lập tức vẩu lên, ánh mắt tràn đầy sự đắc ý.
Các người dè bỉu chị tôi, các người khinh thường anh rể tôi, giờ có khác nào tự tát vào chính mặt mình không, cho chết!
Mùng một tết
Tần Dương vừa ăn sáng xong, đang ngồi trong sân thì điện thoại reo lên.
Văn Vũ Nghiên.
"Bà chủ Văn Đại, chúc mừng năm mới.
Văn Vũ Nghiên cười nói:
- Cậu mới là ông chủ ấy, tiện tay gõ chơi chơi là phát tài rồi, đâu có sống cũng mệt mà chết cũng mệt như mình...
Tần Dương nói một cách vui mừng:
- Có ai tự chế giễu mình như cậu không?
Văn Vũ Nghiên mỉm cười:
- Mình nói sự thật. Chớp mắt một cái cậu lại sắp thành lập tập đoàn rồi, còn cả sản phẩm nữa, dã tâm của cậu không nhỏ đâu á.
Tần Dương cười tủm tỉm trả lời:
- Dù sao thì một hay một bầy dê cũng phải đuổi, như nhau cả thôi.
- Dù sao cậu vẫn là một ông chủ mặc kệ có phải không?
- Trả lời đúng rồi, nhưng không có phần thưởng đâu!
Hai người đùa giỡn với nhau vài câu, Tần Dương thuận miệng hỏi:
- Mùng một định đi đâu đấy?
- Chuẩn bị tới nhà ông bà ngoại.
Tần Dương ồ lên một tiếng:
- Mình nghe nói Thu gia là hào phú á.
- Cũng còn phải xem là so sánh với ai, nếu mà nói ra thì thầy trò nhà cậu cũng là hào phú mà.
Tần Dương cười ha ha:
- Hào phú của cả hai người sao?
Văn Vũ Nghiên mỉm cười:
- Có năng lực thì một người cũng là hào phú!
- Thôi được, nhận lời may mắn của cậu. Mình sẽ nỗ lực biến sư môn của mình trở thành một đại đại hào phú!
Văn Vũ Nghiên cười tủm tỉm nói:
- Được, mình sẽ đợi tới ngày đó.
- Còn cậu, năm nay tốt nghiệp rồi, cậu có dự định gì không?
Văn Vũ Nghiên cười tủm tỉm:
- Không có dự định gì, tiếp tục kinh doanh. Ba hy vọng mình giúp ông ấy, nói là sớm bồi dưỡng năng lực điều hành công ty lớn của mình, nhưng mình không chịu, ông ấy còn trẻ khỏe, căn bản không cần thiết.
Tần Dương cười ha ha:
- Ha ha, cậu không tới công ty của ba cậu, hay là tới công ty của mình đi. Tùy cậu chọn vị trí, tùy cậu đưa ra điều kiện, công ty mới, sở hữu khả năng vô hạn.
Rõ ràng Văn Vũ Nghiên đang cảm thấy sửng sốt ở đầu dây bên kia, cô chợt cười ha ha:
- Cậu đào người đào tới cả mình luôn rồi à, muốn mình đi làm công giúp cậu hả?
- Cũng là một đề nghị mà, làm công hay không, chẳng phải điều kiện do cậu tùy chọn sao?
Văn Vũ Nghiên cười ha ha:
- Được thôi, vậy để mình suy nghĩ, cậu không nói thì khi nhìn sự phát triển của soup Tam Nguyên và hạng mục thành lập tập đoàn của cậu mình thật sự có hứng thú.
Tần Dương chớp mắt, cười hì hì và đề nghị:
- Chẳng phải cậu làm ở công ty quảng cáo sao, cậu có thể tới bộ phận kế hoạch công ty mình nhận chức. Nếu cậu không chê thì có thể trở thành quản lý cuả bộ phận kế hoạch, việc này có thể rèn luyện năng lực của con người lắm đấy.
Văn Vũ Nghiên khóc dở mếu dở:
- Cậu cũng sáng tạo thật đấy, vứt bộ phận kế hoạch cho mình mà cậu yên tâm được sao. Dù sao thì bộ phận kế hoạch cũng là bộ phận cực kỳ quan trọng trong một doanh nghiệp lớn.
Tần Dương không quan trọng điều đó:
- Cậu là thiên tài với IQ 139, dù thiếu chút kinh nghiệm nhưng mình tin cậu có thể học một biết mười. Đừng nói tới quản lý bộ phận kế hoạch, nếu như không phải mình đã hứa để vị trí CEO cho Hàn Chân thì mình đã để lại cho cậu rồi.
Thấy cách nói cực kỳ không có trách nhiệm của Tần Dương, biểu hiện của Văn Vũ Nghiên có phần bất đắc dĩ:
- Cậu ném nồi cũng nhanh quá đấy, cậu không lo lắng sao?
Tần Dương cười ha ha:
- Lo lắng gì cơ? Lo lắng công ty vì thế mà bị sụp đổ sao? Chúng ta đang làm kinh doanh, sản xuất sản phẩm, chỉ cần chất lượng sản phẩm đạt yêu cầu, sức cạnh tranh cốt lõi không quá kém, còn những thứ khác đều rất dễ, sụp làm sao được. Hơn nữa, mình rất tin tưởng năng lực của cậu, thế nào, suy nghĩ đi?
Giọng nói của Văn Vũ Nghiên tỏ ra bất lực:
- Ông chủ Tần, mình phục cậu thật rồi, để mình suy nghĩ.
Chương 783
- Cậu thế nào rồi?
Tần Dương ngồi đối mặt với Lưỡi Lê. Sắc mặt của anh ta dù vẫn còn trắng nhợt nhưng so đêm qua cũng đã tốt hơn nhiều rồi.
- So với hôm qua thì đỡ hơn nhiều. Hôm qua thực sự phải cảm ơn cậu, nếu không có cậu chạy tới kịp thời thì chắc tôi thảm rồi. Người của Triệu gia sẽ không dễ dàng để yên cho tôi đâu.
Thế lực của Triệu gia ở Thương Chu không nhỏ, là một gia tộc tu hành rất có tiếng tăm. Con trai của chủ nhà bị Lưỡi Lê đụng gãy chân, chuyện này làm sao có thể cho qua dễ dàng được.
Lưỡi Lê cũng biết rõ là vậy, nên hôm qua mới quyết định gọi điện cho Tần Dương để cầu cứu. Bởi nếu như anh ta thật sự bị người của Triệu gia bắt được thì không những không bảo toàn được bí kíp Huyễn Ảnh Bộ mà đến tính mạng của bản thân Lưỡi Lê sợ rằng cũng không thể bảo toàn.
Chết, hoặc có thể chưa chắc sẽ chết, nhưng Lưỡi Lê chắc chắn sẽ bị trả thù một cách thê thảm. Có lẽ là bị đánh gãy chân hoặc là bị phế đan điền.
Hôm qua Lưỡi Lê đã chứng kiến Tần Dương cứu mình ra khỏi đám người của Triệu gia như thế nào. Triệu gia đến mặt mũi của La gia cũng không nể, phải đến khi Tần Dương lôi Đới gia ra thì bọn chúng mới chịu thả người. Món nợ ân tình này thực sự quá lớn.
Tần Dương kiểm tra một lượt rồi lại ngồi xuống:
- Tình trạng không nặng lắm. Giờ tôi kê cho anh một đơn thuốc rồi cứ theo đó mà uống, anh sẽ khỏi nhanh thôi.
Lưỡi Lê ừ một tiếng:
- Cảm ơn.
Tần Dương cười nói:
- Hôm qua người của Đới gia đã ra mặt, chí ít thì ở ngoài sang người của Triệu gia sẽ không ra tay với anh. Nhưng không chắc chắn là bọn chúng có lén lút giở trò hay không. Đợi khi vết thương của anh lành lại tốt nhất vẫn nên đi khỏi Thương Chu. Triệu gia dù có thế lực nhưng cùng lắm cũng chỉ giới hạn ở Thương Chu. Khi đến chỗ khác họ sẽ không làm gì được nữa.
Lưỡi Lê gật đầu:
- Được!
Tần Dương đề nghị:
- Thật ra với thực lực của anh. Nếu ra sức làm việc cho quốc gia thì nhất định sẽ không bị bạc đãi. Có điều không phải ai cũng bằng lòng làm. Nếu như anh không muốn thì cũng có thể đến Trung Hải. Ở Trung Hải tôi có một công ty. Cái khác không nói nhưng một công việc có đãi ngộ tạm được thì không thành vấn đề.
Mắt Lưỡi Lê sáng lên nhưng cũng có hai phần lo sợ:
- Nhưng tôi ngoài biết đánh đấm ra thì không có tài năng gì cả. Đi làm bình thường ngoài công tác bảo vệ bảo an ra thì không có chỗ nào dung tới...
Tần Dương cười cười nói:
- Ắt sẽ có chỗ dùng đến.
Lưỡi Lê khẽ cắn môi, thấp giọng nói:
- Lúc trước tôi đã hứa chỉ cần Tần tiên sinh cứu được tôi thì tôi sẽ bán bí kíp Huyễn Ảnh Bộ cho cậu...
Tần Dương mỉm cười nói:
- Đúng vậy! Anh ra giá đi, không cần nghĩ đến chuyện vừa qua. Bạn bè chuyện bạn bè, làm ăn là chuyện làm ăn.
Nét mặt Lưỡi Lê có mấy xấu hổ:
- Tôi muốn một viên phá huyệt đơn.
- Phá huyệt đơn?
Tần Dương hơi sửng sốt Tần Dương tưởng là Lưỡi Lê sẽ nói ra một cái giá. Dù sao cũng có thể nhìn ra được tình cảnh của Lưỡi Lê cũng không phải tốt lắm. Chuyển đến một nơi khác sinh sống đương nhiên là sẽ cần tiền. Nếu có thể bán đi đổi lấy một khoản tiền, vậy phần đời còn lại có lẽ sẽ trở nên tốt hơn chứ không khó khăn như vậy nữa. Không ngờ rằng Lưỡi Lê không lấy tiền mà lại yêu cầu một viên phá huyệt đơn.
Tần Dương nghĩ ngợi một chút nhưng lại chợt cảm thấy rất bình thường. Thực lực của Lưỡi Lê cũng xấp xỉ đỉnh Tiểu Thành cảnh. Dựa theo tuổi tác và thực lực của Lưỡi Lê bây giờ cũng có thể thấy khả năng của anh ta là có giới hạn. Muốn tiến lên vượt bậc là một chuyện vô cùng khó.
Ngưỡng cửa đại thành cảnh đối với người có thiên phú có lẽ không khó như vậy. Nhưng đối với người không có thiên phú thì đây có lẽ là ngưỡng cửa cả đời. Trong khi đó một viên phá huyệt đơn lại có thể thay đổi tình trạng này, đưa Lưỡi Lê tiến vào hàng ngũ cao thủ của Đại Thành cảnh.
Cao thủ Đại Thành cảnh thay da đổi thịt, hoàn toàn không phải là mức đỉnh tiểu thành cảnh có thể so sánh được. Với lại khi đạt đến cao thủ đại thành cảnh lúc đó muốn kiếm tiền vậy chẳng dễ dàng hơn nhiều sao. Chưa phải nói chứ dù là con đường bình thường nhất như cống hiến cho quốc gia thì những đãi ngộ mà một cao thủ đại thành cảnh nhận được cũng tuyệt đối không phải một tiểu thành cảnh có thể sánh được.
Đây chính là chuyện đưa ra sự lựa chọn giữa việc muốn lấy một giỏ cá hay một cần câu cá, chọn người cá không bằng chọn cả người và cá. Có thể nói Lưỡi Lê đưa ra lựa chọn này là cực kỳ sáng suốt.
Lưỡi Lê thấy vẻ mặt của Tần Dương như vậy thì càng tỏ ra khó xử:
- Tôi biết cậu đã cứu tôi hai lần. Thật ra tôi cũng không nên đưa ra bất kỳ điều kiện gì. Bởi nếu như bị Triệu gia bắt được thì tôi cũng không thể giữ được bí mật, chỉ là bây giờ tôi đang đứng trước ngưỡng của đại thành cảnh giới. Với tư chất vốn có của tôi mà đột phá thì căn bản là chuyện không hề dễ. Tôi biết tiềm năng to lớn của Ẩn Môn các người. Nếu muốn có một viên phá huyệt đơn nhất định không thành vấn đề, cho nên tôi mới liều mở miệng xin như vậy. Coi như là tôi nợ cậu một món nợ ân tình lớn, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp.
Tần Dương xua xua tay cười nói:
- Đừng hiểu lầm, vừa rồi tôi chỉ là hơi bất ngờ thôi. Tôi còn tưởng là anh sẽ đưa ra một mức giá, chứ không nghĩ anh lại chỉ cần phá huyệt đơn.
Dừng lại một chút, rồi Tần Dương sảng khoái đồng ý nói:
- Được, một viên phá huyệt đơn, không thành vấn đề. Có điều bây giờ trên tay tôi không có sẵn. Lúc trước tôi có tham gia một buổi hội họp trong giới tu hành ở kinh thành, từng có người đưa một viên ra đấu giá, nếu biết trước như vậy thì tôi đã đấu rồi. Nếu như anh tin ở tôi tôi sẽ nhanh chóng nghĩ cách kiếm cho anh một viên phá huyệt đơn.
- Tôi tin, tôi đương nhiên là tin tưởng Tần tiên sinh.
Lưỡi Lê gật đầu không chút do dự:
- Ta vẫn còn thiếu một chút trình độ nữa chứ cũng chưa vội vàng lắm, nên lúc nào cũng được Tần tiên sinh ạ.
Tần Dương cười nói:
- Được, thế thì cứ như vậy trước đi. đọi tôi kiếm được phá huyệt đơn, đến lúc đó cậu dạy tôi Huyễn Ảnh Bộ...
- Không!
Lưỡi Lê ngắt ngang lời Tần Dương:
- Tôi có thể dạy cậu luôn. Mấu chốt của Huyễn Ảnh Bộ nằm ở một vài bí quyết thôi. Chỉ cần nắm được sẽ thấy rất dễ dàng.
Tần Dương cười nói:
- Anh dạy Huyễn Ảnh Bộ cho tôi trước. Anh không sợ sau này tôi sẽ quỵt nợ sao.
Lưỡi Lê vẻ hơi ngượng ngùng nói:
- Đương nhiên là không lo lắng rồi. Đệ tử Ẩn Môn trước giờ làm việc luôn quang minh chính trực, làm gì có chuyện quỵt nợ. Huống hồ gì như tôi đã nói thì yêu cầu này của tôi vốn là có hơi quá đáng...
Tần Dương cũng không khách sáo với Lưỡi Lê, thoải mái nói:
- Được, vậy anh dạy tôi trước. Còn phá huyệt đơn, tôi sẽ hứa sẽ mau chóng kiếm cho anh.
Lưỡi Lê gật đầu, chợt lại tỏ ra lung túng nói tiếp:
- Tôi có một yêu cầu nho nhỏ...
Tần Dương cười nói:
- Anh cứ nói.
Lưỡi Lê cắn cắn răng:
- Huyễn Ảnh Bộ này vốn là đơn truyền của Hoa gia, không truyền cho người ngoài. Tần tiên sinh sau khi học được có thể chỉ để chính mình dùng không, không truyền cho người khác.
Tần Dương sảng khoái đồng ý:
- Ừ! Chuyện nhỏ, tôi đồng ý.
Cả Lưỡi Lê và Tần Dương cùng đi vào trong sân. Lưỡi Lê thấp giọng nói với Tần Dương cách vận dụng nội khí tuần hoàn như thế nào. Lợi dụng sự chuyển đổi nội khí giữa các khiếu huyệt, từ đó đạt tới một loại hiệu quả bắn ra tựa như "Thân hình như yến", từ đó làm cho con người có thể ở trong một thời gian tột cùng đạt được công hiệu thần kỳ của việc dịch hình đổi vị.
Người không biết thì thấy khó, người biết rồi thì lại thấy chẳng có gì khó. Câu này đúng là nói về Huyễn Ảnh Bộ.
Sau khi Tần Dương luyện tập được khoảng nửa ngày. Bước chân dao động, nội khí lưu chuyển. Xoẹt một cái, cơ thể đã xuất hiện ở cách đó hai mét. Cứ như thể một bóng ma di chuyển trong chớp mắt.

Bình Luận

0 Thảo luận