Cảng Lâu Thuyền.
Đây là một cái cảng do lâu thuyền quân thiết lập, tọa lạc ở phía cực nam của Thân Độc, phụ trách an toàn cho vùng hải vực này.
Tướng quân tọa trấn nơi này tên Điền Giáp, là một giáo úy cực kỳ trẻ, được Chu Thắng Chi yêu thích, lưu thủ tại nơi này.
Hạm đội rầm rộ kéo tới nơi này, đông đảo đại thần Thân Độc sớm đã tới nghênh tiếp.
Thân Đồ Gia và A Liệt hành lễ bái kiến.
Lưu Trường hết sức vui vẻ đỡ họ lên, giáp sĩ không ngừng từ trên thuyền đi xuống, A Liệt nhìn bọn họ với ánh mắt hâm mộ, đây đúng là đội quân hổ lang, vóc người cường tráng lại toàn thân giáp trụ. A Liệt chỉ huy ba vạn người, nhưng gom được 1000 người mặc giáp thế này không cũng là vấn đề rồi.
A Liệt lại nhìn vũ khí loang loáng, hâm mộ muốn tràn khỏi ánh mắt, thậm chí có rất nhiều loại trang bị hắn chưa từng thấy, chỉ hận không thể tóm một người mà hỏi.
Có điều phía nam Thân Độc khí hậu rất nóng, đám giáp sĩ toàn thân giáp trụ như thế khó chịu nổi, lập tức có tướng lĩnh dẫn họ vào doanh trại, cởi giáp ra ... A Liệt vẫn nhìn họ chằm chằm.
"A Liệt! A Liệt!"
Lưu Trường gọi tới mấy lần A Liệt mới giật mình quay đầu lại, vội vàng hành lễ với hoàng đế:" Thần nhìn tới thất thần xin bệ hạ thứ lỗi."
Lưu Trường hết sức đắc ý:" Không sao, không sao ... Đó toàn là tinh nhuệ của Đại Hán, sao, ngươi cũng muốn à?"
"Thần không dám, chỉ là giáp sĩ của thần so với họ đúng là ..."
"Không nên hạ thấp bản thân, giáp sĩ ngươi mang theo cũng không kém, ta nghe nói thời gian trước ngươi tác chiến với người An Tức, đánh lui chủ lực chúng."
A Liệt gãi đầu xấu hổ:" Không phải là chủ lực .."
Hạ Hầu Táo đi tới vỗ vai A Liệt, thậm chí còn dùng tiếng Thân Độc nói chuyện, Chu Thắng Chi choáng váng, tên này còn biết thứ đó nữa.
Trong khi đám Hạ Hầu Táo trò chuyện với A Liệt thì Lưu Trường dẫn Thân Đồ Gia đi trước vài bước.
"Tình hình ra sao?"
Thân Đồ Gia tỏ ra bất lực:" Thời gian qua phía Thân Độc coi như vẫn bình tĩnh, song bên Khổng Tước vương làm người ta khó xử."
"Khổng Tước vương là nho sinh Công Dương, sau khi hắn kế vị thì phế bỏ chế độ cũ, dùng đạo lý thánh nhân cai trị. Vì thế quan hệ với quý tộc đương địa cực kỳ ác liệt ..."
Lưu Trường ngạc nhiên:" Hắn chưa từ bỏ sao?"
Thân Đồ Gia lắc đầu:" Đám Công Dương đều điên cả, bệ hạ có điều chưa biết, hắn còn viết thư cho Hạ vương, cho đại nho Công Dương thái học, kể tình hình nơi này, muốn họ từ Trường An tới giúp."
"Khổng Tước vương muốn thay đổi, muốn phế trừ nô lệ, cấm chỉ quý tộc giết nô lệ, còn kéo sụp mấy quý tộc, đem đất đai chia cho bách tính ... nói ra thì thần rất phục hắn, hắn là người rất chính trực, gây phiền toái rất lớn."
Kỳ thực Khổng Tước vương không làm gì sai, nhưng khiến quý tộc bất mãn, làm trong nước bất ổn.
Thân Đồ Gia không biết đối đãi với Khổng Tước vương ra sao, Thân Độc dù sao cũng không phải là lãnh địa của Đại Hán, mà Đại Hán cũng có lợi ích của mình ở Thân Độc, cần sự phối hợp của quý tộc nơi này.
"Ha ha ha, đừng quá để ý tới đám quý tộc đó, chúng tệ hơn cả hào cường Đại Hán, đám quý tộc đó không nhất định phải lôi kéo, trẫm không muốn quan viên của mình vì lợi ích mà đứng về phía đám sâu mọt đó ... chẳng phải ngươi còn có A Liệt à? Nếu nói lý không được thì cứ bảo A Liệt đi nói với chúng ..."
Lưu Trường cởi bỏ băn khoăn trong lòng Thân Đồ Gia, ông ta liền biết làm thế nào.
Một hội nghị tiền chiến do Lưu Trường chủ trì nhanh chóng diễn ra.
Tối ngày hôm đó, A Liệt triệu tập tướng lĩnh của mình.
Đội quân này của A Liệt hiện là đội quân thiện chiến nhất ở Thân Độc, thành viên đa phần là người ở tầng chót xã hội bị áp bức , kỳ thị. Chế độ dòng họ của Thân Độc chính là nguyên nhân chính khiến sức chiến đấu của họ rất kém, không ai sinh ra nhờ cái họ mà hơn hay kém người khác, nhưng trong chế độ đó, chỉ cần mang họ tốt là có địa vị cao, dù là kẻ tầm tường, quân sĩ phía dưới lập bao nhiêu công, thắng hay bại trong cuộc chiến đều chẳng liên quan tới họ.
Trong tình huống đó sao họ dốc sức chiến đấu được, thế nên cứ đánh là tan.
A Liệt nhìn người dưới quyền, nghiêm túc nói:" Trước kia chúng ta bị đối xử ra sao, trong lòng các ngươi đều biết. Lần này hoàng đế tới chính là để cùng Thân Đồ công bàn việc lớn, bệ hạ cho rằng, phải ủng hộ Khổng Tước vương, phế trừ các chế độ bất công ... Phân chia đất đai, để con cái chúng ta được đi học, lập công được thưởng."
"Trước kia chúng ta chinh chiến vì người khác, thắng lợi không liên quan tới chúng ta, nhưng bây giờ thì khác rồi, bây giờ chúng ta chiến đấu vì minh, để con cái và người thân của chúng ta cũng được tôn trọng, có cuộc sống hơn người."
"Chư vị lần này chúng ta phải đánh nghi binh An Tức, thu hút chủ lực của chúng, để bệ hạ đổ bộ."
"Lần này, ta hi vọng chư vị theo ta đừng lùi lạ, trừ khi ta chết, nếu không, không được lui."
"Chúng ta phải sáng tạo cơ hội tối đa cho bệ hạ."
Mọi người đứng dậy, rút đao hô to:" Thà chết không lui."
"Toàn quân nghỉ ngơi, ngày mai xuất phát."
Khi A Liệt nhanh chóng dẫn quân qua nước Ba, đánh vào biên cảnh An Tức, quân đội biên cảnh của An Tức kinh động, vội vàng phái sĩ tốt ra, định nhân cơ hội những người này từ xa tới mà tiêu diện, không cho cơ hội nghỉ lấy sức.
Không ai ngờ quân đội Thân Độc bộc phát sức chiến đấu kinh người, xé rách tuyến không ngự của An Tức, chặt đầu tướng An Tức tới chặn đánh.
Người An Tức chấn động, An Tức vương nổi giận mắng tướng thủ biên vô dụng, lập tức điều quân tới tiêu diệt, bọn họ cho rằng đây là quân chủ lực của Đại Hán, đóng giả Thân Độc để họ lơi lỏng.
A Liệt bố trí phòng tuyến, sẵn sàng chọi cứng với chủ lực của An Tức.
Cùng lúc ấy phía bắc An Tức xuất hiện lượng lớn khinh kỵ cướp bóc biên cảnh của An Tức, chỉ vài ngày đã có mấy chục thôn trang bị cướp bóc, đường xá bị phá hoại, thám báo bị giết, khiến người An Tức càng chấn kinh. An Tức vương cho rằng, Đại Hán tổng tấn công rồi, bắt đầu trưng dụng tráng đinh chuẩn bị.
Đội quân đầu tiên của An Tức tới nơi, năm vạn người triển khai tấn công mãnh liệt, A Liệt không dao động, đánh bại hết đợt tấn công này tới đợt tấn công khác, thậm chí còn nhân đêm tối xuất kích, thiêu hủy vũ khí công thành của chúng. Tình hình phương bắc càng ác liệt, kỵ binh An Tức ăn bản không đuổi được đám khinh kỵ kia, chỉ biết bám theo phía sau nhìn chúng làm xằng ... Người An Tức cho rằng người Hung Nô tuyên chiến với mình rồi.
Nhưng người Hung Nô từ lâu đi về phía tây xa hơn rồi cơ mà, thế này là sao?
Áp lực hai phía khiến An Tức vương cả đêm không ngủ, bọn họ thậm chí rút hết lực lượng phòng thủ ở phía tây, chuyển hết sang phía đông.
Cũng đúng lúc ấy trong sương mù đêm tối, trên mặt biển phía nam nước An Tức, một đội chiến hạm từ từ xuất hiện, vô số hiến hạm lặng lẽ tiếp cận bờ biển.
"Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! ~~~"
Tiếng sấm rền vang, tướng sĩ An Tức đang ngủ say thức tỉnh, tháp canh bị đánh sập thành đống đổ nát, một đội quân không biến từ đâu ra ùn ùn kéo vào.
Hạ Hầu Táo xung phong trên cùng, hai mắt trợn tròn, tay cầm đao, tay cầm thuẫn phát ra tiếng gầm phẫn nộ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận