Đây mới gọi là nhi tử này, chứ cái thằng ranh Lưu An kia là gì đây? Nhìn thấy mình vậy mà còn giữ thức ăn như giữ vàng bạc! !
Tào Xu cười nhìn hai cha con bọn họ, Tào Xu không hề xa lánh khi đối mặt với vị "thứ tử" này, cũng không có bất kỳ ý định hãm hại nào, Lưu An thuở nhỏ đã thân cận với Lữ hậu, có thể xem như là lớn lên bên cạnh bà, mà Lưu Bột lại lớn lên bên cạnh Tào Xu, bản thân Phàn Khanh vẫn còn là một đứa trẻ, nàng hoàn toàn không biết cách chăm sóc em bé, cho nên một khi Bột khóc, nàng sẽ khóc càng thêm lợi hại hơn, Tào Xu cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể dỗ dành một trai một gái này.
Ngày thường, số lần nó gọi Tào Xu là a mẫu còn nhiều hơn cả gọi Phàn Khanh.
Tào Xu cũng hoàn toàn đối xử với nó như con ruột của mình, thậm chí thái độ còn tốt hơn với An, chuyện này có chút giống như thái độ của Lữ hậu đối với Lưu Trường, An làm con trai trưởng, yêu cầu của Tào Xu đối với hắn luôn rất cao, chờ mong cũng lớn hơn, bởi vậy sẽ không quá thân cận với hắn, sợ sẽ khiến hắn hư hỏng, nhưng đối với Bột thì khác, nàng tìm mọi cách thân cận với nó.
Kỳ thật đây cũng là hình ảnh thu nhỏ của gia đình ở xã hội cổ đại, trong thời kỳ này, bởi vì con trai trưởng phải gánh vác nhiều thứ hơn, bởi vậy gia đình thường thường khá là thiên vị đối với con út, ở Đại Hán, cuộc sống của thứ tử chắc chắn sẽ thoải mái hơn so với trưởng tử, khi trưởng tử tiếp nhận các loại giáo dục cao cấp, thứ tử chỉ cần ăn chơi là đủ rồi.
Đương nhiên cũng không thể xem Bột như thứ tử đơn giản, đại mẫu bên ngoại của nó là muội muội ruột của Thái hậu, đại phụ bên ngoại của nó là Vũ Dương Vũ hầu đứng thứ năm trong công thần khai quốc. Ai dám coi nó là thứ tử mà khi nhục, chắc hẳn đều là loại người chê mình sống quá lâu, huống chi trong gia đình của Thiên tử, sự khác biệt giữa con chính con thứ cũng không phải quá lớn, con trai của Hoàng đế, cho dù do nô tỳ sinh ra, chỉ cần không đi chết thì đều có thể giành được một vương vị.
Sau khi giao Bột cho cung nữ, Lưu Trường lúc này mới bảo Tào Xu thay y phục cho mình, Tào Xu nói: "Mấy ngày nay An luôn chạy ra ngoài thành... Ngài phải hỏi nó xem đang làm cái gì vậy..."
"Ha ha ha, không cần lo lắng, thằng trẻ ranh nhà ta đang làm guồng quay tơ! Giống như trẫm đó!"
Tào Xu lườm y một cái, hỏi: "Sao nó và Thượng Phương lại thân cận như vậy?"
"Thân cận cũng không có gì đáng ngại... Hiện giờ Đại Hán cường thịnh như thế, chẳng lẽ không có Thượng Phương góp sức hay sao? Nếu không phải do Thượng Phương làm ra được những cỗ máy kia, sẽ không có Đại Hán như bây giờ."
Lưu Trường nói thêm vài câu, lúc này mới nhắc đến Tứ ca, "Trẫm rốt cuộc cũng thấy rõ, chỉ cần là con trai của a phụ, bất kể là ngu ngốc, là thông tuệ, là khoan dung, khiếp đảm, chỉ cần là người thì nhất định sẽ có một tật xấu! A phụ có tám người con trai! Tám người a, ngoại trừ trẫm và Như Ý, những người khác đều là như vậy! Không có một chút ngoại lệ nào! Ngay cả trọng phụ của trẫm cũng không có chút khác biệt!"
Tào Xu trái lại cực kỳ bình tĩnh, giống như các phi tử của những vương hầu này, thật ra vẫn cực kỳ khoan dung đối với các hầu cận, đầu tiên, bọn họ không thể nào gây ảnh hưởng đến địa vị của mình, không có khả năng bị sắc phong làm hậu, thứ hai, bọn họ không thể sinh con, không thể ảnh hưởng đến địa vị và lợi ích của con trai mình, bởi vậy, chuyện chung đụng hầu cận sẽ dễ được tiếp nhận hơn so với việc hú hí với mỹ nhân ở bên ngoài.
"Tin đồn cũng không thể coi là thật... Giống như bệ hạ, mỗi lần thiếp ở chung với các phi tử của Thái Thượng hoàng, các nàng đều sẽ không kìm được hỏi thiếp, hỏi rốt cuộc ngài yêu Giả Nghị hay là Trương Bất Nghi."
"A???"
Lưu Trường giật nảy mình nhìn Tào Xu, Tào Xu thì bất đắc dĩ nói: "Mỗi lần bệ hạ gặp bọn họ đều thích ôm vai bá cổ, trong những người này, lại là hai người Giả Nghị cùng Trương Bất Nghi tuấn mỹ nhất, bọn họ còn trẻ tuổi, một người đảm nhiệm chức Tam công, một người hiện tại đang làm quốc tướng... Huống chi, các huynh đệ của ngài đều như vậy..."
Lưu Trường cực kỳ sợ hãi cao giọng nói, "Là kẻ nào dám buông lời gièm pha??"
"Mọi người đều nói như vậy... Bệ hạ yên tâm đi, thiếp sẽ làm rõ giúp ngài."
"Ài... Trẫm bị đám người này bôi bác thanh danh a."
"Đúng rồi, Như Ý thì sao? Bên phía Như Ý có tin đồn như vậy hay không?" Lưu Trường bỗng nhiên bày ra vẻ mặt kỳ quái, tò mò hỏi.
"Có, ai cũng nói chàng cùng Như Ý tranh đoạt Giả Nghị, cho nên mới cãi nhau."
"Trẫm hơn chó Như... kia!! Đám tiểu nhân bịa đặt sinh sự này!!!"
Lưu Trường tức giận ngay cả cơm cũng không thèm ăn quá nhiều, đợi đến buổi tối, Lưu Chương tới tìm y, bẩm báo những tin tình báo trọng yếu.
"Người Hung Nô đã giao chiến rồi sao??" Lưu Trường nhìn tin tức từ bên phía Tây Vực truyền đến, hỏi: "Có biết tình hình chiến đấu cụ thể không?"
"Bệ hạ, tất cả tình hình chiến đấu đã được ghi lại trong tay ngài. Thế nhưng vì khoảng cách quá xa, cho nên người chúng ta phái tới cũng không thể tìm hiểu được quá nhiều tin tức, nhưng có một điểm chính là gần như toàn bộ người Hung Nô ở Tây Vực đều đi về phía nam, ngay cả bộ tộc cùng dê bò cũng đồng loạt rút đi, xem ra là người Hung Nô đã giành được thắng lợi, từ tốc độ tiến lên của bọn chúng mà xem, có lẽ là đại thắng."
"Người Hung Nô vốn rất thiện chiến, cái thằng Kê Chúc kia cũng không phải là người tầm thường, có thể giành chiến thắng cũng không đáng kinh ngạc, chỉ là... làm sao bọn chúng có thể giành chiến thắng nhanh như vậy???"
"Có thể tìm hiểu được vị trí cụ thể của bọn chúng không?" Lưu Trường hỏi.
"Chuyện này... thần sẽ cử người đi tìm hiểu."
Lưu Trường trầm tư một lát, hỏi: "Khanh nói xem, nếu trẫm phái sứ giả tới Hung Nô, có phải là sẽ có thể tìm hiểu tình huống cụ thể hơn hay không?"
Lưu Chương có chút khó xử, "Bệ hạ... Lúc trước Hung Nô phái sứ giả đến nghị hòa, kết quả Thái úy phái người đi theo sứ thần của người ta, cuối cùng đã diệt luôn sào huyệt của Kê Chúc. Bây giờ chúng ta phái sứ giả, chỉ sợ... có chút không ổn."
Lưu Trường thật sự rất tò mò, người Hung Nô rốt cuộc gặp phải cái gì, tình huống bên kia như thế nào? Chuyện này có lợi cho Đại Hán hay không?
"Bệ hạ, thần lại phái người đi tìm hiểu, tranh thủ làm rõ ràng mọi chuyện trong năm nay."
"Không cần vội vàng... Đừng trả giá bằng mạng người, được chứ?"
"Vâng!" Lưu Chương lại lấy ra một tấu chương, "Bệ hạ, đây là tin từ bên phía nước Điền... Hiện giờ nhân thủ của chúng ta ở quốc gia này càng ngày càng nhiều."
"Quân phong của nước Điền đã xuất binh rồi sao? Không tệ... hai bút cùng vẽ a..." Lưu Trường nghiêm túc xem xong, lập tức thu những thứ này lại, "Làm không tệ, trẫm muốn hạ lệnh đặc xá cho một nhóm quan nô lớn tuổi, những người này hiện giờ đã khó có thể cam đoan một ngày ba bữa, sau khi đặc xá chỉ sợ sẽ càng thêm khó khăn, quốc khố còn phải nuôi bọn họ, như vậy đi, khanh cứ thu một bộ phận trong những người này, sắp đặt bọn họ đến các nơi, mở quán ăn kinh doanh thứ gì đó, để bọn họ tìm hiểu tin tức cho khanh, thế nhưng không được điều động đến chỗ quá xa... Coi như là giảm bớt một chút áp lực cho quốc khố."
"Vâng!"
"Mặt khác, chuyện các khanh chuẩn bị âm thầm chiêu mộ Tú Y từ trong quan nô tư nô, có thể thoáng truyền ra một ít..."
Lưu Chương sửng sốt, "Sao lại làm như vậy ạ? Nếu những Tú Y riêng này bị người ta phát hiện... Vậy sẽ gần như không còn tác dụng gì nữa?"
"Cứ làm theo lời trẫm nói là được!"
"Vâng."
Chương 641:
Phân phó xong mọi việc, Lưu Chương đang muốn rời đi, Lưu Trường đã gọi hắn quay lại.
Y có chút tò mò hỏi; "Đúng rồi, bên cạnh khanh có hầu cận mà mình khá là sủng ái hay không?'
Lưu Chương sửng sốt, sau đó dứt khoát gật đầu, "Đương nhiên là có, không biết bệ hạ có phân phó gì?"
"A, không có gì, khanh có thể đi được rồi."
Lưu Trường đặc xá cho những người tròn bốn mươi lăm tuổi trong quan nô, lại nói tiếp, vốn không nhiều người trong quan nô có thể sống đến cái tuổi này, đây là lần đầu tiên kể từ khi Đại Hán khai quốc tới nay, rất nhiều quáng nô, mã nô được đặc xá làm thứ dân, chuyện này dường như đã khiến tất cả các quan nô thấy được chút hy vọng, chắc là chỉ cần cố gắng sống đến bốn mươi lăm tuổi là có thể nhìn thấy tự do chứ?
Chuyện này cũng có thể xem là mở ra một tiền lệ cho Đại Hán, chẳng qua người phản đối cũng đếm không xuể.
Bệ hạ hôm nay tuy chỉ mới xuống tay với quan nô, nhưng tất cả mọi người đều có thể đoán được, đây chẳng qua chỉ là điểm khởi đầu, kế tiếp, triều đình chắc chắn sẽ nhắm vào tư nô, mà chuyện này lại đụng chạm lợi ích của đám quyền quý, hơn nữa còn đến mức độ không thể hòa giải.
Trong lịch sử, người đầu tiên tạo nên tiền lệ này chính là Lưu Hằng, không lâu sau khi hắn lên nắm quyền, đã lục tục đặc xá cho quan nô, hạn chế tư nô, làm ra không ít chuyện.
Thời điểm đến Kỳ thánh, Lưu Khải hắn cũng đã đặc xá một lần, thế nhưng sau này lại không còn nữa, bắt đầu từ con trai hắn, phong cách tích nô trái lại càng ngày càng có xu hướng tăng mạnh, cho đến khi vị "Thái tử người loạn nhà ta" không muốn tiết lộ tên tuổi lên ngôi, có đại thần tấu lên hắn, nói quan nô nhàn rỗi không có việc gì làm ở trong triều đình hiện giờ đã có hơn mười vạn người.
- Giải thích câu "Thái tử người loạn nhà ta" là câu nói của Hán Tuyên Đế về Thái tử của mình. Ông biết rõ Thái tử không thể lên ngôi, những vẫn đưa ra quyết định như vậy, dẫn đến vương triều Tây Hán cường đại nhanh chóng sụp đổ. Hết giải thích.
Sau đó, đến vị Hoàng đế "Đoạn tụ chi phích" không muốn tiết lộ tên tuổi kia lên ngôi, hắn chú ý tới tình huống tích nô trong thiên hạ đã nghiêm trọng đến mức không thể ngăn chặn, cho nên mới lập tức hạ lệnh, muốn hạn chế số lượng tư nô mà các quyền quý trong thiên hạ có được.
- Giải thích câu "Đoạn tụ chi phích", đây là một thành ngữ Trung Quốc, nói về câu chuyện giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền, hiện tại cũng chỉ hành vi đồng tính của nam tử. Hết giải thích.
Suy nghĩ của Lưu Hằng rất hay, đáng tiếc là ý nghĩ của hắn lại không được đám con cháu kế thừa, cũng chỉ có con ruột coi trọng hắn, cố gắng làm bộ một phen, đến thời cháu ruột đã bắt đầu hoàn toàn không để ý đến hắn nữa, đương nhiên, đứa cháu ruột này cũng là văn trị võ công, ở các phương diện đều có được thành tựu to lớn, quy củ cùng truyền thống của rất nhiều triều đại trong tương lai đều xuất phát từ đứa cháu ruột của vị Tứ ca này, chỉ nói riêng về chiến tích khi còn tại vị, chỉ sợ toàn bộ Đại Hán cũng không người nào có thể sánh với hắn.
- Giải thích câu "Văn trị võ công" là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là ẩn dụ chính trị và quân sự. Xuất phát từ "Lễ ký tế pháp". Hết giải thích.
Không chỉ có Đại Hán, mà nhìn ra toàn bộ Hoa Hạ, người có thể sánh với chiến tích của hắn cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, chẳng qua hắn không tiết kiệm thân dân như vậy mà thôi, đương nhiên chiến tích của hắn cũng không thể tách khỏi a phụ cùng đại phụ hắn, thậm chí là Cao hậu và Cao Hoàng đế, có thể nói, dưới mấy thế hệ Đại Hán tích lũy, đến trong tay hắn mới bộc phát ra lực lượng chân chính.
Ngày đầu tiên Lưu Trường mở ra tiền lệ này, đám huân quý Trường An gần như là sôi trào.
Bọn họ đua nhau hỏi, đây rốt cuộc là chủ ý của kẻ nào?
Nếu đã hỏi người nào sẽ cõng nồi, vậy Nồi hầu đương nhiên là nhân tuyển càng thêm thích hợp, nếu đã không biết kẻ nào ngu ngốc đề xuất chuyện này, vậy chắc chắn chính là Trần Bình!!
Tựa như khi người đời sau tìm hiểu lịch sử Hán sơ, không biết con trai của Lưu Doanh bị người nào hạ lệnh tru sát, nhưng nếu không tìm được hung thủ, vậy chắc chắn chính là Trần Bình!!
Cả Trường An nghị luận sôi nổi, các đại thần chỉ trích lẫn nhau, bọn họ vì không dám trêu chọc Trần Bình, cho nên chỉ còn cách chĩa mũi nhọn về phía người phụ trách trực tiếp là Lưu Kính, Lưu Kính cũng không hề e ngại bọn họ chút nào, dùng cương đánh cương, điện Hậu Đức của Lưu Trường lại trở nên cực kỳ náo nhiệt, mỗi ngày đều có không biết bao nhiêu đại thần đến đây muốn bái kiến y.
Nhưng Lưu Trường cũng không thèm tiếp kiến, duy chỉ có người cấp bậc Tam công mới may mắn được diện kiến y một lần.
"Sao bệ hạ lại làm như thế?? Sao ngài lại không cho thần biết?" Chu Xương rất tức giận, ông ta cảm thấy mình lại bị Thiên tử ngó lơ, mấy năm nay, Chu Xương cần cù khẩn thiết làm việc cho Lưu Trường, tự cho rằng mình là trọng thần tâm phúc của y, thế nhưng mỗi lần Lưu Trường muốn làm chuyện gì đó, đều sẽ theo bản năng bỏ qua ông ta để chấp hành, điều này làm cho Chu Xương cực kỳ bất mãn.
"Thần đảm nhiệm quốc tướng tới nay, chưa từng phụ kỳ vọng của bệ hạ. Thần hết lòng khuyên can bệ hạ, ngài lại không hề nghe theo, thế nhưng tên Lục Giả kia chỉ nói đôi câu vài lời, bệ hạ đã lập tức đồng ý."
"Phàm là có đại sự, bệ hạ luôn muốn thương lượng với đám người Trần Bình, Lưu Kính, chưa bao giờ tìm tới thần..."
"Nếu bệ hạ đã coi khinh thần như vậy, sao không để Lục Cổ Lưu Kính làm quốc tướng? Thần có tuổi rồi, xin được cáo lão hồi hương!!!"
Chu Xương cực kỳ bi phẫn, mà Lưu Trường thì như thế nào, y giống như là ngoại tình bị bắt tại trận, có chút luống cuống tay chân, "Chu tướng à... Khanh lặn lội đường xa cũng đã rất mệt mỏi, trẫm làm sao có thể để khanh tham dự chuyện này được? Huống chi, chuyện này cũng không dễ làm a..."
"Bệ hạ !!!." Trương Bất Nghi cũng mở miệng, hắn cũng cảm thấy rất ấm ức, "Ngài không tìm Chu Xương, đó là đúng... Nhưng vì sao ngài lại không gọi thần tới? Thần vậy mà cũng không hề biết chuyện này!!"
Nhìn thấy Trương Bất Nghi, Lưu Trường không kìm được nhớ tới những lời nói của Tào Xu, y nghiêm túc đánh giá một lúc, nếu nói thật, ngày thường tên phản cốt này rất dễ nhìn, ngược lại nếu như bỏ qua diện mạo bên ngoài của hắn, bộ dáng thật đúng là rất đẹp a!
Dù sao cũng là con trai của mỹ nhân đệ nhất Đại Hán a... Trương Lương là mỹ nam tử nổi danh đứng đầu Đại Hán, được Cao Hoàng đế cực kỳ yêu thích, đương nhiên loại yêu thích này cũng không phải là như hầu cận vậy, so với tướng mạo, Cao Hoàng đế lại càng yêu tài hoa của ông ta.
"Dựa vào cái gì mà cần phải cho ngươi biết vậy! Ngươi cút sang một bên cho trẫm!" Lưu Trường đối với Trương Bất Nghi cũng không hề có chút khách khí nào, trực tiếp mở miệng chửi rủa.
Chu Xương thở dài một tiếng, thực ra từ thái độ của bệ hạ đối với hai người là đã có thể nhìn ra rất nhiều thứ, Trương Bất Nghi mới là tâm phúc đáng tin, vốn không cần tốn nước bọt giải thích với hắn làm gì... Triệu Bình là người bình tĩnh nhất, ông ta cũng đã sớm biết được chuyện này, lúc trước Trần Bình tấu lên, ông cũng có mặt ở đây, thế nhưng ông ta nhìn thấy bộ dáng của hai người này, cũng không dám nói thêm lời gì nữa, bằng không để cho người khác cho rằng mình đang khoe khoang.
Lưu Trường chỉ nhếch miệng cười, lập tức lôi kéo Chu Xương ngồi xuống.
"Chu tướng à... Trẫm mặc dù đã hạ lệnh, nhưng quần thần phản đối rất kịch liệt, phải làm như thế nào đây?"
Chu Xương xụ mặt nói, "Sao bệ hạ không hỏi đám người Lục Giả Lưu Kính kia vậy?"
"Ha ha ha, bọn họ làm sao có thể sánh bằng khanh được? Khanh là tam công của quốc gia, là cánh tay phải tay trái của trẫm đó!"
Thấy Chu Xương chỉ im tiếng không trả lời, Lưu Trường híp mắt lại, hỏi: "Trương Bất Nghi, bây giờ nên giải quyết như thế nào?"
"Giết!" Trương Bất Nghi đáp.
"Tốt!" Lưu Trường vỗ tay kêu lên, lập tức muốn hạ lệnh bắt giết, thế nhưng Chu Xương lại vội vàng đứng dậy, nói: "Không được!"
"Ồ? Chẳng lẽ Chu tướng còn có biện pháp tốt hơn sao?" Lưu Trường hỏi.
"Xin giao cho thần xử lý chuyện này."
"Ha ha ha, được, vậy trăm sự phải nhờ khanh rồi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận