Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 687: Sửa quốc hiệu, xưng Đường Thủy Hoàng.

Ngày cập nhật : 2025-10-02 10:57:58
Lưu Trường thất vọng nhìn nhi tử cúi đầu rời đi:" Thằng nhãi này quá kém cỏi, đã lớn thế này còn cứ chạy tới đây cầu cứu."
Lữ hậu mặt lạnh tanh hừ một tiếng.
Lưu Trường bấy giờ mới nói:" A mẫu, là thế này, trước đó không lâu lão sư tấu lên ...
Lữ hậu biết tào vận tốn kém như vậy cũng kinh ngạc, Đại Hán thời gian dài thiếu lương thực, nay tuy giàu có rồi nhưng cũng không thể phung phí như vậy, vận chuyển mười còn một, tiêu hạo như vậy ai chịu nổi.
Khi nghe biện pháp giải quyết của Lưu Trường xong, bà gật gù:" Làm quân vương có thể đọc ít sách, nhưng phải có năng lực nhìn thấu mọi việc, ở phương diện này con đã có bốn thành của a phụ con rồi."
"Cái gì, mới bốn thành à? Bằng vào ...." Lưu Trường mím môi không mắng ra từ hôn quân, chẳng phải vì lương tâm của y đột nhiên thức tỉnh, mà là a mẫu không cho y mắng a phụ. Bà mắng độc ác hơn bất kỳ ai, nhưng không cho Lưu Trường mắng, chuyện này làm Lưu Trường rất bất mãn, nhưng chẳng thể làm gì hơn.
"A phụ để lại đống hỗn loạn như vậy mà con mới được bốn thành à?"
Lữ hậu hỏi:" Năm xưa a phụ con muốn định đô ở Lạc Dương, biết vì sao không?"
"Còn vì sao được nữa, chẳng qua so bì với triều Chu ..." Lưu Trường nói một nửa đột nhiên sực tỉnh:" Chẳng lẽ là vì ..."
"Đúng, chính là vì a phụ con thấy quan nội không thể nuôi được quá nhiều người, sau này cần quan đông vận chuyển lương thảo tới, sớm muộn cũng kéo sụp triều đường. Hơn nữa chỉ cần gặp phải chiến sự, địch chặn đường lương thực là xảy ra vấn đề lớn."
"Nhưng mà khi đó quan nội có nhiều người lắm đâu, có thể tự cấp tự túc mà."
"Đúng, khi đó Lưu Kính và Lưu hầu dâng tấu xin lấy Trường An làm đô. Thiên hạ còn chưa bình định thực sự, Lạc Dương cách địch quá gần, cần chọn một nơi có lợi cho phòng thủ nhất." Lữ hậu nhẹ nhàng bỏ một câu:" Nên còn mới chỉ được bốn thành của ông ấy."
Lưu Trường vẫn không phục, nhưng không kịch liệt như vừa rồi nữa:" Vậy a phụ có để lại cách vẹn toàn nào không?"
"A phụ con ngay cả chết cũng không để ý, còn quan tâm tới cái đó à? Làm tốt là bản lĩnh của con, làm không tốt thì liên quan gì tới ông ấy."
Lưu Trường ngẫm nghĩ hồi lâu đột nhiên vỗ đùi đèn một cái hét lên:" A mẫu, con có cách rồi ..."
Lữ hậu bị làm giật mình, bực bội hỏi:" Cách gì?"
"Con rời đô tới Lạc Dương, đổi quốc hiệu là Đường, con làm Đường Thủy Hoàng, An làm Nhị Thế, tôn a mẫu làm Đại Đường thánh thái hậu, a phụ làm Hán lệ vương ..."
Lưu Trường đang hào hứng thì thấy a mẫu cầm gậy gỗ:" Không, không ... A mẫu đừng đánh, không sửa tên cũng được mà ... Á, á ... A mẫu."
Cận thị lại lần nữa nhìn thấy thiên tử tháo chạy khỏi Trường Lạc cung, tất cả đứng thẳng, không dám nhìn ngang ngó dọc, càng không dám có chút biểu cảm gì, vì có người từng làm thế khi thiên tử còn nhỏ, sau đó bị đánh rất thảm.
"Bệ hạ!"
Chu Xương vừa mới nói được nửa câu Lưu Trường đã chủ động nói tiếp cho ông ta:" Không được."
Nói xong liền trách:" Lần nào cũng là không được, bao giờ mới có thể nghe một chữ được từ khanh đây? Năm xưa trẫm còn nhỏ không hiểu chuyện, chẳng qua là xô vào khanh một cái thôi, vì sao thù lâu như thế? Phải hai mươi năm rồi, lúc nào cũng nhắm vào trẫm, phản đối trẫm ...."
Chu Xương còn chẳng nhớ chuyện đó cơ, chân thành nói:" Bệ hạ, không phải thần nhắm vào bệ hạ, nhưng rời đô tuyệt không phải là chuyện nhỏ, sao bệ hạ có thể đưa ra quyết định đó?"
"Ý khanh là phải triệu tập quần thần, để họ thương thảo rồi mới rời đô?"
"Bệ hạ, từ thời Cao hoàng đế, triều đường toàn lực gây dựng quan nội, các phương diện đều thỏa đáng, ngay tân thành cũng đã hoàn thành, giờ rời đo tới Lạc Dương, không phải chuyện trước đó đều uổng phí à?"
Thấy thái độ Chu Xương kiên quyết như thế, Lưu Trường cũng đâm do dự, ông ấy nói cũng đúng, mạo hiểm rời đô sẽ có rất nhiều vấn đề. Nam cung có đủ ở không? Bách quan sẽ ở đâu, sĩ tốt đóng ở đâu, rồi Trường An phải làm sao?
Chu Xương thấy Lưu Trường do dự càng lo hơn, ông thực sự sợ vị hôn quân này rời đô sửa quốc hiệu.
Chuyện như trò đùa ấy với hôn quan là bình thường, có gì mà y không dám làm.
Tiễn Chu Xương đi rồi, Lưu Trường vẫn chưa quyết được, mỗi lần gặp khó khăn, y thích đi dạo, lần này ra ngoài hoàng cung tản bộ, đi qua phủ Trần Bình.
Trần Bình ở nhà lâu lắm rồi.
Không giống người bệnh nặng khác, ông ta vẫn phong độ ngời ngời, nhìn kiểu gì cũng không giống có bệnh.
Lưu Trường không khỏi nghĩ, có phải ông ta uy hiếp Hạ Vô Thư tới lừa mình không? Sao trông ông ta còn khỏe mạnh hơn cả Trương Bất Nghi như thế?
Trước đó Vũ Tối mưu phản, Trương Bất Nghi phát hiện bóng dáng Trần Bình trong hoàng cung, khi đó Lưu Trường còn muốn gọi ông ta tới hỏi tội, nhưng a mẫu không cho.
Còn nói với y, Trần hầu tới là để cầu xin cho do tử của mình.
Lưu Trường tuy không tin, song không đi chất vấn Trần Bình chuyện này.
Trần Bình lễ độ mời Lưu Trượng ngồi ở thượng vị, bản thân ngồi quỳ trước mặt.
"Trọng phụ gần đây có khỏe không?"
"Không khỏe lắm!"
"Thuốc của thái y không có tác dụng sao?"
"Có chút tác dụng ạ."
Hai người hàn huyên vài câu, Lưu Trường mới lấy chuyện rời đô nói ra.
Trần Bình không cần không cần suy nghĩ:" Bệ hạ biết kinh đô phụ không?"
"Là sao?"
"Bệ hạ lập Lạc Dương, Tấn Dương làm kinh đô phụ trước, tạm thời mở rộng nam cung ở Lạc Dương, mở rộng Đường vương cung ở Tấn Dương. Triều định có thể gây dựng quan nội vậy cũng có thể gây dựng nơi khác.
Kiến nghị của Trần Bình rất đơn giản, không rời đô mà lập kinh đô phụ.
Trước tiên quản lý theo kiểu kinh đô phụ, quốc đô có gì thì nơi đó có cái đó, thiên tử đi đâu cũng tiện, có thể tới Lạc Dương, cũng có thể tới Tấn Dương, như thế giảm bớt gánh nặng cho quan nội.
"Thần có thể viết suy nghĩ ra cho bệ hạ, bệ hạ mang về xem cho kỹ rồi sửa lại ..."
Lưu Trường tất nhiên là cười toét miệng:" Để trẫm lấy bút cho trọng phụ."
Trần Bình chăm chú viết dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Lưu Trường, bên cạnh đặt trà, viết vài câu, ông ta lại uống một ngụm.
Bút tích rất ngay ngắn, rất đẹp, chỉ là tốc độ rất chậm, bàn tay luôn run khẽ, trán lấm tấm mồ hôi.
Lưu Trường nhìn tay ông ta, vẻ mặt trở nên nặng nề.
Đợi Trần Bình viết xong thì mồ hôi đầm đìa, mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ thản nhiên trời sinh, sau khi giao tấu chương lên, kín đáo giấu tay đi."
"Trọng phu, đại sự vẫn phải dựa vào trọng phụ, còn về chuyện do tử của ..."
Trần Bình lắc đầu:" Hắn kết giao nhầm người, năm xưa thần sợ nó xảy ra chuyện mới an bài chức vụ cho nó, không ngờ chức vụ đó khiến nó mất mạng. Thời là thế, mệnh là thế, bệ hạ không cần nói nhiều."
Lưu Trường gật đầu:" Được, vậy trọng phụ giữ gìn sức khỏe, ngày khác trẫm tới bái phỏng.
Trong Hậu Đức Điện, Chu Xương ngạc nhiên xem tấu chương.
"Đúng rồi, chúng ta có thể thiết lập kinh đô phụ mà. Bệ hạ, đây là chủ ý của ai?"
Lưu Trường đáp:" Là lời của Khúc Nghịch hầu Bình đó."
Chu Xương sửng sốt.
Đây thực sự là hôn quân nhà ta sao?
Chương 688. Thần trí ngươi không tỉnh táo rồi.
Trên Vị Thủy, thuyền chất ních.
Những chiếc thuyền lớn như lầu treo đầy cờ Đại Hán, lất phất theo gió, những chiếc thuyền này thể hình khổng lồ, độ dài bình quân quá 20 trượng, cao hơn mười trượng. Bốn phía xung quanh cỏ bức tường cao ba xích, dùng ngăn tên đạn của đối phương, cứ như tường thành, mỗi tầng đều như thế.
Trên tường còn có lỗ hổng để bắn tên hoặc đâm mâu, trong tường có tấm ván cứng, có thể vươn ra, để thủy quân nhảy sang thuyền đối diện. Bốn bức tường mỗi tầng lầu dùng da tăng cường lực phòng hộ. Tầng cao nhất có cờ lớn, các vật phẩm chỉ huy quân đội.
Lâu thuyền chủ lực của Đại Hán cái lớn nhất có thể chứa 1300 thủy quân, nhưng mà triều đình mới có, còn hạm chủ lực địa phía chỉ vài trăm người mà thôi.
Lưu Trường đứng trên lầu cao nhất của lâu thuyền nhìn ra xa, há miệng cười.
Thủy quân Đại Hán có hơn hai vạn, chiến thuyền dàn hàng có thể chặn cả sông.
Đây là lần đầu tiên Lưu Trường tới thăm hoàng đầu quân tức là thủy quân.
Thủy quân là tinh nhuệ của triều đình nhưng địa vị của hoàng đầu quân nhiều năm qua không cao, đừng nói so với Nam Bắc quân, quân Đường và quân Hà Tây còn có cảm giác tồn tại hơn.
Đại khái vì Lưu Trường tới, nên bọn họ muốn biểu hiện thật tốt, các loại thuyền bắt đầu di chuyển, trông không giống thuyền mà như xe ngựa, hết sức linh hoạt, tiến lui, kết trận, tập kích. Các thủy quân càng dũng mãnh, thi thoảng lao xuống nước, rồi trồi lên từ phía kia, thay đổi chiến thuyền cho nhau.
Trương Bất Nghi đứng bên cạnh Lưu Trường, mặt trắng bệch, mắt nhìn thẳng, mím môi không nói một lời.
"Uy vũ lắm!" Lưu Trường quay sang Hàn Tín: "Sư phụ còn biết cách thao luyện hoàng đầu quân à?"
"Tuy cách luyện khác nhau, nhưng đạo lý luyện binh thì tương thông." Hàn Tín lạnh nhạt đáp:
"Tốt lắm, sau này cho lâu thuyền quân tuần thị, thanh trừ thủy tặc, bảo hộ thuyền tào vận và thương cổ ..."
Lưu Trường khao thưởng cho tướng lĩnh hoàng đầu quân xong liền cùng các đại thần lên bờ.
Chu Xương đợi trên bờ từ trước tới: "Bệ hạ, sứ giả Yên vương đợi đã lâu."
"Được rồi, được rồi." Lưu Trường quay sang cố tình nói lớn với Lữ Lộc:" Phái người tới phương nam tìm tiên đảo lấy thuốc trường sinh, chuyện này trẫm giao cho ngươi đấy."
Chu Xương chỉ thấy trước mặt tối sầm, chưa kịp nói "bệ hạ không thể" thì Lưu Trường đã lên ngựa phóng đi.
Lữ Lộc còn lương tâm, nói:" Chu tướng đừng lo, bệ hạ chưa từng tin phương sĩ, vừa rồi chỉ trêu ngài thôi."
Chu Xương chưa hết sợ, Trương Bất Nghi đã đỡ hơn, cười nói:" Đúng, bệ hạ xưa nay thánh minh sao có thể làm thế?"
Thế là ông già vừa thở phào lại thấy tim thắt chặt, sao tên này nói lại khiến mình càng lo hơn vậy?
Sứ giả nước Yên đợi ở Trường An gấp tới độ đi vòng vòng.
Vừa thấy sứ giả, Lưu Hiền đã khóc lớn hô to:" A phụ."
Sứ giả giật nảy mình, vội vàng giải thích:" Yên vương không sao, vẫn kéo được cường cung."
Lưu Hiền vỡ lẽ, thì ra ngươi không phải tới mời ta về kế thừa vị trí Yên vương.
Đợi tới mấy ngày mới gặp được bệ hạ.
"Đứng đó làm cái gì, nào, nào, tới đây ngồi!"
Lưu Trường vẫy tay gọi sứ giả ngồi trước mặt:" Chúng ta làm ít rượu trước."
"Đa tạ bệ hạ, chỉ là thần không biết uống rượu."
"Người Yên mà không biết uống rượu à?"
"Thần là người Triệu ạ."
"Ồ, chẳng trách, nói đi, có chuyện gì?"
Sư giả bẩm báo:" Triều Tiên từ chối cống nạp, cướp giết thương cổ, đại vương nhà thần thỉnh cầu bệ hạ cho phát binh thảo phạt."
Lưu Trường ngạc nhiên:" Nơi đó còn dư nghiệt sao?"
Sứ giả nghiêm túc nói:" Bệ hạ có điều chưa biết, năm xưa Lư Quán mưu phản, ngươi Yên kinh sợ, chạy khắp nơi. Trong đó có một người tên Vệ Mãn, người này triệu tập hơn nghìn người chạy tới Triều Tiên. Triều Tiên vương phong làm bác sĩ, cho mảnh đất chu vi trăm dặm."
"Hắn ta không ngừng chiêu mộ người lưu vong ở Trung Nguyên, nhân số lên cả vạn. Sau nói với Cơ Chuẩn chúng ta sắp phái quân tấn công, Cơ Chuẩn không biết giả, cho Vệ Mãn cầm quân đi phòng thủ, Vệ Mãn thừa cơ tiến tới vương đô, công chiếm, tự lập làm vương."
Lưu Trường vẫn còn nhớ, khi a phụ vừa mất Vệ Mãn còn dâng thư cho huynh trưởng, thỉnh cầu làm ngoại vương Đại Hán.
Khi đó Lưu Trường đang hô hào tác chiến với Hung Nô, Lưu Doanh không rảnh để ý, viết thư bảo hắn đợi.
Vệ Mãn thấy mình bị sỉ nhục dẫn quân tới Liêu Đông đe dọa, không may gặp phải Mạo Đốn, thế là đánh cho một trận mất hết tinh nhuệ.
Vài năm sau Vệ Mãn mất, nhi tử kế thừa vương vị Triều Tiên, không may gặp phải Chu Bột thảo phạt Liêu Đông.
Cơ Chuẩn thì chạy tới phía nam bán đảo, lập lại quốc gia, xưng là Mã Hàn vương, sử sách Hoa Hạ thi thoảng gọi tắt là Hàn Quốc.
Sau Đại Hán diệt Vệ Mãn, Cơ Chuẩn mấy lần dâng thư, hi vọng Đại Hán dựa theo lễ nghi cổ, trả quốc thổ tên gian tặc Vệ Mãn cướp mất.
Chỉ là Yên vương và Lưu Trường chẳng để ý.
Cơ Chuẩn chết, nhi tử lên thay, thu gom thổ dân xung quanh, thế lực dần lớn mạnh, thấy có thể thu phục cố thổ rồi, liền bắt đầu thăm dò, bao gồm phá hoại đất cày, cướp bóc thương cổ, thậm chí có ý đồ mưu sát quận thủ Lạc Lãng của Đại Hán.
Yên vương sao chấp nhận được, tức thì quyết định xuất binh ba vạn, thảo phạt dư nghiên.
Nghe sứ thần giải thích xong Lưu Trường vô cùng phẫn nộ, hỏi Lữ Lộc ở bên:" Chu Bột đang làm gì?"
Sứ giả nghe câu này sợ tái mặt:" Bệ hạ, không cần phải thế, nước Yên đất rộng người đông, những người đó đều là dân lưu vong Trung Nguyên, có tác dụng lớn."
"Ngươi yên tâm, trẫm bảo Chu Bột giết ít chút là được."
"Bệ hạ, Chu tướng tuổi đã cao, nước Yên tự mình có thể diệt chúng, thực sự không cần ạ."
Các đại thần nước Yên thực sự có ấn tượng quá sâu về Chu Bột rồi, lần trước nếu không phải Yên vương tới kịp thời thì Vệ Mãn Triều Tiên chỉ còn lại đất đai thôi. Nước Yên còn thiếu đất à, ông không thể cứ thấy người là chém chứ.
"Giờ thái úy nước Yên là ai?"
"Là Tùng Tư hầu Từ Lệ ạ."
Lưu Trường biết người này, từng là xá nhân của a phụ, sau làm lang trung, là người tướng mạo khôi ngô tuấn mỹ ... Đương nhiên cái đó không quan trọng, quan trọng là văn võ song toàn.
"Vậy không cần phái người nữa, song quân đội nước Yên không nhiều, trẫm phái quân tương trợ vậy." Lưu Trường nghĩ một lúc rồi nói:" Thế này đi, để hoàng đầu quân hiệp trợ nước Yên thảo phạt dư nghiệt."
"Hoàng đầu quân ạ?" Sứ thần mừng quá nỗi:" Đa tạ bệ hạ."
Lưu Trường đương nhiên cũng vui, không chỉ vì thủy quân Đại Hán có cơ hội ra tay, còn vì Đại Hán sắp có thêm một quận, y si mê công tích, có công tích nào hơn mở mang bờ cõi.
"Bệ hạ biết thần mà, thần từ nhỏ theo bệ hạ đi mò cá, bắt con nào chuẩn con đó, bình thường luôn là thần bắt nhiều nhất." Chu Thắng Chi nói câu này mắt sáng rực, thảo phạt Mã Hàn, nghe nói đầu người nơi đó dễ cắt lắm:
"Bệ hạ biết thần mà, thần có thể lặn dưới nước nửa canh giờ." Hạ Hầu Táo không chịu kém:
"Câu này đúng là thật, năm đó không phải Loan Bố tới kịp thời thì ngươi ở dưới nước tới tận bây giờ luôn rồi." Lưu Trường bĩu môi:
Phàn Kháng nhảy tới trước mặt:" Bệ hạ, thần chưa từng lập công gì đã thành Vũ Dương hầu, lòng luôn áy náy, giờ tới lúc ra sức vì bệ hạ rồi, để thần làm lâu thuyền tướng quân ..."
Chu Thắng Chi cắt ngang:" Bệ hạ, đại phụ thần thời gian trước báo mộng cho thần, muốn thần làm lâu thuyền tướng quân."
Lưu Trường do dự, Hạ Hầu Táo thì không được, tên đó cho làm giáo úy phụ trách xung phong thôi, tướng lĩnh cầm quân thì thôi.
Lư Tha Chi không biết bơi, loại.
Chu Á Phu còn làm thống soái Bắc quân, loại.
Cuối cùng chỉ còn chọn Chu Thắng Chi hoặc Phàn Kháng.
Thấy bệ hạ đắn đo, Phàn Kháng không nhịn được nói:" Bệ hạ, thời gian trước bệ hạ vay tiền thần, từng nói phong thần làm tướng, thảo phạt kẻ địch của bệ hạ."
"Tiền hả? Tiền gì? Trẫm thấy ngươi thần trí không tỉnh táo rồi, sao có thể làm thống soái hoàng đầu? Chu Thắng Chi ngươi làm lâu thuyền tướng quân đi, Phàn Kháng làm phó tướng."
Chu Thắng Chi mừng rỡ bái tạ.
Phàn Kháng ngây ra như gà gỗ.
Chương 689. Thích thì đi đi.
"Nào, nào Trường đệ, ngồi đi!"
Khi Lưu Doanh tươi cười kéo Lưu Trường ngồi xuống, Lưu Trường có chút miễn cưỡng.
"Huynh trưởng, đệ đang bận quốc sự."
"Quốc sự gì, không phải đệ vừa ở Thượng Lâm Uyển về à?"
"Hả, huynh cũng biết chuyện đệ tay không đấu lợn rừng à?" Lưu Trường dương dương đắc ý khoe:
Lưu Doanh không mừng mà còn giận:" Đệ là quân vương, sao có thể mạo hiểm! Viên Áng đâu, hắn không phải thần tử tốt."
"Huynh trưởng, đệ trời sinh sức lực hơn người, lợn rừng làm gì được đệ."
"Nhãi con! Tự phụ võ dũng, nhiều lần mạo hiểm, đó là đạo tự chuốc lấy họa."
Lưu Doanh từ thì chuyển sang chế độ giảng giải đạo lý, trước tiên trích dẫn điển cố, sau đó lấy lời thánh nhân, tiếp theo là răn dạy, tầng tầng lớp lớp hết sức bài bản. Lưu Trường lâu lắm rồi không nghe Nhị ca lải nhải, giờ nghe vẫn thân thiết như xưa, thậm chí không nhịn được cười.
Lưu Doanh thấy thằng nhãi không biết hối lỗi còn dám cười thì càng tức giận:" Đệ mà nhỏ hơn mười tuổi, ta thế nào cũng đánh cho ba ngày không bò dậy được."
Thấy Nhị ca giận thật rồi, Lưu Trường xoa dịu:" Huynh trương, yên tâm đi, sau này đệ không làm chuyện này nữa, huynh phái người gọi đệ tới đây chỉ để mắng một trận thôi sao?"
Lưu Doanh nhớ ra mục đích, mặt giãn ra:" Trường, ta nghe nói đệ thiết lập Thiên luận phủ, nghiên cứu học thuyết Tuân Tử à?"
"Đúng rồi, huynh muốn tới xem à?"
"Khảng định là phải tới, có điều đệ lập phủ cho Tuân Tử, vậy nên thiết lập phủ cho Hoàng Đế và Lão Tử chứ?" Lưu Doanh tuy học đủ các phái, nhưng hắn vẫn ngả về phía Hoàng Lão:
"Hôm nọ đám người Hoàng Lão bái kiến huynh vị chuyện này à?"
"Trường, Hoàng Lão có rất nhiều chủ trương ưu tú, Đại Hán cường thịnh như bây giờ chẳng lẽ không phải nhờ công Hoàng Lão?"
Câu này hôn quân không thích, phất tay :" Liên quan gì tới Hoàng Lão, đều là công của trẫm."
"Được, được, công của đệ, nhưng đệ là đệ tử Hoàng Lão, được chân truyền của Cái công."
"Không liên quan tới lão sư, chủ yếu vì tổ sư đối xử với đệ rất tốt."
Lưu Doanh ngớ ra:" Hả, tổ sư đệ chết bao năm rồi, làm sao đối xử tốt với đệ?"
Lưu Trường khinh thường:" Huynh trưởng, huynh chưa đọc sách của tổ sư đệ ạ? Tổ sư nói: Trời cao vận hành là vì có Lưu Trường, công lao của Nghiêu Thuấn trước mặt công lao của đệ đều không tồn tại, dù đệ làm chuyện như Kiệt Trụ cũng không diệt vong."
Lưu Doanh há hốc mồm:" Tuân Tử nói thế bao giờ?"
Lưu Trường đắc ý đọc:" Thiên hành hữu Trường, bất vi Nghiêu tồn, bất vi Kiệt vong!"
Lưu Doanh ngơ ngác hồi lâu, đột nhiên bật cười, sau đó nghiêm mặt, lại cười phá lên.
Bộ dạng đó làm Lưu Trường sợ hãi:" Nhị ca, huynh không sao chứ?"
Lưu Doanh cười chảy nước mắt, mắng:" Không muốn lập thì thôi, sao lại sỉ nhục tổ sư như thế?"
Lưu Trường nhe răng cười:" Huynh trưởng, lần này chuyện của Vũ Tối gây ra phiền toái lớn lắm, đệ thiết lập phủ này có nguyên nhân, để truyền Thiên Luận của tổ sư tới các nơi, toàn lực chén ép đám phương sĩ. Chí có thay đổi tư tưởng, khiến người bàn luận chuyện này thành sỉ nhục, thói xấu ấy mới kết thúc được."
"Còn về Hoàng Lão, đệ không có ác ý, đệ cũng chẳng ưa Nho gia, nhưng hiện Hoàng Lão chẳng có cái gì để đệ cần tới. Nếu không ép một chút, sao họ chịu thay đổi, học phái tốt nhất thiên hạ là học phái phục vụ cho quân vương, huynh thấy có phải không?"
Lưu Doanh ngạc nhiên rất lâu:" Đệ ngày càng giống a phụ rồi."
"Phì, huynh mới ngày càng giống a phụ."
"Nếu ta mà giống a phụ thì vừa rồi đá văng đệ ra ngoài sân."
Hai huynh đệ vừa ăn uống vừa tán gẫu.
Lưu Doanh sau khi rời xa chính vụ thì sống rất tiêu sái, thường ở bên hoàng hậu, hai người ra ngoài giải khuây, chăm sóc con cái. Đương nhiên con cái hắn ngày càng nhiều. Lưu Doanh không có độ nhận diện cao như Lưu Trường, ra ngoài không bị nhận ra, lần nào hắn cũng tự xưng là Hào hầu Lữ Sản.
Vì thế cuộc sống của Lữ Sản rất khổ, thường cãi nhau với thê tử.
Vương phu nhân thường xuyên nghe tin đồn không hay về lương nhân, Lữ Sản luôn cố sức giải thích, thậm chí có ý bỏ vợ. Cơ mà hắn không dám, vì lão trượng nhân hắn tên là Vương Lăng.
"Ta cũng thấy có lỗi với Sản, nhưng mà ta lại không biết người khác."
"Không sao, Nhị ca, đó là phúc của hắn, các đại thần thấy hắn là kẻ tầm thường mê đắm nữ sắc, không thèm đối phó với hắn, hắn an toàn lắm, phải cám ơn huynh mới đúng."
"Đệ nói đúng lắm." Lưu Doanh đang cười chợt mặt tái đi, nổi nóng giơ chén rượu lên:" Thằng nhãi, chửi ai đấy hả?!"
Lưu Trường lùi lại chỉ tay nói gấp:" Xem xem rốt cuộc ai giống a phụ?"
Lưu Doanh uống ực một cái hết chén rượu:" Nếu nói giống a phụ nhất thì phải là Như Ý, có một lần hắn tới tìm ta, khi đó ta uống say, nhìn thấy hắn, tưởng là a phụ tới, sợ hãi thiếu chút nữa quỳ xuống ...."
"Thối lắm, rõ ràng là huynh quỳ rồi, còn gọi a phụ làm Như Ý sợ chết khiếp quỳ xuống dập đầu với huynh."
"Thằng nhãi đệ lúc đó sao không ngăn ta?"
"Khi đó đệ có rảnh đâu, đệ đi lấy chiếu, sợ huynh dập đầu tới chảy máu."
"Đúng là đệ đệ tốt của ta."
"Ha ha ha ..."
Hai huynh đệ cười nói rất vui vẻ, Lưu Doanh thở dài:" Trường, từ khi ta lớn lên một chút bị nhốt trong hoàng cung, rất ít cơ hội ra ngoài ... Bao năm rồi chưa gặp Khôi, Hữu."
"Thì huynh đi đi."
"Chu Xương nói với ta, thái thượng hoàng không nên ..."
Lưu Trường phất tay:" Để ý tới con chó già đó làm gì, huynh muốn đi đâu thì đi, đệ có mấy cái xe tốt, chuẩn bị cho các lão thần, tuy chậm chút nhưng an toàn, không rung lắc, có thể cho huynh mượn."
Trong mắt Lưu Doanh lóe lên tia sáng nhưng tắt ngay:" Nhưng a mẫu ...."
"Huynh để ý tới ... Ặc, cái này phải để ý, có điều không sao, có đệ đây, huynh muốn làm gì cứ làm. Đi loanh quanh chơi, coi như cảnh cáo quan lại các nơi, rất tốt."
"Trường đệ ... Ta thực sự ...."
Lưu Doanh vui lắm, là trưởng tử, từ nhỏ tới lớn, hắn chưa từng cảm thụ được tự do.
Tất cả mọi người đều kỳ vọng lớn vào hắn, khi đám đệ đệ cười đùa nghịch ngợm, hắn được mời lão sư tốt nhất dạy riêng. Khi đám đệ đệ tụ tập ở Thiên Lộc các, hắn chỉ có một mình đối diện với đủ loại câu hỏi của đám lão sư.
Nhất cử nhất động của hắn bị theo dõi, mỗi một sai sót sẽ bị phóng đại vô hạn.
Lưu Trường xua tay:" Thôi, thôi, huynh uống ít chút, nếu uống nhiều lại quỳ xuống gọi a phụ."
"Cái thằng nhãi này."
Từ Cam Tuyền cung đi ra, Lưu Trường mấy lần quay đầu, nghe thấy tiếng cười giòn tan của nhị ca, bản thân cũng không nhịn được cười.
Lữ Lộc có chút lo lắng:" Bệ hạ, thái thượng hoàng sức khỏe không tốt, sao chịu được bôn ba như thế?"
"A phụ ta lúc sức khỏe không tốt vẫn ăn thịt uống rượu chơi mỹ nữ kìa. Đại trượng phu sống trên đời, nếu không thể sống theo ý mình, chẳng thà chết đi."
"Nhưng mà dù sao cũng là thái thượng hoàng, tùy tiện đi lại, nếu chẳng may có kẻ ..."
"Trong cương vực Đại Hán còn có kẻ mưu phản à? Dám nhắm vào trẫm sao? Hay ngươi lo địa phương có chư hầu vương tạo phản?"
Lữ Lộc tức thì không nói lên lời.
"Từ nhỏ tới lớn, nguyện vọng lớn nhất của trẫm là cưỡi tuấn mã đi các nơi, đánh bại hào kiệt đương địa, uống rượu, chơi mỹ nhân khắp Đại Hán. Mỗi ngày trải qua những việc khác nhau."
"Nay trẫm không làm được nữa rồi, không bằng để Nhị ca thay trẫm đi xem, đi ăn, đi chơi."
"Coi như thay trẫm hoàn thành tâm nguyện."
Lưu Doanh rất vui, nhưng các đại thần chẳng vui, nhất là Chu Xương, ông ta nhanh chóng xuất hiện ở Tuyên Thất Điện.

Bình Luận

0 Thảo luận