Lưu Trường suy nghĩ về chế độ giám sát hiện giờ của Đại Hán, dẫn Loan Bố vào Tề vương cung. Biết Đường vương tới, Lưu Tương vội ra đón, thấy trọng phụ ăn mặc kiểu nhà bình thường, Lưu Tương ngẩn ra, vội hành lễ bái kiến.
Lưu Trường chỉ trừng mắt một cái, đi vào vương cung.
Lưu Tương len lén nhìn trọng phụ, không biết vì sao trọng phụ tức giận như thế.
"Tương, ngươi về nước Tề bao lâu rồi."
"Trọng phụ, nửa năm rồi ạ."
"Nửa năm à, mới nửa năm mà đã biến nước Tề thành ra thế này, nếu để ngươi cai trị mười năm không phải vong quốc rồi sao?" Lưu Trường phẫn nộ mắng mỏ:" Ngươi đi tra xem vật tư nước Đường ta đưa tới thiếu bao nhiêu, thương cổ các nơi tới nước Tề bị tra xét bao lần."
Lưu Tương kinh ngạc, hắn hoàn toàn không biết mấy chuyện này, hoang mang hỏi:" Trọng phụ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ạ?"
"Tên cữu phụ của ngươi bị quả nhân bắt rồi, hắn vơ vét tiền tài, tham ô vật tư mà ngươi lại chẳng biết gì. Ngươi thật giống quốc tướng của ngươi, đều vô dụng như nhau." Lưu Trường mắng một hồi mới bình tĩnh lại:" Quả nhân phái người tra chuyện này rồi, ngươi đừng xen vào, yên tâm đợi xử trí đi."
Lưu Tương lẩm bẩm:" Sao có khả năng chứ?"
"Thằng nhãi này ... Thôi, quả nhân không mắng ngươi nữa, tiếp theo đây đừng ra ngoài, cũng đừng tiếp kiến đại thần, biết chưa?"
"Trọng phụ, chắc là có hiểu lầm, cữu phụ của cháu không phải loại tiểu nhân tham tiền."
Lưu Trường thiếu chút nữa không nhịn được mà đánh hắn:" Ngươi đừng mở mồm ra nữa, ngươi mà nói tiếp, cữu phụ nhà ngươi sẽ thành ý đồ mưu phản đấy."
Những điều thấy ở nước Tề làm Lưu Trường phải suy nghĩ rất nhiều.
Không xử lý đám gian tặc này dù ban phát bao nhiêu chính sách có lợi cho bách tính cũng vô dụng, quan lại và hào tộc địa phương mới là vấn đề lớn nhất cần xử lý đầu tiên.
Tứ Quân không phải là đại thần, ông ta chẳng có chức vụ gì, chỉ là hào tộc địa phương, dựa vào muội muội mà phất lên, điên cuồng hút máu nước Tề mà làm gia tộc lớn mạnh.
Loại hào tộc như vậy không ít, khai quốc trọng thần trải rộng khắp Đại Hán, bọn họ dựa vào công lao mà phát đạn, nhưng việc làm ở địa phương không khác gì Tứ Quân. Cấu kết với quan lại địa phương, đưa tộc nhân lên làm quan, thốn tính đất đai, chiếm đoạn tài sản.
Lưu Trường ý thức được, thế lực này về sau sẽ ngày càng mạnh, có thể uy hiếp tới toàn bộ Đại Hán.
Đối phó với bọn chúng, không thể dùng cách của Lưu Kính, cưỡng ép di cư, dù sa bọn họ từng theo Cao hoàng đế, nếu dùng thủ đoạn tàn bạo với loại công thần này, sẽ làm người ta nguội lạnh.
Khi Loan Bố điều tra Tứ Quân và đại thần câu kết với ông ta, Tề quốc tướng Tào Quật chậm chạp tới bái kiến Lưu Trường.
Tào Quật là điển hình có phụ thân quá mạnh mẽ, con cái sẽ trở nên nhút nhát, Tào Tham cứng rắn như vậy mà nhi tử thì bộ dạng văn nhược, nhìn thôi đã thấy dễ bắt nạt rồi.
Lưu Trương vừa nhìn thấy hắn đã muốn mắng chửi, nhưng ngại Tào Xu, cố nén phẫn nộ xuống:" Đây là thứ Loan Bố thu thập được, xem đi."
Tào Quật nhìn văn thư tức thì thất kinh:" Năm nghìn mẫu ruộng tốt?"
"Đúng, năm nghìn, đúng là điên rồi, huynh làm quốc tướng kiểu gì thế? Mặc cho chúng chiếm cứ nhiều ruộng đất như thế, xem lương thực tiền tài xoát được từ phủ của bọn chúng đi."
Tào Quật càng xem càng sợ, nói không ra lời.
Lưu Trường càng nói càng giận, rống lên:" Nếu không vì Xu, vì a tẩu, quả nhân đã nấu ngươi rồi."
Tào Quật hổ thẹn cúi đầu:" Đại vương, thần xin từ ..."
"Xảy ra chuyện thì ngươi nghĩ ngay tới chạy à?" Lưu Trường sôi máu:" Ngươi đi hiệp trợ Loan Bố, điều tra tình hình nước Tề, đợi hỏi tội."
Có Tào Quật phối hợp, Loan Bố làm việc càng thuận lợi, hắn nắm chắc lấy Tứ gia, truy ra không ít kẻ liên quan, nhiều quan lại còn thấy mình chẳng có tội gì, chỉ giúp mua đất thôi, hết thảy đều bình thường, thế mà cũng là tội à?
Khi Loan Bố tra rõ toàn bộ tình hình, Tứ Quân dựa vào thân phận của mình, cấu kết công huân nước Tề, thôn tính đất đai, an bài người thân tộc làm quan. Còn về phần vật tư cứu tế của nước Đường, Tứ Quân chẳng biết gì cả, chuyện này do đám tộc nhân lòng tham không đáy lại chẳng biết nặng nhẹ tham ô hết.
Tội chứng xác đáng, tiếp theo là bắt người.
Người bị bắt rất nhiều, Lưu Trường chỉ nói một câu, bảo Loan Bố xử lý thật nặng, để thiên hạ biết hành vi này sẽ có kết cục gì.
Nhưng đúng lúc ấy Lưu Tương cùng Tứ phu nhân cũng là đại tẩu của Lưu Trường tới cầu xin.
Lưu Tương dập đầu:" Trọng phụ, cháu không xin trọng phụ bỏ qua cho ông ấy, chỉ mong người tha cho ông ấy một mạng ... Cháu từ nhỏ được ông ấy nhìn lớn lên ... Trọng phụ, cháu xin người ..."
"Ông ta phạm pháp, gây nhiều tội ác, ta có thể tha được sao?" Lưu Trường không động lòng:
"Đại vương, thần thiếp chỉ có một huynh trưởng, ông ấy phò tá huynh trưởng đại vương rất lâu ..." Tứ phu nhân khóc lóc:
Tâm chí Lưu Trường rất kiên định:" Tha cho ông ta thì những người bị tàn hại sẽ thế nào?"
Khi Lưu Trường định ra lệnh xử tử Tứ Quân, Lưu Phí được giáp sĩ đỡ đi vào, hắn vừa đi vừa ho. Giáp sĩ cúi gằm mặt:" Tề vương nhất định muốn tới, bọn thuộc hạ không ngăn được."
Lưu Trường đứng dậy mắng do tử và tẩu tử:" Kẻ nào nói cho huynh trưởng, chẳng lẽ mạng huynh trưởng không bằng Tứ Quân."
"Trường đệ, đừng trách họ." Lưu Phì gian nan ngồi xuống, Lưu Tương vội đỡ hắn, Lưu Phì chua chát nhìn đệ đệ:" Ông ấy theo ta lâu rồi, đệ nể công lao ông ấy, tha cho ông ấy một mạng đi."
"Huynh trưởng, sao lại nói lời đó, huynh biết ông ta đã làm bao chuyện ác không?"
"Trường đệ, khi ta còn ở hoàng cung, ông ấy đã là xá nhân rồi, theo ta mấy chục năm ... Đệ nghĩ xem, nếu là Loan Bố, đệ có giết không?"
"Loan Bố không làm như vậy." Lưu Trường nghiêm mặt đáp:
Lưu Phì lúc này rất dằn vặt, một mặt là thân đệ đệ, một mặt là tâm phúc bao năm, còn là huynh trưởng của thê tử:" Trường đệ, ta không còn sống bao lâu nữa, đệ nể tình nghĩa chúng ta, tha cho ông ấy, còn lại đệ xử lý thế nào cũng được ... Được không?"
Bộ dạng dè dặt của Lưu Phì làm Lưu Trường càng nóng nảy:" Thân là chư hầu vương lại bao che cho gian tặc."
Lưu Trường cắn chặt răng nhưng không thể hạ lệnh, cuối cùng phẫn nộ rời đi.
Loan Bố đợi ở ngoài hoàng cung, thấy Lưu Trường đi ra, sắc mặt vô cùng khó coi, vội đi tới:" Đại vương, xảy ra chuyện gì thế?"
"Không có gì, quay đây có chỗ nào săn thú không?"
Lưu Trường bực tức dẫn Loan Bố rời thành định đi săn giải tỏa, chợt đừng xa truyền tới tiếng la hét, hai người nhìn tới, thấy mấy người vác một người từ ruộng chạy ra, đặt dưới gốc cây, đang lớn tiếng hô hoán gì đó. Lưu Trường xuống ngựa đi nhanh tới.
Người tập trung ở đây đều là nông phu bản địa, ai nấy gầy trơ xương, toàn thân không có lấy chút thịt nào, còn người nằm dưới đất thì nhắm mắt, một người đang vừa lay vừa gọi.
"Xảy ra chuyện gì?"
Mọi người nhìn Lưu Trường ăn mặc xa hoa thì sợ hãi đứng dậy bái kiến.
"Quý nhân, có người ngã bệnh ... Không sao đâu."
Lưu Trường cúi xuống, người nằm đó toàn thân đẫm mỗ hôi, thở hổn hển, không phải bệnh mà là bị mệt, y cau mày:" Trời nóng bức như thế sao không nghỉ ngơi, lương thực không đủ ăn à?"
Cả đám nông phu cúi gằm mặt không đáp.
Lưu Trường chỉ mặt ông già:" Nói thật đi."
"Quý nhân, bọn tiểu nhân là điền hộ ở đây, không có đất canh của mình, trong nhà đích thực không có lương thực."
"Các nơi cổ vũ khai hoang, vì sao không đi?"
"Quan lại không cho, bọn tiểu nhân vốn có đất cày, nghe nói triều đình giảm nửa thuế, ai cũng vui ... Nhưng đất đai bị người ta mua mất, không bán là đánh ... Tới huyện nha tố cáo không ai nghe ... Quan lại không cho bọn tiểu nhân đi nơi khác, bắt ở đây canh tác ...."
Một người nói, người khác liền nhao nhao chen vào, giọng nói đầy mệt mỏi và bất mãn. Khi quan lại và hào tộc câu kết, bách tính làm sao đối kháng được. Vì miếng ăn, đành làm điền hộ cho họ, bị bóc lột ngay trên mảnh đất vốn là của mình ... Da họ cháy đen, môi nứt nẻ, mắt đờ đẫn.
Một đứa bé bảy tám tuổi chạy tới bên người kia khóc nức nở, người nằm đó là huynh trưởng của nó.
Nghe những nông phu đó kể chuyện, nhìn cảnh tượng trước mắt, Lưu Trường đột nhiên đứng bật dậy.
Loan Bố tức thì đợi lệnh.
"Thiên hạ này đâu phải chỉ ta có huynh trưởng." Lưu Trường mặt hết sức nghiêm nghị, chỉ đô thành nước Tề:" Loan Bố, ngươi về thành, giết Tứ Quân, giết hết tông tộc của ông ta."
"Vâng!" Loan Bố nhận lệnh đi ngay:
Q1 - Chương 428: Đại vương cường đại sao lại khóc. (1)
Võ sĩ cao lớn đỡ Tứ Quân từ trong phủ đi ra, Tứ Quân quyến luyến nhìn viện lạc sau lưng
Tề vương cầu xin chỉ có thể cứu được mạng người Tứ gia, còn nhà cửa, tiền tài, đất đai, quan tước của họ đều không còn. Khi Tứ Quân nhìn phủ đệ xa hoa sau lưng, Tứ Vận khóc rống lên:" Vì sao lại thế này, vì sao?"
"Khóc cái gì? Chúng ta còn sống là còn có tương lai, chẳng qua là vật ngoài thân thôi, chỉ cần chúng ta còn sống, những thứ này sớm muộn cũng quay về với chúng ta." Tứ Quân thấy nhi tử khóc lóc thì mắng:
Tứ Vận ngừng khóc, hắn ngẩng đầu lên, mắt đầy thù hận:" Lưu Trường, tất cả do y mưu hại chúng ta."
Tứ Quân không phản bác, ông ta cười lạnh:" Ta sớm dặn các ngươi rồi, bọn dân đen không đáng sợ, nhưng vật tư nước Đường thì ngàn vạn lần đừng động vào. Sau khi đại vương rời đi, các ngươi liền tham lam muốn nuốt cả vật tư nước Đường cho mượn, đó là do các ngươi tự chuốc lấy, ngươi hiểu chưa?"
"A phụ, chẳng lẽ bỏ qua cho y như vậy à?" Tứ Vận không cam lòng từ bỏ phú quý như thế, cho dù Tứ gia vẫn còn tiền tài che giấu, vẫn có thể sống sung sướng hơn người khác, nhưng với hắn thế là chưa đủ:
"Tất nhiên là không, họa và phúc luôn liền kề, nay y mạnh ta yếu, ngày sau y chắc gì đã như thế, rồi sẽ có một ngày, nợ máu phải trả bằng máu."
Tứ Quân nghiến răng nghiến lợi nói, mấy chục năm tích lũy gia nghiệp hủy trong sớm tối, người đau lòng nhất chính là ông ta. Nhưng gia nghiệp này của ông ta không biết dùng bao nhiêu mạng người, bao miêu máu và nước mắt người vô tội tạo ra.
Hai cha con được hạ nhân dìu đi tới hướng vương cung.
Đi trên đường không ít người nhận ra bọn họ, tất cả đều né tránh, không ai dậu đỏ bìm leo, chỉ cần người Tề có chút kiến thức đều hiểu, Tứ gia sẽ không sụp đổ như vậy được. Tứ Vận thì chỉ thấy trước kia đi tới đâu cũng được người ta xun xoe bợ đỡ, giờ bị lạnh nhạt thế này, hắn không chịu được, nên không ngừng chửi mắng, dùng lời ác độc nhất nguyền rủa Lưu Trường.
Tứ Quân sợ người ngoài nghe được, hạ thấp giọng rít lên: "Câm mồm! Ngươi muốn chôn vùi hết tất cả chúng ta à? Lát nữa tới gặp đại vương, không được kêu oan, không cho chửi mắng Đường vương, chỉ được phép khóc nhận tội, hiểu chưa?"
Là xá nhân đi theo Tề vương lâu nhất, Tứ Quân rất hiểu tính cách của đại vương nhà mình, nếu còn biện giải sẽ khiến hắn phẫn nộ, mà chửi mắng ấu đệ hắn yêu thương, càng tự đào hố chôn mình, chỉ có khóc mới là lối thoát duy nhất.
"A phụ, nay y ở nước Tề chỉ mang theo hơn trăm giáp sĩ ...
"Ngươi điên à?"
Tứ Quân trợn mắt, suýt nữa không nhịn được cho thằng nhi tử ngu ngốc này một cái tát, dù làm khéo tới mấy, Đường vương có mệnh hệ gì ở nơi này, chỉ e nước Tề chó gà cũng không còn. Ông ta theo Tề vương lâu như thế, sao không biết vị đại vương này được thái hậu cùng đám huynh trưởng sủng ái ra sao, lần trước y đánh Hung Nô mất tích, cả Đại Hán gần như sôi lên, tội này không ai gánh nổi.
Thấy a phụ tức giận như thế, Tứ Vận không dám nói nữa, nhưng ý nghĩ đó một khi sinh ra, không dễ đập tắt.
Khi bọn họ đi vào vương cung, Lưu Phì đang nằm trên giường, tâm tình hắn rất mâu thuẫn, phẫn nộ vì chuyện Tứ gia làm, lại hiểu tâm tình của Lưu Trường ... Nhưng vừa là huynh trưởng của thê tử, lại là huynh đệ đi thao bao năm, Lưu Phì mềm lòng, không muốn thấy Tứ Quân chết trước mặt mình.
Nhi tử của Cao hoàng đế không biết vì sao đại đa số là người mềm lòng, đương nhiên bản thân Cao hoàng đế cũng là người nửa trọng tình. Bảo ông ta giết hại công thần, thực tế chỉ có Bành Việt là người vô tội, Lưu Bang cũng cho Bành Việt cơ hội sống, Bành Việt chết là do Lữ hậu.
Có điều ông ta giống Lưu Hằng, vì quốc gia đều có thể vứt hết tư tình hạ sát thủ, nên chỉ tính là nửa trọng tình.
Lưu Phì nghe tiếng khóc thê tử bên giường, lòng chỉ thêm phiền muộn.
Đột nhiên Lưu Phì nghĩ, sớm đi gặp a phụ cũng tốt, bớt đi được không ít chuyện đau lòng.
"Đại vương!" Tứ Quân đi vào gào khóc trước mặt Lưu Phì, ông ta trước khi bước vào đã cố tình làm đầu óc tán loạn, mặt mày bơ phờ, hết sức đáng thương, nhìn quân chủ đi theo cả đời, lúc này bận tật nằm đó, nước mắt chảy ra, một nửa coi như là chân tình:
"Lão thần nhận tội, xin đại vương trừng trị."
"Lão thần cô phụ đại vương."
Tứ Vận cũng thừa cơ khóc rống lên, nhưng hiển nhiên trình độ chưa bằng a phụ, tiếng khóc rất giả, chẳng có lấy một giọt nước mắt.
Lưu Phì quay mặt đi, không nhìn họ:" Quả nhân thấy, các ngươi chỉ mong quả nhân chết sớm ... Quả nhân đi nghỉ ngơi nửa năm, các ngươi làm nước Tề thành thế này ... Đợi quả nhân chết, các ngươi tha hồ thoải mái."
"Đại vương!" Tứ Quân khóc càng to:
"Năm xưa ngươi là người dũng mãnh chính trực ... Thích phu nhân nhiều lần chửi mắng sỉ nhục quả nhân, bên cạnh không ai dám phản bác, chỉ có ngươi rút kiếm muốn giết bà ta, giáp sĩ không ngăn được ... A phụ thích ngươi, chuyên môn để ta cười muội muội ngươi ... Sao ngươi thành thế này? Dũng sĩ năm xưa đâu?"
"Khi thảo phạt Trần Hi, ngươi đi đầu làm sĩ tốt, Tào Tướng trọng dụng ngươi như thế ..." Lưu Phì hơi nghẹn lại, nói không ra lời:
Chợt bên ngoài có tiếng huyên náo, tiếp đó là tiếng la hét rồi một đoàn người đi vào vương cung, đám giáp sĩ bảo vệ vương cung tuốt kiếm vây quanh, nhưng chỉ dám quát thảo mà không thực sự dám ra tay.
Người đi đầu là Loan Bố, mọi người thất kinh, Loan Bố dẫn theo hơn mười giáp sĩ, tới trước mặt Lưu Phì hành lễ:" Đại vương!"
"Loan quân sao lại tới đây?" Lưu Phì chợt có linh cảm không lành:
"Thần phục vương lệnh mà tới."
"Vương lệnh gì?"
Loan Bố thình lình rút kiếm chém xiên một phát nhanh như chớp, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cổ Tứ Quân phun máu, Tứ Quân mở to mắt không dám tin, hai tay ôm cổ, nhưng không cách nào ngăn máu ngừng chảy. Nhìn thấy cảnh này, mọi người kinh hồn bạt vía, Tứ phu nhân xỉu ngay lập tức, Tào Tương đỡ a mẫu, Lưu Phi chạy tới ôm Tứ Quân, phẫn nộ nhìn Loan Bố:" Ngươi làm gì?"
Phụt ~~~
Loan Bố lần nữa vung kiếm, Tứ Vân bị cứa cổ ngã ầm xuống đất, nửa cái cổ đã gãy lìa, máu phun như suối mắt mở to, tựa hồ tới chết rồi cũng không dám tin.
"Đây chính là vương lệnh! Tứ Quân câu kết với quan lại nước Tề, chèn ép bách tính, tự ý thiết lập trạm gác bắt chẹt thương cổ, cưỡng ép bách tính bán đất, cưỡng ép bách tính canh tác cho mình, thâm ô quốc khố, tội đại ác, không thể khoan thứ! Xử tử tại chỗ! Diệt cả tộc!"
Loan Bố lớn tiếng nói, hắn cũng là người chính trực cực kỳ căm phẫn hành vi của Tứ gia, lúc này tay cầm kiếm chảy máu ròng ròng, tuyên bố tội danh Tứ gia, không ai dám phản bác.
Lưu Phì thống khổ ôm Tứ Quân, mắt Tứ Quân mờ dần, tựa hồ muốn nói gì, nhưng không cách nào nói được nữa, khóe mắt chảy ra giọt nước mắt cuối cùng rồi ngừng co giật. Toàn thân Lưu Phì đẫm mãu tươi, nhắm mắt lại, dùng sức thở.
Cùng lúc ấy một chiếc xe ngựa đỗ lại trước cửa phủ, Lưu Trường nhảy xuống đấm mạnh cửa.
Rất nhanh có nô phó chạy ra, kinh ngạc nhìn tráng hán bên ngoài đang ôm người:" Quý nhân, có chuyện gì?"
"Bảo gia chủ của ngươi xéo ra đây."
Rất nhanh có một trung niên đi nhanh ra, nhìn thấy Lưu Trường bế người, vội nói:" Đưa vào đã."
Người này là y giả có tiếng trong thành, người Lưu Trường mang tới chính là điền hộ trẻ bị mệt ngất xỉu, qua nói chuyện mới biết, tuổi hắn bằng mình, phụ mẫu nối nhau làm việc quá sức qua đời, mình hắn nuôi ba đệ đệ.
Đây là một người rất đáng nể.
Y giả vội bắt mạch, lại sai người mang thảo dược tới.
Lưu Trường ngẩng đầu nhìn trời, nói:" Ngươi bất kể thế nào cũng cứu người này cho quả nhân, nếu không cứu được hắn, quả nhân nấu ngươi."
Nói rồi kệ y giả sững sờ, Lưu Trường xoay người rời đi, dẫn theo số giáp sĩ còn lại đi tới Tề vương cung.
Q1 - Chương 429: Đại vương cường đại sao lại khóc. (2)
Lưu Trường vừa tới trước vương cung, giáp sĩ từ bốn phương tám hướng kéo tới, y tuốt kiếm ra, giáo úy suất lĩnh giáp sĩ vội hô lên:" Đại vương."
"Ngươi dám tới gần năm mươi bước, quả nhân băm cái đầu ngươi."
"Lui tám mươi bước!" Giáp úy nhìn Lưu Trường sát khí đằng đằng thì quát to:
Lưu Trường gật đầu hài lòng, đi vào trong vương cung, chợt nghe bên trong có tiếng gào.
"Tên ác nhân!"
"Ta phải giết ngươi."
Lưu Trường mặt lãnh khốc đi tới, chỉ thấy mấy chục giáp sĩ vây kín Loan Bố, mà người đang chửi mắng Loan Bố là Lưu Tương, tay còn cầm kiếm.
"Ngươi muốn giết ai?" Lưu Trường hỏi:
Mọi người quay đầu lại, vừa thấy Lưu Trường, mặt Lưu Tương biến sắc, giận mà không dám nói:" Trọng phụ, vì sao không tha ..."
"Ta hỏi ngươi muốn giết ai?"
Lưu Trường đã tên giáp sĩ chắn đường ngã lăn quay, sải bước tới trước mặt Lưu Tương, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm, bộ dạng hung thần ác sát, Lưu Tương khiếp sợ lùi lại.
"Quả nhân hạ lệnh giết người đây, ngươi muốn báo thù à? Nào, cầm kiếm lên, một chiêu thôi, chỉ cần một chiêu ngươi không chết, quả nhân sẽ đi tế bái Tứ Quân, thế nào?"
"Một chiêu là đủ, cầm kiếm lên!"
Lưu Trường quát một tiếng, Lưu Tương sợ hãi ném khiếm đi, bật khóc.
"Khóc à? Ngươi khóc cái gì?" Lưu Trường chộp cổ hắn kéo về phía mình:" Nên khóc phải là cách tính nước Tề mới đúng, cữu phụ ngươi bức tử bao người rồi? Những người đó không có cữu phụ à? Bọn họ có thể chết, còn cữu phụ ngươi không thể chết, bọn họ đáng chôn bừa bãi trong đất hoang à?
"Ngươi ở trong vương cung trị quốc, không nghe thấy tiếng khóc bên ngoài à? Nếu ngươi không nghe thấy, quả nhân để ngươi nghe, đem tiếng khóc bên ngoài vào vương cung cho ngươi nghe."
Nói rồi đẩy mạnh, Lưu Tương ngã ra đất, che mặt khóc.
Lưu Trường đi tới thượng vị, nhìn người dưới quyền:" Loan Bố nghe lệnh."
"Có thần!" Loan Bố quỳ một gối:
"Lập tức điều động giáp sĩ, giết toàn bộ người liên quan của Tứ gia, phàm kẻ câu kết với Tứ gia, ức hiếp bách tính, từ quốc tướng tới quan lại, không tha một ai, giết cho quả nhân, lấy đầu cảnh cáo thiên hạ."
"Vâng!"
Loan Bố đứng dậy định đi, Lưu Phì nhào tới trước Lưu Trường toàn thân máu me:" Trường đệ, không thể lạm sát, Tứ Quân đã chết, nhi tử hắn đã chết, tha cho tộc nhân của hắn đi, dựa theo luật trừng trị, không thể lạm sát."
Lần này Lưu Trường không động lòng nữa:" Hynh trưởng đừng nghĩ tới giải cứu đám đại thần đó, nghĩ cách cứu mình đi. Bọn chúng làm ác không phải chỉ một sớm một chiều."
"Chuyện cưỡng ép bán đất, ép chết bách tính đã xuất hiện sáu năm trước, đã tra ra tội chứng. Khi đó quốc tướng tấu lên, Tề vương lấy lý do vu cáo áp xuống. Tề vương, ngươi không phân thị phi, bao che gian tặc, họa hại bách tính, tội không thể tha."
Mọi người choáng váng, Lưu Phì thẫn thờ nhìn đệ đệ.
"Tề vương đại tội, vốn phải xử tử, niệm tình tuổi cao, tha cho tội chết, phế vương vị giam trong vương cung."
"Tề thái tử Lưu Tương, bất chấp tính mạng bách tính, cầu xin cho gian tặc, không đáng làm quân chủ!"
"Chuyện đất Tề tạm do triều đình phụ trách, đợi thái tử thay đổi, khi nào biết hiền từ, mới lập Tề vương."
Lưu Trường lớn tiếng tuyên bố mệnh lệnh long trời lở đất, chỉ một câu phế ca ca của mình, chuyện Lữ hậu không làm được, Lưu Trường làm được.
Đừng nói người khác, lúc này tới Loan Bố cũng kinh ngạc nhìn đại vương của mình, hắn là người hiểu rõ nhất Lưu Trường yêu quý các huynh trưởng ra sao, nhất là Tề vương. Vì chênh lệch tuổi tác, Lương vương Triệu vương sủng ái Lưu Trường như đệ đệ, bệ hạ sủng ái Lưu Trường như nhi tử, còn Lưu Phì coi Lưu Trường như tôn tử ... Nói thế tuy không thích hợp, nhưng biểu đạt rõ tình cảm khác nhau.
Đại vương nhà mình vì Tề vương có thể liều mình, nhưng đại vương lại phế Tề vương.
Đó là trưởng tử của Cao hoàng đế.
Mọi người bàng hoàng, bao gồm cả quốc tướng không hề có cảm giác tồn tại Tào Quật, lúc này Tào Quật mới nói được một câu:" Đại vương, chuyện phế vương không phải cứ như thế là có thể ..."
"Còn ngươi!"" Lưu Trường phẫn nộ chỉ hắn:" Là quốc tướng không phát hiện ra gian tặc, không phò tá được quân vương, không trị được nước, vậy ngươi còn có tác dụng gì?
"Người đâu! Trói kẻ này lại, áp tải về Trường An xử lý."
Giáp sĩ tức thì khống chế Tào Quần, Tào Quật không phản kháng, hồn xiêu phách lạc.
Lưu Trường thậm chí không nhìn Tề vương thêm cái nào, phất tay:" Loan Bố, đem chiếu lệnh của quả nhân truyền cho quần thần nước Tề, bảo họ tới bái kiến."
Rất nhanh cha con Tề vương bị giáp sĩ đưa vào phòng trong, Lưu Trường hoàn toàn chiếm lĩnh nơi này, các đại thần nước Tề nơm nớp lo sợ tới Vương cung.
Khi Loan Bố tuyên đọc chỉ lệnh của Đường vương, phản ứng đầu tiên của họ là, vị đại vương này điên rồi. Phế thân ca ca của mình, bắt đại cữu ca của mình, không phải điên thì là gì?
Nhưng bọn họ không dám phản kháng tên điên đo, biểu thị phục tùng.
Lưu Trường liền sai trung úy Ngụy Báo tạm thời giúp Loan Bố phụ trách chuyện nước Tề, cảnh cáo quần thần một phen mới bảo họ đi.
Khi tất cả đi tồi, Lưu Trường rời thượng vị.
Y đi tới trước cửa phòng trong, nhìn một lượt đi ra ... Lát sau lại tới, rồi lại đi, mày nhíu chặt không biết nghĩ gì.
"Đại vương." Một cận thị đột nhiên đi ra, rụt rè gọi:
"Chuyện gì?"
"Tề vương ... À, gia chủ tiểu nhân mời ngài vào."
Trong phòng chỉ có một mình Lưu Phì, vừa có người rửa ráy cho hắn, máu đã lau hết, nhưng mặt hắn càng thêm nhợt nhạt, hô hấp cũng yếu ớt.
"Đại ca." Lưu Trường mắt đỏ hoe, đưa tay ra nắm bàn tay gầy khô nhăn nheo của Lưu Phì:
Lưu Phì nghiêng đầu sang nhìn Lưu Trường.
"Đại ca, đệ phải giết, không giết không được ... Phải để tất cả chư hầu vương, quan lại hào tộc thiên hạ phải sợ hãi, có như thế mới bảo vệ được chúng sinh thiên hạ ... Thiên hạ này do a phụ để lại cho chúng ta."
"Trường ..." Lưu Phì gọi nhỏ:
"Đại ca, nếu huynh giận cứ chửi mắng đệ đi, nhưng đệ không thay đổi chiếu lệnh đâu."
"Trường ... Đệ làm đúng ... Rất tốt ... Ta không bằng đệ." Chuyện hôm nay làm Lưu Phì càng thêm yêu ớt, dùng hết sức nắm tay Lưu Trường, an ủi:" Đừng áy náy, đệ làm đúng ... Kiên trì ... Khụ, khụ ..."
"Đừng khóc, ta sắp đi gặp a phụ rồi ... Ta sẽ nói với a phụ, Trường không làm a phụ thất vọng ..."
Lưu Phì chưa nói hết đã ngủ thiếp đi, Lưu Trường đứng dậy đắp chăn cho hắn, đi ra dặn cận thị chăm sóc đại ca cho tốt, không được cho quá nhiều người tới quấy nhiễu.
Cô độc ngồi trong đại điện trống vắng, Lưu Trường nhìn quanh, không muốn ở nơi này, thay y phục, lấy cung tiễn rời vương cung. Khi Lưu Trường vừa cưỡi ngựa đi ra ngoài thì thấy mấy đứa bé quanh quẩn cách không xa.
Y cười vẫy tay, mấy đứa bé chạy tới, tuổi chúng còn rất nhỏ, một trong số đó là đệ đệ người ngã xuống kia.
"Đại vương .. Đại ca cháu tỉnh rồi, nếu không có đại vương ... Bọn cháu đã mất đi đại ca."
"Bọn cháu không có gì tặng ngài ... Chỉ có thể bái tạ ân đức ngài."
Mấy đứa trẻ con vô cùng kích động, vô cùng vui sướng bái tạ.
Lưu Trường không xuống ngựa, kiêu ngạo nói:" Tỉnh rồi thì đừng thừa lời nữa, đi chiếu cố đại ca của các ngươi đi, chớ quấy rầy quả nhân đi săn."
"Vâng!" Mấy đứa bé hô to chạy đi
Lưu Trường chợt gọi:" Này!"
"Đại vương có gì sai bảo?"
"Chiếu cố tốt cho đại ca của các ngươi."
"Vâng!"
Đứa bé gật mạnh đầu, đột nhiên nó phát hiện trên mặt đại vương tựa hồ có nước mắt, nó lắc đầu, đại vương cường đại như thế sao lại khóc chứ?
Nhất định là mình nhìn nhầm rồi.
....
Vì tiến độ hơi chậm nên mình rủ được một bác nữa dịch với mình, mai sẽ bắt đầu tới lượt bác ấy đăng, có thêm người phụ nên mấy hôm nay mình mới dám bung chương dự phòng thế đó.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận