Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tiên Võ Đế Tôn

Chương 185: Viễn Cổ Nhất Tiễn

Ngày cập nhật : 2025-08-17 00:04:01
Ban đêm ở Hằng Nhạc Tông, Ngọc Nữ Phong.
Sở Tụ Nhi im lặng đứng lặng trong rừng trúc nhỏ, mặc cho gió lạnh thấu xương, vẫn thản nhiên bất động như trước, trước mặt nàng vẫn là một mộ bia nhỏ nhắn, trên mộ bia còn khắc bốn chữ rõ ràng: mộ Diệp Thần.
"Nếu ta không chọn ngươi làm đồ đệ, hiện tại có lẽ ngươi vẫn còn sống tốt. Nếu ta đối xử với ngươi không hà khắc như vậy, ngươi có lẽ cũng sẽ không chết; nếu ta không phái ngươi đi nước Triệu..."
...
....
Rào rào rào!
Rào rào rào!
Thiên địa tĩnh lặng, nhưng tiếng nước sông đập vào nham thạch lại không dứt bên tai.
Trên đá ngầm, thân thể Diệp Thần nhúc nhích một chút, chậm rãi mở hai mắt ra.
Hai ba giây sau, hắn mãnh liệt ngẩng đầu lên.
"Ta còn sống?"
Cảm giác được nước sông mát lạnh, Diệp Thần có chút ngạc nhiên.
Hai mắt hắn khẽ động, lúc này hắn mới nhớ tới sự tình lúc trước, cùng bị Luyện Đan Sư tà ác bắt đi luyện đan từ Thượng Quan Ngọc Nhi, rồi sau đó bị đuổi giết, cuối cùng một kích đánh bay, cuối cùng rơi vào trong dòng sông lớn.
"Thế mà ta vẫn còn sống."
Diệp Thần nhảy dựng lên, kinh hỉ vạn phần: "Con mẹ nó, kỳ tích thật!"
"Lâu như vậy vẫn không có đuổi theo, lão giả áo tím kia hẳn đã đi rồi."
"Không hiểu được Thượng Quan Ngọc Nhi có đào thoát khỏi ma chưởng của người nọ không, lần này cũng nhân họa đắc phúc, tu vi liên tục đột phá năm cái tiểu cảnh giới, hắc hắc hắc."
Sau khi lẩm bẩm vài câu, lúc này Diệp Thần mới phát hiện mình vẫn đang nằm trên một tảng đá ngầm nhô lên.
"Đây là đâu vậy!"
Lúc này, hắn trở mình nhảy dựng lên, sau đó đứng ở trên đá ngầm gần như phóng tầm mắt nhìn ra xa, có thể nhìn thấy chính là sông dài cuồn cuộn, dù là lịch duyệt phong phú như hắn, cũng không biết mình bị nước sông cuốn tới nơi nào.
"Phải mau chóng trở về, bằng không sư phụ sẽ lo lắng."
Trong lòng nghĩ như vậy, Diệp Thần liền muốn nhảy xuống đá ngầm.
Nhưng ngay tại thời điểm hắn sắp nhảy xuống, một đạo ánh sáng yếu ớt từ bên hông lóe lên, chiếu rọi ánh mắt của hắn.
Ồ?
Một tiếng ồ nhẹ, con mắt Diệp Thần hơi híp lại một chút, nhìn kỹ mới ngạc nhiên phát hiện trên vách đá này còn có một cái lỗ nhỏ, mà tia sáng yếu ớt lúc trước chính là từ trong hang bắn ra.
"Có bảo bối sao?"
Sờ sờ cằm, Diệp Thần trở mình tiến vào trong hang.
Vừa mới vào động, liền có một cỗ Man Hoang khí tức đập vào mặt, làm cho người ta có ảo giác, đó chính là đặt chân cổ lão Man Hoang chi địa.
Lấy Linh châu chiếu sáng ra, Diệp Thần cất bước đi vào bên trong, quan sát hai bên, trên vách động bốn phía cũng không có chỗ nào kỳ dị, đường đá cũng không dài, mà không gian cuối hang lại rộng chừng gần nghìn trượng.
Đập vào mắt, hắn nhìn thấy một mũi tên.
Đúng, chính là một mũi tên, cắm nghiêng vào vách đá cứng rắn, có lẽ là tuổi tác quá mức lâu năm, thế cho nên trên thân mũi tên phủ kín một tầng tro bụi.
Diệp Thần nhíu mày, hơi hơi đi tới gần: "Sao nơi này lại có một mũi tên chứ."
Suy nghĩ một chút, hắn không khỏi nghiêng đầu nhìn lên trên, sờ cằm trầm ngâm hồi lâu, "Mũi tên này hẳn là bị người bắn tới, hơn nữa là xuyên thủng vách đá, cắm vào nơi này."
Trong lòng nghĩ như vậy, hắn không khỏi vươn tay ra, bắt lấy mũi tên dài, muốn nhổ ra nghiên cứu cho tốt.
Chỉ là, hắn quá coi thường mũi tên này, trọng lượng của nó vượt xa dự liệu của hắn, toàn thân khí lực đều dùng ra, vậy mà không thể rung chuyển mũi tên dài nửa phần.
"Lão tử không tin."
Lúc này Diệp Thần xắn ống tay áo lên, đan hải chân khí cuồn cuộn bay ra, lần nữa cầm lên mũi tên dài, khí lực mạnh mẽ, rất nhanh trên trán đã hiện đầy gân xanh.
Thật đúng là không nói đến, trường tiễn kia hoàn toàn chính xác buông lỏng, hơn nữa từng tấc từng tấc bị hắn rút ra.
"Đi ra cho ta."
Diệp Thần rống to một tiếng, mũi tên dài ông ông kia bị rút ra.
Loảng xoảng!
Lúc này, mũi tên dài vừa mới bị rút ra bởi vì quá nặng rơi xuống mặt đất, ngay cả Diệp Thần cũng bị kéo nằm trên mặt đất.
Ầm ầm!
Tên dài thật sự quá nặng, rơi trên mặt đất đập xuống đất tạo thành một cái khe, trong nháy mắt một cái hố hình mũi tên hiện ra, bởi vì chấn động quá mạnh, Diệp Thần có thể cảm thụ rõ ràng được cả ngọn núi đều rung chuyển.
"Ít nhất nặng ba vạn cân."
Diệp Thần quỳ trên mặt đất, thở hổn hển, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ, chính là một mũi tên, nặng tới mức coi trời bằng vung.
Nghỉ ngơi đơn giản trong chốc lát, Diệp Thần lại nằm trên mặt đất, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mũi tên dài kia. Cho đến lúc này, thiên lôi và tiên hỏa trong Đan Hải của hắn mới không phân biệt trước sau kêu ông ông một tiếng.
"Hai người các ngươi hiếm khi giống nhau như vậy."
Vẻ mặt Diệp Thần vô cùng kinh ngạc liếc nhìn Thiên Lôi và tiên hỏa ở Đan Hải, lại lần nữa chuyển ánh mắt lên mũi tên: "Có thể khiến cho Thiên Lôi và tiên hỏa chú ý, nếu ngươi không phải bảo bối vậy thì thật kỳ quái."
Nghĩ tới đây, Diệp Thần trực tiếp nằm bò lên, Tiên Luân Nhãn mở ra, cẩn thận nhìn chăm chú.
Lúc này hắn mới phát hiện, phía trên mũi tên này, không ngờ lại khắc hoạ rất nhiều phù văn cổ xưa, rậm rạp chằng chịt.
"Vu văn."
Diệp Thần khẽ giật mình, dường như hắn nhận ra phù văn kia.
"Khắc họa có vu văn, hẳn là đồ vật của Vu tộc"
Diệp Thần sờ cằm một cái.
Trầm ngâm một lát, hắn lần nữa đưa tay chạm đến mũi tên kia. Chất liệu của mũi tên này rất là cổ xưa, dù là hắn cũng chưa từng thấy qua, cũng khó trách nó lại nặng như vậy.
"Đồ của Vu tộc đều là bảo bối cả"
Lần nữa sờ sờ cằm, Diệp Thần cắt ngón tay, nhỏ một giọt máu lên mũi tên kia, giọt máu đó lập tức bị hấp thu, nhưng một giây sau đã bị phun ra.
Đương nhiên, hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho mũi tên này như vậy.
Rất nhanh, hắn triệu hoán tiên hỏa ra, toàn bộ cuốn cây tiễn kia lên, tận lực thiêu đốt.
Chỉ là, nửa canh giờ trôi qua, mũi tên kia vẫn như cũ sừng sững không động, giống như không có việc gì.
Diệp Thần không làm nữa, lấy thiên lôi ra để cho nó dung hợp với chân hỏa, hi vọng có thể luyện hóa mũi tên này.
Rất nhanh sau đó, thiên lôi và tiên hỏa đã dung hợp lại với nhau, rồi sau đó bao bọc lấy mũi tên kia, còn hắn thì trừng đôi mắt to tròn xoe nhìn chằm chằm.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Một khắc đồng hồ, hai khắc đồng hồ, nửa canh giờ...
Thẳng đến sau ba canh giờ, mũi tên kia mới vù vù run rẩy một tiếng.
Oa... Oa...!
Mặc dù là rung động rất nhỏ, nhưng Diệp Thần đang nằm sấp ở đó, ngay lập tức bị đánh bay ra ngoài, thân thể bay ngược, vách đá cứng rắn phía sau cũng đụng vào xuất hiện từng vết nứt.
Phốc!
Vừa tiếp đất Diệp Thần đã phun ra một ngụm máu tươi, trong đầu cũng chấn động ầm ầm không ngừng.
"Mạnh như vậy sao?"
Diệp Thần cắn răng, lảo đảo bò dậy, hoảng sợ nhìn mũi tên.
Mũi tên vẫn còn đang rung động, chấn động khiến cả ngọn núi rung chuyển, có lẽ là bởi vì tiên hỏa cùng thiên lôi nung khô, chạm đến cấm chế trong mũi tên, một cảnh tượng tàn tạ lại hùng vĩ hiện ra.
Trong hình ảnh, một vầng mặt trời cực nóng treo ở trời cao, ức vạn thần mang nổ bắn, ánh sáng chiếu xạ ra, hoa cỏ héo rũ, sông lớn khô cạn, nhân loại lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được hóa thành tro tàn.
"Chuyện này..."
Sắc mặt Diệp Thần tái nhợt: "Luân mặt trời kia, là... là muốn diệt thế sao?"
Oanh!
Trong lúc kinh hãi, hình ảnh kia chấn động một chút, một bóng người hùng vĩ xuất hiện, đứng lặng ở trên đại địa mênh mông, lưng đeo Thần Cung, tay nắm Thần Tiễn, căm tức nhìn trời xanh, thân thể vĩ ngạn, một nửa thiêu đốt hỏa diễm, một nửa quanh quẩn Lôi Đình, như Chiến Thần vậy.
"Đại Vu của viễn cổ vu tộc?"
Diệp Thần nhìn chằm chằm người nọ, bởi vì trên trán người nọ có khắc họa vu văn.
Lúc vạn vật tịch diệt, Đại Vu Vu kia đã kéo cung như trăng tròn, bắn ra một mũi tên kinh thế, mũi tên kia như thần mang diệt thế, cách đoạn thương khung vạn cổ, một mũi tên bắn thủng mặt trời chói mắt đó.
Oanh!
Trong lúc mơ hồ, Diệp Thần còn có thể nghe được tiếng nổ vang rung trời, mặt trời trên cao Hư Thiên, ầm ầm nổ tung.
Đến lúc này, hình ảnh to lớn kia sụp đổ, trở nên phá thành mảnh nhỏ, cuối cùng hóa thành hư vô.
Diệp Thần nhìn mà thần sắc kinh hãi, trái tim nhỏ đập thình thịch, hình ảnh này thật quá chấn động.
Không biết qua bao lâu, hắn mới từ trong khiếp sợ bình tĩnh lại, kinh ngạc nhìn mũi tên kia, bên trong mũi tên còn sót lại lạc ấn của chủ nhân, bị chân hỏa cùng thiên lôi thiêu đốt đi ra, không phải vậy hắn làm sao lại nhìn thấy hình ảnh cổ xưa kia.
"Viễn cổ đại, Vu tộc đại vu kia lại nghịch thiên như thế, ngay cả thái dương cũng chiếu xuống."
Trong lòng Diệp Thần thật lâu không thể bình tĩnh được.
"Ngươi đang đợi chủ nhân của mình sao?"
Nhìn mũi tên kia, trong lòng cũng tràn đầy kính sợ.
Thời đại viễn cổ cách hiện tại thật sự là quá lâu rồi, Đại Vu bắn hạ mặt trời kia, chỉ sợ đã sớm hóa thành tro bụi năm tháng, mà thần binh hắn bắn ra năm xưa, vẫn như cũ ở trong sơn động u ám này chờ hắn trở về.
Ai!
Diệp Thần thầm than trong lòng, hắn không đi lấy mũi tên kia nữa, không chỉ bởi vì nó quá nặng, quan trọng hơn là sự kính sợ đối với nó.
"Ngươi trước tiên ở chỗ này đi!"
Diệp Thần bước tới, nhẹ nhàng chôn xuống đất: "Chờ ta mạnh lên sẽ dẫn ngươi đi nơi khác, nếu có thể thì ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm được chủ nhân của mình."
Ông.
Mũi tên dường như có linh tính nên hơi rung động một chút, lần đầu tiên tỏa ra ánh sáng, sau đó liền tan biến tùy ý cho Diệp Thần vùi lấp.

Bình Luận

0 Thảo luận