Sở Huyền Nhi đi rồi, Diệp Thần cười hắc hắc, nhưng lại không nghỉ ngơi, trái lại triệu hồi ra tiên hỏa thiên lôi.
Rất nhanh, Tiên Hỏa Thiên Lôi đã biến ảo thành Tiên Hỏa đạo thân và Thiên Lôi đạo thân.
"Đều chuẩn bị xong rồi."
Diệp Thần nhìn hai người: "Tiếp theo ta sẽ truyền hết bí thuật mà ta thông hiểu cho các ngươi, đừng có lười biếng."
Tiên Hỏa đạo nhân và Thiên Lôi đạo nhân không thể nói chuyện, nhưng đều cười cười.
Rất nhanh, Diệp Thần nhắm hai mắt lại, đem tất cả bí thuật mà mình thông hiểu được từ khi tu đạo đến nay đều hóa thành đạo cảnh, dùng phương thức thần thức truyền cho Hỏa đạo thân và Thiên Lôi đạo thân.
Diệp Thần biết, bản thân Tiên Hỏa đạo thân và Thiên Lôi đạo thân vốn không yếu, nhưng chính là thiếu khuyết bí thuật cùng huyền pháp cường đại, Dạ Nhược kia thân kiêm rất nhiều bí pháp của hắn, cũng sẽ không bị hai cái Huyết Vu kia đánh về nguyên hình.
Rất nhanh, Tiên Hỏa đạo thân và Thiên Lôi đạo thân đã ngồi xếp bằng ở đó, không ngừng lĩnh ngộ trong đạo cảnh thần thông bí thuật của Diệp Thần.
...
....
Trong đêm, Hằng Nhạc tông cũng không bình tĩnh.
Trên một đỉnh núi của Hằng Nhạc Tông lại có tiếng nữ tử khóc nỉ non.
Đợi cho đi vào mới phát hiện, đó là một nữ đệ tử quần áo không chỉnh tề, cả người là một mảnh hỗn độn, nước mắt đầy mặt, dưới váy còn có từng phiến hoa đào huyết hồng.
" sủng hạnh ngươi của ta là vinh hạnh của ngươi."
Giọng nói yếu ớt vang lên, mang theo sự trêu chọc, Doãn Chí Bình nằm nghiêng trên ghế dựa, khóe miệng treo nụ cười nghiền ngẫm: "Ta là Hằng Nhạc Thánh Tử, sau này toàn bộ Hằng Nhạc đều là của ta, cho nên ta khuyên ngươi thức thời một chút. Chuyện tối nay, ngươi tốt nhất nên nuốt vào trong bụng cho ta, nếu không làm Thánh Tử ta không vui, ngươi biết hậu quả."
Nữ đệ tử kia không nói, chỉ lo dùng quần áo bị xé nát bưng lấy thân thể của mình chạy ra ngoài, mặt đầy nước mắt đã là khuất nhục.
Nữ đệ tử đi rồi, một bóng người đi đến, cung kính thi lễ với Doãn Chí Bình một cái, rồi mới a dua nịnh hót nói: "Nhưng không biết thánh tử muốn lấy một nữ đệ tử của núi kế tiếp, còn bọn ta đi bắt giúp ngươi."
Doãn Chí Bình nhàn nhã xoay xoay nhẫn trên ngón cái, mỉm cười sâu xa: "Khổng Tào, ta nghe nói tên mập tên Hùng Nhị kia có một lão bà tên là Đường Như Huyên?
Không biết có chuyện như vậy hay không."
"Đường... Đường Như Huyên?"
Khổng Tào nhíu nhíu mày, "Thánh tử, Hùng Nhị là người của Hùng gia Nam Cương, ngươi động con dâu của nhà họ có phải quá..."
"Nam Cương Hùng gia."
Doãn Chí Bình cười trêu chọc: "Ngay cả Dương Đỉnh Thiên cũng không động vào được ta, bọn chúng là cái thá gì chứ, cứ bắt cho ta là được, xảy ra chuyện rồi còn có đám lão già kia chống đỡ, nhớ kỹ, lén lút bắt, đừng quá huênh hoang."
"Vâng."
Khổng Tào lên tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Khổng Tào đi rồi, Doãn Chí Bình lại cười nhạo một lần nữa, khuôn mặt nở nụ cười dâm đãng, "Đường Như Huyên, ta sẽ khiến thân thể của ta chết sạch, Diệp Thần, ta ngược lại muốn nhìn xem có thể trốn được bao giờ, hừ hừ..."
...
....
Đêm khuya, tại đại điện trưởng lão Hằng Nhạc tông, tràn đầy bóng người.
Thông Huyền chân nhân vẫn ngồi vững ở vị trí cao nhất trong đại điện, vẻ mặt đầy uy nghiêm.
Hai bên dưới đều là thái thượng trưởng lão của Hằng Nhạc tông.
Mà phía dưới nữa, cũng có hơn mười bóng người đang đứng, cẩn thận nhìn lại, không phải chính là đám người Dương Đỉnh Thiên, Từ Phúc, Sở Huyền Nhi, Đạo Huyền, Phong Vô Ngân sao?
"Các ngươi nói cái gì?"
Sắc mặt Thông Huyền chân nhân âm trầm nhìn bọn họ: "Bỏ vị trí thánh tử của Doãn Chí Bình đi, các ngươi đây là không nhìn ta, hay là không để ý tới trưởng lão hội nữa?"
"Sư tôn minh giám."
Dương Đỉnh Thiên cuống quít nói: "Sự thật đã chứng minh, Doãn Chí Bình không xứng làm thánh tử Hằng Nhạc."
"Vậy ngươi nói xem, hắn không xứng."
Thông Huyền chân nhân hừ lạnh một tiếng.
"Hắn là Vô Pháp Vô Thiên."
Không chờ Dương Đỉnh Thiên mở miệng, Đạo Huyền chân nhân đã nói luôn rồi: "Từ khi hắn xuất quan, quả thực là không kiêng nể gì cả. dâm nữ đệ tử của dâm tông, tội này hắn không xứng."
"Việc này không phải lỗi của huynh ấy."
Thông Huyền chân nhân trầm giọng nói, "Nữ đệ tử Ngọc Linh Phong kia đã cung cấp, thừa nhận là nàng câu dẫn kí chủ."
"Sư tôn, ai sai, chúng ta ngầm hiểu với nhau."
Từ Phúc mở miệng nói, hơn nữa giọng điệu mang theo lãnh ý, "Điên rồi hắc bạch như thế, ngài không sợ đệ tử tông môn thất vọng sao?
Ngài không sợ lòng người tán loạn sao?"
"Ngươi đây là chất vấn ta sao?"
Đôi mắt Thông Huyền chân nhân híp lại một chút, giọng điệu cũng càng trở nên lạnh như băng.
"Ta không muốn chất vấn ai, đồ nhi chẳng qua là luận sự tại thôi."
Từ Phúc nhàn nhạt mở miệng: "Hắn coi thường môn quy gian như thế. ** đệ tử, không xứng làm Hằng Nhạc Thánh Tử, hắn càng không xứng làm chưởng giáo Hằng Nhạc."
"Láo xược."
Thông Huyền chân nhân vỗ cái ghế, bỗng nhiên đứng dậy, nghiêm nghị quát lớn: "Hắn là kí chủ phù hợp chín phần, tương lai hắn sẽ thủ hộ Hằng Nhạc, phạm phải một chút sai lầm nhỏ, các ngươi không bắt được sao?"
"Sai lầm nhỏ?"
Ngọc Linh Phong chủ Đông Phương Ngọc Linh cười lạnh một tiếng, gương mặt giương lên, đôi mắt đẹp nhìn thẳng Thông Huyền chân nhân, "Sư tôn, chẳng lẽ trong mắt người, cái gọi là mạng người, cũng là sai lầm nhỏ sao?
Từ khi Doãn Chí Bình xuất quan, nữ đệ tử của Ngọc Linh Phong ta một chết một người bị trục xuất, đây đều là kiệt tác của hắn, là đồ nhi bị mù hay là sư tôn ngươi mắt mờ rồi."
"Đông Phương Ngọc Linh."
Thông Huyền chân nhân nhất thời hét lớn một tiếng, chấn động khiến toàn bộ đại điện rung động ầm ầm. Lão là Hằng Nhạc lão tổ, uy nghiêm vô thượng không thể xâm phạm, chưa từng được dạy như vậy.
"Ngọc Linh, hắn là sư tôn, không biết tôn sư trọng đạo sao?"
Một bên khác, một vị Thái Thượng trưởng lão trầm giọng nói.
"Tôn sư trọng đạo?"
Đông Phương Ngọc Linh cười lạnh một tiếng, nhìn thẳng vị trưởng lão kia, "Xin hỏi sư thúc, tôn sư trọng đạo có thể đổi lấy mạng của đồ nhi ta sao?
Các ngươi làm thầy, che chở tội nhân như thế, để bọn ta tôn trọng các ngươi như thế nào.
- Ngươi...
."
Vị Thái Thượng trưởng lão kia bị một câu của Đông Phương Ngọc Linh làm cho mặt đỏ bừng bừng bừng.
Nhất thời, bầu không khí trong đại điện áp lực tới cực điểm.
Cuối cùng, vẫn là Dương Đỉnh Thiên im lặng nhìn lên trên một cái, thản nhiên nói: "Sư tôn, các vị sư thúc sư bá, chúng ta mãnh liệt đề nghị rút bỏ vị trí thánh tử của Doãn Chí Bình, để Diệp Thần của Ngọc Nữ Phong làm."
"Diệp Thần, lại là Diệp Thần."
Chẳng biết tại sao, khi nghe thấy cái tên này, Thông Huyền chân nhân giận tím mặt. Bởi vì cái tên đệ tử này, mấy tên đồ đệ chân truyền của lão không chỉ một lần xúc phạm uy nghiêm của lão, khiến lão sinh ra một loại lửa giận ngập trời.
"Hắn dựa vào cái gì mà làm Hằng Nhạc Thánh Tử?"
Thông Huyền chân nhân hét lớn, trừng mắt nhìn đám người Dương Đỉnh Thiên.
"Dựa vào hắn là Đan Thánh."
Cuối cùng, Từ Phúc nhàn nhạt mở miệng, "Hắn chính là Hạo Thiên Trần Dạ trong lời đồn, Đan thành chi chủ tự mình cầu phong hào cho hắn, không biết thân phận này, có thể để cho hắn có tư cách này hay không."
"Diệp Thần chính là Hạo Thiên Trần Dạ sao?"
Nhất thời, trong đại điện ồn ào một trận.
"Hắn là người của Hạo Thiên thế gia?
Cái này..."
"Hằng Nhạc đệ tử ta vậy mà xuất ra một Đan Thánh, phong hào kia còn cao hơn Đan Vương đấy!"
"Nếu nói như vậy, hắn làm Hằng Nhạc Thánh Tử cũng không phải không thể."
"Ta không cho là như vậy, so với Diệp Thần, ta cho rằng kí chủ Doãn Chí Bình phù hợp chín phần mới là lựa chọn thích hợp nhất."
"Thì ra, các ngươi đang chờ ta đó!"
Trên cao tọa, Thông Huyền chân nhân cười lạnh nhìn đám người Dương Đỉnh Thiên, xem như lão đã nhìn ra, đêm khuya này bọn họ đột nhiên tới chơi, để Diệp Thần làm Thánh Tử mới là mục đích thật sự của bọn họ.
"Mong sư tôn nghĩ lại."
Dương Đỉnh Thiên chắp tay: "Tiềm lực của Diệp Thần không nhỏ hơn Doãn Chí Bình."
"Ta sẽ không đồng ý."
Thông Huyền chân nhân không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp quát lên một tiếng: "Cho dù hắn là Đan Thánh thì thế nào, tiềm lực có cao hơn nữa, có thể so với kí chủ chín thành hợp độ không?"
Lần này Thông Huyền chân nhân thật sự nổi giận.
Bọn Dương Đỉnh Thiên tụ tập ở đây, rất có tư thế bức cung, không chỉ một lần xúc phạm uy nghiêm của hắn, khiến hắn rất phẫn nộ.
Hắn chưa từng bị đồ đệ của mình chống chọi qua như vậy, tất cả lửa giận của hắn đều khiến hắn không thể không chĩa mũi dùi về phía Diệp Thần, chính vì Diệp Thần nên bọn Dương Đỉnh Chi đã không ngừng cãi lời hắn.
Cho dù tiềm lực của Diệp Thần rất lớn nhưng hắn vẫn ủng hộ Doãn Chí Bình như cũ.
Hắn muốn chứng minh với tất cả mọi người, tương lai người bảo vệ Hằng Nhạc là Doãn Chí Bình mà hắn chọn, chứ không phải là Diệp Thần mà bọn Dương Đỉnh Thiên chọn. Hắn muốn chứng minh tất cả mọi người cảm thấy hắn đúng, mà uy nghiêm của hắn cũng không thể xúc phạm.
"Sư tôn, xin người nghĩ lại!"
Bọn Dương Đỉnh Chi đều quỳ một gối xuống đất.
"Không cần lo lắng, ta sẽ không đồng ý."
Tiếng hét phẫn nộ của Thông Huyền chân nhân vang vọng không hạn chế trong đại điện, mang theo uy nghiêm không thể ngỗ nghịch: "Thánh Tử của Hằng Nhạc, chỉ có Doãn Chí Bình, các ngươi đừng phí sức nữa."
"Sư tôn... "
"Lui ra, đừng nghị luận chuyện này nữa, hừ!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận