Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tiên Võ Đế Tôn

Chương 85: Tàng đan dược

Ngày cập nhật : 2025-08-16 05:26:05
Gần mười ngày tiếp theo, Diệp Thần chưa từng bước ra khỏi nội đường.
Đợi đến đêm mười một ngày, hắn mới lôi thôi rời khỏi Linh Đan các.
Mười ngày qua, hắn luyện đan thuật rất có tinh tiến, mà theo không ngừng luyện đan, linh hồn lực của hắn cũng theo đó tăng cường không ít.
Ban đêm, Hằng Nhạc tông cũng không bình tĩnh.
Đoạn đường này hắn đi tới, phát hiện khắp nơi trên tảng đá có rất nhiều đệ tử khoanh chân ngồi hấp thu tinh hoa thiên địa.
"Đây là muốn lâm trận mài thương sao?"
Diệp Thần nghĩ đến chính là không lâu sau ngoại môn đại bỉ, rất nhiều đệ tử đều giống như cảm thấy được áp lực, lúc này mới ngay cả thời gian nghỉ ngơi ban đêm cũng không chịu lãng phí, thời điểm hắn cõng Thiên Cương kiếm đi ngang qua, lại rước lấy sự chú ý của không ít người, trách chỉ trách những ngày qua danh tiếng của hắn quá thịnh, đến nỗi ngay cả người trong nội môn cũng biết được.
"Ngươi chính là Diệp Thần?"
Đang đi, một đệ tử áo trắng chặn đường hắn.
"Chân Dương Cảnh."
Diệp Thần nhướng mày, trong nháy mắt hắn ta lập tức cảm giác được tu vi của người trước mặt này, nghiễm nhiên đã đột phá đến Chân Dương Cảnh.
Giương mắt nhìn lên, người này cho hắn cảm giác đầu tiên chính là quen thuộc, nói như thế nào đây, Tề Hạo bộ dạng có vài phần giống với Dương Phong người kia, không cần nói bọn họ chính là lệ thuộc một gia tộc, nhất định có huyết mạch liên hệ.
"Vị sư huynh này, ngươi có chuyện gì?"
Diệp Thần không mặn không nhạt hỏi một câu.
Đối với thái độ không mặn không nhạt của Diệp Thần, đệ tử áo trắng trước mặt không giận, cười cợt nói: "Vậy thì ta tự giới thiệu mình một tiếng, ta là Tề Dương của nội môn, còn nữa, ta là đường huynh của Tề Hạo ở Nhân Dương phong."
"Tề sư huynh từ nội môn tới đây rất xa, không phải là tìm một Ngưng Khí cảnh như ta tính sổ chứ!"
Khóe miệng Tề Dương khẽ nhếch lên cười lạnh, nhưng miệng lại tiến đến bên tai Diệp Thần, cười lạnh nói: "Diệp Thần, ngươi tốt nhất là cả đời này đều ở lại Hằng Nhạc Tông, nếu không Tề gia sẽ nói cho ngươi biết, có vài người ngươi không trêu chọc nổi đâu."
"Ngươi đây là đe dọa ta sao?"
Diệp Thần liếc qua Tề Dương.
"Đương nhiên."
Tề Dương cười nhạo.
"Vậy ta chờ."
"Trêu chọc Tề gia ta, ngươi nhất định sẽ chết rất thảm."
Lại cười lạnh, Tề Hạo hất áo bào, quay người đi thẳng đến Dương Phong.
"Ai chết còn chưa nhất định đâu?"
Diệp Thần cười lạnh một tiếng, đi xuống chân núi.
Còn chưa bước vào cửa tiểu Linh viên, hắn đã ngửi được mùi thịt thơm phức, cùng với âm thanh tên hàng hóa hô to gọi nhỏ, "Đến đến đến đến, ăn, ăn, ăn nhiều một chút, thật vất vả mới đánh được đấy."
Diệp Thần khẽ mỉm cười đẩy cửa đi vào, đập vào mắt là thấy Hùng Nhị đang ôm một cái chậu sắt to không biết xấu hổ mà ăn.
Ngoại trừ Hùng Nhị, còn có vợ của hắn, Đường Như Huyên cũng ở đây, thêm vào Trương Phong Niên, Hổ Oa cùng với tiểu ưng linh thú kia, mấy người vây quanh một cái nồi sắt lớn đang khí thế ngập trời ăn thịt hầm.
Ai!
Thấy Diệp Thần trở về, đôi mắt nhỏ của Hùng Nhị lóe lên ánh sáng như tuyết: "Tiểu tử, ngọn gió nào thổi ngược trở về cho ngươi."
"Nhớ ngươi chứ gì!"
Diệp Thần tùy ý đáp lại một câu, sau đó xắn ống tay áo lên, thuận tay nhận lấy chiếc đũa mà Hổ Oa đưa qua, cũng không xem mình là người ngoài mà vớt một miếng thịt hầm trong nồi sắt ra.
Hắc hắc!
Hì hì hì!
Lúc này Hùng Nhị buông cái nồi sắt ôm trong ngực ra, xoa xoa bàn tay nhỏ bé thịt noãn ào tiến đến bên cạnh Diệp Thần: "Tiểu tử, có mang quà gì về cho ta không."
Nhìn vẻ mặt tham tiền của Hùng Nhị, Diệp Thần có một loại xúc động muốn đạp hắn, nhưng hắn vẫn móc từ trong ngực ra một viên Hồi Huyền đan đưa tới: "Ca thưởng cho ngươi."
Hùng Nhị cười hắc hắc, nhận lấy, sau đó duỗi bàn tay nhỏ bé mập mạp ra, "Còn có tức phụ của ta nữa?"
"Có có, người gặp có phần."
Diệp Thần tức giận nói một câu, sau đó lại lấy ra bốn viên linh đan, Đường Như Huyên, Trương Phong và Hổ Oa, ngay cả tiểu ưng linh thú kia cũng may mắn được một viên.
Bên trong tiểu Linh viên mùi thịt xông vào mũi, có mấy người đang ngồi vây quanh, họ giống như là người một nhà, nhưng cũng thấy ấm áp.
Ăn cơm tối xong, Đường Như Huyên rất hiền lành thu dọn chén đũa, Hổ Oa chất phác chắc nịch cũng xắn ống tay áo lên hỗ trợ.
Về phần hai người Diệp Thần và Hùng Nhị lại tụ họp với nhau.
"Tiểu tử, ta chưa từng nghe qua, sau khi ngoại môn đại bỉ giành được, còn phải thông qua một đạo khảo nghiệm mới có thể tiến vào nội môn."
Hùng nhị vừa nghiến răng vừa nói.
"Khảo nghiệm, thử thách gì?"
Diệp Thần có chút kinh ngạc.
"Trong nội môn và ngoại môn có một mảnh rừng hoang, đệ tử đại bỉ thắng lợi, xuyên qua mảnh rừng hoang này mới có thể tiến vào nội môn. Nghe lão cữu của ta nói, trong rừng hoang đó có trận pháp bẫy rập, có yêu thú, còn có con rối hình người. Đây là chuyện nhỏ, nghe nói nội môn sẽ phái ra mười mấy tên đệ tử tiến vào rừng hoang. Tu vi bọn họ yếu nhất đều ở Nguyên Cảnh đỉnh phong, đệ tử ngoại môn muốn đột phá phòng tuyến của bọn họ mới có thể tính là thành công."
"Mẹ nó, còn chơi nữa?"
Dù là định lực của Diệp Thần cũng không khỏi văng tục: "Nội môn ăn no rửng mỡ à?!
Khảo nghiệm này không chuẩn bị tốt thì sẽ khiến cho đệ tử ngoại môn vất vả chiến thắng toàn quân bị diệt!"
"Nghe cậu ta nói, đây là muốn khảo nghiệm năng lực hỗ trợ của đệ tử, cuối cùng không hợp cách để xem biểu hiện của từng người."
"Sao ta lại có dự cảm xấu."
Diệp Thần xoa xoa ấn đường.
Việc Hằng Nhạc Tông tiến vào nội môn khảo hạch gian nan hơn rất nhiều so với Chính Dương Tông, đầu tiên phải thi đậu sau mấy nghìn đệ tử ngoại môn mới trổ hết tài năng, mới có tư cách tiến vào khu rừng hoang, nhưng khảo nghiệm của rừng hoang lại càng lớn hơn so với ngoại môn.
Đêm khuya, Hùng Nhị và Đường Như Huyên rời khỏi linh viên.
Hổ Oa và Trương Phong Niên cũng đều ngủ riêng, lúc này Diệp Thần mới lấy một thứ từ trong túi trữ vật ra.
Đó là một viên linh châu, mà bên trong linh châu chính là phong ấn nửa viên Thiên Tịch Đan kia.
Dùng thân phận luyện đan sư rồi nhìn Thiên Tịch Đan, trong lòng Diệp Thần không ngừng kinh ngạc và thán phục, đặc biệt là sau khi nhìn thấy sáu đường vân đã bị tàn phá kia thì càng thổn thức không thôi, với đạo hạnh hiện giờ của hắn còn lâu mới luyện chế được Lục Văn Linh Đan kia nữa chứ?
"Một viên Thiên Tịch Đan rất có thể tạo ra một vị cường giả Thiên Tịch Cảnh, không hiểu được nửa viên Thiên Tịch Đan này có thể trợ giúp một tu sĩ chuẩn Thiên Cảnh tiến giai hay không."
"Thế lực lấy đi Tịch Đan kia nhất định sẽ rất gấp gáp!"
"Nếu để cho bọn chúng biết nửa viên Thiên Tịch Đan còn lại nằm trong tay ta, ta hẳn phải chết rất thảm."
Diệp Thần sờ cằm không ngừng trầm ngâm, trong lòng đang suy nghĩ nên tìm một chỗ cất giấu nửa viên Thiên Tịch Đan này, nếu không đặt ở trên người, nếu bị người khác phát hiện, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện vô nghĩa gì.
"Giấu ở đâu được vậy!"
Diệp Thần nhìn nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt của hắn đặt ở trên vách tường xung quanh tiểu linh viên. Ba mặt của bức tường kia là dùng đại lý xây bằng đá, một mặt tựa lưng vào một vách đá.
"Chỉ có ngươi."
Hắn hai ba bước đi tới vách đá kia, sau đó đặt trên đó một cái tiểu động, vừa khéo lại đem viên linh châu phong ấn Thiên Tịch Đan nhét vào, sau đó lại dùng tiểu thạch đậu chặt lại.
Làm xong những việc này, hắn mới khoanh chân ngồi ở trong vườn.
Tĩnh tâm ngưng khí, tâm niệm hắn vừa động, chân hỏa theo đó tuôn ra, sau đó dụng tâm khống chế chân hỏa ngưng tụ thành lò luyện đan.
Tiếp theo, từng cây Linh thảo được thả vào trong.
Lần này, hắn không phải luyện đan, mà là luyện chế Ngọc Linh Dịch.
Hắn hiểu rõ tiếp theo ngoại môn đại bỉ đặc biệt là khảo nghiệm trong rừng hoang nhất định khó khăn trùng trùng điệp điệp, khẳng định là tiêu hao, nhưng không thể một khi có tiêu hao liền vận dụng Hồi Huyền Đan.
Ngược lại Ngọc Linh Dịch thì khác, tuy rằng dược hiệu của nó không bằng Hồi Huyền Đan, nhưng dù sao cũng dễ dàng luyện chế, dưới tình huống bình thường, chỉ cần chân khí thiếu thốn cực độ, có Ngọc Linh Dịch là đủ rồi.
Cách mấy ngày, cộng thêm luyện đan rèn luyện, việc luyện chế Ngọc Linh Dịch của hắn có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Đêm yên tĩnh, trong tiểu Linh viên này bay đầy mùi thuốc, thấm vào ruột gan.
Gần như bình minh, hắn mới thu chân hỏa, mà ngọc linh dịch được luyện chế ra cũng đều bị rót vào tử kim tiểu hồ lô.
"Đủ cho ta dùng rất lâu."
Lắc lắc tiểu hồ lô tử kim, Diệp Thần lộ ra nụ cười vui mừng.

Bình Luận

0 Thảo luận