Chiếu xuất 15 bình thạch nhũ, thành phẩm thu được xảo hợp lại vừa đủ một bình linh nhũ. Lâm Hiên yêu thích vuốt ve một hồi mới chịu cất đi, tiếp theo tay trái hơi run, một bình ngọc tinh xảo đã xuất hiện trước mắt. Nắp bình tự động mở ra, miệng bình nghiêng xuống đổ ra vài hạt dược hoàn màu tinh hồng
Phân Thần Đan !
Mỗi hạt đều chỉ cỡ hạt đậu tằm, ngoài mặt có linh quang lập lòe, hương khí tỏa ra ngát mũi, thấm vào ruột gan. Đây chính là mục đích chuyến đi Ma Giới lần này của hắn, tưởng rằng sẽ phải trải qua vô vàn hung hiểm, không ngờ lại đạt được bằng cách đó...
Đã có Lam Sắc Tinh Hải, Lâm Hiên đương nhiên tránh không được muốn cố gắng chiết xuất ra phân thần đan phẩm chất cao hơn, như vậy cơ hội đột phá thành công cũng tăng lên
Lâm Hiên nghỉ ngơi hai ngày, đợi quang điểm trong cơ thể được bổ đầy, toàn thân pháp lực cũng khôi phục đỉnh phong, sau đó bắt đầu chiết xuất. Cùng chiết xuất linh nhũ bất đồng, Phân Thần đan quá mức trân quý, hắn sử dụng 100% quang điểm màu bạc
Vầng sáng mỹ lệ chảy xuôi theo kinh mạch về phía lòng bàn tay, chậm rãi không ngừng tiến vào đan dược đang kẹp giữa hai ngón tay, càng lúc màu sắc đan dược nhạt dần, thể thích cũng thu nhỏ lại, một ít tạp chất đen sì dần bị tách ra. Cả quá trình đòi hỏi tập trung cao độ còn hơn cả khi chiết xuất linh nhũ
Lâm Hiên chậm rãi mở mắt, lúc này trong tay hắn đã là một hạt trung phẩm phân thần đan, song hắn lại chưa hề có ý định dừng lại. Trải qua một phen cẩn thận suy tính, với tư chất của hắn thì trung phẩm đan cũng chưa thể nắm chắc tiến giai, nếu là thượng phẩm đan thì tỉ lệ thành công tự nhiên tăng lên đáng kể, quang điểm màu bạc vẫn còn đang dư thừa khá nhiều, mà quan trọng nhất là trong quá trình chiết xuất Lâm Hiên cảm giác được vẫn có nhiều khả năng có thể cho ra thượng phẩm đan
Đương nhiên cũng vì Hàn Long cho hắn tới 5 hạt, nếu hắn chỉ có 1 hạt thì cho tiền hắn cũng không giám mạo hiểm như thế
Nửa ngày sau, Lâm Hiên thở ra một hơi trọc khí, gương mặt mừng như điên ngắm nghía viên đan dược trong tay. Thượng phẩm Phân Thần Đan không còn màu tinh hồng mà trở nên ôn nhuận như ngọc, ngoài mặt lấp lánh ánh quang, hương thơm không còn nồng đậm như trước nhưng hít vào lại khiến người ta càng thêm thoải mái
Lâm Hiên nhịn không được ha ha cười lớn một trận, hắn chỉ là đánh cuộc một lần, không ngờ thực sự thành công. Tiếp theo tâm tình thoải mái hắn trở về phòng ngủ nghỉ ngơi đợi quang điểm khôi phục
Sáng ngày thứ hai hắn lại vui vẻ tới phòng luyện công, nhưng chỉ nửa ngày sau đó, gương mặt trở nên buồn bã. Lần này chiết xuất thất bại. Chiết xuất tới trung phẩm vẫn thuận buồm xuôi gió như trước, nhưng muốn tăng phẩm chất lên thượng phẩm lại không thể thành công
Lâm Hiên nhìn thoáng qua viên đan dược đã trở thành đen sì trong tay, ngẫm lại cả quá trình xem đã thất bại ở chỗ nào, sau đó lại về phòng nghỉ ngơi
Mười ngày sau, toàn bộ quá trình chiết xuất đã kết thúc, Lâm Hiên thành công chiết xuất ra ba hạt thượng phẩm đan, kết quả này nằm ngoài cả dự liệu của hắn, khiến tâm tình hắn vô cùng thoải mái. Ba hạt thượng phẩm Phân Thần Đan, hẳn phải đủ cho hắn tiến cấp phân thần kỳ rồi
Linh nhũ và Phân Thần Đan đều đã chiết xuất thành công, nhưng hắn chưa vội rời đi mà ngồi lại cẩn thận suy tính con đường trước mắt.
Phân Thần Đan đã tới tay, chuyến đi Dược Vương Cốc cũng không cần thiết nữa. Mục đích chuyến đi đã đạt được, đáng ra hắn phải lập tức phản hồi Linh Giới, nhưng điều này cũng không thể vì chưa tới thời điểm tiết điểm không gian suy yếu, cho nên dù muốn hay không hắn vẫn phải ở lại Ma Giới
Việc quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh chóng tấn cấp, không biết vì sao nhưng sau khi gặp Hàn Long, Lâm Hiên luôn có cảm sắp phải đối mặt với nguy cơ
Bách Luyện Thành Tiên
Huyền Vũ
Chương 2303+2204: Tiến Giai Động Huyền Hậu K
Nơi này linh khí nồng đậm, lại là nơi hoang vắng rất thích hợp bế quan khổ tu, Lâm Hiên quyết định ở lại nơi này, tu luyện tới Động Huyền hậu kỳ mới xuất quan. Hắn giám nghĩ như vậy cũng vì đan dược hắn mang theo thực sự không ít, dư sức cho hắn tu luyện tới hậu kỳ
Sau khi để Ngân sí Thi Vương vốn đã thụ thương sang thạch thất bên cạnh, cấp cho một loạt âm linh thạch trợ giúp nó trị thương, lại dùng nửa năm ở mật thất chiết xuất toàn bộ phế đan trên người thành đan dược lấy thượng phẩm chiếm đa số, thậm chí không ít cực phẩm, Lâm Hiên mới chính thức đóng cửa động phủ, trường kỳ khổ tu
Tu tiên không tuế nguyệt. Sau hơn 30 năm chỉ làm hai việc phục dụng đan dược và luyện hóa, cuối cùng chủ nguyên anh cũng đã đối mặt với bình cảnh. Lâm Hiên không hề nghỉ ngơi, bắt đầu điều khiển linh lực chuẩn bị trùng quan
Lâm Hiên vận công theo Mặc Nguyệt Thiên vu bí quyết, là hành động chuẩn bị đột phá cuối cùng. Sau ba ngày, Lâm Hiên chậm rãi mở mắt, từ bình ngọc đang lơ lửng trước mắt tự động bay ra ba hạt đan dược trắng muốt như ngọc. Đây là một loại cực phẩm đan dùng để gia tăng pháp lực cho Động Huyền kỳ, nếu là lúc bình thường hắn cùng lắm cũng chỉ giám dùng 2 hạt, nhưng lúc này muốn đột phá bình cảnh nên hắn dùng tới 3 hạt, thống khổ chắc chắn sẽ có, nhưng nếu đột phá thành công thì cũng không tính toán gì
Dược lực cương mãnh vô cùng, lại phát tán rất nhanh, ngắn ngủi mấy canh giờ sau, đan điền Lâm Hiên đã truyền đến cảm giác như đang bị thiêu đốt bùng cháy. Cảm giác thống khổ nói không nên lời, mà đó chỉ mới là bắt đầu mà thôi. Nhưng Lâm Hiên ý chí kiên định há thường nhân có thể so sánh, từ thời Luyện Tâm Lộ cho tới bây giờ, hắn đều dựa vào ý chí và khổ tu để không ngừng vươn lên.
Hai tháng sau, Lâm Hiên cuối cùng cũng từ mật thất bước ra. Tuy trên mặt hắn tràn đầy vẻ mệt mỏi, nhưng khí thế toàn thân lại hoàn toàn bất đồng so với trước đây, mỗi cái dơ tay nhấc chân đều ẩn chứa linh lực dồi dào
Chủ Nguyên Anh của hắn đã đột phá thành công, bước vào hậu kỳ !
Lâm Hiên thở ra một hơi trọc khí, bước tới phòng ngủ nằm xuống, hồi tưởng lại cả quá trình đột phá bình cảnh, đến lúc này mà vẫn còn khiến hắn lạnh rung người. Sau thời điểm nuốt ba hạt cực phẩm đan, nếu không phải nhờ ý chí quật cường chống đỡ, có lẽ hắn đã tẩu hỏa nhập ma bởi thống khổ không cách nào thừa nhận được
Gian nan cũng được, nguy hiểm cũng tốt, cuối cùng hắn đã chân chính tiến giai hậu kỳ, khoảng cách tới Phân Thần Kỳ rút ngắn dường như ngay trước mắt
Lâm Hiên chậm rãi chìm vào giấc ngủ, hắn mơ thấy gặp lại Nguyệt Nhi, Khổng tước cũng về bên hắn, Cầm Tâm đang khiêu vũ, đột nhiên một thân ảnh xinh đẹp tiến vào tầm mắt. Vân Trung tiên tử mỹ mạo vẫn không vướng khói lửa nhân gian như trước, toàn thân mềm mại bao bọc một đám sương, khiến Lâm Hiên có chút mơ mơ màng màng. Tần Nghiên từ lúc còn ở Phiêu Vân Cốc đã để lại ấn tượng rất sâu trong tâm trí Lâm Hiên, dù hai người gặp nhau rất ít, nhưng truyền âm phù quỷ dị nọ lại khiến quan hệ giữa hai người càng thêm mập mờ thần bí
Tần Nghiên mang theo vẻ thẹn thùng trên mặt, gót ngọc bước tới, lời nói chất chứa vài phần u oán :" Hiên lang, cuối cùng thiếp cũng tìm được chàng. Hiên lang, sao chàng không chút ngớ đến thiếp, trong mắt chàng chỉ có Atula Vương thôi sao ?"
"Atula, Tần Nghiên làm sao biết được thân phận Nguyệt Nhi ?" Lâm Hiên đang nghi hoặc không rõ quan hệ hai người thân thiết đến như vậy từ khi nào thì khi nghe xong nội tâm lập tức nhảy dựng
Lâm Hiên kinh ngạc quay đầu cũng là lúc khí chất toàn thân Tần Nghiên thay đổi, từ vẻ ai oán chuyển sang lệ khí xung thiên, ánh mắt còn mang theo vẻ oán độc, một thanh đoản kiếm xuất hiện trong tay, hung hăng đâm tới Lâm Hiên
"A!" Lâm Hiên kêu thảm một tiếng, trừng lớn mắt :"Vì cái gì..."
Tần Nghiên không hề mở miệng, ngược lại hình ảnh mơ hồ rồi biến mất, hóa ra chỉ là một giấc chiêm bao. Lâm Hiên tỉnh dậy, phát hiện ra mồ hôi lạnh đã thấm đẫm toàn thân
Mộng kia... không khỏi quá mức chân thực !
Tuy Nguyên Anh đã tiến cấp, nhưng Lâm Hiên cũng không vì thế mà buông lỏng, sau khi nghỉ ngơi lại lần nữa trở lại phòng luyện công, trước tiên đem cảnh giới củng cố vững chắc
Một buổi trưa 2 năm sau, tiếng ầm ầm truyền ra, cửa động phủ đóng kín mấy chục năm rốt cuộc cũng đã mở ra. Lâm Hiên từ bên trong bước ra, lúc này toàn thân hắn ngược lại không hề tản mát ra khí tức cường giả, nhìn vô cùng bình thường. Đây đúng là hiệu quả Phản Phác Quy Chân khi tu luyện Mặc Nguyệt Thiên Vu bí quyết, lúc này dù hắn không tận lực thu liễm, khí tức toàn thân cũng không hề phóng xuất ra ngoài, nhìn không khác gì phàm nhân
Hắn cả chủ Nguyên Anh và yêu đan đều đã đạt hậu kỳ cảnh giới, cho nên so với đồng giai tu sĩ thì pháp lực thâm hậu hơn nhiều, dù là động huyền đỉnh phong cũng không thể so sánh với
Lần này xuất quan không phải là Lâm Hiên định sẽ không ở nơi này khổ tu nữa, mà hắn muốn ra ngoài lịch lãm một thời gian. Tu tiên cũng không phải cứ ngồi xuống đả tọa là có thể tiến cấp
Lâm Hiên thu hồi Ngũ Hành Uẩn Linh Trận đã bày ra quanh động phủ trước đây, về phần huyễn trận vẫn lưu lại, sao đó hóa thành một đạo kinh hồng, biến mất cuối chân trời. Hắn không hề phi hành toàn lực, nhưng độn tốc cũng vô cùng nhanh chóng. Tuy vậy dù đã bay mấy ngày nhưng trước mắt vẫn là hoang mạc vô cùng vô tận
Không ngờ hoang mạc này lại lớn như thế, trên người hắn lại không có địa đồ nên cũng không biết mình đang ở đâu. Bầu trời tối dần, ma khí trong không khí ngày càng nồng đậm, tựa hồ sâu trong lòng đất hoang mạc cũng có ma mạch
Chỉ cần có ma mạch thì sẽ có thể gặp ma tộc, lúc đó dò hỏi một chút là được, Lâm Hiên bình tĩnh tiếp tục phi hành. Từ lúc ly khai động phủ, hắn đã phi hành suốt nửa tháng, hôm nay, Lâm Hiên đang phi hành đột nhiên thần sắc khẽ động, quay đầu nhìn bên trái
Phía trước chừng ngàn dặm ma khí nồng đậm, tựa hồ có rất nhiều cổ ma đang ở đó, Lâm Hiên kinh hỉ lập tức hướng bên đó bay tới
Bách Luyện Thành Tiên
Huyền Vũ
Chương 2305+2206: Cuồng Sa Thành
Lâm Hiên dừng độn quang lơ lửng một chỗ, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên nhìn xa xa, thấp thoáng thấy một tòa ma thành đứng sừng sững. Thành tuy không lớn, nhưng lại kiến lập ở địa phương hoang vắng này cũng thật sự có chút khác thường
Lâm Hiên áp chế tu vi xuống ly hợp kỳ, hướng ma thành nghênh ngang bay tới
Tòa thành này gọi là Cuồng Sa Thành, khiến trúc bên trong có chút đơn sơ rách nát, trên đường đa số đều là ma tộc cấp thấp, nhưng ngẫu nhiên vẫn có thể thấy ly hợp kỳ, thậm chí động huyền kỳ cổ ma. Lâm Hiên có cảm giác tòa thành này khác ma thành bình thường, nhưng nếu hỏi khác ở điểm nào thì hắn lại không thể nói rõ
Lâm Hiên lắc đầu rũ bỏ suy nghĩ miên man, hướng một cửa hiệu bán địa đồ đi tới, sau khi dùng hai khối ma thạch mua được địa đồ phạm vi ngìn vạn dặm quanh đây, liền tới một gian trà lâu, bắt đầu cẩn thận đem thần thức tiến vào nghiên cứu ngọc giản địa đồ
Hóa ra hoang mạc này tên là Cô Hồn Hoang Mạc, cách đây trăm vạn năm từng bộc phát một hồi đại chiến, do Quảng Hàn chân nhân, một trong tam đại tán tiên xuất lĩnh đại quân linh giới tấn công tới, cùng Chân Ma Thủy Tổ phát sinh xung đột, song phương tử thương vô số, bảo vật thất lạc càng là nhiều không đếm được. Đương nhiên nhiều năm qua đi như vậy, bảo vật sớm đã bị người khác tìm hết rồi.
Cô Hồn Sa Mạc diện tích vô cùng lớn, thành trì cỡ như Cuồng Sa Thành cũng có vài tòa, trong thành cũng có phường thị
Cuồng Sa Thành có tới hai phường thị, phía tây thành là phường thị bình thường, phía nam thành là thị trường đồ cổ. Hoang mạc vốn là chiến trường thượng cổ, đương nhiên đồ cổ kiếm được sẽ không ít, nhưng không phải tất cả đều dùng được, mà sẽ có một số thậm chí còn không rõ công năng, hoặc bị tàn phá, hoặc đã hao hết linh tính, vì vậy mà hình thành chợ đồ cổ
"Có ý tứ" Lâm Hiên lộ ra vài phần hứng thú, cất kỹ ngọc đồng, ăn uống thả cửa, cơm nước no nê liền nghênh ngang đi tới nam thành
Lúc hắn vào phường thị là buổi trưa, đến tối bước ra nhưng hai tay lại trống trơn, không thu hoạch được chút gì. Lâm Hiên thuê một khách sạn 5 sao, phọng hạng sang, đánh một giấc no say
Lâm Hiên ở lại Cuồng Sa Thành mấy ngày, sau đó rời đi, hắn đã có địa đồ nên không sợ lạc đường, bay thẳng vào chỗ sâu trong hoang mạc thử vận khí một phen, biết đâu lại đào ra bảo vật. Được mất hắn không để trong lòng, hết thảy tùy duyên
Thời gian như thoi đưa, bất tri bất giác, Lâm Hiên ly khai động phủ đã gần nửa năm. Đoạn thời gian này có thể nói là bình lặng vô cùng, hắn nhàn nhã dạo chơi nhưng cũng không gặp được cơ duyên kỳ ngộ gì, xem ra ông trời không phải lúc nào cũng chiếu cố hắn
Tuy không kiếm được bảo vật, nhưng nửa năm này lại giúp tâm cảnh của hắn vững chắc hơn, đã đến lúc trở về động phủ khổ tu
Lâm Hiên toàn thân thanh mang nổi lên, thay đổi phương hướng độn quang, rất nhanh đã biến mất cuối chân trời. Lúc này hắn đang ở trung tâm hoang mạc, muốn trở về động phủ cũng phải phi hành liên tục mấy chục ngày. Bất quá hắn không hề vội, ban ngày phi hành, ban đêm nghỉ ngơi, tư vị như đang đi du lịch, một đường vô sự, đảo mắt, hắn đã đi được hơn phân nửa lộ trình
Hôm nay, Lâm Hiên đang phi hành đột nhiên thần sắc khẽ động, khóe miệng khẽ "a" một tiếng như phát hiện được điều gì, nhưng lại như thường, vẫn bay về phía trước
Phía sau Lâm Hiên chừng mười dặm, một đóa mây đen chậm rãi trôi đi, nhìn thì chậm nhưng thực ra lại theo sát Lâm Hiên
Qua một lúc lâu, gương mặt Lâm Hiên trở nên âm trầm, đến lúc này mà đám cổ ma nọ vẫn chưa ra tay là có ý đồ gì ? Lâm Hiên đột nhiên dừng lại, quay lưng nhìn đám mây đen lạnh giọng nói :
"Mấy vị đạo hữu theo Lâm mỗ một đoạn dài như vậy là có mưu đồ xấu xa?"
Đám mây đen cũng thoáng chút dừng lại, sau đó cuồn cuộn thu liễm, lộ ra hai gã cổ ma. Bên trái một gã hai đầu bốn tay cao hơn một trượng, dáng người khôi ngô, mà bên phải là một ả ma nữ dáng người thon thả đầy đặn, vành tai dày và đồng tử màu bạc
Lâm Hiên không khỏi giật mình. Ma nữ kia và Vân ẩn Tông trưởng lão có điểm tương đồng, chẳng lẽ vị sư thúc kia có huyết thống cổ ma?
Lâm Hiên cũng có chút dở khóc dở cười, rõ ràng hai gã ly hợp kỳ lại muốn tìm hắn phiền toái
"Tiểu tử, không nghĩ tới ngươi có thể khám phá ra vợ chồng chúng ta, thức thời hãy giao lại túi trữ vật, bọn ta sẽ tha cho ngươi 1 mạng"
"Thật sao?" Lâm Hiên nở nụ cười, hai tay chắp sau lưng nhìn mây ngắm gió, dường như chuẩn bị làm thơ đến nơi
Cặp vợ chồng thấy Lâm Hiên như vậy thì nghi hoặc nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng dùng thần thức đảo qua đảo lại trên người Lâm Hiên, nhưng rõ ràng hắn là ly hợp kỳ không thể sai a!
Hai ma không muốn nghĩ nhiều, chuẩn bị tế ma bảo động thủ. Nhưng đúng lúc này, một màn không thể tưởng tượng được phát sinh
Ô Ô...!
Tiếng gió trầm trọng vang lên, cát đá dưới chân như mặt biển cuộn sóng, kích bắn lên cao vài chục trượng, nhanh chóng đem cả ba người bao bọc lại, ngoài mặt tản mát ánh sáng tối đục, vô cùng quỷ dị
"Đây là cái gì?" Lâm Hiên ứng biến tự nhiên là cực kỳ nhanh chóng, linh khí dâng lên, Cửu Thiên Linh Thuẫn đã bảo vệ quanh người
Thực lực của hắn ngày hôm nay, cửu thiên huyền công không đáng nhắc tới nữa, nhưng cửu thiên linh thuẫn lại vẫn còn dùng tốt, đặc biệt là để đối phó với tập kích bất ngờ.
Quang mang xanh thẳm bao quanh Lâm Hiên, những hạt cát bắn tới đều bị bật ngược trở lại. Mà lúc này Lâm Hiên mới thấy rõ, kia đâu phải là cát, căn bản là một loại tri chu rất nhỏ nhưng giữ tợn hung hăng không sợ chết
Đám hung trùng nhất thời không thể đột phá phòng ngự của Lâm Hiên, tức thì theo bốn phương tám hướng phân ra, sau đó bắt đầu nhả tơ. Lâm Hiên đồng tử hơi co lại, nhưng hắn há lại để đám trùng đắc thủ, tay áo phất một cái, đạo đạo kiếm khí bay vút mà ra, tất cả đều là hỏa thuộc tính, chém tới những sợi tơ nhện
Quả nhiên tơ nhện bị lửa khắc chế, đã nhanh chóng bị xé rách chia năm xẻ bảy, Lâm Hiên nhân cơ hội bắn ra khỏi vòng vây, bay một hơi ra xa mấy ngàn trượng mới dừng lại, quay đầu nhìn phía sau
Tri chu số lượng lên đến ngàn vạn, dù vợ chồng cổ ma phản ứng không chậm, kịp thời tế ra ma bảo phòng ngự, nhưng lại không thể đột phá vòng vây, rất nhanh pháp lực bọn hắn đã không thể chống đỡ nổi, phòng thủ bị phá tan, truyền ra hai tiếng kêu thảm thiết. Sau đó thân thể hai gã cổ ma bò đầy tri chu, nhanh chóng bị kéo vào lòng đất
Bách Luyện Thành Tiên
Huyền Vũ
Chương 2307+2208: Pháp Trận Phong Ấn
Gió nhẹ lướt qua, toàn bộ hoang mạc khôi phục lại bình thường tĩnh lặng, tựa hồ toàn bộ mọi việc đều chưa từng xảy ra.
"Thiên Lang Chu ! thật không nghĩ tới ở hoang mạc lại gặp loại linh trung này" Lâm Hiên thì thào tự nói. Có thời gian rảnh rỗi quan sát, hắn đã đọc qua ngự linh tâm đắc nên không khó để nhận ra thân phận loại nhện nhỏ kia
Thiên Lang Chu cũng là man hoang kỳ trùng, có điểm giống huyết nghĩ kiến của Lâm Hiên là đều dùng số lượng để thủ thắng, tuy nhiên loại trùng này nếu số lượng đầy đủ thì dù phân thần kỳ cũng phải tránh xa ba bước
Tại đây tại sao có thể có Thiên Lang Chu? Đến tột cùng là ma trùng hoang dại hay có người điều khiển?
Lâm Hiên thiên về vế sau hơn, hắn lập tức thi triển Thiên Phượng Thần mục đến tận cùng, hai mắt tỏa sáng chói mắt nhìn xuống. Nhưng phía dưới mặt đất hơn 1 trượng có một cỗ lực lượng quỷ dị ngăn trở, không thể nhìn thấu. Lâm Hiên vẫn chưa chịu bỏ qua, thần thức cường đại ào ào xâm nhập xuống, bất quá kết quả vẫn như cũ, không thể xuyên qua cỗ dị lực kia
Bất quá như vậy cũng có thể khẳng định phiến hoang mạc này chắc chắn có huyền cơ. Nhắm mắt ly khai, xem như chưa từng thấy gì, hay tìm tòi đến tận cùng ? Lâm Hiên nội tâm cân nhắc một chút, sau đó nhanh chóng có quyết định, tu tiên chính là nguy cơ cùng kỳ ngộ cùng tồn tại. Chỉ thấy tay áo hắn khẽ phất, một đạo thanh hà bay vút ra, thổi bay toàn bộ cát đá trong phạm vi vài dặm
"Ồ, đây là..." Lâm Hiên ngẩn ngơ nhìn xuống, có chút ngoài ý muốn
Cát bị thổi đi, để lộ bên dưới là một trận pháp, nhìn có chút phức tạp, bề mặt điêu khắc không ít phù văn thần bí, xung quanh khảm nạm khá nhiều tinh thạch, đồng thời theo kiểu bố trí của trận pháp có thể thấy nó còn thông qua hấp thu ma khí trong không khí bổ sung cho tinh thạch khô kiệt
"Pháp trận phong ấn !"
Lâm Hiên tuy không phải trận pháp đại sư gì, nhưng tu tiên bách nghệ hắn đều đã từng tìm hiểu qua, không khó nhận ra loại pháp trận nổi tiếng này. Loại pháp trận này một là để phong ấn yêu ma quỷ vật lợi hại, hoặc cừu nhân không tiện diệt trừ, và hai là chôn cất đại lượng bảo vật, phong ấn linh khí không cho tiết ra ngoài
Là yêu ma hay là bảo vật ? Lâm Hiên lại một lần nữa đắn đo, nhưng chỉ thấy hắn cười khẽ một tiếng, tay phải nâng lên, mười đạo kiếm quang như cá bơi ra, sau đó đón gió biến lớn, một hóa ba, ba hóa chín... rất nhanh đã có đến gần ngàn kiếm quang, che trời lấp đấp, mỗi đạo dài đến mấy trượng, bên ngoài hồng quang chói mắt
"Chém" Lâm Hiên điểm tay về phía trước, những đạo kiếm quang như sóng biển cuộn trào, mãnh liệt chém tới trận pháp
Trận pháp tựa hồ cảm nhận được áp lực, hắc mang liên tục chớp động, biến ảo ra vô số xúc tu lớn nhỏ không đều, hướng kiếm quang cuốn tới
Sưu Sưu !
Những xúc tu nhìn vậy mà lại có thể ngăn trở đại bộ phận kiếm quang. Lâm Hiên nhướng mày, tay phải lại nâng lên, thả ra ngàn đạo kiếm quang nữa. Trận pháp dù huyền diệu nhưng bản thân nó tự vận hành mà không có người điều khiển, không phát huy nổi một phần uy lực, rất nhanh đã bị hủy diệt
Oành !
Lâm Hiên ánh mắt ngưng trọng nhìn xuống, đề phòng có quỷ vật từ bên trong lao ra. Bất quá một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, khi khói bụi tản đi, chỉ thấy trước mắt là một hắc động sâu không thấy đáy, thần thức bị ngăn trở, dùng mắt thường chỉ có thể lờ mờ thấy một đoạn cầu thang
Lâm Hiên đã quyết thì nhất định không bỏ cuộc giữa chừng, hắn đáp xuống, men theo cầu thang đi xuống lòng đất. Cầu thang rất dài, đã đi một lúc mới nhìn thấy ánh sáng phía cuối. Là một đại sảnh hình bầu dục, đường kính chừng mấy trượng, bên trong không nhiễm một hạt bụi, bốn phía vách tường đều khảm nạm một ít bảo thạch, phát ra ánh sáng mờ mờ
Đừng nói Thiên Lang Chu một con cũng không thấy, mà ngay cả hai gã cổ ma xấu số cũng không thấy đâu, nơi này nhìn bình thường nhưng chắc chắn có điều cổ quái ! Lâm Hiên trái phải đi vòng một hồi, phát hiện thạch thất này không phải là bị phong bế, mà bên trái có một cửa đá thông với đoạn hành lang không biết kéo dài tới nơi nào
Lâm Hiên lại men theo hành lang đi tới, tốn công phu chừng cháy hết nén nhang mới đi tới điểm cuối, bất quá gương mặt hắn lại vô cùng cổ quái. Trước mắt cũng là một thạch thất rộng chục dặm vuông, khắp nơi đá vụn vương vãi, bốn phía tràn ngập ma khí nồng đậm
Lâm Hiên chưa kịp có thêm hành động gì thì bên cạnh vang lên hàng vạn tiếng côn trùng kêu bén nhọn, một đóa trùng vân đen thùi thùi kéo dài vài mẫu nhào về phía hắn
Thiên Lang Chu !
Lâm Hiên không hề nao núng một tay bắt quyết, Vạn Hồn Tháp bay vút ra, sau đó vang lên những tiếng xoẹt xoẹt, Huyết Hỏa Nghĩ từ bên trong chen chúc đi ra
Số lượng càng làm người ta ghé mắt !
Hai chủng côn trùng lao vào nhau, màu đen cùng màu đỏ xen lẫn, tiếng tê minh càng trở nên bén nhọn vô cùng, bắt đầu cắn xé
Theo thời gian, hai đóa trùng vân tiếp xúc với nhau càng nhiều, chiến trường càng thêm kịch liệt. Lâm Hiên chắp tay sau lưng, bình tĩnh lơ lửng một chỗ, không hề có ý trợ chiến cho linh trùng của mình. Khoảng sau mấy chục nhịp thở, Thiên Lang Chu bỗng nhiên lùi về phía sau
Quả Nhiên có người điều khiển !
Lâm Hiên đang định thúc dục Huyết Hỏa Nghĩ truy kích, nhưng Thiên Lang Chu chỉ lùi hơn trăm trượng, lập tức ào ào phun tơ nhện, những Huyết Hỏa Nghĩ bên ngoài rìa trùng vân đều bị trói thành một bó. Bầy Huyết Hỏa Nghĩ bị đánh trở tay không kịp, lập tức hỗn loạn
Có cơ hội tốt như vậy, Thiên Lang Chu liền chia làm vài luồng, ào ào điên cuồng công kích Huyết Hỏa Nghĩ. So với vừa rồi, lúc này Thiên Lang Chu hoàn toàn chiếm thượng phong
Đối mặt với cục diện bất lợi, Lâm Hiên gương mặt không hề biến sắc, chỉ lạnh lùng phun ra một chữ :"Phá...!"
Lập tức Huyết Hỏa Nghĩ ầm ầm tự bạo, không những tơ nhện bị đốt thành tro, mà bản thân Thiên Lang Chu đang hùng hổ lao tới cũng bị đốt thành hư vô. Dư chấn tự bạo của đồng loại làm số Huyết Hoả Nghĩ còn lại càng thêm cường đại. Đấy chính là đặc tính miễn dịch tổn thương của Huyết Hỏa Nghĩ !
Một thanh âm khó nghe vang lên, Lâm Hiên ngẩng đầu, phát hiện cặp cổ ma xấu số lúc này, chỉ có điều lúc này không những không bị Thiên Lang Chu vây khốn, ngược lại dường như chính là chủ nhân của bầy hung trùng này
"Không ngờ Huyết Hỏa Nghĩ này lại có được thần thông miễn dịch tự bạo" Ma nữ mở miệng, nhưng lần này âm thanh khàn khàn khò nghe, gương mặt dâng lên một tầng thanh khí, biểu lộ cũng trở nên ngốc trệ
Nàng này bị thôi miên biến thành khôi lỗi cho kẻ khác điều khiển rồi ! Lâm Hiên liếc mắt lập tức nhận ra, cũng không khó đoán được kẻ điều khiển là ma vật bị phong ấn dưới này
Có ý tứ !
Đúng lúc này, âm thanh sấm rền vang lên !
Lâm Hiên dường như cảm nhận được điều gì, ào ào quay đầu nhìn một phía. Ở đó ma khí đang kịch liệt quay cuồng, vốn nơi này bị áp chế thần thức không dễ gì khám phá ra, nhưng cũng bởi vì thần thức Lâm Hiên thực sự quá cường đại, hơn xa cùng giai tu sĩ. Bên kia có biến hóa nhưng lại không muốn kinh động đến hắn
Thú vị !
Thấy Lâm Hiên nhìn phía đó, ma nữ có chút nóng vội :"Tiểu gia hỏa nhìn ngó lung tung cái gì, hãy lo cho mình trước đi"
Lời còn chưa dứt, nàng này đã ném ra vài túi linh thú trôi nổi trước mặt, rồi Thiên Lang Chu số lượng không thể đếm được từ bên trong chen chúc mà ra, phô thiên cái địa dường như muốn lấp đầy cả không gian
"Múa rừu qua mắt thợ" Lâm Hiên gương mặt không hề gợn sóng, cũng không thấy hắn có động tác gì mà Vạn Hồn Tháp bên cạnh lại kêu lên ông ông, sau đó hàng ngàng hàng vạn Huyết Hỏa Nghĩ như nước vỡ đê tràn ra ngoài
Số lượng còn kinh hồn thất phách hơn xa Thiên Lang Chu !
Bách Luyện Thành Tiên
Huyền Vũ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận