Hồng mang, thanh quang truy đuổi lẫn nhau, thỉnh thoảng còn có băng trùy hỏa cầu bay qua bay lại. Phong nhận, thổ tường thuật được thi triển liên tiếp.
Đột nhiên, tên đệ tử vận thanh y bên trái sử dụng pháp quyết sai lầm khiến bản thân lộ ra sơ hở. Đối thủ của hắn thấy thế liền đại hỉ, vội thao túng linh khí vọt tới.
Những người đứng xem ngoài mấy kẻ lớn tuổi còn bảo trì bộ dáng tỉnh táo ra, còn lại đám thiếu niên đều nhao nhao kinh hô.
"Không hổ là nhị sư huynh, siêu quá."
"Ta nói rồi mà, tiểu sư muội tiến cảnh tuy nhanh nhưng so với sư huynh còn chưa đủ ổn trọng cay độc, vẫn còn kém hơn một chút."
...
Đấu pháp đã đến lúc này, mọi người tựa hồ đều cho rằng đã kết thúc. Nhưng đúng thời khắc ấy, thiếu nữ vận thanh y bỗng tiến lên một bước, tay trái vẽ một vòng tròn, linh phù bay ra hóa thành hỏa xà.
Đây là một loại linh phù sơ cấp, uy lực không nhỏ, đại khái tương đương với kinh khí thượng phẩm song hơi khó điều khiển, phải tu sĩ trúc cơ mới có thể thành thạo tự nhiên.
Nhưng giờ phút này, thiếu nữ áo xanh kia lại hoàn toàn thoát khỏi cái thường thức ấy. Hỏa xà theo sự thao túng linh hoạt của nàng sau khi phun ra mấy đạo hỏa cầu liền lao tới đối phương tiến hành triền đấu.
"Không ổn!"
Gã kia vô cùng sợ hãi, hắn biết mình đã trúng bẫy, vội biến đổi pháp quyết mong có thể nhanh chóng gọi linh khí trở về. Nhưng nào có dễ dàng thế, hỏa xà phù tuy hơi kém hơn linh khí của hắn về sự sắc bénh nhưng nếu muốn cuốn lấy một lát thì không vấn đề gì.
Linh khí đối phương đã bị cuốn lấy, tương đương với việc lão hổ bị rung răng, thiếu nữ áo xanh tất nhiên nắm lấy cơ hội này.
"Đi!"
Thanh đoản kiếm trước người nàng chợt lóe lục mang bắn thẳng tới đối phương. Thoáng cái đã tới đỉnh đầu gã kia.
"Sư muội hạ thủ lưu tình, ngu huynh nhận thua!"
Thiếu niên đối diện vô cùng sợ hãi, tuy lòng không cam nhưng có cương cũng chẳng có lợi gì, cuối cùng đành bó tay nhận thua.
"Tiểu sư muội thắng ư?"
"Không thể nào, cảnh giới nhị sư huynh cao hơn cơ mà, sao có thể thua vớ vẩn như vậy."
"Hừ, còn không phải bởi tấm hỏa xà phu kia sao."
"Dư sư muội, ngươi nói vậy hơi thiên vị, uy lực hỏa xà phù tuy mạnh nhưng ngoại trừ tiểu sư muội ra thì trong đám linh động kỳ chúng ta đâu có ai vận dụng tùy tâm được."
"Cái này..." Text được lấy tại http://truyenyy.com
Tiếng nghị luận nhao nhao vang lên, hiển nhiên chúng đệ tử đối với thắng bại của cuộc tỉ thí này đều vô cùng kinh ngạc. Mặc dù tiểu sư muội tu hành nhanh chóng nhưng còn kém nhị sư huynh khá nhiều. Vốn cả đám đều cho rằng nàng kia sẽ thua nhưng kết quả lại ngược lại.
Chúng tu sĩ vẫn còn đang nghị luận, bỗng một lão tu sĩ râu tóc bạc trắng cất bước đi ra. Người này niên kỷ đã cao nhưng tinh thần quắc thước, ánh mắt lăng lệ đảo qua đám đệ tử khiến bọn họ nhất tề yên lặng.
"Tham kiến sư tổ." Thiếu nữ áo xanh cúi người hành lễ.
"Ân, Doanh nhi, tu vi ngươi tiến triển rất nhanh, tâm tính cũng tốt."
Nét mặt lão giả lộ ra vài phần vui vẻ, giọng nói tràn đầy ý tứ khen ngợi. Thiếu nữ trước mắt rất khá, đợi một thời gian nữa tu vi có khi còn vượt cả mình, cho nên lời nói của hắn khá khách khí.
Mà đúng lúc này một đạo hỏa quang vụt bay tới, lão già ngẩn người đưa tay nhận lới. Vật tới là một đạo truyền âm phù. Lão giả vừa nghe xong liền biến sắc. Thân là tu sĩ nguyên anh kỳ mà hắn cũng phải hâm mộ thiếu nữ trước mặt: "Doanh nhi, lão tổ tông muốn gặp ngươi."
Hắn thật không nghĩ tới, chỉ là hai gã đệ tử linh động kỳ đấu pháp mà có thể khiến vị lão tổ phân thần kỳ duy nhất trong gia tộc chú ý. Mà lão tổ nhiều năm trước từng nói muốn thu nhận một vị quan môn đệ tử, chẳng lẽ nàng này lại tốt số như thế?
Trong lúc nhất thời, tâm trạng lão giả tràn đầy ao ước cùng ghen tị, một người được tu sĩ phân thần kỳ thu làm đệ tử thì lợi ích thu được không nói cũng biết. Đừng nhìn nàng kia chỉ mới linh động kỳ, nếu thật có cơ duyên này, trong vòng trăm năm tu vi lập tức vượt xa mình.
Vừa nghĩ đến đây, bầu trời vốn nắng ráo sáng sủa bỗng nhiên chìm trong bóng tối, điện mang bắn ra xung quanh, giữa hư không bỗng xuất hiện lỗ đen, không gian vặn xoắn xoay tròn.
Chuyện gì vậy?
Đừng nói là tu sĩ cấp thấp, ngay cả mấy vị tu vi "cao thâm" bên cạnh cũng nghẹn học trân trối, trợn mắt mà nhìn.
"Chẳng lẽ là không gian lốc xoáy?"
Ý nghĩ này vừa hiện lên thì một vị thiếu niên nét mặt bình thản từ bên trong nhàn nhã bước ra. Khi thấy xung quanh có nhiều tu sĩ như vậy thì lông mày hơi nhíu lại. Vị thiếu niên thần bí đó chính là Lâm Hiên, chỉ có điều hắn hơi bất ngờ khi thấy Lôi Không đảo bỗng dưng náo nhiệt như vậy.
Hơn nữa gương mặt những người này đều vô cùng lạ lẫm, tựa hồ không có quan hệ gì với Thanh Nhan tôn giả hay Lôi Không chân nhân. Những người kia rốt cục từ đâu đến?
Bách Luyện Thành Tiên
Huyền Vũ
Chương 3018 Tu Du Động Thiên Đồ
Ánh mắt hắn vô cùng lợi hại, toàn thân không tản mát ra chút khí tức đáng sợ nào nhưng chỉ cần nhìn qua người nào liền khiến kẻ đó tân thần bất định, tựa như bị nhìn thấu hết mọi bí mật.
Tu sĩ cấp thấp còn đỡ, cảnh giới bọn hắn quá thấp nên chỉ nghĩ người trước mắt là một vị cao nhân thần bí nào đó mà thôi, còn cụ thể cảnh giới tới đâu thì không được rõ ràng.
Dù sao chung quanh có rất nhiều vị trưởng bối, ngay cả lão tổ tông cấp bậc phân thần kỳ cũng tới, có người như vậy tọa trấn thì còn sợ gì nữa? Nét mặt cả đám ngập tràn thần sắc hiếu kỳ cùng hưng phấn. Trong khi mấy vị tu sĩ cấp cao mà bọn họ ỷ vào thì lại đang âm thầm kêu khổ.
Bọn họ không thể nào cảm nhận được cảnh giới của vị thiếu niên thần bí kia ở mức độ nào, chỉ có loại chênh lệch cảnh giới quá lớn mới dẫn tới tình trạng này. Chẳng lẽ...
Mọi người bắt đầu bồn chồn, cũng chẳng dám suy đoán lung tung, điều may mắn duy nhất là lão tổ tông hiện đang ở chỗ này chứ nếu không cả đám đã chạy tán loạn rồi. Không khí nhất thời trầm mặc.
Song đúng lúc này Lâm Hiên tung ra một đạo quang hà chói mắt bao phủ lên không gian lốc xoáy hắn vừa đi qua, thể tích của nó liền bị rút nhỏ hóa thành họa đồ, bên trên vẽ cảnh sơn hà, thảo nguyên cùng thạch điện nguy nga. Hóa ra là tu du động thiên đồ, khó trách sao lại có diện tích rộng lớn cùng linh khí nồng đậm như thế, vận khí lần này quả là không tệ.
Khóe môi Lâm Hiên tươi cười, thuận tay thu nó vào túi trữ vật. Xong xuối hắn mới quay đầu đánh giá đám tu sĩ xung quanh, ánh mắt so với lúc nãy còn sắc bén hơn nhiều khiến cả đám toàn thân phát lạnh.
"Ồ?"
Ngay khi ánh mắt Lâm Hiên di chuyến tới thiếu nữ vận thanh y, nét mặt lập tức hiện vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc. Chỉ là một đệ tử linh động kỳ cấp thấp lại có thể hấp dẫn được sự chú ý của hắn, nói ra chỉ sợ chả có kẻ nào tin. Nhưng đúng lúc này một tràng cười dài truyền đến: Là vị đạo hữu nào giá lâm, Lục mỗ thật thất lễ khi không nghênh đón từ xa."
Lời còn chưa dứt, từ phía chân trời bỗng xuất hiện một cỗ thú xa hoa lệ, bên trên tản mát hương thơm nhàn nhạt.
Linh thú kéo xe không phải sư cũng chẳng phải hổ, trên lưng mọc lên đôi cánh, uy áp phát ra không thua kém gì cao thủ ly hợp kỳ. Có thể sử dụng linh thú như vậy để kéo xe ngoại trừ vị "lão tổ" kia ra thì chẳng còn ai khác.
Trong lần luận võ tranh tài này gã vốn đích thân tới xem nhưng đây dù sao cũng là tranh đấu cấp thấp nên tất nhiên chẳng có nhiều hứng thú. Hơn nữa có việc đột xuất nên đã rời đi, chỉ phân phó để người thắng cuộc tới động phủ của hắn để ban cho ít khen thưởng động viên chứ chẳng hề có ý thu đồ như gã nguyên anh kỳ kia nghĩ. Phân Thần kỳ muốn thu kẻ khác làm đệ tử thì người đó ít ra phải có tu vi Ly Hợp. Một tên linh động kỳ dù biểu hiện sáng chói đến đâu cũng không thể lọt vào mắt gã được.
Nào biết sự tình trùng hợp, hắn vừa mới rời đi thì Lâm Hiên lại đến. Tuy gia tộc còn vài tên tu sĩ cấp cao tọa trấn nhưng do không nhìn ra cảnh giới của người kia nên mới phải bất đắc dĩ phát ra truyền âm phù cầu cứu lão tổ.
Vị thái thượng trưởng lão này sau khi nhận được tin cũng vô cùng kinh ngạc, sự việc này sao có thể trùng hợp đến thế. Hắn không dám khinh thường vội chạy tới.
Tốc độ thú xa cực nhanh, thoáng cái đã đến nơi, hào quang thu liễm để lộ thân hình một tu sĩ trung niên thân vận đạo bào. Nét mặt hắn vui vẻ, bộ dáng thong dong, quả thực là nhân vật từng trảilòng dạ thâm sâu.
"Tham kiến lão tổ!"
Chúng tu sĩ kích động cúi người hành lễ. Cũng phải thôi, đây chính là thần tượng trong lòng bọn họ, ngoài mấy vị động huyền kỳ trưởng lão ra thì phần lớn chẳng có cơ hội gặp mặt. Bậy giờ được bái kiến tất nhiên vô cùng kích động rồi.
Vị nho sinh trung niên kia sau khi xuống xe liền đảo thần thức qua người Lâm Hiên. Đây vốn là động tác bình thường nhưng vừa làm vậy sắc mặt hắn liền cuồng biến. Dường như sợ mình nhìn nhầm nên vội dùng thần thức kiểm tra lần nữa, nhưng vẫn chẳng nhìn thấu nổi cảnh giới của đối phương.
"Tiền bối là cao thủ độ kiếp kỳ ư?
Bách Luyện Thành Tiên
Huyền Vũ
Chương 3019 Lâm Hiên Hỏi Chuyện
Dáng vẻ thong dong của vị "lão tổ" kia sớm đã mất tung mất tích, thanh vào đó là khiếp sợ kinh ngạc. Không ngờ là lão quái vật độ kiếp kỳ, sao lại đến Lôi Không đảo được chứ?
Hắn cung kinh đứng đó, người run như cầy sấy, thậm chí hoài nghi vị trước mắt có quan hệ gì đó với Lôi Không chân nhân.
"Lão tổ!"
Màn hí kịch trước mắt làm chúng tu sĩ chung quanh nghẹn họng nhìn lác cả mắt. Vị lão tổ mà cả đám tôn sùng không ngờ lại phải cung kính với người kia. Chỉ mấy người đứng gần mới nghe được ba chữ "Độ kiếp kỳ", nét mặt bọn hắn cũng lập tức trở nên vô cùng cung kính.
Đám còn lại cũng chẳng ngốc, thoáng kinh ngạc một chút, xung quanh truyền đến tiếng xì xào bàn tán song rất nhanh lại an tĩnh xuống.
"không cần khẩn trương, Lâm mỗ không có ác ý, chỉ thấy hơi lạ là vì sao Lôi KHông đảo sao bỗng dưng đông người thế. Ngươi chỉ cần trả lời thành thật mấy vấn đề, ta sẽ không bạc đãi ngươi.
"Vâng, tiền bối có vấn đề gì xin cứ nói, vãn bối nếu biết sẽ nhất nhất trả lời. Chỉ là chỗ này không tiện, nếu tiền bối không chê xin hãy dời bước tới phòng khách." Nho sinh trung niên đâu còn dáng vẻ ngạo khí như lúc nãy nữa mà vô cùng cung kính nói.
"Được rồi!" Lâm Hiên liếc mắt nhìn thấy chung quanh khá nhiều tu tiên giả, quả thực hơi bất tiện. " Đạo hữu nếu đã có ý, Lâm mô cũng không tiện từ chối."
"Tiền bối khách khí, ngài hạ cố tới chơi, vãn bối cầu còn chẳng được nữa là." Nho sinh trung niên bộ dáng tươi cười đánh mắt với mấy tên đệ tử cơ linh để bọn chúng đi chuẩn bị. Sau đó hắn tự mình cẩn thận đi trước dẫn đường.
Một lát sau, xuất hiện trước mắt Lâm Hiên là đủ các loại quỳnh lâu ngọc vũ, đình đài lầu các nhiều vô số. Nho sinh dẫn Lâm Hiên tới nơi nguy nga đồ sộ nhất. Bên ngoài đại điện sớm đứng hai hàng nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo, thấy hai người đến nơi liền cúi người: "Cung nghênh lão tổ!"
Bên trong mặc dù chưa đến mức cử hành yến hội nhưng rượu ngon, linh trà, linh quả ngập tràn. Lâm Hiên thản nhiên đi tới chủ vị ngồi xuống còn nho sinh đứng một bên đợi hầu chuyện.
"Không cần phải thế, ngươi cũng ngồi đi."
"Tiền bối nói đùa, ngày là đại năng độ kiếp kỳ, vãn bối sao dám làm vậy?" Lời nói nho sinh vẫn cực kỳ cung kính nhưng không còn run rẩy như lúc đầu nữa. Hắn thấy Lâm Hiên không phải loại tính tình cổ quái hay có ác ý nên tâm tình cũng bình tĩnh xuống. Kỳ ngộ hôm nay có lẽ là phúc chứ chẳng phải họa, cơ hội gặp được lão quái độ kiếp kỳ không nhiều, nếu được đối phương chỉ điểm cho một ít thì lợi ích thu được cực lớn. Dù không phải thế, chỉ cần đạt được chút thiện ý từ một gã độ kiếp kỳ đối với gia tộc mình cũng đủ lắm rồi.
Lâm Hiên là người thông mình, thấy ánh mắt đối phương chớp động mong chờ như thế liền mơ hồ đoán ra ý nghĩ trong đầu nho sinh. Chỉ có điều thần sắc hắn vẫn chẳng thay đổi, sau khi uống một hớp trà mới cất lời: " Quý gia tộc hẳn không phải tu sĩ bản địa, các người di chuyển đến đây được bao lâu rồi?"
"Khởi bẩm tiền bối, gia tộc vãn bối đích xác không phải người ở đây, ba năm trước mới đến Lôi Không đảo này." Tuy không biết Lâm Hiên hỏi vậy là ý gì nhưng hắn cũng chẳng dám dấu, thành thật mở miệng.
"Ba ngăm trước, ờ, thời gian vừa khớp. Năm đó Lôi Không chân nhân rời đi đã để lại nơi động thiên phúc địa này, các ngươi rất may mắn." Lâm Hiên mỉm cười.
Nho sinh khúm núm nhưng cũng không dám trả lời lung tung, chẳng qua trong tâm đoán sự tình Lôi Không rời đi hẳn có quan hệ với vị Lâm tiền bối này. May mà đối phương không có ý hỏi tội khiến hắn như gỡ được tảng đá lớn trong lòng xuống.
Đúng lúc này thanh âm Lâm Hiên lại vang lên: " Còn một điều nữa, hi vọng đạo hữu nói rõ."
Nghe ra vẻ trịnh trọng trong lời nói của Lâm Hiên, Nho sinh khẽ rung mình vội chắp tay hi lễ: " Mời tiền bối nói, vãn bối tuyệt không dám giấu diếm ."
"Tốt, chỉ cần ngươi thành thật trả lời, lợi ích thu được sẽ không ít đâu."
Bách Luyện Thành Tiên
Huyền Vũ
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận