Vương Sơ Tuyết cười cười, xoay người vỗ cái đầu lớn của ba ba to lớn, ba ba lớn dường như không muốn lắm, nàng liền dỗi vỗ tiếp, chắc nó thực sự không lay chuyển được cô gái nhỏ ngang ngược không biết lý lẽ vỗ liên tục không chịu dừng lại, bèn gào lên, thân hình lắc mạnh, khối bia không có chữ xèo xèo vang lên, mặt dương lõm xuống, lộ ra âm thư trong vách tường, Từ Phượng Niên đứng lên, nheo mắt, cực nhanh liếc thêm vài lần, nhanh chóng ghi lại. Hắn không nhận ra cổ triện, nhưng hình chữ đều nhớ kỹ. Hèn gì Từ Phượng Niên nịnh nợ như vậy, không chừng ngày nào đó bộ thiên thư này chính là một tấm miễn tử kim bài. Chỉ là sau khi ghi lại toàn bộ, Từ Phượng Niên chỉ chỉ trán mình, thẳng thắn nói: "Ta đều đã thấy rõ, đều giấu ở chỗ này."
Tiểu cô nương thực sự không hề hiểu nhân tình hiểm ác đáng sợ, vẻ mặt lơ đểnh, chỉ bội phục nói rằng: "Ngươi thật sự có thể đã gặp qua là không quên được nha? Cha ta không có gạt ta."
Từ Phượng Niên cười híp mắt nói: "Nếu không chúng ta cũng viết lên bia đá ít đồ lưu cho hậu nhân đoán thử?"
Vương Sơ Tuyết sửng sốt một chút, vỗ tay nói: "Được!"
Từ Phượng Niên rút ra Xuân Lôi đao, cùng Vương Sơ Tuyết đi tới mặt sau tấm bia đá, hỏi: "Viết cái gì?"
Đây một kẻ thì dở hơi, một kẻ to gan lớn mật, một cái đại nghịch bất đạo, xúm lại mới dám có hành vi hoang đường như vậy.
Vương Sơ Tuyết suy tư khoảnh khắc, cười nói: "Nếu không thì viết Từ Phượng Niên cùng Vương Sơ Tuyết từng du lịch qua đây?"
Từ Phượng Niên vươn ngón tay cái, tán thưởng gật đầu nói: "Cứ viết luôn ngày tháng vào nhir?"
Vương Sơ Tuyết hài lòng nở nụ cười, lại có thể thấy được tiểu hổ nha của nàng.
Từ Phượng Niên viết chữ đẹp, mặc dù dùng đao khắc chữ, giống như đao đi long xà, nhất là sau khi luyện đao càng khí thế kinh người, cô gái nhỏ nhìn mà tâm hồn xao động.
Từ Phượng Niên nhìn kiệt tác trên tấm bia đá, cười ha ha, có lẽ đây là hành động vĩ đại mà ngàn năm nay chưa từng ai làm nha?
Từ Phượng Niên lần nữa dựa lưng vào tấm bia đá ngồi xuống, vẫy tay với Vương Sơ Tuyết, ý bảo nàng ngồi lại gần, hai người gần như vai kề vai dựa sát vào nhau.
Cô gái nhỏ rù rì nói: "Nếu ngươi có thể đeo đao một mình vào Bắc Mãng thì tốt rồi."
Từ Phượng Niên nghi hoặc hỏi: "Vì sao?"
Vương Sơ Tuyết thẹn thùng nói: "Có bộ tiểu thuyết viết một người đàn ông đã làm như vậy, hắn dùng đầu của hoàng đế Bắc Mãng làm sính lễ."
Từ Phượng Niên suy nghĩ một chút, nói: "Thật ra thì vẫn được."
Vương Sơ Tuyết cúi đầu nhẹ giọng nói: "Nếu là như thế này, ta sẽ làm thơ cho ngươi ba trăm thiên."
Từ Phượng Niên không suy nghĩ sâu xa, chỉ cười nói: "Vậy ta lỗ nặng nha, phải là một cái đầu của Bắc Mãng mọi rợ lấy một thiên thơ."
Vương Sơ Tuyết vẫn cúi cái đầu nhỏ, gò má uyển chuyển hàm xúc, dưới ánh trăng, mơ hồ có thể thấy được lông tơ trên lỗ tai non nớt tỉnh xảo của nàng.
Từ Phượng Niên vươn một ngón tay, nhẹ nhàng nâng cằm của nàng, thấy hai má nàng đỏ ửng, lông mi rung động nhà nhẹ.
Ngón tay của Từ Phượng Niên sượt qua môi của nàng, ngả ngớn cười nói: "Mau mau lớn lên chút, ta lại hái."
Nàng bị Từ Phượng Niên thuận thế ôm vào trong ngực. Từ Phượng Niên nhẹ giọng nói: "Sao lại thích ta chứ? Nha đầu, nàng thật không may mắn."
Vương Sơ Tuyết siết chặt ngón tay, ánh mắt ngẩn ngơ nói: "Từ khi ta bắt đầu biết ghi nhớ, chỉ biết có chàng thôi. Cha nói sau này ngươi nhất định sẽ là nam tử vĩ đại nhất thế gian, ta sẽ luôn ở trên Mỗ Sơn vẫn trông ngóng, sau này cũng giống vậy, chờ ta trưởng thành, chàng thực sự sẽ trở lại gặp ta sao? Lớn lên là bao lớn nha? Ta hiện 16 tuổi, 17 tuổi đã được chưa?"
Từ Phượng Niên dụi chiếc cằm đầy râu lên khuôn mặt ửng hồng của nàng, cười không nói.
Lúc nàng nói chuyện phả ra hơi thở thơm như hoa lan, còn thơm hơn cả trà Xuân Thần.
Từ Phượng Niên nhớ lại chiếc lưỡi của nàng, trong lòng cảm thấy nóng ran.
Lão tử nhịn!
Có thể chịu thứ mà người thường không thể chịu được mới là đại trượng phu.
Vương Sơ Tuyết lấy can đảm đưa tay đi sờ ấn ký đỏ thẫm tại mi tâm của Từ Phượng Niên, ngón tay xoa nhè nhẹ.
Từ Phượng Niên cười giải thích: "Ta cũng không phải là trang điểm như nữ tử các nàng, là vết tích sau khi tiếp nhận tu vi Đại Hoàng Đình của tiền nhiệm chưởng giáo Võ Đang, ta hiện tại mới miễn cưỡng tu đến nhị trọng lâu, cao nhất tâng sáu, không thể không đi học đạo môn kinh điển cực khổ, ngày đêm thổ nạp đạo khí, đạo giáo chú ý quy tức, tựa như ba ba lớn này bế khí trong đáy hồ, cho nên ngay cả ta ngủ cũng phải vận công tu hành, rất sợ phung phí một thân Đại Hoàng Đình này."
Vương Sơ Tuyết ngửa đầu hỏi: "Có mệt không?"
Từ Phượng Niên cười nói: "Cũng không có gì có mệt hay không, thói quen thành tự nhiên. Đây chăng phải vì hi vọng tương lai có thể đi khắp nơi mà không cần mang theo một đám tùy tùng cứu mạng sao. Còn như muốn một mình đi Bắc Mãng như nàng nói, thì càng muốn chịu khó luyện đao rồi."
Vương Sơ Tuyết lắc đầu nói: "Đừng đi đừng đi, ta nói đùa, nguy hiểm lắm"
Từ Phượng Niên hai tay bưng lấy gương mặt của Vương Sơ Tuyết, cúi đầu hôn môi của nàng, tham lam làm càn.
Lưỡi tước mềm yếu ngọt ngào.
Vương Sơ Tuyết trợn to hai mắt, rõ ràng không hề hiểu về chuyện tình nam nữ, nào giống Vương Đông Sương có thể viết ra đệ nhất sách tài tử giai nhân.
Sau khi Từ Phượng Niên một lân nữa ngẩng đầu, nàng mới e ấp nhắm mắt lại.
Từ Phượng Niên mỉm cười nói: "Bắt đầu từ ngày hôm nay, nàng chính là nữ nhân của ta rồi. Sau này cùng bất cứ sĩ tử anh tuấn nào nói hơn một câu, đều phải đánh mông của nàng""
Vương Sơ Tuyết nằm im ở trong ngực hắn, chỉ nhẹ giọng nói: "Hôn thêm cái nữa đi"
Từ Phượng Niên lắc đầu nói: "Không thể hôn thêm nữa, bằng không nàng sẽ hoàn toàn biến thành nữ nhân."
Vương Sơ Tuyết mở đôi mắt thu thủy, cái hiểu cái không.
Bên bờ sông Yến Tử, một con mèo lớn đen trắng hình thể cực lớn từ phi nhanh từ trong núi rừng ra, lao thẳng vào sông, chỉ là đến bờ sông chỉ kém bước nhảy cuối cùng, nó đột nhiên dừng lại, một thiếu nữ cưỡi ở trên mèo lớn suýt chút nữa văng vào trong sông.
Thiếu nữ cưỡi mèo vác một đóa hoa cực lớn vàng óng rực rrỡ, hoa này vốn tên là Nhất Trượng Cúc, nở về hướng mặt trời, còn được gọi là hoa hướng dương. Sau khi mèo lớn dừng lại, hoa hướng dương trong tay thiếu nữ lắc lư kịch liệt, dường như nàng không hài lòng với tọa ky kỳ quặc nhát gan sợ nước trăm năm hiếm thấy như vậy, không nói không rằng quở trách, trực tiếp một đấm nện ở trên đầu mèo lớn, mèo lớn cực kỳ sợ nước lắc đầu lia lịa, quay đầu cực kỳ đáng thương nhìn chủ nhân mang mình từ Tây Thục tới Bắc Lương lại nuôi từ con mèo nhỏ thành mèo lớn, thiếu nữ lại tung một quyền, đừng nhìn thân thể nàng gầy yếu, tung quyền lại vừa mạnh vừa nặng, đánh vào trên đầu mèo lớn, nổ lớn ầm vang.
Nàng nhảy xuống phía sau lưng mèo lớn, đi tới phía sau mông của nó, dường như muốn đá nó vào sông Yến Tử.
Mèo lớn nức nở chạy đi, cũng không chạy xa, chạy ra một đoạn ngắn liền ngồi bẹp xuống đất, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu.
Thiếu nữ hất cằm về phía sông Yến Tử, ý bảo đầu sủng vật này tự giác nhảy xuống.
Mèo lớn liên tục lắc đầu.
Nàng lại hất cằm.
Mèo lớn lại lắc đầu.
Thiếu nữ vác buội hoa hướng dương kia mặt không chút đổi sắc, cười ha ha.
Mèo lớn thầm biết không ổn khắp mặt đất ăn vạ cầu xin tha thứ.
Thiếu nữ đến gân, để hoa hướng dương dưới đất, hai tay nắm lấy một chân mèo lớn, không thấy nàng phát lực như thế nào liền gánh nó trên vai, ném nó qua vai đập vào trong nước sông, lúc này mới vỗ võ tay, cầm lên hoa hướng dương.
Mèo lớn đập ra một cột nước cao tận trời trong sông Yến Tử.
Sau một lát, mèo lớn vốn sợ nước dường như hiểu ra, bốn trảo đạp nước, dạo quanh sông Yến Tử, thay đổi các loại tư thế, vô cùng thoải mái.
Thiếu nữ vút đến trên lưng mèo lớn, sau khi ngồi xuống chỉ huy đầu sủng vật từng ở núi Thanh Thành đánh thắng Hổ Quỳ thành niên ngang ngược bơi về phía hô Xuân Thần.
Nàng đang vui vẻ, vì vậy bật cười: "Ha ha ha."
Chương 177
Ngắm trăng thưởng hồ, tùy tiện trêu đùa người đẹp, lại còn khắc xuống tấm bia đá kia một chuỗi những lời văn hoang đường, Từ Phượng Niên cảm thấy rất hài lòng, cùng Vương Sơ Đông cưỡi rùa trở vê mẫu sơn, đám người Ninh Nga Mi như trút được gánh nặng, trở lại nhà họ Vương, trước tiên là đưa thiếu nữ đến cửa tiểu viện, bốn bề vắng lặng, Từ Phượng Niên lại hôn một cái, thiếu nữ trở lại trong viện, ngồi trên xích đu, nhón chân đẩy nhẹ, nhẹ nhàng lay động xích đu. Vương Sơ Đông ngón tay sờ môi, khóe miệng cười mỉm. Cô nghĩ đến rất nhiều điều hắn đã nói: "Nếu như chỉ dựa vào anh tuấn tướng mạo là có thể hành tẩu giang hồ, bản Thế tử đã sớm vô địch thiên hạ", một câu nói rất vô liêm sỉ, Vương Sơ Đông vừa suy nghĩ vừa cười, nàng cứ cười rồi lại cười hoài không thôi.
Từ Phượng Niên khen nàng thiên phú dị bẩm thật quả không sai, cô nàng này từ nhỏ đọc nhiều sách vở, xem hết tứ thư ngũ kinh, lại xem cả sách giải trí tạp thư, vì vậy Vương Sơ Đông hễ cứ cầm bút là viết ra văn thơ, phong tục của Thanh Châu là tháng hai khai bút cho đồng tử , nàng liền viết " Oa thanh tiểu thấu lục song sa, lâu ngoại đại giang lãng đào sa ", vê đầu miêu tả tiểu thư khuê các an nhàn rảnh rỗi, vế sau lại bộc lộ vẻ mạnh mẽ của tự nhiên, vì vậy người khác bình luận « đông sương đầu tuyết », đều nói Vương Sơ Đông lấy mực nhạt viết nên tình nồng, thường nói như một chữ một từ một lời xuyên thấu lòng người, từng ví như lời Thánh Nhân từng nói "Vui vẻ nhưng không phóng túng, đau mà không thương ", văn thơ của nàng cũng đúng như một câu trong sách "Nguyện phổ thiên hữu tình nhân chung thành quyến thuộc" như vẽ rồng điểm mắt, nước chảy thành sông tác hợp cho các đôi tình nhân tình thêm nồng thắm.
Vương Lâm Tuyền đi vào tiểu viện, đẩy xích đu cho nữ nhị, cười nói: "Cha nói không sai chứ, Thế tử điện hạ rõ ràng là một người thông minh tinh tế, con thử nói mà xem, Đại tướng quân cùng Vương phi dạy dỗ con trai, thì đâu thể kém đúng không. Thật may, từ năm đó điện hạ đã sớm cầm đao rồi, hôm nay gặp điện hạ lại cầm trong tay một đôi đao, làm ta rất là vui mừng. Cha cảm thấy phiền nhất là nhìn thấy cái đám nho sĩ học sinh Thanh Châu kia tự cho mình là nhẹ nhàng lịch thiệp, kém xa điện hạ giải quết sự tình lanh lẹ sảng khoái. Nghe nói các ngươi ở trà lâu động thủ với con trai Triệu Đô thống? Đánh là đúng! Không đánh đau thì không nhớ lâu, ta vừa lúc muốn vung tiền ném ra đạo lý cho đám người này nhìn xem, hiểu thế nào là "Vàng ròng bạc trắng có thể xua quỷ đuổi ma"
Vương Sơ Đông dạ một tiếng, quay đầu nói rằng: "Cha, con đã nói là không ký tên « đông sương » ở cuối tập thơ rồi mà."
Vương Lâm Tuyên ngồi một bên xích đu, hiền lành nói: 'Không ký sẽ không ký, đỡ cho đám nương nương trong cung tương tư hoài niệm."
Nàng hoạt bát nói: "Khẳng định có người muốn nói con là văn nhân hết thời."
Vương Lâm Tuyền thoải mái cười to nói: "Đám kia ăn no căng bụng nghèo kiết xác, thư sinh cổ hủ cực đoan, văn không thể cầm bút viết giai thiên, võ không thể lên ngựa giơ đao giết địch, để ý đến bọn họ làm gì. Nữ nhi của ta mắng bọn họ đã là nể mặt mà ban thưởng rồi."
Vương Lâm Tuyền trước khi rời đi nói nhấn giọng: "Nữ nhi a, hiện tại con lấy chồng vẫn là sớm, đợi hai năm nữa đã."
Mặt của Vương Sơ Đông đỏ tới mang tai, nàng vung lên quả đấm nhỏ giơ giơ.
Vương Lâm Tuyền đi tới tiểu viện của Thế tử điện hạ, gõ cửa rồi vào, nhìn thấy điện hạ ngồi ở trong viện, trên mặt bàn đặt một hộp kiếm bằng gỗ tử đàn, chỉ có tỳ nữ Thanh Điểu đứng ở bên cạnh. Từ Phượng Niên vừa muốn đứng dậy, Vương Lâm Tuyền hốt hoảng nói: "Điện hạ không cần đứng dậy, lão nô không dám nhận."
Từ Phượng Niên không nói nhiều, tôn ti lễ nghĩa không phải nói bỏ là bỏ đi được, Vương Lâm Tuyên sau khi ngồi xuống, trong lòng nhìn thoáng qua hộp kiếm đã nhiêu năm như vậy vẫn không dám quên, tất cả những lão binh rời khỏi quân đội Bắc Lương sau này, có mấy món đồ hẳn là không bao giờ quên, năm đó trong quân doanh, là một lính cầm vương kỳ chữ Từ, Vương Lâm Tuyền chính thức là một lính theo hâu Từ Kiêu, may mắn nhìn thấy càng nhiều nhớ kỹ càng nhiều món đồ hơn, một món trong đó, dù hộp kiếm vẫn còn đóng nhưng trong hộp chắc chắn cất giấu danh kiếm đã từng ở trong tay của Vương phi, có thể nói là: " Vạn lý bi phong nhất kiếm hàn, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất kiếm trên đời, đời trước một quyển sách võ có ghi: " Nhất kiếm quang diệu tam thập châu, cương khí xung tiêu xạ đấu ngưu., đủ để thấy Vương phi có phong thái hoa như thế nào, Vương Lâm Tuyền nhìn một chút liên nước mắt tuôn rơi, mấy năm nay lây dính đầy người hơi tiên, trời tối không ngủ yên, mỗi khi nghĩ đến thời điểm trước đây cùng đại tướng quân luôn luôn sẵn sàng ra trận, mười vạn binh mã tiến quân, đều sẽ kích động không thôi, chính là cỗ khí thế này đã chèo chống Vương Lâm Tuyền đi tới hôm nay.
Từ Phượng Niên chậm rãi nhắm mắt, hai ngón tay lướt nhẹ trên hộp kiếm, trên hộp kiếm có khắc mười chữ.
Là mẫu thân của hắn tự tay viết. Mẫu thân trước là một đời Ngô gia kiếm pháp, mặc dù nàng vì Từ Kiêu rời bỏ gia tộc, nhưng rất nhiều quy củ vẫn là rập khuôn, nàng sau khi qua đời liền do kiếm thị Triệu Ngọc Đài thủ mộ táng kiếm, nói là mộ chôn quần áo và di vật là không chính xác, hậu nhân của Ngô gia kiếm, hoàn toàn xứng đáng có một tòa kiếm mộ. Người tu đạo tôn trọng thiên đạo, tu đến tóc trắng xoá chưa tìm được cửa mà nhập đạo, cứ thế mà suy ra, kiếm sĩ nếu đối với bội kiếm cũng không kính không thân, dù nửa cảnh giới cũng đừng mong tiến bộ, đừng nhìn Đặng Thái A bình thường chỉ tiện tay cầm theo một cánh hoa đào, nhìn như hành vi phóng túng, có thể Đặng Thái A đã sớm nói rõ, không phải gã không mang kiếm, chỉ là thiên hạ ít có người đáng giá để gã coi là đối thủ mà dùng kiếm, có Vương Tiên Chỉ tính là một, Tào Quan Tử chỉ được tính là một nửa.
Từ Phượng Niên, với chuyến du ngoạn giang hồ này, không đơn giản là giải tỏa nỗi bất bình đã kìm nén ba năm nay, ngoại trừ tự tay bí mật vẽ lại bản đồ ba ngàn dặm, lại cùng những bộ hạ cũ trong quân đội Bắc Lương của Từ Kiêu như Vương Lâm Tuyền, đây không phải là Từ Kiêu dạy bảo, điều này đã được cả vương triều công nhận, bại nhi từ phụ xác thực cũng không suốt ngày lải nhải Phượng Niên nên như thế nào hành sự, nên như thế nào làm người, Nhân đồ chỉ là để tùy ý Thế tử điện hạ tạo rắc rối, sau đó vui vẻ vì con trai thu thập cục diện rối rắm. Lại vì Thế tử điện hạ thu thập tử sĩ, vì sao hắn còn phải tự lực luyện đao? Thật ra cũng không phải để làm một dũng tướng xông pha chiến đấu, loại chuyện như vậy, trong nhà đã có một người trời sinh thân lực, đệ đệ Hoàng Man Nhị, sau này từ chưởng môn Long Hổ sơn, ai dám cùng so tài? Làm sao còn đến lượt Từ Phượng Niên. Hay là vì lão Hoàng, muốn thay một lão bộc cầm lại hộp kiếm ở trên tường thành Võ Đế? Tất cả nhũng điều đó đều là một phần nguyên nhân, nhưng quan trọng nhất, bí bật nhất, là làm tiêu tan những khó khăn khó nói đối với Từ gia
Từ gia đi Bắc Lương trước, Vương phi từng đơn độc ở lại hoàng cung, thời điểm giang hồ có hơn mười người là nhất phẩm cao thủ, cùng đại nội mỗi bên chiếm phân nửa lực lượng. Mỗi một người biết rõ tình hình đều câm như hến không dám nói điều cấm ky, qua hai mươi năm liền bị bụi bặm lịch sử phủ kín. Từ Phượng Niên biết dự định của lão hoàng đế, Từ Kiêu nếu dưới gối không con, dù cho thân kiêm Đại Trụ Quốc Bắc Lương Vương thì như thế nào? 300,000 thiết ky tương lai chỉ còn là đồ chơi trong tay của hoàng gia, đế vương tâm thuật vụng về thế này, Từ Phượng Niên không cần người khác chỉ điểm liền có thể biết. Còn như giang hồ ẩn sĩ cao nhân, Từ gia thiết ky ngựa đạp chốn giang hồ cửa nát nhà tan, hoặc là mười đại môn phiệt nuôi dưỡng cung phụng như lão tổ tông, phải báo thù nhà hận nước, ở thời kỳ Từ Kiêu đỉnh phong nhất đâm cho một kích trí mạng, chẳng phải để giải hận càng tuyệt hơn sao?
Chỉ là bọn hắn cũng không nghĩ tới Vương phi đang có thai đột nhiên trong đêm đó từ đời thường lại xuất thế kiếm sĩ, võ lực cảnh giới vượt qua Thiên Tượng, thành tựu Lục địa kiếm tiên, liền không thể theo lẽ thường đo lường so sánh.
Trận chiến ấy, không có hồi kết, lưỡng bại câu thương, không có người thắng, kẻ thua.
Trước kia Bắc Lương thiết ky đối với vương triêu trung thành hết mực, nay Bắc Lương thiết ky cùng triều đình triệt để sinh ra ngăn cách không thể chữa lành, mà Vương phi thân lại mang trọng bệnh, hồng nhan mất sớm. Từ Phượng Niên có một quyển sổ sinh tử, mặt trên ghi lại mười mấy tên người đã từng xuất hiện ở hoàng cung khi ấy, một phần ba đã chết không có lý do, chỉ có một là chết già. Từ Phượng Niên đã cùng Quan phủ chống lại những người còn sống, chỉ hy vọng có thể tự mình chém giết, mặc dù cả đời đều không làm được cũng là bình thường so với những chuyện làm không tốt khác. Từ Kiêu năm đó vì đại kế triều đình trăm năm thịnh thế đại không tiếc cùng cả giang hồ là địch, Từ Phượng Niên so với Từ Kiêu càng muốn san bằng giang hồ cho bằng sạch, còn có một chút sự tình khác cũng không cần nói. Từ Kiêu có thể vì chính mình mang đến hai mươi năm an ổn, xuất môn thiết ky hộ giá, còn có minh ám tử sĩ, có thể Từ Kiêu sẽ sống lâu thêm một năm nhưng còn mười năm sau, hai mươi năm sau? Từ Kiêu là người tranh đấu giành thiên hạ đánh xuống, vì để Từ gia trở thành cây đại thụ không bao giờ đổ, Từ Phượng Niên cần phải tiếp nhận Bắc Lương thiết ky, đây cũng không phải là nói một việc nhỏ, Bắc Lương trọng quân công, sùng võ hiếu chiến, nếu thật đi theo nhị tỷ Từ Vị Hùng, toàn tâm toàn ý dưới màn che xe ngựa mà trị quân, Từ Phượng Niên không có lòng tin này.
Từ Phượng Niên mấy năm nay vẫn để tay lên ngực tự hỏi, không có Từ Kiêu, ngươi là cái thá gì?
Từ Phượng Niên vô ý thức nắm chặt đôi đao, thở phào ra một ngụm trọc khí.
Vương Lâm Tuyền chìm trong hồi ức năm xưa, bản thân có rất nhiều xúc động nói: "Trước đây đại tướng quân bình định Tây Thục, Triệu quân sư chỉ kém mười dặm đường là được chính mắt thấy được Tây Thục hoàng thành, thật tiếc nuối vì ông ta chết bệnh, đại tướng quân liên suất quân, đầu roi chẻ sông, tấn công như vũ bão, để an ủi Triệu quân sư ở trên trời có linh. Tây Thục, ai mà không sợ?"
Từ Phượng Niên trâm giọng nói: "Bắc Lương thiết ky chỉ có tử chiến."
Vương Lâm Tuyền trịnh trọng gật đầu,'Chỉ có tử chiến!"
Binh pháp quỷ đạo, Từ Kiêu lại có thể đi con đường phản quỷ đạo, mặc cho ngươi thiên quân vạn mã hùng hổ hay trăm mưu ngàn kế, ta Bắc Lương quân chỉ đơn giản lao lên chiến đấu đến chết.
Từ Phượng Niên mỉm cười nói: "Từ Kiêu lần này vào kinh gặp vua, tám phần mười lại muốn quậy kinh thành thành một nơi chướng khí mù mịt."
Vương Lâm Tuyền im lặng không dám vọng ngôn.
Từ Phượng Niên lại không ngại cùng vị lão binh này nói chút việc nhà, nói ra việc sẽ nhấc lên sóng to gió lớn thế nào, Vương Lâm Tuyền lại dám ngay trước vô số cơ sở ngầm ở bến tàu quỳ trước mặt Từ Phượng Niên, nước mắt ròng ròng mà khóc, Từ Phượng Niên nếu như ngay cả điểm ấy lòng dạ khí độ cũng không có, thật sự đừng nói sau này tiếp nhận roi ngựa từ tay Từ Kiêu, dù cho muốn dạo giang hồ cũng khó có thể, về sớm một chút trốn vào Bắc Lương Vương Phủ có phải bớt việc bớt lo hơn không, hắn bảo Thanh Điểu đi lấy chút rượu tới, nói rằng: "Vương thúc, đều là người trong nhà, chúng ta không nói vòng vo. Lần này ta đến núi này, ngươi như vậy quang minh chính đại bày ra Bắc Lương tư thế bộ hạ cũ Bắc Lương quân, sắp tới nhất định bị rất nhiều người ở Thanh Châu thậm chí là triều đình hạ độc thủ, ta sẽ căn dặn Chử Lộc Sơn giúp ngươi quan sát, thật muốn làm lớn chuyện, cùng lắm thì làm cho Từ Kiêu ra mà nói chuyện, ta cũng không tin năm đó kẻ bị Từ Kiêu cầm roi ngựa đập sưng ót, Tĩnh An Vương Triệu Hành lại dám vạch mặt. Còn như Từ Kiêu vào kinh thành, ta đoán là việc xin cho ta một chiếu thư cầm các cái ngôi vị thế tập Thế tử, bảo đảm tương lai ta có thể mặc một bộ áo gấm mãng bào uy phong không thua gì thân triều đại hoàng phục."
Thế tập, cha truyên con nối!
Kẻ nhìn như mắt đã mờ, Vương Lâm Tuyền nghe được một lời này, hai mắt nhứ sáng trở lại. Bắc Lương 300,000 thiết ky, cùng với tất cả bộ hạ cũ lão binh phân tán khắp vương triều, ai không vì điều này mà lo lắng? Thế tập hai chữ, hàm nghĩa dễ hiểu, chính là kế tục bậc tước vị của cha chú, được phong hào bổng lộc cùng với ban đất phong, không bị thay đổi không bị huỷ bỏ, dù là tôn thất phiên vương, ngoại trừ chiến công thực sự hiển hách như Yến Lạt Vương và Nghiễm Lăng Vương, được lấy trường hợp đặc biệt đối đãi, dựa theo « tông phiên pháp lệ » đều là thế hệ xuống dần kế tục, như Tĩnh An Vương Triệu Hành, con trai không công lao cũng chỉ có thể tập phong dưới một cấp là quận vương. Từ Phượng Niên một khi được triều đình thừa nhận thế tập Thể tử, thì sau này vẫn là Bắc Lương Vương!
Lúc này mới có đại hoàng phục vừa nói.
Cửu ngũ chí tôn, Cửu Long ngũ trảo, mới xem như đế vương hoàng bào.
Từ Phượng Niên không ngại năm nào cũng khoác áo mãng bào đi san bằng giang hồ, hắn chính là muốn hù chết loại này đồ tạp chủng, quân lộn giống.
Vương Lâm Tuyền chỉ cảm thấy sảng khoái trong lòng, vừa vặn Thanh Điểu bê tới rượu ngon, lão nhân uống một ly, lau miệng cười nói: "Kể từ đó, Bắc Lương ai dám không phục!"
Từ Phượng Niên uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, thoáng tự giễu nói: "Nhưng ta không có bản lĩnh, một đao phá lục giáp cũng không làm được."
Vương Lâm Tuyền xem thường nói: "Thế tử điện hạ là anh tài ngút trời, thật muốn luyện đao, còn không phải là tùy tiện luyện liên thành nhất phẩm cao thủ!"
Từ Phượng Niên trêu ghẹo nói: "Vương thúc, lời này ngươi nói thật nhẹ nhàng, ta luyện đao thật sự rất vất vả"
Vương Lâm Tuyền chỉ lo cười, trong lòng lại suy nghĩ vài câu Vương thúc, so với rượu ấm áp thì lòng dạ còn ấm hơn.
Vương Lâm Tuyền đột nhiên vẻ mặt tiếc nuối nói rằng: "Ta có hai đứa con trai kia không được việc gì nên hồn, chỉ biết đọc sách, không có cách nào theo điện hạ dẫn ngựa rồi."
Từ Phượng Niên lắc đầu nói: "Không có đạo lý này."
Vương Lâm Tuyền lần đầu tiên phản bác Thế tử điện hạ, trang nghiêm nói rằng: \ "Điện hạ, chỉ cân Vương Lâm Tuyền còn trên đời một ngày, Vương gia liền tùy ý đại tướng quân sai bảo, với tiểu nhân trên đời không có đạo lý nào hơn đạo lý này!"
Từ Phượng Niên không biết khuyên bảo như thế nào, nâng chén ngửa đầu, lần nữa uống hết rượu trong chén ngọc lưu ly dạ quang, nhẹ giọng nói: "Chỉ là không biết triều đình sẽ lấy xuống danh hiệu Đại Trụ Quốc của Từ Kiêu hay không."
Vương Lâm Tuyền lặng lẽ.
Hai người uống hết một bầu rượu, Vương Lâm Tuyền lễ độ cung kính dập đầu quỳ lậy, lúc này mới đứng dậy rời đi.
Từ Phượng Niên quay đầu nhìn về cái hộp kiếm.
Nhìn mười tám chữ.
"Kiếm này chém lên chuyện bất bình thiên hạ, kiếm này không hổ không thẹn người thế gian"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận