Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 271: Thế đạo này không bi thương (1)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 03:20:50
Nho gia giải kinh giống như Thích môn thuyết pháp, giải kinh không phải đọc kinh, thuyết pháp không phải thuyết kinh, đều là không phải đại sĩ không thể làm, vị thư sinh nghèo kiết hủ lậu trước mắt thế tử điện hạ lại dám đối với giải kinh trứ danh lý học học giả uyên thâm Diêu Bạch thuyết tam đạo tứ, vốn là một chuyện đại nghịch bất đạo.
Còn như cái gọi là dã tâm thụy hào Văn Chính, thì càng kinh thế hãi tục, ngay cả Ương Châu lão cung phụng Dữu Kiếm Khang cũng chỉ là hy vọng xa vời sau này có thể được xưng hào là Văn Trung thì đã may mắn lắm rồi, Xuân Thu quần hùng tranh giành, sau Ly Dương vấn đỉnh, có quy tắc rõ ràng đối với thụy hào cho thần tử, quan văn lấy Văn Chính làm đầu, chỉ là xưng hiệu này sớm đã không treo trăm năm, Văn Trinh theo sát phía sau, trên dưới triều đình và dân gian đều nghĩ đó là vật trong túi của thủ phụ Trương Cự Lộc, kế tiếp lần lượt là Trung Đoan Khang Nghĩa... Nếu Văn Chính Văn Trinh cũng không dám hy vọng xa vời, Văn Trung được xem như Ngũ Thạch Tán được các lộ chư hầu cùng quan văn đỉnh tiêm trong vương triều hoan nghênh nhiệt liệt nhất, thiên hạ hiện nay, khảo cứu thế tộc hào phiệt cao thấp, thụy hào bao nhiêu cùng nặng nhẹ chắc chắn là tiêu chuẩn quan trọng hạng nhất, sĩ tử thông thường nào dám nói chết làm Thụy Văn Chính, ngay cả sĩ tử điên cuồng cũng không dám.
*Ngũ Thạch Tán: Cuốn sách Thế thuyết tân ngữ có ca ngợi một loại thuốc có tên ngũ thạch tán. Theo ghi chép nó có tác dụng kỳ diệu không chỉ chữa bệnh mà còn khiến người ta cảm thấy vui vẻ lạ thường. một loại bột gây hưng phấn, gây nghiện, có thể xem là tiên thân của ma tuý
Một khi vạch trần, nói nhỏ thì chính là phẩm hạnh không đoan, nói lớn chuyện ra, không chừng phải chịu lao ngục tai ương, người đọc sách kia chỉ vì quyển Tứ Kinh Chương Câu Tập Chú) rơi xuống nước đã đau lòng không chịu được, hiển nhiên là xuất thân hàn môn, tâm sự bị ngoại nhân nói trúng, vị thư sinh này trông hoảng loạn lo sợ, song lại nhanh chóng điềm nhiên như không, tiếp tục cúi đầu ăn nửa quả dưa hấu ướp đá. Sau khi Từ Phượng Niên nói trắng ra tâm sự, nhưng không có đắc thế không tha người, mà là bị thụy hào vừa nói gợi lên tâm sự, văn thần trọng thụy, đương nhiên, công huân của võ tướng cũng không ngoại lệ, tương đối hơi ít phối hợp cùng chữ Vũ, nhưng là có hơn mười tám chữ, vì vậy có cách nói đại trượng phu đương thụy thập bát, Nghị Tự đoạt giải nhất, chín vị trí đầu hay là Nghị Liệt Ninh Tĩnh Bình tướng Kính Mẫn Túc, Truyền Ngôn đại tướng quân Cố Kiếm Đường đã khâm định thụy hào võ kính, Nghị Liệt Ninh ba thụy, vẫn nhớ mãi không quên.
Võ quan không thể so văn thần, thụy hào thuộc sở hữu thường thấp hơn, nói chung có thể có chín vị trí đầu chính là vinh quang lớn lao, điều này có liên quan đến thế tộc cầm quyền coi thường các tướng lĩnh, đương nhiên, nếu võ tướng có thể lấy văn tự thụy, càng là quang vinh càng thêm quang vinh, võ quan độc sủng với xuất thân hào môn này, ví như Đường Khê Kiếm tiên Lư Bạch Hiệt có thể nhập sĩ, sau khi chết thụy hào chưa chắc không thể lấy văn tự cầm đầu, Từ Kiêu vẫn không phải quá để tâm đối với chuyện này, luôn nói sau đời thứ ba còn có thể có một mỹ thụy liền cũng đủ. Bởi vì triều thân Chư công mặc kệ lúc đó được sủng ái như thế nào, công quan triều dã ra làm sao, sau khi chết mỹ thụy truy đổi ác thụy không phải trường hợp đặc biệt.
Từ Phượng Niên suy nghĩ xuất thần, bị một hồi hô vang trong Báo Quốc Tự đánh thức, chắc là tranh biện Vương Bá đã bắt đầu, ngôn hàm của một vị thanh lưu danh sĩ nhận được khen ngợi, bên trong chùa có bày rượu, các danh gia ngồi trên chiếu tán dóc quanh hành lang lượn quanh mép nước, chén rượu chuyền đến trước mặt người nào, thì có mỹ tỳ phụ trách dâng lên, giao cho biện sĩ, sau khi uống một hơi cạn sạch, là được biểu đạt suy nghĩ trong lòng, nếu như đưa tới cộng minh, thu được võ tay tán thưởng, là lại được uống, nếu như nói lời nhảm nhí, thì phải tự phạt ba chén. Một khi có người đứng dậy phản bác, người thua sẽ phải rời đi, Giang Nam đạo tôn sùng chém gió, không có vị đại gia chém gió nào không phải Thường Thắng tướng quân ở trong loại chiến trường này, lén lút có người ghi lại số người rời đi. Lư Huyền Lãng của Hồ Đình Lư thị, khiến cho sáu mươi hai người rời khỏi cuộc chơi, chưa từng bị người nào rời đi, vững vàng Giang Nam đạo ba vị trí đầu danh sĩ chém gió, nhưng địa vị đặt song song với Lư Huyền Lãng chưa bại một lần có hai người, đều dự thính tham dự Vương Bá chi biện tại Báo Quốc Tự hôm nay, có thể nói là 1 chuyện lớn hiếm thấy, một người trong đó là Viên Cương Yến tổng cộng khiến hơn một trăm người rời đi, được khen là Giang Tả đệ nhất, yêu thích nắm đuôi hươu, tiêu sái xuất trần, một người khác chính là cao tăng Ân Đạo Lâm của Báo Quốc Tự, sĩ lâm tôn xưng Bất Động hòa thượng, không nói thì thôi, một nói tất kinh người, y năm đó đánh với Lưu Yến cùng Lư Huyền Lãng hai trận chiến thành danh, é Dịch Tượng Diệu Vu Kiến Hình È cùng Ý Tài Tính Tứ Bản) tranh đều tai Báo Quốc Tự, có thể nói Báo Quốc Tự có thể trở thành là thánh địa chém gió của Giang Nam đạo, ngoại trừ phong cảnh tươi đẹp, dựa thế mấy nghìn bụi cây mẫu đơn ở trong Ngụy Tử Diêu Hoàng, lớn hơn nữa quy công cho danh tiếng vô cùng tốt của lão hòa thượng phong nhã nhất lưu.
Chương 272
Từ Phượng Niên gặm xong dưa hấu, hỏi: "Ngươi có muốn tham gia trận biện luận này không? Nghe nói chỉ cần tùy tiện thắng vài trận, còn hữu dụng hơn so với thi lấy công danh."
Thư sinh chỉ cắn mấy miệng dưa hấu cười lắc đầu, tự giễu nói rằng: "Từng may mắn tham gia một lần, mới nói vài câu liền bị đuổi ra ngoài, cũng không biết là thắng hay thua, chắc là thua. Cái vị Viên thị sĩ tử biện luận cùng ta kia, chắc sẽ được ghi lại:
Từ Phượng Niên liếc nhìn nữ quán Hứa Tuệ Phốc rời Báo Quốc Tự, trực tiếp đi tới, làm như không thấy, chỉ nhìn thư sinh trước mắt, mỉm cười nói: "Đây không phải là chuyện hợp tình hợp lý sao? Ta đoán lúc ngươi biện luận thì chỉ có một mình thôi đúng không!?"
Đạo cô đến gần lên tiếng nói: "Điện hạ lần này đã đoán sai."
Từ Phượng Niên chợt nói: "Là Hứa tỷ tỷ mang theo vào?"
Đạo cô Hứa Tuệ Phốc gật đầu cười, giải thích: "Trương công tử đầy bụng kinh luân, nhất là tinh thông Vương Bá chỉ biện, suy nghĩ độc đáo, từng nhờ ta đưa quyển Xiển Thuật quân chính lợi hại cho Hứa Củng, tên gọi tắt Trình Lục Sự Sơ} , bị đại tướng quân bình luận không bám vào một khuôn mẫu, thù vi bất dịch (rất là khác biệt)."
Từ Phượng Niên hơi kinh ngạc ồ một tiếng, bữa trưa lúc cùng đại tỷ Từ Chi Hổ nói chuyện phiếm nhắc tới gia thế của Hứa Tuệ Phốc, Cô MẠC Hứa thị coi Long Tương tướng quân Hứa Củng là trụ cột của gia tộc, vị đại tướng quân xuất thân hào phiệt cao môn này chém gió quân chính lưỡng không lầm, chủ trì quân vụ của ba Châu Giang Nam đạo, rất có tư thế của tiểu phiên vương, làm rất nhiều cải cách hẳn hoi dứt khoát, chỉnh đốn lại trị*, chê khen đều có. Từ Kiêu đánh giá người này không thấp, nếu có thể được Từ Kiêu mắt cao hơn đầu công nhận nói không tệ, đương nhiên là nhân vật tương đối lợi hại rồi, còn như về phần sáu câu chuyện trâu đất xuống biển ở Ương Châu, nói ra có thể ngay cả Hứa Tuệ Phốc cũng không tin, trong thư phòng của Từ Kiêu thì có một phần, tự mình vẽ rất nhiều, đối với củng cố biên phòng cùng với giải quyết tiên dùng quỹ lớn như thế nào, càng từng có cử động đập bàn tán dương, đây là Từ Phượng Niên tận mắt nhìn thấy, cực kỳ chính xác.
* lại trị (tác phong và uy tín của quan lại thời xưa)
Trên đường tới Hồ Đình quận, hắn từng chuyên môn làm cho Lộc Cầu Nhi một phần, chỉ là không ngờ tới xuất từ ngọn bút của thư sinh nghèo trước mắt, chỉ là không biết làm sao vị Trương công tử này lại có liên quan với Hứa Tuệ Phốc, liên hệ giữa hào môn nữ tử cùng hàn sĩ, chỉ là câu chuyện cổ tích tài tử giai nhân trong tiểu thuyết, nhất là ở Giang Nam đạo coi trọng dòng dõi sâu nặng, càng là chuyện không thực tế, chỉ sợ đây cũng là căn nguyên Á Đầu Trường Tuyết) của Vương Đông Sương cực kỳ quý hiếm trong phố xá ở Giang Nam đạo. Trên yến tiệc, Từ Chi Hổ kể rõ đầu đuôi về chuyện giữa Hứa Tuệ Phốc cùng Lư Bạch Hiệt cùng với ân oán tình cừu giữa ba nhà Lư Dữu Hứa, hiển nhiên nữ quán không thể nào thích thư sinh nghèo này được, vậy thì càng làm cho Từ Phượng Niên tò mò, chẳng lẽ thư sinh này thực sự là đại tài kinh bang trị quốc? Hàn môn xuất thân phố phường, đã có tư duy thâm sâu, nhưng cực kỳ khó có được, năm đó phụ tá đắc lực "Dương Tài" Triệu Quảng Lăng cùng "Âm Tài" Lý Nghĩa Sơn của Từ Kiêu cũng không tính là hàn sĩ, là xuất thân sĩ tộc đường đường chính chính.
Từ Phượng Niên vừa định khách sáo hàn huyên, phát hiện Đường Khê Kiếm tiên lại cũng xuất hiện, Hứa Tuệ Phốc lập tức trầm mặt, làm như không thấy, Lư Bạch Hiệt nhẹ nhàng cười khổ, thư sinh nghèo nhìn thấy vị một trong Lư thị Lâm lang thất ngọc này, cũng không có khúm núm, dường như cũng không xa lạ gì, chủ động thở dài, chỉ giữ lễ tiết mà mình cho là đúng, bực ngạo khí này, rơi vào trong mắt sĩ tử ai mà không tức đến mức nổi giận đùng đùng, Đường Khê Kiếm tiên là nhân vật thần tiên bực nào, vô danh tiểu tốt như ngươi lại là nhân vật gì? Dám không lùi không tránh, không sợ dơ mắt của Lư Thất tiên sinh? Mà Lư Bạch Hiệt dường như cũng vô cùng coi trọng thư sinh, cũng nói vài câu cổ vũ, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Hứa Tuệ Phốc, do dự một chút, vẫn là nói: 'Muốn nói với ngươi vài câu."
Chương 273
Hứa Tuệ Phốc cười lạnh nói: "Lư Thất tiên sinh tị hiềm nhiều năm như vậy rồi, vì sao ngày hôm nay phá lệ?"
Từ Phượng Niên cùng thư sinh nghèo đều tự động quay đầu, rất ăn ý hạ quyết tâm không nhìn không nghe. Đây đối với đôi nam nữ năm đó khiêu khích Giang Nam đạo sóng to gió lớn giằng co không nghỉ, cuối cùng vẫn là nữ quán Hứa Tuệ Phốc thua trận, cùng Lư Bạch Hiệt đi dọc theo chân tường Báo Quốc Tự thanh tịnh không người, Hứa Tuệ Phốc trước khi đi không quên cáo từ Thế tử điện hạ, lại nói với thư sinh rằng không ngại thì vào trong chùa biện luận, nàng đã nói với Báo Quốc Tự, sẽ không có người ngăn cản. Vì vậy trên bờ hồ cũng chỉ còn lại ba người, thư sinh họ Trương khẽ cau mày, Từ Phượng Niên cười nói: "Ta họ Từ tên Điển Hạp, Điển của kinh điển, Hạp của kiếm hạp, tên như thế nào?"
Thư sinh nghèo cười nói: "Điển ở trong Hạp không được miinh, ân, tên rất hay."
Tĩnh An Vương phi Bùi Nam Vĩ mang rèm bảo hộ lụa mỏng nhịn không được liếc một cái.
Từ Phượng Niên hỏi: "Nếu đã được cho phép, sao không vào nghe biện luận? Ta chỉ là một kẻ ngu ngốc, nếu Hứa tỷ tỷ nói ngươi tài học không tâm thường, muốn dính lấy ánh sáng của ngươi, ngồi chung với ngươi."
Thư sinh hỏi ngược lại: 'Ngồi cùng bàn với ta, công tử không sợ bị sĩ tử nổi tiếng chê cười?"
Từ Phượng Niên nở nụ cười cổ quái, không trả lời, mà quay đầu hỏi Bùi vương phi: "Ngươi nói xem, ta có sợ không?"
Tĩnh An Vương phi dọc theo đường đi chịu không ít đau khổ không dám coi câu hỏi như gió bên tai, ngữ điệu đông cứng lạnh lùng nói: "Không sợ.
Từ Phượng Niên cảm thấy mỹ mãn, cười nhìn thư sinh nghèo, người sau thở dài, gật đầu, ăn nốt miếng dưa hấu, cầm lấy ««Tứ Kinh Chương Câu Tập Chú) đang phơi trên mặt đất, cực kỳ cẩn thận để vào trong tay áo. Ba người đi ra khỏi bóng mát của cây tùng già, đi vê hướng Báo Quốc Tự, Từ Phượng Niên ở giữa, Tĩnh An Vương phi bên trái, thư sinh nghèo bên phải, trước sau lại có phân biệt. Ba người mới đi, Từ Phượng Niên đã nhìn thấy một tiểu nữ hài vòng vo ở dưới chân tường chạy chậm đến bên suối nước, lúc trước bởi vì hắn tại, hài tử dáng vẻ xanh xao vàng vọt như ăn xin này không dám lên trước hưởng bóng râm, cứ trốn góc nhà. Sau khi ba người rời đi, rốt cục lớn gan, nàng đến dưới tàng cây bên suối, trước giơ hai nửa dưa hấu lên, đặt trên tảng đá bờ suối, nhưng trong lúc vô tình quay đầu đối diện Từ Phượng Niên, tiểu cô nương quần áo lam lũ sắc mặt trắng bệch, vội vàng thả dưa hấu lại tại chỗ, thấy vị công tử ca khí phái phú quý này vẫn chưa tức giận, lúc này mới sợ hãi ngồi chôm hổm dưới tàng cây, thư sinh rất sợ vị này cùng Đường Khê Kiếm tiên cùng Hứa Tuệ Phốc đều sẽ như đám thế tộc "Sĩ tử" khó chịu vì chuyện này, nhẹ nhàng nói rằng: "Hài tử này là người đáng thương, sống nhờ ăn xin, cùng một gia gia tê liệt sống nương tựa lẫn nhau, nếu không phải nàng, lão nhân đã sớm nhịn không qua mùa đông trước rồi, ta dạy nàng một ít chữ, lúc ăn xin có thể xin thêm ít đồng, ai, nhất định là gia gia nàng lại mắc bệnh, bằng không nàng sẽ không tới Báo Quốc Tự nhặt tiền, nàng mỗi lần nhặt được cũng không nhiều, chỉ là mấy văn tiên, có thể mua nửa lồng bánh màn thầu mà thôi, cũng là cơm canh mấy ngày của nàng cùng gia gia, còn như dưa hấu. . "
Từ Phượng Niên mặt không chút thay đổi nói: "Vỏ dưa hấu sau khi cắt miếng có thể xào đồ ăn."
Thư sinh nghèo ngạc nhiên rồi gật đầu nói: "Đúng vậy."
Tĩnh An Vương phi chắc chắn là lần đầu tiên nghe nói vỏ dưa hấu có thể nấu ăn, vô thức nhìn nhiều tiểu cô nương kia.
Báo Quốc Tự Vương Bá chỉ biện, thu hút rất nhiều sĩ tử trong Giang Nam đạo, có tư cách tham dự sớm đã rầm rộ vào Tự nhập tọa, còn sĩ tử bình thường không có đủ thân thế cùng danh tiếng rất nhiều, thì tham gia náo nhiệt, chỉ có thể lảng vảng ở bên ngoài chùa, Ngọa Long Tùng là một khối phong thuỷ bảo địa, trước kia bị Từ Phượng Niên chiếm lấy, thế tử điện hạ chẳng những có dáng vẻ hoàn khố ương ngạnh, vừa nhìn chính là chủ tử không dễ gần gủi, cộng thêm hắn từ trong chùa đi ra, đám sĩ tử bên ngoài chùa cũng chỉ đứng xa xa, nhìn thấy vị kia "Thị nữ" không rõ dung nhan song tư thái xinh đẹp, thân hình quyến rũ.
Chương 274:
Thế đạo này, đại hộ phú quý người ta xuất hành, thì xem người xem ngựa, còn như thanh lưu danh sĩ, thì xem giai nhân mỹ quyến bên cạnh bọn họ, nữ quán đạo cô có xuất thân cao môn là loại nhất đẳng, giống như Hứa Tuệ Phốc, càng là có thể gặp không thể cầu, kế tiếp danh kỹ tài sắc đều có cùng ngang hàng loại nhất đẳng, mỹ Tỳ trẻ tuổi quý phủ nhà mình là hạng hai, số lượng càng nhiều càng thể hiện thân phận, Huyền đàm đại gia trên Giang Nam Đạo, như Viên Cương Yến của Bá linh Viên thị, từng chơi trội xuất hành mang gần trăm vị đồng tử đồng nữ mênh mông cuồn cuộn. Mãi mới chờ đến lúc Từ Phượng Niên nhường ra vị trí, mấy cặp công tử thiên kim mặc xiêm y đắt tiên lập tức đi tới thừa lương, tiểu khất cái xăn ống quần khom lưng đi trong lòng suối nhặt tiền chắc chắn trở thành thứ đồ chướng mắt, một vị công tử ca có mắt tam giác giễu cợt đưa chân đá dưa hấu vào trong suối, văng lên vô số bọt nước, làm cho đứa bé ăn xin sợ đến mức toàn thân ướt đẫm lạnh run, không dám tiếp tục nhặt tiền đồng, muốn né tránh, song vội vã đi trong nước, bất cẩn té nhào vào trong suối, rước lấy một trận ồn ào cười to, một nữ tử sĩ tộc trang điểm đậm trông có chút hả hê cười xong, lập tức khó chịu mắng: "Tiểu tiện chủng, ai cho ngươi tới đây nhặt tiền hứa nguyện, không sợ bị hòa thượng trong chùa đánh chết sao? !"
Bên bờ suối bị những cao lương tử đệ này vây quanh hóng mát, đứa bé ăn xin không chỗ có thể trốn, chỉ có thể đứng ở trong suối nước, đỏ mắt cúi đầu nói rằng: "Trong chùa nói chỉ cần mỗi lần nhặt mấy văn tiền, thì không quan trọng.
Nàng kia reo lên: "Còn dám cãi?"
Nàng trong cơn tức giận, hơn nữa không có người ngoài ở, lười giả vờ danh môn thục nữ, nhặt lên cục đá trên mặt đất ném mạnh tới, tiểu khất cái theo bản năng né tránh, nữ tử không đập trúng, vốn chỉ ném cho bõ tức mà thôi, cũng vì đó đó mà càng thêm căm tức, nhặt lên một cục đá to bằng quả trứng gà, âm trâm cười nói: "Còn dám tránh, tránh nữa sẽ đánh gãy chân của ngươi!"
Nàng dùng sức ném ném qua, nện vào ngực của tiểu khất cái, rất mạnh, nam nữ bên người đều võ tay bảo hay, khen tốt chính xác. Tiểu cô nương thân thể gầy yếu như gậy trúc vậy nào chịu nổi bị ném đá như vậy nhiều lần, cơ thể nghiêng ngả, sắc mặt thống khổ, nhưng vẫn không dám tránh né, đứng trong nước khóc nức nở nói rằng: "Ta không dám lượm nữa, không dám nữa!"
Cô gái trẻ tuổi cười lạnh lại nhặt lên mấy cục đá, còn phân phát cho hồ bằng cẩu hữu bên người, vui một mình không bằng mọi người đều vui nha, chuẩn bị chơi với nhau trò chơi tương tự dùng trúc tiễn ném vào bình rượu, Giang Nam đạo nhã sĩ xưa nay có tập tục trợ hứng ném dùng trúc tiễn vào bình rượu, rất nhiều danh sĩ đều am hiểu bình phong manh đầu cùng bối tọa phản đầu*, Long Tương tướng quân Hứa Củng thậm chí có thể ném đầy hơn trăm trúc tiễn ở trong một bầu, cuối cùng làm ra một cảnh tượng như núi tên mưa tiễn, ném thẻ vào bình rượu này xem như là diễn hoá từ "xạ" trong quân tử lục nghệ, vô cùng thịnh hành tại Giang Nam đạo, chẳng qua hôm nay trúc tiễn đổi thành cục đá, bình gốm biến thành tiểu khất cái, ở trong mắt của đám công tử thiên kim chỉ là cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, đứa nào đứa nấy cầm được cục đá đều nóng lòng muốn thử, nên nhắm vào chỗ nào, xem ra không để bụng thân thể của tiểu khất cái có chịu đựng được mấy cú ném hay không, đối với sĩ tử Giang Nam đạo mà nói, đập chết một tiểu tiện chủng hành khất, nào được xem là vấn đề.
* bình phong manh đầu cùng bối tọa phản đầu: hai cách ném trúc tiễn vào bình
Thư sinh nghèo vốn đã một chân bước vào ngưỡng cửa Báo Quốc Tự lập tức nói xin thứ lỗi, quay người chạy đi, giận dữ hét lên: "Dừng tay!"
Tiếng hét vừa vang lên, đám hoàn khố thiên kim ngẩn người, nhưng cũng chỉ là sửng sốt, sau đó nhìn nhau cười to, không để ý nữa, hai công tử ca ngược lại còn vội vã tăng thêm lực đạo ném đá vào tiểu khất trong nước, một cái đập trúng ngực, một cái đập trúng cánh tay, tiểu khất cái cắn môi không dám lên tiếng, chỉ ngồi xổm lạnh lẽo trong suối nước lạnh lẽo sâu đến đầu gối, co ro. Đây chẳng phải tâm người còn tệ hơn cả so với nước lạnh? Nhưng tiểu khất cái đau khổ tới cực điểm vẫn nặn ra nụ cười từ gương mặt tái nhợt, nói với thư sinh nghèo đứng ra bảo vệ mình rằng: "Trương ca ca, không có chuyện gì đâu, đập vài cái, không đau."
Không đau.
Có thể không đau sao?
Thư sinh nghèo đối mặt nhân vật nổi bật nhất Ương Châu như Lư Bạch Hiệt Hứa Tuệ Phốc và cả thế tử vẫn có thể giữ đúng mực nhảy xuống nước, lại bất chấp có làm ướt điển tịch để trong tay áo hay không, bảo hộ ở trước người của tiểu khất cái, khuôn mặt cực kỳ bi ai, nhìn đám con cháu sĩ tộc dựa vào gia tộc trọn đời áo cơm không sầu, trái tim y cản thấy cực kỳ bi thương.
Ngay cả chất vấn cũng không đi chất vấn.
Nữ tử ném đá còn ngang ngược coi thường thư sinh nghèo, từ trên cao nhìn xuống nói rằng: "Ngươi lại là chó lợn nghèo khó từ đâu tới?"
Lúc này, từ phía sau đám con em sĩ tộc truyền tới một giọng nói thuần hậu: "Bản thế tử đến từ Bắc Lương."

Bình Luận

0 Thảo luận