Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 203: Nơi làm lòng ta thanh thản

Ngày cập nhật : 2025-09-10 03:20:50
Tĩnh An Vương Triệu Hành nghe lời nói này, dường như không có nhận thấy được biểu tình dị dạng của Bùi Vương Phi, quay đầu cười nói: "Phượng Niên có lòng."
Từ Phượng Niên cười ha hả xã giao nói nên vậy, nên vậy, một đường tống xuất ba người rời khỏi khách sạn, đám ba người lên một chiếc phổ thông mã xa, nhìn ra được thùng xe được làm khá chật hẹp, ngựa cũng chỉ là loại lương câu những nhà giàu sang bình thường cũng có thể mua, từ bỏ hai gã thị vệ tùy tùng bưu hãn, mọi thứ đều tương đối bình dị, bộ dạng này cũng chỉ như một nhà ba người bình thường ở kinh thành, nhẹ nhàng mà đến, nhẹ nhàng đi, bề ngoài giống như một người tín phật và một mỹ nhân, vô tình gặp được họ hàng xa hậu sinh hòa khí, trong đó từng bước từng bước triển lộ âm sát sát khí, ngoại nhân ai có thể lĩnh hội? Chỉ có Thanh Điểu chứng kiến Thế tử điện hạ sau khi ra khỏi phòng sau vẫn không có chừa lại phía sau lưng cho Tĩnh An Vương Triệu Hành, vạt áo sau lưng của hắn đã ướt đẫm toàn bộ.
Bắc Lương thế tử nhìn cuối đường tung bay bụi bặm, rốt cuộc an nhiên xoay người, phân phó Thanh Điểu đi mua một bản thanh huỳnh thư trai « đầu trường tuyết », sau đó một mình trở về gian sương phòng, tự mình đóng cửa lại, ngồi trên chiếc ghế đã lạnh lẽo, thở ra một hơi dài, nhìn phía ghế đối diện, lẩm bẩm nói: "Mới có qua thời gian đốt mấy nén nhang, Triệu Hành đã bốn lần bóp tràng hạt, Từ Kiêu quả nhiên không có nói sai, Tĩnh An Vương này nhìn thì đạo mạo nghiêm trang nhưng tâm địa độc ác hơn cả đàn bà, Triệu Hành không biết ta đã sớm biết được thói quen của gã mỗi khi gã bấm một phật châu sẽ bí mật suy đoán nhận định về một người, lần thứ nhất bóp hạt bồ đề là kinh ngạc ta không giống như lời đồn là một kẻ kiêu căng khó thuần, bắt đầu nghi ngờ ta mấy năm nay ở Bắc Lương có những cử chỉ hoang đường là cố ý giả ngu. Lần thứ hai bóp hạt châu là cáu giận bản thế tử có trí nhớ không hề tâm thường, nhớ rõ ghi chép về công đức của phật châu, có thể nói toạc ra chỗ gã cố ý nói sai. Lần thứ ba bóp hạt châu là căm hận ta có ánh mắt bất kính không thèm che dấu đối với Bùi Vương Phi, còn như cuối cùng bấm một cái, thì có ý tứ diễn trò võ thuật muốn so đấu sự ẩn nhẫn, trực tiếp bóp nát một viên cứng rắn như đá thiên thai hạt bồ đề, bản thế tử vốn muốn vạch mặt gã nhưng sau lại thôi, xem ra vài thập niên làm bộ tu đạo niệm Phật, gã vẫn còn có chút thành quả, nhưng chính xác mà nói gã vẫn hiếu thắng hơn ta."
Từ Phượng Niên ngôn ngữ chế giêu, giọng nói cũng là âm trầm đáng sợ. Người hơi run lên, dựa vào cái ghế, trong đầu lặp lại một màn tiếp một màn nhớ lại từng chỉ tiết nhỏ, từng động tác của Tĩnh An Vương, mỗi một biểu cảm nhíu mày hay giãn mày của Bùi Vương Phi, mỗi một lần ngẩng đầu hay cúi đầu với ánh mắt run sợ hay căm phẫn của Triệu thế tử.
Mãi đến khi Thanh Điểu cầm một bộ « Đầu trường tuyết » của Vương Đông Sương vào phòng, Từ Phượng Niên tiếp nhận cuốn sách, híp mắt đứng dậy đổi một vi trí khác, là chỗ ngồi của Bùi Vương Phi, vẻ mặt lưu manh vô lại nở nụ cười, giơ tay lên hơi bóp lại năm ngón, trên mặt hiện lên vẻ say mê nói: "Thật thoải mái. Mông săn chắc vểnh cao đúng là 'Hà tiêm kiều liễu kiều, kiều bất quá tiểu nương thí cổ. Tiểu tử Ôn Hoa này nói quá chính xác, xứng đáng là đạo lý mà đám sĩ tử phải bỏ nhiều bạc mới hiểu được."
Thanh Điểu không hiểu chuyện gì, nàng không chứng kiến 'mạch nước ngầm trong sương phòng, phỏng chừng bây giờ trên đời chỉ có Từ Kiêu mới có thể đoán ra nổi hành động vĩ đại to gan lớn mật mà Từ Phượng Niên đã làm. Từ Phượng Niên hơi tập trung, tay lật vài tờ trong cuốn sách « Đầu trường tuyết », nếu như Tĩnh An Vương và Bùi Vương Phi ở đây, nhất định sẽ khiếp sợ với trí nhớ kinh người của vị tiểu chất ở Bắc Lương này, nhớ kỹ số lượng lần tràng hạt công đức cũng chưa thể sánh được, bởi vì Từ Phượng Niên lật trang sách so với Bùi Vương Phi khi nãy đọc sách không sai biệt về cả số trang, vị trí trang sách và thời gian lật trang!
Nghĩ đến mỗi lần biểu cảm của Tĩnh An Vương Phi biến hóa vi diệu, Từ Phượng Niên cúi đầu xem nội dung trang sách, nở một nụ cười cổ quái nói: "Vị đại mỹ nữ thẩm thẩm này, cũng không giống như một nữ tử ngoài mềm trong cứng, Bùi gia hào phiệt xuất thân là cương liệt văn hào sao lại có thể điều giáo ra một nữ nhi nhu nhược như nước vậy, trong số nữ tử Thanh Châu, có thể nói là một đóa kỳ hoa. Suy đoán nếu vị thẩm thẩm này không đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy, sớm đã ngồi không vững vị trí chính phi của Tĩnh An Vương, lúc trước nghe Lục Tú Nhi nói lý lẽ rất thuyết phục là Bùi Vương Phi đã hại chết mẹ ruột của Triệu thế tử mới có thể ngồi lên vị trí chính phi, ta vẫn còn tin là thật, con mụ này hại người quá nặng, lần sau lại bị ta gặp được sẽ không chỉ là sờ sờ tay và eo nhỏ nhắn như vậy nữa"
Từ Phượng Niên hỏi: "Thanh Điểu, mang cho ta cái hộp mà Vương Lâm Tuyền đã mua sắm tới đây."
Thanh Điểu lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng, một lát sau, Từ Phượng Niên mở một cái hộp được chạm khắc tinh xảo với hương thơm nhè nhẹ bay ra, bên trong là một chuỗi hạt châu quý hiểm mà cả vương triều không có nổi chuỗi hạt thứ hai, được tạo lên bởi một vật liệu của tây vực tên là bà la tử, vùng Trung Nguyên hay gọi là đệ nhất tử, loại tràng hạt này đeo lên tay, Đông ấm, Hè mát, những hạt này xuyên thành một vòng, có một tên gọi rất có ý cảnh, gọi là "Viên mãn", là vật thiên kim khó cầu, có tiền chưa chắc mua được, nếu như là người tin phật, càng là tuyệt hảo, Từ Phượng Niên có ý tặng một sợi dây chuyên ngọc trai nhưng sau khi suy nghĩ thì chọn vật này. Đến Tương Phàn thăm dò kỹ lưỡng một phen về Tĩnh An Vương, có thể bình an vô sự, nên tặng cho gã chuỗi tràng hạt trân quý này, sau có trở mặt thành thù, cũng coi như giữ lại cho chính mình một đường lui, vốn muốn đưa cho Lý cô nương, mới là thuận tâm thuận ý của nàng và mình. Mặt khác khi nãy, Từ Phượng Niên đang lo bị Tĩnh An Vương nhìn thấu chân tướng, hắn không muốn để lại cho Triệu Hành một ấn tượng về hắn, là kẻ bê ngoài tri thư đạt lễ nội tâm âm trầm, ma xui quỷ khiến thế nào lúc cuối còn làm một hành động như thần tiên nhấc bút, ha ha ha, cảm giác từ bàn tay truyền đết thật là tuyệt. Nếu làm như vậy rất có thể ... nhất tiễn hạ xong điêu!
Từ Phượng Niên khép lại cuốn sách « Đầu trường tuyết », nói: "Lát nữa ngươi bảo Ninh Nga Mi mang cái hộp này đưa đến Tĩnh An Vương Phủ, chuyển cho Bùi Vương Phi, ta cũng không tin Tĩnh An Vương, con rùa đen nghìn năm tuổi này mãi rúc đầu ở nhà chịu đựng được! Để cho ta không thoải mái, ta sẽ cho mồi lửa đốt nhà của ngươi!"
Thanh Điểu nhẹ nhàng đồng ý.
Từ Phượng Niên đột nhiên hỏi: "Thanh Điểu, ta nói là tên Triệu thế tử khốn kiếp kia có tơ tưởng với Bùi Vương Phi, ngươi tin không?"
Thanh Điểu bình tĩnh nói: "Tin ạ"
Từ Phượng Niên cười lạnh nói: "Cái gia đình này nhìn thì hoà hợp êm thấm, thực ra cũng chỉ có vẻ bề ngoài. Triệu Hành bóp châu một triệu lần thì thế nào, cầm trong tràng hạt mà lần lần là có thể tăng định lực, tăng trí tuệ sao? Từ Kiêu sớm đã nói, người thông minh sẽ bị người thông minh hại, người thành đại sự không thể dùng kiểu thông minh mánh khóe, Triệu Hành là cái gì cũng phạm, cầm không cầm được, bỏ không bỏ được nhân, cam lòng không cam lòng, thất bại là đúng!"
Từ Phượng Niên cười cười, tự giễu nói: " Kể ra mà nói, ta nhát gan, sợ tới chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, cũng không có tư cách đánh giá kẻ kiêu hùng như Tĩnh An Vương."
Thanh Điểu cười một tiếng, lắc đầu nói: "Tuy là vậy, nhưng Triệu Hành và điện hạ mà đánh cờ, gã hẳn đã phải thua một nước."
Từ Phượng Niên cười nói: "Đừng qua quýt thổi phồng, bản thế tử có thể may mắn thắng nhỏ, quy công cho Từ Kiêu thay ta bày ra hình thái ngông nghênh bá đạo, cũng không phải là bản lĩnh thật sự của ta. Bản thế tử cho tới hôm nay cũng chưa có bản lĩnh đi trước hơn hắn một nước, không khiến mấy nha đầu các ngươi thổi phồng, phạt ngươi bưng trà!"
Thanh Điểu cười cười, nhớ tới một chuyện, sắc mặt lạnh thêm vài phần, nói rằng: "Ninh Nga Mi lúc báo cáo việc Tĩnh An Vương đăng môn, nảy ra tâm tư đại bất kính!"
Từ Phượng Niên khoát khoát tay, rộng rãi nói: "Tình lý luôn có nhau, không thể xét theo một mặt, đại kích Ninh Nga Mi, có thể đùa giỡn dũng tướng hảo hán nặng bảy mươi, tám mươi cân, sao có thể dễ dàng bán mạng cho ta, nói đi nói lại, nếu như y vừa gặp ta đã nịnh nọt khuất phục, ta lúc đó mới bận tâm hoài nghi y phải hay không có tướng làm phản, dạng cỏ mọc đầu tường gió chiều nào lay theo chiều ấy, còn chuyện nhỏ này không nên chú ý, nếu không sẽ càng làm cho Ninh Nga Mi chê cười, trong lòng càng khinh thường bản thế tử"
Từ Phượng Niên tiện đà tràn đầy cảm xúc nói: "Trước đây nghe Từ Kiêu lải nhải một ít kinh nghiệm, ta cũng không để ý lắm, giờ quay đầu nhìn lại mới hơi hiểu. Lập tức giết địch đơn giản liều mạng, liều mạng thắng chính là lão tử, liều mạng thua chính là tôn tử, nhất thanh nhị sở. Xuống ngựa dò lòng người mới thực sự đau đầu, trách không được Từ Kiêu nói thư sinh giết thư sinh mới dùng thủ đoạn độc ác nhất, còn có thể con mẹ nó tay không dính máu, Triệu Hành quá âm hiểm. Quả nhiên luyện đao phải trực tiếp cùng người đối địch mới có ích lợi, bồi dưỡng lòng dạ, cũng vậy phải cùng Tĩnh An Vương... một bậc cao thủ về tâm cơ, so chiêu mới tăng thêm kiến thức, tặng một chuỗi tràng hạt 'Viên Mãn giá trị liên thành, bản thế tử cũng không đau lòng."
Thanh Điểu mang theo chiếc hộp rời khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa. Từ Phượng Niên tận dụng thời gian rảnh nhanh chóng đọc nốt cuốn sách « Đầu trường tuyết », chữ nào cũng là châu là ngọc, thực sự không nghĩ ra một nha đầu mười sáu tuổi có thể viết ra một văn án với lập luận sắc xảo như vậy, nói là bút pháp thân kỳ từng chữ như nở hoa cũng không hề quá đáng, lần trước đại tỷ trở vê Bắc Lương, nghe nàng cảm thán nói hận không thể tái sinh làm tuyết rơi, khi đó chỉ cảm thấy đại tỷ tâm tình ưu tư, lúc này lật tới trang cuối cùng, chứng kiến một kết cục bị thảm của nhân vật chết sạch sẽ như một mảnh tuyết trắng xóa, người đọc vừa không nỡ lại cũng an lòng, phảng phất việc còn sống chỉ như một nét bút hỏng của tác giả, chết mới là thật sự là nhân sinh, trước đây Từ Phượng Niên không có tâm tình này, bên người có ai chết thì mặc kệ, nhìn như chẳng quan tâm, thật ra là lo lắng thật sâu trong lòng, qua ba năm chật vật dạo một vòng, trải qua đầy gian khổ, đã thấy nhiều thế sự trên đời, mới có chuyển biến này.
Từ Phượng Niên ôn nhu nói: "Lão Hoàng, ý ngươi là muốn nói nơi làm lòng ta thanh thản chỉ có thể là quê hương sao, nay ta mới chớm hiểu."
Ngồi một mình, Từ Phượng Niên nở nụ cười,'Ngươi vậy mà nho nhã đến vậy, lại nói ta nghe một đạo lý lớn!"
Trong một gian phòng của khách sạn, Khương Nê gục xuống bàn nhìn chằm chằm mười mấy đồng tiền, lúc trên núi nàng thỉnh cầu tên keo kiệt Từ Phượng Niên đưa nàng một lượng bạc vốn là bạc thuộc về nàng, kết quả trên đường đi tới cái gì cũng đều không mua nổi, thật vất vả lựa chọn cũng chỉ đủ mua hai bộ tiện xiêm y bình thường và một cây thoa gỗ giá rẻ, còn dư lại chút tiền đồng, nghèo lại hoàn nghèo, tiểu tượng đất tựa như đã sớm đã quên thân thế khi tuổi nhỏ là con cháu đế vương được người ta tôn quý, dù cho cáu giận Thế tử điện hạ thế nào, bất kể tức đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên, cũng không bỏ lỡ cơ hội đọc sách kiếm bạc, mấy ngày nay, mấy ngày này rời khỏi Bắc Lương Vương Phủ, thấy được phong cảnh khác, đẹp thật là đẹp, có thể Khương Nê ngay từ đầu không cảm thấy thú vị, nếu như không phải có Lý lão đầu nhi làm bạn, nàng còn cảm thấy không bằng ở lại Võ Đang sơn, ở đó, nàng còn có vườn rau, ngày ngày trông coi nho nhỏ xanh tươi, nàng còn chưa dám thừa nhận sự sung sướng, còn len lén chờ đợi có thể ở trên núi qua mùa đông, đắp ra đám người tuyết cao cao, không cần tiếp tục ở lại vương phủ suốt ngày phải thận trọng chịu bó buộc, có thể ở ngay trước mặt tên gian ác kia nghiễm nhiên đâm tuyết cầu, nhưng cuối cùng vẫn phải theo hắn xuống núi.
Chỉ là tưởng niệm mà thôi, hy vọng rồi lại thất vọng, không nên quá đau buồn, đây là số mạng của chính mình, có gì mà oán trách, dù sao ông trời cũng chẳng nghe thấy.
Lý lão Kiếm Thần đi tới phòng ở ngồi xuống, ném hạt lạc vào miệng, nhai nhóp nhép.
Khương Nê vẫn nhìn những đồng tiền này suy nghĩ xuất thần, lơ đãng nói: "Đi rồi sao?"
Lý lão đầu nhi gật đầu nói: "Chẳng có gì thú vị, Tĩnh An Vương này quá mất mặt, ở địa bàn nhà mình còn chịu uất ức như thế, mỗi đêm đều ôm tiểu nương tử xinh đẹp, đây đà cun cút trong ổ chăn, một điểm anh hùng khí khái cũng không có, lúc đầu lão phu nhìn Từ tiểu tử không vừa mắt, hôm nay kiến thức bộ dạng của Tĩnh An Vương phụ tử, mới phát giác được Từ tiểu tử khả ái."
Khương Nê ngẩng đầu và liếc mắt. Lão Kiếm Thần ngượng ngùng cười, tự biết lời này nghe không lọt lỗ tai tiểu tượng đất, bèn không lửa cháy đổ thêm dầu. Chỉ là làm lão phu căm tức muốn bàng quan xem Từ Phượng Niên luyện đao đến mức nào, con thỏ nhỏ chết bầm này thật may mắn, từ trên núi xuống đến Tương Phàn, bao nhiêu ngày rồi, đều không có một động tĩnh nào, ở trong phúc mà không biết phúc, có thể khiến cho lão phu chỉ điểm một... hai ... , là bao nhiêu người cầu còn không có cơ hội? ! Lý Thuần Cương cũng là một con cáo già, thật ra cũng đoán được một chút sự tình, Từ Phượng Niên tính tình cẩn thận dè đặt, nói dễ nghe một chút là biết ẩn nhẫn tiêm năng thì vượt trội, nói khó nghe một chút chính là nhát như chuột, vì Đại Hoàng Đình liên có thể không gân nữ sắc, vì bảo mật thông tin của bản thân không dễ dàng công nhiên luyện đao tiết lộ thực lực, Lý Thuân Cương thỉnh thoảng rất muốn nghiêm khắc chỉ thẳng mặt của tên tiểu tử kia, hỏi hắn sống như vậy đến cùng có thống khoái không, có thoải mái không! Rõ ràng là đi đến đâu đều như rồng qua sông, lại tự xem mình như lũ chuột nhắt kéo dài hơi tàn!
Khương Nê thở dài một tiếng, nói: "Quan Thế Âm tỷ tỷ ngoài thành thật xinh đẹp, ngày hôm nay vị kia cũng rất đẹp."
Lão Kiếm Thần cười ha ha nói: "Khương nha đầu ngươi cũng không kém, chừng hai năm nữa, sẽ càng đẹp hơn, nữ tử chỉ cần trẻ hơn đã là tốt rồi, lão phu dám khẳng định trong lòng các nàng đều đang ghen ty với ngươi."
Khương Nê đôi mắt sáng ngời, hỏi: "Thật sao?"
Lão đầu nhi liếc mắt nói: "Lão phu lừa ngươi làm gì?"
Khương Nê lập tức híp mắt nở nụ cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền, thấy vậy Lý lão Kiếm Thân cũng muốn mắng to một phen.
Lão đầu nhi có chút không đành lòng.
Khương Nê như thần giữ của cẩn thận thu hồi từng đồng tiền, bước chầm chậm tới rương sách cầm một quyển bí kíp, lại chuẩn bị ngoan ngoãn đi đọc sách kiếm tiền. Lão Kiếm Thần thấy vậy càng không đành lòng.
chương 204: Không đội trời chung
Chiếc xe ngựa đi ra từ Tĩnh An vương phủ nhìn như đơn sơ, nhưng kỳ thật có một không gian khác, bên trong đều dán gỗ đàn thượng đẳng, ở trong còn đặt thêm một cái lư hương bằng đàn hương mạ vàng với đế làm bằng dương chỉ mỹ ngọc, Bùi vương phi sau khi lên xe liền cất kỹ quyển "Đầu tràng tuyết" kia đi, hai chân co lại xếp chồng lên nhau, bờ mông tròn trịa no đủ gối lên hai chân, sau đó thuần thục vươn tay châm lửa cho đàn hương rồi im lặng không lên tiếng.
Tĩnh An Vương Triệu Hành ngồi đối diện với thế tử Triệu Tuần, Triệu Hành nhắm mắt, thứ chuyển động chỉ còn lại một trăm lẻ bảy hạt bồ đề; vô luận chuyện lớn bao nhiêu, Tĩnh An Vương nhất định phải tụng kinh xong thì mới mở mắt, cho dù biết phụ vương nhập định giống như lão tăng, Triệu Tuân vãn chỉ dám liếc mắt nhìn thoáng qua mẫu thân trên danh nghĩa rồi thu hồi ánh mắt phức tạp, không dám nhìn nữa.
Tĩnh An Vương niệm xong trăm ngàn tiếng kinh, đến khi mở mắt thì đã tới gân vương phủ mới bình tĩnh nói: "Tuần nhị, biết sai rồi sao?"
Triệu Tuần đang ngồi nghiêm chỉnh liền áy náy nói: "Biết sai rồi."
Triệu Hành không truy cứu không vạch trần, vén rèm lên nhìn ra ngoài xe, lạnh nhạt nói: "Cũng là do nhìn không thấu đứa nhỏ kia, đều bởi vì bổn vương vẽ rắn thêm chân, hồ đồ đi nhầm một chiêu"
Nói đến đây, Tĩnh An Vương sắc mặt âm trầm liếc mắt nhìn Bùi vương phi ngoan ngoãn, thấy nàng không hề phản ứng giống như là rối gỗ giật dây thì càng căm tức, siết chặt tràng hạt, hít sâu một hơi, quay đầu nói với Triệu Tuần: "Ở trên Xuân Thần hồ ngươi muốn thừa dịp loạn muốn một kích đoạt mạng rồi giá họa cho đám con cháu Thanh đảng. Tâm tư có, nhưng hỏa hầu xem xét thời thế vẫn kém. Ngươi nghĩ Từ Phượng Niên là ai chứ? Đời này của Từ Qua Tử đều trông cậy vào hắn đến gánh vác Bắc Lương đại lương, người thật cho rằng nuôi dưỡng vài tên nô tài cộng thêm Ninh Nga Mi cùng một trăm thiết ky là đủ rồi sao? Vậy không khỏi quá khinh thường giang hồ này rồi, không có lão vũ phu họ Lý kia thì Từ Phượng Niên cũng không biết đã chết bao nhiêu lần rồi."
Triệu Tuần cúi đầu nói: "Phụ vương dạy rất đúng."
Triệu Hành nhíu mày, niệm kinh kiểu gì thì cỗ bực bội trong lòng cũng không giảm bớt, đưa tay xua đi một ít đàn hương tốt quá hoá dở. Ngữ điệu thong thả thấp giọng nói: "Kinh thành bên kia rất náo nhiệt, Từ thọt hơn phân nửa là muốn thỏa mãn tâm nguyện có thể giành được cho nhi tử hắn một chức kế vị không thể bãi bỏ, bất quá danh hiệu Đại Trụ quốc thì tám chín phần mười là không giữ được, không chỉ có như thế, Cố Kiếm Đường bắc hành lưỡng Liêu vốn chính là vị muốn bức bách Từ thọt tỏ thái độ trong hoàng cung. Cho dù Từ thọt thành thật thật tự mình nhổ đi căn cơ Bắc Lương ba mươi vạn thiết ky ở lưỡng Liêu, thì Bắc Lương nhìn qua vẫn như là tường đồng vách sắt. Trương mắt xanh có thể thấy đủ thì dừng, nhưng phái di lão mất nước kia phỏng chừng sẽ có động tác đánh chó rơi xuống nước. Chỉ là không biết trò hay chó cắn chó này không biết có thể cắn được mấy lượng thịt từ Từ thọt, đám lão cẩu thiên hạ đệ nhất về mua danh cầu lợi này, cũng chỉ có chút tiền đồ và tác dụng này thôi."
Triệu Tuần nghe thấy phụ vương cay nghiệt đánh giá lão thần mất nước trên điện là một đám lão cẩu, liền nở nụ cười khinh miệt một cách tự nhiên, lúc này hắn mới khôi phục khí độ phiên vương thế tử điện hạ nên có, vương triều vốn có mười ba châu bách tính, bây giờ tuy nói cùng con dân mười bảy châu của tám nước Xuân Thu dung hợp sống chung, nhưng trong lòng sẽ không có một loại cảm giác ưu việt trời sinh hay sao?
Dân chúng còn như thế, thì huống chỉ là Triệu Tuân - một đám hoàng thất đỉnh phong coi thiên hạ đều là tài sản của mình. Hơn nữa ở bên trong Triệu Hành, trong lục đại phiên vương ngoại trừ Hoài Nam Vương bất thành khí nhất thì mấy vị còn lại đầu tham dự vào Xuân Thu quốc chiến, quân công mỗi người có từ lớn đến nhỏ, nứt đất lấp biên, kết thúc quốc chiến phiên vương phủ nào không được phân chia mấy vị phi tử công chúa của vong quốc hoàng đế làm thị thiếp làm nô tỳ chứ? Quảng Lăng Vương thậm chí chiếm cả một hoàng hậu cùng hai quý phi, đến tận như vậy, thì di lão tám nước trong mắt bọn họ có địa vị gì đáng nói chứ? Dù ngươi có cả bụng kinh lược, đã từng có chiến công vang dội, nhưng ai thật sự ngốc đến mức làm Bồ Tát cung phụng chứ? Thậm chí ngồi cùng bàn thì cũng ngại bẩn mắt.
Xuống xe ngựa trở lại quý phủ, Tĩnh An vương bình dị gần gũi phớt lờ vô số tôi tớ vừa gặp liên quỳ của Từ Phượng Niên mà xuyên qua hành lang, tới gần một tòa phật đường, Triệu Tuần im lặng xoay người rời đi còn Triệu Hành vào đại điện u ám - nơi kính phụng một pho tượng Bồ Tát Tạng Vương bằng gỗ tử đàn, Bùi vương phi do dự một chút đang muốn xoay người, tràng hạt bồ đề vốn thiếu một viên trong tay Tĩnh An vương Triệu Hành thình lình đứt lìa, hạt châu rơi xuống sàn nhà bạch ngọc của cung điện yên tĩnh vang lên âm thanh chói ta, Triệu Hành tự tay phá bỏ chuỗi tràng hạt này xong liền không chút che dấu nào nữa, gắt gao nhìn thẳng vào Vương phi với vẻ mặt dữ tợn nghiến răng nghiến lợi nói: "Đứng lại! Đồ vô liêm sỉ, còn muốn cùng cái tên Từ thọt khốn kiếp nói vài câu sao? Ngươi muốn hồn phi phách tán sao? I"
Bùi vương phi không có phản bác, để mặc cho Tĩnh An vương làm nhục. Lúc này nàng phảng phất như là pho tượng Bồ Tát kia, không có nửa điểm nhân khí. Người ngoài đều nói nàng là đứa trẻ mồ côi lẻ loi của Bùi gia, có thể nhập giá vào Tĩnh An vương phủ đã là phúc khí lớn nhất rồi. Mà da thịt bản thân nàng lại trắng nõn như mỡ đông, trên phố đồn đãi rằng Tĩnh An vương ôm được mỹ nhân về có một thú vui tao nhã, là giấu một pho tượng ngọc nhân cao ba thước trong nhà, đêm ôm mỹ nhân ngày chơi ngọc nhân, người so với ngọc nhân còn quyến rũ hơn, thật sự là khiến người bên ngoài ghen chết, chỉ cần nghe thôi là có thể làm cho tất cả lãng tử trong thiên hạ chảy nước miếng.
Tĩnh An vương cũng không bỏ qua, hắn đi lên trước nắm lấy mái tóc đen của vương phi, kéo vào điện, hung hăng ném nàng xuống đất, gào thét: "Bùi Nam Oánh, bản vương rốt cuộc có điểm nào không xứng với một kẻ đê tiện xuất thân hèn mọn như ngươi?! Mười mấy năm qua ngươi chưa từng có lần nào coi bản vương là phu quân của ngươi đúng không? ! Bản vương là ai ? Ngươi có biết rõ không ? ! Bản vương cách long ỷ chỉ kém một bước, một bước! Dưới gầm trời này còn có ai có tư cách mặc long bào hơn so với bản vương?"
Mái đầu tóc đen của Bùi vương phi tán loạn như một đóa thanh liên nở rộ, rốt cục nàng cũng ngẩng đầu, bình thản hỏi ngược lại: "Nếu là ta đê tiện, vậy ngươi làm sao xứng đôi?"
Vẻ mặt Tĩnh An vương Triệu Hành trở lên trì trệ, sự hung ác nham hiểm trong mắt không còn nữa, hắn ngồi xổm xuống, đưa tay cố gắng vuốt ve khuôn mặt Vương phi, ôn nhu nói: "Oánh Nhi, bản vương làm đau ngươi rồi phải không?"
Bùi vương phi quay đầu né đi, nhẹ nhàng nói: "Không đau."
Triệu Hành bị động tác tránh né này của nàng hoàn toàn chọc giận, hắn vung tay, tát Vương phi quý tộc của hắn ngã nhào xuống sàn nhà rồi đột ngột đứng dậy giận dữ mắng: "Họ Bùi, ngươi so với người chết còn chết hơn, ngươi đã có cốt khí như vậy, tại sao không đi chết đi?! Lúc trước vì sao không cùng cha ngươi tuân quốc đi? Nhảy giếng? Vương phủ có sáu mươi bốn cái giếng lớn nhỏ! Xà nhà? Bổn vương những năm này ban thưởng cho ngươi bao nhiêu gấm vóc lụa là! Đâm đầu vào lan can? Vương phủ nơi nào không có! yên tâm, sau khi ngươi chết, bản vương nhất định sẽ hậu táng hoàng tráng cho ngươi!"
Bùi vương phi không buồn nhìn Tĩnh An Vương như lang như hổ, chỉ buồn bã nhìn về phía Địa Tạng Vương Bồ Tát được dân gian truyên tụng kia mà lạnh lùng nói: "Ta sợ chết, cho nên mới gả cho ngươi."
Tĩnh An vương sinh ra vô hạn chán ghét, đưa lưng về phía nữ tử nhìn mười mấy năm mà cũng chưa từng nhìn thấu này, cứng nhắc nói: "Cút!"
Bùi vương phi đứng lên, sửa sang lại quần áo và thanh ti, cúi người thi lễ rồi đi ra khỏi Phật đường, bước qua ngưỡng cửa, hỏi: "Vòng tay thế tử Bắc Lương tặng, ta có nhận hay không?"
Triệu Hành cười lạnh nói: "Chút độ lượng này của bổn vương vẫn phải có, ngươi cứ việc cầm, bản vương biết ngươi là họa sĩ xuất thần nhập hóa, chỉ là đừng vẽ bức họa tạp chủng kia cầm chuỗi châu làm trò tục tĩu là được. Dù sao ngươi chà đạp bản thân, thì bản vương mắt không thấy tâm không phiền, nhưng làm bẩn chuỗi châu, chọc giận Bồ Tát, thì việc niệm kinh trăm vạn mấy năm nay của bổn vương cầu phúc cho ngươi sẽ uổng phí rồi"
Bùi vương phi lãnh đạm ồ rồi một tiếng.
Nàng vừa đi, Tĩnh An vương Triệu Hành trong nháy mắt biến hóa thành người khác, tâm không tạp niệm, tựa như vừa đọc qua quyển kinh thư khó đọc đến cực điểm vừa nãy ở trong nhà kia, hắn ngồi trên một cái bồ đoàn kết từ hương thảo, hừ lạnh một tiếng, âm trầm nói: "Từ Qua Tử, ngươi thật cho rằng bản vương không dám động đến con của ngươi sao?! Thế tập võng thế ư? Bản vương sẽ khiến cho hai mươi năm khổ tâm sắp đặt của ngươi biến thành một cái trò cười lớn!"
Khương Nê muốn đọc sách, thế nên Từ Phượng Niên đành miễn cưỡng nhẫn nại nghe nàng đọc hai ngàn chữ rồi mới ra cửa đi tìm Ngư Ấu Vi, chuẩn bị dẫn nàng cùng đến Tương Phiền Điếu Ngư Đài ngắm cảnh. Trong Điếu Ngư Đài có mấy vị lão đạo thiên sư phủ, Từ Phượng Niên định xem có thể chính miệng hỏi được một ít tin tức của Hoàng Man Nhi ở bên Long Hổ Sơn kia hay không, chỉ vẻn vẹn thư từ qua lại với lão đạo mũi trâu Triệu Hi Vĩ kia, hắn cũng không quá yên tâm. Ngư Ấu Vi mặc một chiếc áo lông cừu hoa mỹ mua từ trang trại tơ lụa Mỗ Sơn, là kiểu dáng điển hình của Tây Sở, đáng tiếc trong mắt Từ Phượng Niên thì nó có chút kín đáo, hắn không muốn bộ ngực sữa của Ngư Ấu Vi lộ ra, nhưng cũng không muốn mất đi chút hương vị. Ngư Ấu Vi vốn là có vóc dáng vưu vật, nhất là hai đống tuyết màu mỡ ngạo nhân trước ngực kia, tên hỗn đản Từ Phượng Niên đã được kiến thức hơn nữa còn được thưởng thức qua tư vị mê người kia, Ngư Ấu Vi bao bọc kín mít như thế, làm cho ngay cả chút cơ hội để cho hắn miên man bất định cũng bóp chết. Cũng may nàng đang bế con mèo trắng nàng luôn sủng ái kia, khiến bộ ngực nặn cũng lộ vài phần bản sắc, Từ Phượng Niên mỉm cười lẩm bẩm: "Võ Mi Nương, cũng không uổng công nuôi ngươi."
Sau khi ra khỏi cửa Từ Phượng Niên khéo hiểu lòng người hỏi: " Ngươi đã từng thưởng thức Sấu Dương Hồ chưa?"
Ngư Ấu Vi lắc lắc đầu.
Vì thế Từ Phượng Niên dẫn nàng đi đường vòng qua một con đê Bạch Xà, tựa hồ thắng cảnh dính dáng đến tiên nhân đều đa số là kiếm tiên, chưa bao giờ nghe nói có liên quan đến đao. Ví dụ như con đê Bạch Xà này là từ truyền thuyết mấy trăm năm trước có một vị thần tiên ở lục địa không quen nhìn bạch xà hưng phong dậy sóng ở trong hồ, thế nên liên một kiếm nộ trảm, sau khi bạch xà chết, thân thể cực đại của nó hóa thành một cái đê dài, đê Bạch Xà là như thế, hồ Xuân Thần cũng giống như vậy.
Còn chơi đao? Không có tiền đồ nha. Trong bụng Từ Phượng Niên đầy sự tự giễu, trên đường đi Ngư Ấu Vĩ vẫn rất thu hút sự chú ý của mọi người, một ít tao khách sĩ du trên hồ đều lấy hết sức lực hoặc ngâm thơ hoặc là hát vang, hy vọng có thể đánh đổi được một ánh nhìn từ đôi mắt xanh của vị nương tử kia, đáng tiếc Ngư Ấu Vi căn bản làm như không thấy.
Từ Phượng Niên trêu chọc nói: "Ngươi không thể lên chính phó lưỡng luận son phấn, có oán ta hay không?"
Ngư ấu Vi chỉ lắc đầu.
Từ Phượng Niên cười cười, hỏi: "Theo lý mà nói, phụ thân ngươi là học sĩ của Thượng Âm học cung Tắc Hạ, ngươi nên thích sĩ tộc đệ tử mới đúng, cơ mà lúc trước ở Bắc Lương cũng không thấy ngươi cùng vị sĩ tử nào có thơ ca tương hòa nha?"
Ngư Ấu Vi nhẹ giọng nói: "Bởi vì ta biết những văn nhân luôn miệng không làm gì kiểu vương hầu không làm ruộng quân vương hạ chiếu ta ngủ một mình kia, đều là người khi quân vương hạ chiếu liền điên cuồng. Những tú tài chua xót tự xưng rằng muốn dùng một kiếm chỉ thiên dọa lão long, kỳ thật là người giết gà cũng không dám. Ta có thể cùng bọn họ nói chuyện thi phú gì chứ?"
Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Cũng đúng, còn không bằng loại gia hỏa quang minh chính đại dùng tiền mua văn thô bỉ như ta. Nếu không sao có thể nói rằng, nam nhi chỉ nói ba phần lời, lưu lại bảy phần giành thiên hạ chứ?" Ngư Ấu Vi cúi đầu không nói.
Sau khi chậm rãi ra khỏi hồ Sấu Dương, Từ Phượng Niên cưỡi tuấn mã Lữ Tiền Đường dắt tới, tổng cộng chỉ có năm con ngựa, đơn giản gọn gàng là sẽ không cho Ngư Ấu Vi cơ hội cưỡi ngựa một mình, trên ngựa thế tử điện hạ ôm mỹ nhân, mỹ nhân ôm mèo trắng, trở thành một phong cảnh kiều diễm đẹp mắt trên đường.
Cưỡi ngựa đến cửa thành, lúc lên thành lâu mới biết mấy lão đạo sĩ trông coi Điếu Ngư lâu ở Long Hổ Sơn đã rời khỏi Tương Phiền, hóa ra tấm thiên phù kia tự động thiêu hủy, thế nên bách tính trong thành Tương Phàn người nào người nấy cũng đều vui mừng, Từ Phượng Niên đi lên Điếu Ngư Đài, giáo vệ cửa thành không ai dám ngăn cản, vào trong thành lâu nguy nga, Từ Phượng Niên bắt đầu đánh giá quy cách trong thành, còn Ngư Ấu Vi thì nhìn về phía hồ Xuân Thần mênh mông. Từ Phượng Niên hướng Ninh Nga My thỉnh giáo một ít vấn đề kiểu như: "Nếu là sau khi công phá được cửa thành Tương Phàn thì nên tiến hành chiến đấu trên đường phố như thế nào". Ninh Nga My rõ ràng là tướng lĩnh mã chiến, sau khi tiến vào quân lữ Bắc Lương thì tích góp từng chút quân công trên đầu mãng man tử ở biên cảnh phía bắc, song phương giao chiến, phần lớn là lực đấu lực trên bình nguyên, đối với công thành chiến mà thế tử điện hạ hỏi, Ninh Nga My chỉ có thể nói chút da lông nghe được từ chỗ mấy binh lính có kinh nghiệm. May mà Từ Phượng Niên vẫn nghe đến nhập thần, thỉnh thoảng gật đầu một chút, gặp phải chỗ khó hiểu, hắn luôn phải hỏi tận gốc rễ, thế nên Ninh Nga Mi với kiến thức chiến đấu trên đường phố nửa vời khó tránh khỏi phải trừng đôi mắt nhỏ lên với thế tử điện hạ.
Ninh Nga My khôi ngô mặc thường phục rốt cục được rảnh rỗi, thấy thế tử điện hạ dừng chân trông về phía xa, cẩn thận hỏi: "Điện hạ, ngài hỏi những chuyện này làm gì? Biên cảnh Bắc Lương bên kia cũng không có cơ hội công thành chiến."
Từ Phượng Niên cười như không cười nói: "Với thư tịch bí kíp, những thứ miễn là có trên sách, ta muốn thì dễ như trở bàn tay, cần cái gì có cái đó. Nhưng những thứ trên sách không có, có lẽ chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng đối với ta mà nói mới là bảo vật vô giá. Hơn nữa tuy lúc này không công thành, nhưng sau này chẳng phải ba mươi vạn thiết ky chúng ta được phép san bằng Bắc Mãng hay sao?"
Thân hình lớn như gấu của đại kích Ninh Nga Mi lập tức chấn động.
Từ Phượng Niên quay đầu hỏi: "Ninh tướng quân, Tĩnh An vương phủ nhận được đàn hộp ta bảo ngươi đưa tới chưa?"
Ninh Nga My gật đầu nói: "Đã nhận"
Từ Phượng Niên nhìn về phía Tĩnh An vương phủ xa xôi trong thành, lẩm bẩm nói: "Bị ngươi nhìn thấu cũng không sao, trên đời này người không đội trời chung cùng vị kia ở kinh thành, không phải là ngươi sao?"

Bình Luận

0 Thảo luận