Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 348: Đăng tiên? (1)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 03:20:50
Sau khi đoàn người Thế tử điện hạ gấp rút rời khỏi thành Võ Đế, Tiểu Trùng Tử có thân phận cổ quái bấm ngón tay tính toán, sắc mặt trắng bệch, thình lình nhảy xuống ngựa, lăn khóc lóc om sòm ở trên đường, nước mắt nước mũi nhầy nhụa, cứ như đang tan nát cõi lòng, trông cứ như lão cha hái hoa tặc trên lưng ngựa bị nhân sĩ chính đạo làm thịt, Từ Phượng Niên đã từ trong miệng của thanh y biết được thần thông có liên quan với việc Đặng Thái A dùng phi kiếm giết người trong thành, cùng với Đào Hoa Kiếm Thần cùng Tiểu Trùng Tử nói chuyện với nhau, mơ hồ đoán ra bối cảnh của "hài tử" hoang đường này, tiểu hài tử xấu xa lăn trên đường đến khi người đầy bụi bặm, cuối cùng chống nạnh đứng ở giữa đường, mặt hướng tây nam, gạt đi nước mũi nước mắt, tức miệng mắng to: "Con mẹ nó tên khốn nạn Triệu Hoàng Sào làm việc không đàng hoàng, ngươi phân cao thấp với Long Hổ Sơn chúng ta làm gì, không phải chỉ vì năm đó Thiên Sư phủ không để cho nữ tử mà ngươi thích lên núi thắp hương sao, hậu bối đùa giõn, lão già tu đạo mấy đời như ngươi dỗi cái gì chứ? Con mẹ ngươi đừng nghĩ ngươi là Lữ lão tổ, bân đạo liền không dám nói lời nào, đương nhiên, bần đạo đang giảng đạo lý với ngươi, tuyệt đối chớ tìm ta đánh lộn! Cửu đóa khí vận liên hoa a, cửu đóa a! Bần đạo tích góp được chút của cải đó, đều bị lão nhân gia ngươi giày vò hết sạch rồi, bần đạo cần kiệm chăm lo việc nhà cả đời, dễ dàng sao? Dễ dàng sao? I"
Nói xong lời cuối cùng, tiểu hài tử mở miệng là xưng bần đạo liền nức nở nghẹn ngào, bả vai nhỏ bé run rẩy, thật khiến người nghe rơi lệ người gặp thương tâm. Từ Phượng Niên trông khá hả hê, liếc nhìn Đông Hải đông đúc nhốn nháo xa xa, coi như là mua vui trong đau khổ, giục ngựa đi tới bên người Long Vũ Hiên, cười hỏi: "Không an ủi con trai ngươi sao?"
Long Vũ Hiên vô cùng xấu hổ luống cuống chân tay, gương mặt co quắp, đầu đầy mồ hôi lạnh, còn nhi tử cái gì chứ, có thể được Tân Kiếm Thần tôn xưng qua oa tử lão thân tiên, khiến y nhận thức mình đã chiếm thiên đại tiện nghi của gia gia rồi.
Mấu chốt là đứa bé muốn chết không chết kia lúc này quay đầu nhìn vê Long Vũ Hiên kêu một tiếng "Cha", Long Vũ Hiên dù có là Bồ Tát bùn cũng nổi giận, lập tức trả lời một câu "Lão tổ tông, đừng đùa tiểu đích nữa, ta gọi ngươi thân tổ tông được chưa?"
Tiểu Trùng Tử liếc mắt nói: "Gọi ngươi cha thì ngươi chính là cha sao? Ta đây đi kinh thành kêu hoàng đế là tôn tử, hắn sẽ thực sự là tôn tử của ta sao? Chả có chút tiên đồ gì cải"
Long Vũ Hiên suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, nếu không có cố ky thân phận bí mật của mình, y đã xuống ngựa treo ngược thằng oắt con này lên đánh. Từ Phượng Niên liếc nhìn đôi hoan hỷ oan gia này, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên khuôn mặt non nớt của Tiểu Trùng Tử, trước kia xem lướt qua đạo giáo điển tịch từng thấy quyển "Hơn năm trăm tuổi mà tướng mạo như hài nhi" giống như trường hợp này, dùng cái này miêu tả sự thần dị của đạo môn tiên nhân, tam tài tương kiến kết chân anh, ứng với cái gọi là phản phác quy chân của tân Kiếm Thần Đặng Thái A. Nhận thấy được Thế tử điện hạ quăng tới ánh mắt đen tối, Tiểu Trùng Tử phủi mông, bày ra phong phạm cao nhân, theo thói quen vuốt râu, sờ soạng hai cái, đều sờ không khí, mới nhớ tới từ khi mình phá quan ra thân thể mới là hài đồng, ở đâu ra chòm râu để vuốt cơ chứ, ngượng ngùng cười, cũng không già mồm giấu giếm, nghênh ngang đi tới bên người Long Vũ Hiên, bò lên lưng ngựa, áp sát đầu của Thế tử điện hạ, nói rằng: "Bần đạo Long Hổ Sơn Triệu Tuyên Nghĩa."
Từ Phượng Niên tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi nghe thế tên nhãi láo toét tự giới thiệu, vẫn thấy kinh hãi, đương đại đạo giáo tổ đình Tứ vị thiên sư, hai vị lão Thiên sư Triệu Hi Dực Triệu Hi Đoàn lấy chứ Hi lót, không chỉ có địa vị cao cao tại thượng trong gia phả của Triệu gia tại Thiên Sư phủ, trong chính thống đạo Nho trên thiên hạ cũng có vị trí hàng đầu, đức cao vọng trọng, sau chữ Hi là Đan, vì vậy huynh đệ Triệu Đan Hà, Triệu Đan Bình chính là thế hệ chữ Đan, kế tiếp là chữ lót Tĩnh. Long Hổ Sơn trừ triệu Hi Dực Triệu Hi Đoàn, cũng còn một số lão chân nhân bế quan không ra có chữ lót Hi, chẳng qua hoặc là không phải đích truyền của Thiên Sư phủ, hoặc là bản lĩnh bình thường, kém xa hai vị lão Thiên sư nổi danh, nhưng còn về vị có chữ lót là Tuyên, ngoài núi chưa bao giờ có người nghe nói, thất tuân đã là số tuổi hiếm có trên thế gian, Từ Phượng Niên thấy vị trước mắt này, chắc cũng đã sống hai cái thất tuần. Thế tử điện hạ lập tức đến một sườn núi cao, dường như hạ quyết tâm muốn ở nơi này chờ lão Kiếm Thần Lý Thuần Cương, tiểu hài tử tự xưng Long Hổ chân nhân có chữ lót Tuyên trong tên cau mày nói: "Không đi? Cách gần như vậy, không sợ Lý Thuần Cương lần thứ hai thua trong tay của Vương Tiên Chi, đến lúc đó ngươi sẽ chịu không nổi đâu, Đặng Thái A ở trong thành Võ Đế sát nhân lại tặng kiếm, rõ ràng là có ý đồ."
Từ Phượng Niên nhìn ra mặt biển xa xa, im lặng không lên tiếng. Hộp kiếm làm bằng gỗ Hoàng hoa lê có dấu mười hai phi kiếm được hắn để trên xe ngựa, còn với Đặng Thái A câm hoa đào, Từ Phượng Niên nào dám xem thường, Đặng Thái A lấy lời nói và việc làm quái đản để vang danh hậu thế, thật thật giả giả, nếu như người này đào cái hố, Từ Phượng Niên cũng không thể thiếu thông minh mà vội vã nhảy xuống, ngu ngốc chôn sống bản thân. Trước đây Tĩnh An Vương Triệu Hành tặng một quyển đao phổ của Vương Tiên Chi, Từ Phượng Niên cũng không vội vã đi luyện, vẫn còn cần đợi trở lại Bắc Lương sau khi đưa cho Bạch Hồ Nhi Kiểm giám định, xác nhận có lợi mà vô hại mới luyện, lỡ luyện một chút ban đầu ngày đi nghìn dặm, ngay sau đó liên gân mạch nổ nát, toàn bộ võ công bị phế, Từ Phượng Niên tìm ai tố khổ đây?
Chương 349
Trận chiến trên mặt biển Đông Hải, sấm sét mưa bão càng lúc càng lớn, phiên giang đảo hải, màn kiếm giăng trời. Chúng nhân tụ tập ở bờ biến thành Võ Đế thấy vậy đều nghẹn họng nhìn trân trân, chưa từng nghĩ võ phu thế gian lại có thể chiến đấu như vậy, hơn mười tên nhân sĩ giang hồ muốn tới gần nhìn lập tức bị cương khí cùng kiếm ý khuấy nát hài cốt không còn, thành Võ Đế thành chủ Vương Tiên Chi râu bạc tóc bạc, mặc hắc bào, thân hình khôi ngô cao lớn, đi chân trân đứng chắp tay trên sóng dữ, tùy ý 1800 kiếm tâng tâng chen chúc kích xạ, song kiếm đều bị bẻ gãy ở ngoài ba trượng, rơi vào trong biển, 800 phi kiếm sau đó, khó khăn lắm mới kích tới khoảng cách hai trượng, 600 kiếm nữa, rốt cục kích đến cách Vương Tiên Chi một trượng, kiếm khí hùng hồn giao phong với cương khí cương mãnh, lao vào nhau như chớp giật, xích xích rung động, nghe điếc cả tai, bách kiếm liên tục, đâm vào thân thể của hắc bào tóc trắng Vương Tiên Chỉ, vỡ vụn thành từng mảnh, không phát hiện chút tổn hao nào, người đang xem cuộc chiến vốn tưởng rằng sau 1800 kiếm vô công, lão đầu nhi mặc áo da dê sẽ bó tay chịu thua, chưa từng nghĩ lão gia này chậm rãi nói ra hai chữ "Kiếm thành", toàn bộ kiếm gãy rơi xuống biển bỗng nổi lên mặt nước, hội tụ tôi luyện thành một thanh cự kiếm độc nhất vô nhị, vắt ngang ở giữa hai người.
Lúc Kiếm thành, màn trời vỡ tan, kim quang óng ánh chậm rãi hiện ra.
Lão đầu nhi với hình dáng không gì đặc biệt cười vang nói: "Kiếm này của Lý Thuần Cương mở Thiên môn, giết được Vương Tiên Chi ngươi hay không?"
Lý Thuần Cương dùng một kiếm mở thiên môn.
Mơr môn thấy núi, núi này là Côn Lôn.
Đoàn người trên sườn núi nhìn đến tâm thần ngẩn ngơ, đây mới thật sự là Lục Địa Thần Tiên nha.
Lúc Thư Tu, Dương Thanh Phong, thậm chí ngay cả Thanh Điểu đều không tự chủ được nhìn trận quyết chiến trên đỉnh Đông Hải, bên tai mọi người truyên đến tiếng ngựa hí thảm thiết, cùng với tiếng rút đao leng keng, nhìn lại, con tuấn mã mà Long Vũ Hiên cùng Tiểu Trùng Tử đang ngồi bỗng bị cắt ngang thân, Long Vũ Hiên đang hưng phấn quan chiến chợt thấy mình ngồi trong vũng máu, vẻ mặt mờ mịt, chẳng biết tại sao ngựa lại bị chém đứt từ hông xuống, giống như một chiếc đũa bị người ta dùng hai ngón tay bóp gãy. Kỳ quái hơn chính là tiểu tổ sư gia có bối phận kinh người tại Long Hổ Sơn đứng ở giữa hai phần xác tuấn mã, mặt trầm như nước, mà Thế tử điện hạ sau khi rút Tú Đông đao ra chém người, ngay cả Đông Lôi cũng đồng loạt rút ra khỏi vỏ.
Triệu Tuyên Tố với tướng mạo cùng tuổi tác tâm trí hoàn toàn trái ngược chợt nở nụ cười lạnh lẽo đáng sợ, mở miệng hỏi: "Từ Phượng Niên, sao ngươi biết bân đạo muốn ra tay với ngươi?"
Từ Phượng Niên mỉm cười nói: "Triệu lão thiên sư, sau khi biết được thân phận của ngươi, bản thế tử bèn suy nghĩ, lão Kiếm Thần Lý Thuần Cương với tân Kiếm Thần Đặng Thái A cảnh giới chênh lệch không bao nhiêu, vì sao Lý Thuân Cương chỉ cảm thấy ngươi vô cùng cổ quái, lại nhìn không ra ngươi có cảnh giới thần tiên tiêu dao? Rất đơn giản, ở trong thành Võ Đế, ngươi đã vì một lời mà động sát tâm với bổn thế tử, khí cơ vận chuyển đã để lộ mưu đồ của ngươi, ngươi vốn muốn thừa dịp Lý Thuần Cương không có mặt, làm cho bản thế tử chết bất đắc kỳ tử, còn làm ngay trước mặt sáu tên Võ Nô của thành Võ Đế, tiện giá họa cho Vương Tiên Chi, chỉ là ngươi nghìn tính vạn tính, không tính tới Đặng Thái A cũng che giấu chân khí vào thành, phá vỡ thân phận của ngươi. Nếu như chỉ có thế, bản thế tử luôn luôn rất kính ngưỡng các cao nhán, cũng sẽ không rút đao khiêu chiến, Triệu lão thần tiên xuống núi, nhận Long Vũ Hiên làm cha, bản thế tử coi như là thế ngoại cao nhân xem thường lẽ thường, chán Long Hổ Sơn quá buồn tẻ, phải xuống núi dạo chơi nhân gian một chuyến. Xin hỏi Triệu lão thần tiên, có phải là do long trì Cửu đóa khí vận liên khô héo, khiến ngài nảy sinh sát ý với bổn thế tử, ngay cả kiên trì cũng mất?"
Triệu Tuyên Tố bình thản mỉm cười nói: "Ngoài núi trên nhí đều nói ngươi rằng bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong ngu ngốc cặn bã, bần đạo đi chuyến này gặp được ngươi, thật là có chút bất bình thay cho tiểu thế tử"
Từ Phượng Niên cũng không giấu giếm, hí mắt nói: "Còn nữa lão thần tiên chắc không biết, trước khi đến Long Hổ, tại Khuông Lư Sơn, bản thế tử từng gặp gỡ Triệu Hoàng Sào, mới vừa rồi lão thần tiên lộ ra chân tướng, trên mặt đất nói lời tâm huyết, người khác không hiểu hàm ý trong đó, nhưng bản thế tử nghe xong thì mồ hôi lạnh chảy ròng nha. Thật không dám giấu giếm""
Triệu Tuyên Tế cười cười, duỗi tay ra, nhất khí hóa huyền, hút người cha giả mạo như lâm đại địch vào trong lòng bàn tay non nớt, âm một tiếng, cả người như tuyết cầu nổ tung, thi thể rơi xuống đất, còn kinh tởm hơn cả so với phân thây ngựa hồi nãy. Vị đạo sĩ này rất giống với con rùa đen nghìn năm vạn năm chui rúc trong mai chỉ nhìn chằm chằm Thế tử điện hạ, nhìn cũng không nhìn Long Vũ Hiên chết không nhắm mắt, chỉ lạnh lẽo cảm khái một câu: "Nhân sinh vô thường, phúc họa tương y."
Chương 350:
Từ Phượng Niên cũng không có chút nào sợ hãi, càng không quay đầu nhìn tên hái hoa tặc mới được làm khách khanh Bắc Lương đã chết bất đắc kỳ tử nơi đất khách, ngay cả máu chảy ra từ khóe miệng cũng không thèm lau, nhìn tên lão tổ tông Long Hổ Sơn kia, hiếu kỳ hỏi: "Bản thế tử chỉ may mắn đoán được lão thần tiên sẽ ra tay, nhưng còn như vì sao phải tàn nhẫn hạ sát thủ như thế, vẫn còn có chút khó hiểu, mong lão thần tiên giải thích nghi hoặc ạ..."
Triệu Tuyên Tố đưa hai tay ra, ấn xuống một cái, hai vị Thư Tu cùng Dương Thanh Phong cả người lẫn ngựa cứ như trong nháy mắt bị sức nặng vạn quân* đè xuống mặt đất, hai con ngựa bị ép thành thịt nát, hai tên Bắc Lương tuỳ tùng đau khổ chống đỡ, thất khiếu chảy máu, chống lại vị tổ sư gia Long Hổ Sơn này, đúng là không còn chút sức nào đánh trả.
*quân: 1 quân là 30 cân, vạn quân=8,000 kg
Đạo nhân liếc mắt nhìn ngoài khơi Đông Hải, khẽ cười nói: "Thế tử muốn kéo dài thời gian, không sao cả, bân đạo sao không phải đợi lúc Thiên môn mở rộng hả? Lý Thuần Cương ơi Lý Thuần Cương, không hổ là kiếm đạo đệ nhất nhân năm trăm năm sau Lữ tổ."
Thư Tu sắp chết miệng phun máu tươi, nằm trên mặt đất, giãy giụa nói: "Điện hạ cứu tai"
Từ Phượng Niên ngoảnh mặt làm ngơ, cười nói: "Sao, lão thân tiên người mang thần thông huyền diệu như vậy, còn sợ khí vận hư vô mờ mịt quấn thân, phi thăng không được?"
Đạo nhân thở dài nói: "Sao không sợ, việc đã đến nước này, ta cũng nói rõ với ngươi, bân đạo Triệu Tuyên Tố cách mọc cánh thành tiên chỉ một con đường, một giáp trước kia là như vậy, đáng tiếc một giáp sau đó lại như thế, giống như bần đạo mới vừa đánh chết Long Vũ Hiên, chạy không khỏi bốn chữ phúc họa tương y, bần đạo thuộc Triệu gia của Thiên Sư phủ, cùng họ với thiên tử Triệu thị, năm trăm năm nhân quả dây dưa, gần giống như Huyền Vũ đồ đằng quy quấn xà, khí số của hai người sớm đã lẫn lộn, cổ nhân nói thanh quan khó xử việc nhà, dù bần đạo hiểu sơ khí vận sâu xa, cũng không thể cắt nghĩa, phân tích rõ ràng. Lúc vào thành Võ Đế, vô tình gặp được Đặng Thái A, thực ra bâần đạo đã phai nhạt sát tâm, bởi ngươi khí số mạnh mẽ, mệnh chưa đến tuyệt lộ, bâần đạo cũng vui vẻ làm một con rùa đen rút đầu, trốn trong mảnh đất nhỏ Long Hổ Sô, đáng tiếc đi đến nơi này, Lý Thuần Cương lại kiếm mở thiên môn, bần đạo giết ngươi xong, cũng có thể nhân cơ hội phi thăng, ngươi xem, đó chính là Thiên môn. Bần đạo từng đánh đố với Triệu Hoàng Sào, xem ai phi thăng trước, ai thua mất một ấn, ngay hôm nay bần đạo phi thăng, khí số báo ứng, con rùa đen hắn phải thú ấn, nhưng ta không cần đi tìm Triệu Hoàng Sào nữa. Còn như ngươi, Từ Phượng Niên, chết bởi Vương Tiên Chi không phải sao, Triệu thị triều đình mượn dao mổ Từ Kiêu cắt đi khôi ung nhọt thành Võ Đế này, ác nhân tự có ác nhân trị, coi như là bân đạo làm chút bồi thường cho lão hữu trăm năm Triệu Hoàng Sào."
Từ Phượng Niên tấm tắc tán dương: "Lão thần tiên một mình tính toán thật hay."
Triệu Tuyên Tố cười ha ha nói: "Bần đạo đã sống rất nhiều năm, tính toán giỏi, da mặt dày."
Lão cười nói: "Khuyên ngươi đừng hy vọng xa vời hai vị Lục Địa Thần Tiên bên kia phát hiện dị dạng ở nơi này, bần đạo vẫn có đủ bản lãnh để che giấu."
Một cây thương uốn lượn như vầng trăng nguyệt, nhanh như cắt từ trên cao đâm xuống.
Thân hình của Triệu Tuyên Tố bất động, tùy ý Sát Na thương đập trúng thân thể non nớt kia, nhưng cảnh tượng tiếp theo lại là Thanh Điểu phun máu văng mạnh ra ngoài.
Đạo nhân tiếc hận nói: "Đáng tiếc cho nữ oa oa có căn cốt tốt như vậy."
kế đó lão nhìn phía Thế tử điện hạ, dường như có hơi trào phúng: "Ngươi còn bình tĩnh vậy sao?"
Thanh Điểu loạng choạng đứng lên, Sát Na Thương chưa từng tuột khỏi tay.
Từ Phượng Niên liếc thấy Thư Tu Dương Thanh Phong đều đang muốn tấn công, xua tay ngăn cản Thanh Điểu nỗ lực liều chết với đạo nhân, hỏi: "Người nơi này đều phải chết?"
Triệu Tuyên Tố gật đầu.
Từ Phượng Niên ha hả cười nói: "Vậy để cho ta tới trước?"
Triệu Tuyên Tế không có bất kỳ lời nói nhảm, trong nháy mắt súc địa thành thốn, nhanh chóng tiến tới trước người Từ Phượng Niên, không để cho hắn có cơ hội rút đao đón đỡ, ra chiêu chính là sát thủ.
"Ha ha."
Mới vừa chạm đến Thế tử điện hạ.
Có con dao quỷ dị đâm một cái tới.
Dù cảnh giới cao như Triệu Tuyên Tố, cũng bị một chiêu xuất quỷ nhaập thần này đẩy lùi, cúi đầu vừa nhìn, trên cổ lưu lại một rãnh máu màu đỏ tươi.
Ngẩng đầu nhìn lại, là một cô nương có nụ cười cứng nhắc.
Triệu Tuyên Tố nhíu mày, nhìn kiếm mở thiên môn đẳng xa, tạo ra một đường biển trời, rõ ràng đã đến thời cơ tốt nhất, bẻ bẻ cổ, thân thể răng rắc rung động, liên miên không dứt, phát ra thanh âm biến hoá kỳ lạ như chuỗi đậu tương nổ tung.
Triệu Tuyên Tố cười lạnh nói: "Không tệ không tệ, Thế tử điện hạ có chút đạo hạnh, lại khiến cho bân đạo gọi ra chân thân."
Xương cốt huyết nhục của Đạo nhân như cây già gặp xuân, bắt đầu sinh trưởng.
Từ Phượng Niên bình thản nói: "Chân nhân bất lộ tướng, thì ra là giải thích như thế. Cao nhân như ngươi, đúng là không cao, không nói lão Kiếm Thần Lý Thuần Cương, dù là tân Kiếm Thần Đặng Thái A, đều kém xa."
Triệu Tuyên Tố giận dữ, ngửa mặt lên trời cười to.
"Cháu trai, tâng bốc được đấy."
Một giọng nói thuần hậu đặc hữu thong thả từ dưới sườn núi truyền đến.
"Trước khi tặng kiếm, còn phân nửa ân tình, sau khi sát nhân, còn một nửa kia, cứu ngươi hai lần, từ hôm nay, Đặng Thái A không còn nợ mẹ ngươi Ngô Tố nữa."
"Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng bất chân nhân. Nào có cao nhân không cao, rõ ràng cả đời đều sống bằng thân cẩu, Đặng Thái A tới giết cẩu đây"
"Nếu Lý lão tiên bối kiếm thành với Đông Hải, trước châu ngọc, Đặng Thái A cũng không tiện làm trò cười cho người trong nghề."
"Kiếm khởi!"
Triệu Tuyên Tố lần đầu tiên xuất hiện thân sắc kinh hoảng, tức giận nói: "Đặng Thái A, ngươi làm sao biết được nơi đây có biến cố? !"
"Đặng Thái A dưỡng kiếm, trên đời làm sao biết đạt đến đỉnh phong."
Đặng Thái A đứng cách đó mười trượng giang tay ra, mỉm cười nói: "Nga Mi, Chu Tước, Hoàng Đồng."
"Tỳ Phù, Kim Lũ."
"Thái A-"
Sáu thanh tiểu kiếm phá hộp ra.
Chia ra cắm vào thiên linh cái, hai bên huyệt Thái Dương, ba đan điền của Triệu Tuyên Tố.
"Đạo giáo nói Đại chân nhân chứng đạo Bất Hủ, có thể gọi đại địa bình trầm sơn hà nát bấy, nếu không ngươi cho Đặng mỗ khai mở nhãn giới đi?" Thân thể tan vỡ, Triệu Tuyên Tố lại mạnh mẽ sử xuất nguyên thần xuất khiếu!
Như một đạo cầu vồng lướt về phía Thiên môn.
Đặng Thái A bước về phía trước một bước, vẫn không nhanh không chậm điềm đạm cười nói: 'Muốn đăng tiên? Cũng phải hỏi qua kiếm của Đặng Thái A mới được."
"Trở về!"
Sáu thanh phi kiếm rõ ràng chỉ là cắm vào thân thể của Triệu Tuyên Tố, nhưng khi nguyên thần xuất khiếu của đạo nhân phản chiếu đường nét của sáu thanh kiếm, kim quang nở rộ.
Đúng là mạnh mẽ túm lại nguyên thần trở về thân thể.
Từ Phượng Niên không nói hai lời, một đao chém thành hai khúc, cười gần nói: 'Lão tử để cho ngươi đăng tiên

Bình Luận

0 Thảo luận