Cái gì gọi là gia đại nghiệp đại? Tỷ đệ Mộ Dung đi vào Bắc Lương vương phủ, mới biết cái gì gọi là vừa vào hầu môn sâu như biển, khi bọn họ chứng kiến tòa Thính Triều Hồ kia cùng với Võ Khố Đại Đình sừng sững ven hồ, bèn hít vào ngụm khí lạnh, may mà tiệc tối không mấy phô trương, nhưng thật ra không kém mấy so với thương nhân bình thường có gia cảnh sung túc, không bày ra trận thế đánh chuông và ăn uống, Thế tử điện hạ ngồi ở bên người Từ Kiêu ăn như ma đói, Viên Tả Tông cùng Chử Lộc Sơn cũng đều có tư cách nhập tọa, một người nâng chén châm chậm uống rượu, một kẻ dè dặt xé thịt vịt chắm nước mắm gừng.
Mộ Dung Ngô Trúc từ lúc đi vào vương phủ trông khá hốt hoảng, ăn uống không yên, hai cái mông nhỏ không dám dán chặt ghế, trên bàn cơm Từ Kiêu thỉnh thoảng gắp mấy đũa thức ăn cho Từ Phượng Niên, còn nhỏ giọng nói một câu "Nếu như Chi Hổ tại, sẽ không tới phiên cha gắp thức ăn ", Thế tử điện hạ vẫn cúi đầu chỉ dừng lại một chút, rồi tiếp tục ăn ngấu nghiến, ăng đến mức quai hàm phình lớn, sau khi tiệc tan, đương nhiên có quản sự đưa mấy vị Bùi vương phi về phòng.
Từ Phượng Niên đến Ngô Đồng Viện tắm rửa thay y phục, sau đó sảng khoái duỗi người, Hồng Thự cầm đầu các người đẹp tràn đầy linh khí, thấy Thế tử điện hạ rút ra thanh Tú Đông đao, các người đẹp hiếm thấy không ríu ra ríu rít nữa, Từ Phượng Niên hiền lành cười cười, đưa tay sờ soạng mặt của các em gái xinh đẹp, rồi mới đi ra khỏi viện, đi ra bên ngoài Thính Triều Đình, đẩy cửa ra, leo lên lầu ba, tìm được Bạch Hồ Nhi Kiểm đang đứng ở trên cầu thang tìm kiếm bí kíp.
Nè một tiếng.
Bạch Hồ Nhi Kiểm nhảy xuống thang dài, hai người đối diện, ai cũng không lên tiếng, cảnh tượng dường như không ấm áp cũng không dịu dàng, nhưng chuyện này cũng tốt, bằng không hai thằng đàn ông trưởng thành lại nhìn nhau đắm đuối, Từ Phượng Niên nghĩ mình cũng muốn toàn thân nổi da gà, có vết xe đổ của tên Mộ Dung Đồng Hoàng, khiến cho hắn cảm thấy không tự nhiên khi ở gân Bạch Hồ Nhi Kiểm, Bạch Hồ Nhi Kiểm thu tâm mắt lại, đi tìm một quyển bí kíp bổ khuyết chỗ thiếu sót.
Từ Phượng Niên thấy Bạch Hồ Nhi Kiểm không hề có ý định hàn huyên, đành phải tự nói: "Ta đã gặp Trần Ngư, quốc sắc thiên hương, Trần Ngư, cha nương nàng thực sự giỏi tiên tri, đặt tên cũng đã có nghĩ là là chim sa cá lặn."
Bạch Hồ Nhi Kiểm lạnh nhạt hỏi: "ÐĐoạt về Bắc Lương vương phủ chưa?"
Từ Phượng Niên tự giễu nói: "Vẫn chưa, bị một phong ý chỉ tám trăm dặm khẩn cấp từ trong kinh thành lừa chạy rồi, bằng không ta nhất định phải để cho cô nương kia biết vì sao gọi sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên"
Bạch Hồ Nhi Kiểm cau mày, xoay người nhìn thẳng Thế tử điện hạ không ngậm được mồm này, nhếch miệng lên, tuyệt không nửa điểm quyến rũ, mà là sát khí bừng bừng khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương, Hở, hấp nạp tám phần Đại Hoàng Đình rồi, liền coi mình thành kim cương bất bại? Lần này đánh rắm còn mang theo Tú Đông đến võ khố, là muốn ta chặt ngươi một phát? Nói đi, chặt mấy đao mới thoả mãn?"
Từ Phượng Niên chậm rãi đặt Tú Đông ở sau người, xấu hổ cười nói: "Ta không muốn giết chết sự kiêu ngạo của bà nương thanh cao đó."
Bạch Hồ Nhi Kiểm lạnh lùng nhìn Thế tử điện hạ chột dạ, hỏi: "Ta với ngươi thân lắm sao?"
Từ Phượng Niên rất đứng đắn suy tư vấn đề này, sau đó lấy lớn giọng chân thành nói: "Ngươi theo ta không thân, ta với ngươi rất thân, như vậy được chưa?"
Bạch Hồ Nhi Kiểm xoay người, khóe miệng mơ hồ cong lên, lãnh đạm nói: "Rất có khí khái, thảo nào hiện tại toàn bộ Bắc Lương đều đang nịnh bợ Thế tử điện hạ"
Từ Phượng Niên giống như tiểu nhân đắc chí liền càn rỡ, cười hắc hắc nói: "Khen nhầm khen nhầm. Nhưng nín nhịn nhiều năm, cũng phải tìm cơ hội chọc tức đám người đọc sách nổi danh dựa vào mắng bản thế tử"
Bạch Hồ Nhi Kiểm bất đắc dĩ lắc đầu.
Từ Phượng Niên hiếu kỳ hỏi: "Khi nào bước lên lầu bốn?"
Bạch Hồ Nhi Kiểm nhìn chung quanh một vòng, nói rằng: "Cũng mấy ngày nay rồi."
Từ Phượng Niên than thở nói: "Đời này đều không trông mong có thể đuổi kịp ngươi."
Bạch Hồ Nhi Kiểm lần này không nói móc Thế tử điện hạ, bình tĩnh nói rằng: "Cảnh giới cao thấp đã tính là gì? Ngoài trừ Vương Tiên Chi, ai dám nói có thể thắng được một Lý Đang Tâm chỉ dừng ở Kim Cương Cảnh? Hoàng cung đại nội Hàn Điêu Tự có thể dùng ngón tay Huyền giết Thiên Tượng, sớm đã được công nhận. Người trong Nho thích* đạo tam giáo, đa số cảnh giới đều có chỗ vô dụng, nếu chỉ luận sát nhân đối địch, ít nhất phải hạ một cảnh giới mới có phù hợp tình hình thực tế. Cho nên trên Đại Tuyết Bình, Hiên Viên Kính Thành thành tựu Nho Thánh, cũng chỉ có thể đồng quy vu tận cùng Đại Thiên Tượng Hiên Viên Đại Bàn. Đương nhiên, nho sinh lừa ngốc đạo sĩ, lợi hại nhất là há miệng, mở miệng là sẽ thay trời hành đạo một lời thành sấm, đánh nhau không được cũng không sao, có thể tha thứ."
*thích: đạo phật
Từ Phượng Niên cười khổ nói: "May mắn ngươi không phải là đàn bà, bằng không lời nói ác độc như vậy, ai dám lấy ngươi."
Bạch Hồ Nhi Kiểm không để ý tới tên cặn bã Từ Phượng Niên nói cười châm chọc, dứt khoát duỗi duỗi tay, Từ Phượng Niên do dự một chút, vô liêm sỉ nói: "Bản thế tử cùng Tú Đông sống nương tựa lẫn nhau gần hai năm rồi, ngủ đứng đều phải cầm, đã nảy sinh cảm tình sâu sắc, hơn nữa nếu như ngươi chán ghét Tú Đông nhiễm khí thô tục, không bằng... "
Chương 370
Bạch Hồ Nhi Kiểm không rút tay về, chỉ trợn mắt.
Sát khí, sát khí, bá khít
Mẹ nó đây mới là cao thủ bại hoại tương lai sẽ đứng đầu giang hồ nha. Thảo nào được Lý lão Kiếm Thần coi là tối cao Điếu Ngư Đài tương lai ngồi vững võ đạo, còn trẻ tuổi đã có thể coi Lục Địa Thần Tiên là vật trong bàn tay, Từ Phượng Niên tự nhận kém xa mười tám con đường, còn cách vô số cửa hàng bánh bao hiệu cầm đồ tửu lâu thanh lâu à nha, người so với người làm người tức chết. Thế tử điện hạ mới vừa được khen có cốt khí vội vàng ném Tú Đông qua, nhanh như chớp xoay người chạy tót lên lầu.
Bạch Hồ Nhi Kiểm tiếp nhận Tú Đông đao, nghiêng đầu, mỉm cười. Từ Phượng Niên đi tới đỉnh các, ngồi nghiêm chỉnh, Lý Nghĩa Sơn tiều tụy do bệnh nặng tái phát, đang viết bằng một cây bút cứng, nửa canh giờ sau, ngẩng đầu chậm rãi nói rằng: "Bí kíp mà Viên gia giấu đều đã chỉnh lý sơ bộ hoàn tất, Nam Cung Bộc Xạ dưới lầu bỏ khá nhiều công sức... "
Trong lúc này, Từ Kiêu mang theo hai bầu rượu lên lầu, khoanh chân ngồi xuống, lấy ra ba cái bát vốn chồng lên nhau, rồi đổ đẩy rượu, mùi rượu tràn ngập, Lý Nghĩa Sơn chỉ cần uống rượu, không nói gì, uống xong một bầu Lục Nghĩ mà bách tính đều uống, Lý Nghĩa Sơn say rượu thấy chỉ còn lại có nửa ấm, liên phất tay hạ lệnh trục khách, phụ tử nhìn nhau cười, đứng dậy rời các đỉnh. Lý Nghĩa Sơn tự đổ một ít rượu vào bát, thì thâm "Giang sơn", uống một hơi cạn sạch,'Mỹ nhân", lại đổ thêm ít rượu,'Mỹ nhân" còn lại liền vào bụng, tiếp đó trung nghĩa, quân thần, xuân thu, giang hồ, đều cùng rượu mạnh Lục Nghĩ cùng vào bụng, cuối cùng say ngã ở trên bàn.
Từ Phượng Niên cùng Từ Kiêu đi tới đỉnh núi Thanh Lương, phụ tử mật đàm, người ngoài không biết gì về nội dung.
Sáng sớm ngày thứ hai, Từ Phượng Niên đi đến Võ Đang sơn, ngồi đờ ra tại gân bia Quy Đà Tiểu Liên Hoa phong, ngước cổ lên nhìn trời cao mây nhạt rất lâu, cuối cùng dùng hai tay che mặt.
Mấy người lặng lẽ cưỡi ngựa trở lại trong thành, Thế tử điện hạ nhìn gian bán thịt bò kho tương, đã đóng cửa, đương nhiên lại không thấy được tiểu cô nương đối với bất cứ khách nhân nào cũng đều nghiêm mặt.
Năm nay nông lịch hai mươi tám, Từ Phượng Niên thay thế Từ Kiêu đơn độc đi đến Địa Tàng Vương Bồ Tát đạo trường gõ một trăm lẻ tám tiếng chuông.
Vào lúc hoàng hôn Tết Nguyên Tiêu, từng nhà treo đầy đèn lồng đỏ lớn, Thế tử điện hạ cùng vài nữ tử thân phận rất cao rời phủ giải sầu, Bạch Hồ Nhi Kiểm ngoài dự đoán mọi người cũng đi theo, không đi về hướng phố xá sầm uất, chỉ chọn một tửu lâu yên lặng, lên lầu hai chọn chút bánh ngọt tỉnh xảo, lại sai tiểu nhị đi u một bầu Hoàng Tửu.
Lầu một có cặp ông nội cháu gái kiếm tiên bằng nghề kể chuyện, lão nhân mắt mù đập phách tre kể chuyển xưa, kể liên tục, tiểu cô nương xanh xao vàng vọt ngồi ở trên một chiếc ghế nhỏ, đờn tỳ bà phụ họa. Tỳ bà chất lượng kém, kỹ năng trúc trắc, còn lâu mới sánh bằng âm thanh tự nhiên. Nghệ nhân mù ngồi xuống vẫn chưa bao lâu, lúc Thế tử điện hạ bắt đầu uống rượu, mới kể xong một đoạn tiểu tấu tử mở đầu, kể về Bắc Lương Vương phi chúng ta làm sao bạch y gõ trống, bởi vì tửu lâu nằm ở vị trí hẻo lánh, lúc này đa phần dân chúng trong thành đều đang chuẩn bị đi dạo chợ đèn hoa Nguyên Tiêu, thực khách tại lâu một lác đác không có mấy, chuyện kinh doanh ở lầu hai càng thêm thảm đạm, Từ Phượng Niên cùng Bạch Hồ Nhi Kiểm mặt đối mặt uống rượu, suy nghĩ một chút, ngoắc điếm tiểu nhị đưa cho hai ông cháu dưới lầu một chén Hoàng Tửu ấm áp.
Rượu đưa đến lầu một, lão nhân mắt mù nói gì với tôn nữ, tiểu cô nương ôm tỳ bà đứng lên, hướng về lâu hai bái một cái.
Lão nhân mắt mù kể chuyện mượn tửu lâu một cái ghế, đặt rượu bát ở trong tay, kể rất hưng phấn, mệt thì giơ tay uống một ngụm rượu.
Kể đến tiếng vó ngựa Bắc Lương.
Kể đến Xuân Thu tứ bề báo hiệu bất ổn.
Bất tri bất giác, cuối cùng liền kể về Bắc Lương Thế tử điện hạ nói một câu kia bên bờ Quảng Lăng giang.
Thế tử điện hạ yên tĩnh nghe lão nhân mắt mù uống rượu kể chuyện, mặt không chút cảm xúc.
Cố gắng phối hợp tâm tình thoải mái của gia gia, tiểu cô nương đờn tỳ bà rất cố gắng, mặt đỏ tới mang tai, không đủ sức, sau khi nghệ nhân mù lấy lại tinh thân, run rẩy vươn tay, sờ sờ đầu của cháu gái, sau đó đưa tay lấy rượu uống, hơi lắc lắc, mới biết đã hết rượu, lão giả để xuống bát rượu, chép chép miệng, dường như chưa thỏa mãn, lại cũng không cảm thấy không có rượu chính là tiếc nuối, chỉ lẩm bẩm: "Bắc Lương lão Tốt Hàn Văn Hổ, hôm nay cứ như uống cả hào khí đại giang chảy về đông, thực sự là hảo tửu."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận