Thác nước Huy Sơn tỷ muội tầng tâng lớp lớp, lúc thác nước cuối cùng trút xuống, rơi xuống vạn quân nước(rất nhiều nước), tiếng ầm vang truyền ra ngoài nửa dặm, đang có một thanh niên ngồi ở phía dưới, cơ thể loã lồ, dùng phía sau lưng chống lại dòng nước xiết, da thịt toàn thân bị đánh từ hồng thành tím. Trong hơi nước mông lung, đỉnh đầu người này chiếu rọi ra một đạo cầu vồng rực rỡ, Đầm nước lớn gần đó rêu xanh rậm rạp, cây cối sum suê, phong cảnh kiều diễm. Một trung niên đạo sĩ xuất quỷ nhập thần, không quấy nhiễu bất cứ ám tiêu trang tử nào tại Huy Sơn, liền tới gần thác nước, nhìn người tuổi trẻ ở đằng xa, nhìn thân hình hắn lảo đảo sắp ngã, tiếp tục chống đỡ nước trút xuống nữa sẽ tổn hại tới phế phủ, sơn dã đạo nhân vô danh vung tay áo bào, kéo thanh niên nhân từ trong thác nước ra, chính là đao khách Viên Đình Sơn đang chữa thương bằng cách lấy độc trị độc nên làm trễ nãi việc luyện công, lúc đầu ánh mắt hung ác nham hiểm, một thanh phác đao lấy dây thừng trói gô vào cổ tay giống như thanh long xuất thủy nhảy ra mặt nước, một đao nơi tay, có thể ra chiêu giết địch bất cứ lúc nào, có thể thấy được sự cẩn thận của Viên Đình Sơn. Nhưng sau khi Viên Đình Sơn thấy rõ diện mạo của người tới, dù y ở Huy Sơn nổi danh bạc tình bạc nghĩa, cũng lập tức quỳ gối trên tảng đá lớn ở bờ đầm, cất cao giọng nói: "Cự Lộc nhân thị Viên Đình Sơn bái kiến tiên trưởng, đại ân Vân Cẩm sơn tiên trưởng ban cho mấy Viên Tiên quả, Viên mỗ khắc trong tâm khảm."
* quân (đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 30 cân là một quân)
Trung niên đạo nhân ẩn trốn ở Long Hổ Sơn mười năm khoát tay nói: "Bần đạo chỉ tới núi tuyết lớn Huy Sơn tiễn đưa Hiên Viên Kính Thành, thấy ngươi hành công chạy trốn, an dưỡng nội thương hăng quá hoá dở, mới mạo muội xuất thủ, chớ nên trách bần đạo làm điều thừa."
Viên Đình Sơn mỉm cười lộ ra một hàm răng trắng, nói: "Viên mỗ không dám!"
Đạo nhân nhìn hậu sinh trẻ tuổi này nói chuyện cực kỳ cung kính, tay phải vẫn đè chặt chuôi đao, không để ý, chỉ cười trừ, hơi cảm khái nói: "Cự Lộc là nơi bát phương tụ hợp, nếu nói Côn Lôn là đầu rồng, Đông Hải thành là đuôi rông, Cự Lộc chính là sừng rồng, nhân sĩ ở đây, không phải đồ đại gian đại ác, chính là hạng người đại thánh đại hiền, ít có người tâm thường."
Viên Đình Sơn nửa quỳ ở trên tảng đá lớn, nhìn thẳng đạo nhân, chậm rãi nói rằng: "Viên Đình Sơn kiến thức thiển cận, không biết những thứ môn môn đạo đạo này, chỉ là không ở nổi Cự Lộc, nên mới ra ngoài kiếm miếng cơm. Viên mỗ nghe nói Long Hổ Sơn thiên sư phải thông hiểu sấm vĩ tướng thuật, tiên trưởng chẳng lẽ là lão tiền bối trong Thiên Sư phủ?"
* sấm vĩ (sấm là lời đoán lành dữ của các pháp sư thời Tần, Hán; vĩ là một loại sách thần học thời Hán ở Trung Quốc)
Trung niên đạo nhân lắc đầu, vẫn chưa cố lộng huyền hư, mà thẳng thắn nói: "Bần đạo dù họ Triệu, lại không phải xuất từ Thiên Sư Phủ. Chỉ là mượn khối phúc địa Long Hổ Sơn này để tu đạo, không màng thế sự, coi như là vì tử tôn mưu vài phần dương phúc tích vài phần âm đức. Vì vậy đạo tâm không tinh khiết, đã có vài năm cân nhắc tâm thường vô vi."
Viên Đình Sơn mặc dù thô bỉ, không biết được mấy chữ, nhưng đầu óc cũng thông minh, vẫn che giấu được sự thất vọng sau khi nghe được đạo nhân không phải Thiên Sư phủ quý nhân, thần thái khiêm cung lớn tiếng nói: "Tiên trưởng rõ ràng đã là thiên nhân như Lục Địa Thần Tiên, tục tử như ta nào có thể ngông cuồng phỏng đoán.
Đạo nhân với tướng mạo bình thường móc từ trong tay áo ra một quyển thư tịch ố vàng, từ xa ném cho Viên Đình Sơn, lời nói rất nhỏ, không giống giọng nói mạnh mẽ của Viên Đình Sơn, nhưng thanh âm của lão lại nghe rất rõ giữa tiếng thác nước ầm ầm, không kém chút nào,/'Hiên Viên Kính Thành tự cầu thiên kiếp, nhưng thật ra sau cuối cùng một đạo thiên lôi mạnh mẽ như đỉnh núi, vẫn còn dư lại một Hồn một Phách, vì vậy bần đạo mới đưa tiễn. Rồi kế đó, bần đạo cùng ngươi ở Vân Cẩm sơn tương phùng, sát khí của ngươi doạ chạy mất giao nghê gần hóa rồng trong đầm, là một duyên, tương phùng mấy người, chỉ có ngươi bằng lòng ăn quả dại trong giỏ trúc tên Tru Tâm, lại là một duyên, bần đạo tu đạo, là hai chữ Ấn Cô không thú vị nhất, Dã hồ thiên hầu như không giống phật môn lưu vưu bích vọng, hữu duyên thì cần giải duyên, hôm nay bèn từ chỗ Hiên Viên Kính Thành xin một quyển sách vì ngươi, là tâm đắc tập võ cả đời của Hiên Viên Đại Bàn, cũng không câu nệ với đao pháp, ngươi có thể tiến hành theo tuần tự."
Chương 335
Viên Đình Sơn tiếp nhận quyển sách gốc với những trang sách ố vàng, bí kíp càng về sau càng mới tinh, hơn mười trang cuối cùng, thậm chí ngay cả mùi mực cũng ngửi được, thân thể gã không tự chủ được run rẩy. Viên Đình Sơn cũng không phải một hiệp khách bộc trực mới ra đời chỉ biết tích góp từng tí một hư danh, ở trên Huy Sơn nhân tài tụ tập nghe nhiều thành quen, đã rành đạo lí đối nhân xử thế, huống chi Huy Sơn ngư long hỗn tạp, song bí văn cùng tin đồn giang hồ không bao giờ thiếu, giang hồ võ phu, trừ Lục Địa Thần Tiên các triều đại thủ đoạn thông huyền không tính, cho tới bây giờ đều dũng mãnh hơn nhiều người cùng lứa, cũng không có nói người nào sống số tuổi nhiều hơn chút liền vênh váo, Võ Đang sơn cạnh tranh lãnh tụ đạo môn với Long Hổ, chưởng giáo tuổi trẻ vừa vào Thiên Tượng, tông sư luyện đan Tống Tri Mệnh sống 150 năm có từng vào Kim Cương Cảnh? Vì vậy võ đạo bí kíp thượng thừa hay không, cũng chung một đạo lý với sách dạy đánh cờ, càng là đồ cổ mấy trăm năm trước, càng không đáng bao nhiêu tiền, Hiên Viên Đại Bàn là cao thủ Thiên Tượng hiện thời hàng thật giá thật hiếm có, suốt đời tâm huyết của lão, há lại có thể dùng so sánh với núi vàng núi bạc? Đừng nói một Hiên Viên Thanh Phong, dù lấy mười kẻ như Hiên Viên Thanh Phong ra đổi, Viên Đình Sơn cũng không thèm nhìn một cái!
Nhưng Viên Đình Sơn trời sinh tính lạnh lùng lại sợ hãi cả kinh, mặt lộ vẻ nghiêm túc, trước tiên cực kỳ cẩn thận cất sách này vào trong ngực, đứng lên khom lưng tỏ vẻ trịnh trọng, ngẩng đầu hỏi: "Tiên trưởng muốn Viên Đình Sơn làm gì, núi đao biển lửa đều được! Viên Đình Sơn tuy là kẻ nghèo hàn không có đồng nào, nhưng lời hứa ở điều kiện tiên quyết tình nguyện nói ra miệng, vẫn đáng giá trị chút bạc."
Trung niên đạo nhân nói ngay vào điểm chính: "Như hổ thêm cánh, mới có thể sinh loạn. Ngươi đã bái kiến Bắc Lương thế tử, bân đạo không muốn ngươi đi giết hắn, chỉ cần ngươi diệt trừ vây cánh của người này là được. Sau khi ngươi đọc qua tâm đắc tu hành của Hiên Viên Đại Bàn, vừa vặn dùng để ma luyện võ đạo."
Viên Đình Sơn cười ha ha;Cuộc mua bán này, tiên trưởng chịu thiệt nhiều, với tính xấu của Viên Đình Sơn, đâu để ý tới hắn là thế tử điện hạ gì, dù là Bắc Lương Vương hoặc là hoàng đế, chỉ cần chọc giận lão tử, cũng phải một đao lập tức băm xuống!"
Trung niên đạo nhân xuất hiện vẻ ngẩn ngơ hiếm thấy, quay đầu nhìn về tòa núi tuyết lớn thiên kiếp qua đi lởm chởm gồ ghê, lẩm bẩm nói: "Thế gian văn tự tám vạn cái, chỉ có một chữ là có thể sát nhân."
Chữ tình có thể hại người.
Chữ tình có thể giết người.
Vì vậy Lữ Tổ từng truyền lại bội kiếm treo ở Đại Canh Giác Diêm, truyền thụ Tuệ kiếm trảm tóc đen đạo pháp cho hậu nhân.
Mặc dù đây chỉ nhìn như đạo nhân trung niên sớm đã siêu thoát, lúc này vẫn than thở nói: "Hiên Viên Kính Thành, nếu biết rõ cường cầu không được, vậy tội gì phải làm như thế? Một thân tài hoa, bần đạo cả đời hiếm thấy, nếu như dùng ở bên ngoài Huy Sơn, người nào trong trời đất này có thể khiến ngươi bó tay bó chân? Sao chỉ vì một nữ tử, liền đánh bạc tất cả, chỉ vì có thể xa xa nhìn thấy vài lân? Tranh không bằng không tranh nha. Còn ngươi nữa nữ tử si tình lại không hiểu tình, cương thường luân lý đạo đức xấu hổ, không để ý cũng không lo, sao ngay cả người đối tốt với ngươi cũng tổn hại rồi? Ngươi luôn mồm không nhớ mong Hiên Viên Kính Thành, nhưng nếu thật sự không nhớ mong, vì sao phải làm cho Hiên Viên Kính Thành không vui như thế, cứ hành sự tà đạo như thế? Người với người gặp nhau, kết duyên đơn giản hòa hợp nghiệt lưỡng chủng, nghiệt duyên thì không phải là duyên?" Viên Đình Sơn nghe không rõ thử dò hỏi: "Xin hỏi tiên trưởng Hiên Viên Kính Thành quả thực bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên sao?"
Đạo nhân gật đầu nói: 'Là đại trường sinh vô ngộ."
Viên Đình Sơn đầy ước ao lẩm bẩm: "Đại trượng phu nên như vậy!"
Thanh niên lập tức phun một bãi nước miếng vào trong đầm nước, tức giận nói: " Lục Địa Thần Tiên này không cũng thôi đi, lão bà cũng coi như song tu đỉnh lô, làm rùa đen rút đầu hai mươi năm, trên đời này sẽ không có chuyện nào uất ức hơn như vậy!"
Trung niên đạo nhân bình thản nói: "Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu như ngươi là Hiên Viên Kính Thành thì ngươi sẽ làm như thế nào?"
Chương 336
Viên Đình Sơn đầy khinh bỉ, không chút do dự nói: "Nếu lão tử là Hiên Viên Kính Thành, trước không quan tâm giết được lão tổ tông Hiên Viên Đại Bàn hay không, trước tiên làm thịt con đàn bà dâm đãng kia đã, băm cho chó ăn! Hiên Viên Kính Thành thật không phải là đàn ông, còn con mẹ nó cung dương con đàn bà dâm đãng kia như Bồ Tát, lão tử nghĩ thôi cũng nổi trận lôi đình."
Đạo nhân cười lắc đầu, nói: "Về sau ngươi sẽ rõ ràng, có vào nữ tử, biết rõ không tốt, nhưng lại không bỏ được."
"Hắc, ta cũng không hy vọng đụng phải loại đàn bà dâm đãng này."
Viên Đình Sơn sửng sốt một chút, tâm thần bất định hỏi: "Tiên trưởng đã từng gặp được?"
Trung niên đạo nhân không trực tiếp trả lời, mà là mỉm cười nói: "Chúng ta tu đạo, các tiên nhân viết vô số điển tịch, đều là thủ thuật che mắt, nói một nghìn nói một vạn, thực ra chỉ là đang cầu xin một chữ thật, mà thật thường thường cùng tình tương liên, chân tình chân tình, cần biết thiên đạo với người mà nói, vong tình cũng không phải vô tình nha."
Viên Đình Sơn có sát tâm lệ khí sâu nặng đối mặt người thần bí này, khí thế vô hình trung yếu đi, hỏi: "Tiên trưởng đang dạy dỗ Viên Đình Sơn?"
Đạo nhân này nói chuyện đầy huyền cơ, mỉm cười nói: "Bần đạo cùng ngươi không thể lại kết duyên phận, mệnh lý khí số, vốn rất hỗn loạn, ngươi cũng không cần đưa ra vấn đề khó cho bần đạo nưax."
Viên Đình Sơn hiếu kỳ hỏi: "Thứ như khí cơ, ta còn cảm giác được, biết đạo môn của tiên trưởng có mấy cách gọi thính tức nội thị thủ khiếu, cũng đều có thể nghiệm chứng ở trên thân mình. Đáng giận là Viên Đình Sơn không tin.'
Trung niên nói người cười nói: "Ngươi chỉ tin tưởng đao trong tay?"
Viên Đình Sơn không chút xấu hổ, mạnh mẽ gật đầu nói: "Đương nhiên! Viên Đình Sơn trước đây không tin cha nương, sau này không tin lão bà, càng chưa nói những người khác, chỉ tin cây đao trong tay này."
Một chiếc lá thu khô vàng rơi lả tả trên không trung, trung niên đạo nhân bay vút lên cong ngón tay búng ra, lá vàng phiêu đãng, lá khô như lưỡi đao, cắt một con bướm xám bên người Viên Đình Sơn thành hai nửa, bướm xám rơi xuống mặt nước, bị một con cá nuốt vào bụng.
Trung niên đạo nhân nhẹ giọng nói: "Ngươi có thể tin tưởng, đây cũng là khí số? Có thể tin tưởng bần đạo vì hành động này mà gãy mất phúc vận mấy ngày thanh tu? Thiên địa diễn biến, tự thành phương viên thế giới. Nhân sinh mệnh số, tự có quy củ khuôn mẫu. Đây là cái cớ đạo môn giả vờ thâm thuý tối tăm, không sinh động bằng thuyết pháp thế tục, lòng người có cán cân, nhà nhà khó niệm kinh. Người sống cả đời, hoặc làm việc thiện hoặc việc ác, chuyện này giống như đang buôn bán với lão thiên gia, có thể coi là tích góp từng tí từng tí tiền công đức, đều là thương nhân tương đối khôn khéo, đây mới là gốc rễ chân chính của nho thích đạo tam giáo, đây cũng là nguyên nhân cho tới giờ trong chư tử bách gia chỉ có tam giáo thế chân vạc, như dòng dòi của Mặc gia. Theo bần đạo thì ý định của Tông Nghĩa Lập rất tốt, đáng tiếc cũng không thể tránh được kết cục lỗ vốn. Nói những thứ này, ngươi rất không thích nghe, bần đạo lại nói cụ thể chút, Thiên Sư phủ có một tòa long trì, nuôi dưỡng giao nghê cùng hơn mười loại linh vật thiên nam địa bắc, lấy linh khí bồi dưỡng liên hoa trong ao, Liên này có tên là Trường Sinh Khí Vận Liên, đoá nhỏ nhất, đã nở 1600 năm. Bây giờ khí vận của Long Hổ Sơn đang thịnh vượng, liên hoa có thể lên tới 18 đóa, 500 năm trước Võ Đang thế lớn, long trì Khí Vận Liên chỉ lác đác sáu đóa mà thôi, trăm năm gần đây, Tề Huyền Trinh phi thăng, một vị thiên sư vì hoàng đế nghịch thiên cải mệnh, càng về sau Long Hổ Sơn bắt đầu chấp chưởng thiên hạ đạo môn, đều có liên hoa mới mở. Ngươi thật cho rằng năm đó Triệu Đan Bình xuống núi đến kinh thành chỉ là để đánh nhau lấy lại thể diện cho huynh đệ chưởng giáo Triệu Đan Hà? Cần biết năm đó Khí Vận Liên vô duyên vô cớ chết mất 3 đóa, đây chính là tình huống trước đây quân tiên phong của Từ Kiêu nhắm thẳng vào Long Hổ Sơn cũng chưa từng xuất hiện, từ lúc Võ Đang có tân chưởng giáo cùng thiên địa liên tiếp khí vận, long trì lân thứ hai héo tàn 3 đóa liên hoa, Viên Đình Sơn, bần đạo nói như thế, ngươi cũng biết những hoàng tử quý nhân của Thiên Sư Phủ kia hết lòng hết sức cỡ nào chứ !? Còn về Hiên Viên Kính Thành mà ngươi vô cùng coi thường, đối với học thuyết khí số, người này cũng không kém so với bần đạo, thậm chí còn hơn, còn như bần đạo vì sao tôn sùng Hiên Viên Kính Thành như thế, ta sẽ không nói cho ngươi nghe. Không đạt đến Thiên Tượng, không động vào thiên cơ, cũng không phải tiên nhân cố ý làm người nghe kinh sợ."
Viên Đình Sơn nghe đến sững sờ.
Trung niên đạo nhân cười tự giễu, lập tức khoanh chân ngồi xuống, Sinh tử lưỡng triều trượng, tu đạo tam giáp tử, trước đây lầm vào lạc lối, lại kiên trì tu Ẩn Cô, tu rồi thì chẳng khác người đã nói thì không ngừng lại được. Cũng được, ngày hôm nay cứ nói cho tận hứng. Nói long trì Khí Vận Liên hoa, lại nói Ngô gia kiếm trủng có một tòa Táng Kiếm Sơn, cắm đầy hơn mười vạn thanh cổ kiếm danh kiếm phá kiếm đoán kiếm, hài tử của dân chúng tâm thường người ta lúc một tuổi chọn đồ vật đoán tương lai, tử tôn Ngô gia đến sau khi sinh ra, mới vừa bước đi, sẽ do trưởng bối dẫn hài tử đi kiếm sơn, tìm được một thanh tính mệnh kiếm mới có thể xuống núi, ngươi có tin hay không có người vào lúc hài đồng vài tuổi liền lên núi, lại ở toà kiếm sơn này ngây người đến chết già cũng không thể xuống núi?"
Viên Đình Sơn ngồi gần trung niên đạo nhân, buồn bực hỏi: "Không chết đói?"
Đạo nhân lạnh nhạt nói: "Trước mười tuổi kiếm trủng sẽ có người thủ sơn đưa chút cơm canh, sau mười tuổi, mặc cho số phận."
Chương 337
Viên Đình Sơn không thận trọng đến mức không biết tốt xấu, khoảng cách gần, liền buông cán đao ra, đặt ở một bên. Nghe những câu chuyện mà mình chưa từng biết, Viên Đình Sơn bĩu môi, có vẻ khinh thường Ngô gia Kiếm Trủng làm quá, châm chọc nói: "Ngô gia Kiếm Trủng nở mày nở mặt cũng nhờ năm đó Cửu Kiếm đến Bắc Mãng tạo ra truyền thuyết, tân cựu Kiếm Thần trăm năm qua, đều chẳng có chút liên hệ gì với bọn họ."
Trung niên đạo nhân lạnh nhạt nói: "Ngươi biết Đặng Thái A?"
Viên Đình Sơn hào khí cười nói: "Dĩ nhiên, bây giờ trong số cao thủ kiếm đạo chỉ có người này cực kỳ có tiên khí, Viên mỗ sớm muộn sẽ coi người này như một khối đá mài đao!"
Đạo nhân nhìn hơi nước bốc lên trên đầm, nói rằng: "Thế nhân chỉ biết Đặng Thái A đột nhiên xuất hiện, vừa ra tay lập tức đánh với Vương Tiên Chi tại thành Võ Đế đến trời đất sụp đổ, bất phân thắng bại, sau lại tìm Ngô gia Kiếm Trủng gây sự. Lại không biết Đặng Thái A luyện kiếm, chính là ở Kiếm Trủng kiếm sơn, người này vốn là con tư sinh của Ngô gia, sau khi bị Kiếm Trủng phát hiện, lúc sáu tuổi bị bắt về gia tộc, dựa theo tông quy vất xuống kiếm sơn, chưa từng nghĩ lần vất bỏ này, liền vất ra đại tài muốn vào Kiếm Tiên cảnh thì có thể vào Kiếm Tiên cảnh bất cứ lúc nào, Vương Tiên Chi không muốn làm đệ nhất thiên hạ, Đặng Thái A cũng không thua kém là bao."
Viên Đình Sơn rõ ràng có chút do dự, nuốt câu nói xuống bụng, chuyện này rất khó mở lời nha.
Trung niên đạo nhân nhìn rõ lòng người, mỉm cười nói: "Ngươi muốn hỏi bần đạo so với Vương Tiên Chi cùng Đặng Thái A, tu vi cao thấp thế nào chứ gì?"
Viên Đình Sơn bị nói toạc tâm tư rồi cũng không cần khách khí nữa, nhếch miệng cười nói: "Viên Đình Sơn cả gan xin hỏi."
Đạo nhân cũng khiêm tốn nói: "Nếu so về khí lực đánh nhau, bần đạo đương nhiên là đánh không lại Vương Tiên Chi, hậu sinh họ Vương này, được một lão đầu bướng bỉnh trên Long Hổ Sơn nói y là võ phu dù cho Lữ tổ tái thế cũng có thể đánh một trận. Lấy lực làm đạo, tự cổ chính là con đường sai lầm, chỉ có bị tên hậu sinh ấy đánh bừa mà trúng."
Viên Đình Sơn ở bên cạnh hồ sâu Vân Cẩm Sơn nghe rõ ràng khẩu khí lớn được có thể dung nạp thiên hạ của đạo nhân này, nghe được trung niên đạo nhân nói thành chủ thành Võ Đế là hậu sinh, cũng không hề ngạc nhiên, Viên Đình Sơn gì cũng không tin, chỉ tin quả đấm của người nào cứng rắn người đó chính là đại gia, rõ ràng vị tiên trưởng này là một vị cao nhân tu vi sâu không thấy đáy, đù lão nói mình là đạo tổ, là Tam Thanh tổ sư gia, Viên Đình Sơn cũng sẽ nắm lỗ mũi vỗ tay tán thưởng. Còn nữa Viên Đình Sơn càng cảm khái khiếp sợ hơn trước thần thông khủng bố của Vương lão quái, tấm tắc nói: "Lão đầu nhi này, vô địch."
Trung niên đạo nhân nhẹ giọng cười nói: 'Quân vương một lời định sống chết của người."
"Nên biết Tam giáo chí thánh, lại có thể nhờ thiên địa quỷ thần, một lời thành sấm. Trăm năm qua Lục Địa Thần Tiên bộc lộ tài năng trong tam giáo cửu lưu, có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng thật ra đời này của ngươi, có hi vọng đạt đến mười người mạnh nhất, dùng lời lẽ giết triệu người tới buồn chán, khí vận còn sót lại của tám nước bị diệt đều chuyển đến trên một bàn cờ, Viên Đình Sơn, ngươi có thể chiếm giữ một góc bàn cờ, bần đạo cũng không biết lúc còn sống có thể nhìn thấy hay không."
Viên Đình Sơn vui vẻ nói: "Ta? !"
Đạo nhân bình tĩnh nói: "Viên Đình Sơn, không ngại nói thật với ngươi, kêu ngươi chém giết vây cánh của Bắc Lương thế tử, hao tổn rất nhiều khí vận của ngươi."
Viên Đình Sơn suýt nữa giận dữ rút đao, nhưng cuối cùng cũng nhịn được xung động.
Trung niên đạo nhân tiếp tục nói: "Nhưng lần trò chuyện này giữa ngươi ta, bân đạo rốt cục vẫn còn chút khí vận cho ngươi." Trung niên Viên Đình Sơn với ánh mắt sắc bén như đao nhìn lão, hỏi: "Tiên trưởng ngươi rốt cuộc là người phương nào, vì sao lại coi trọng Viên Đình Sơn tâm thường này? Viên mỗ là người tuyệt không tin trời trên có thể rớt xuống bánh, cho dù lỡ như rớt thật, cũng không đập trúng đầu của Viên Đình Sơn!"
Đạo nhân nhìn về phía rặng mây hồng, lẩm bẩm: "Năm đó bần đạo phụ cả giang sơn lẫn mỹ nhân, cố ý vào núi tu đạo, lại là vì sao chứ, bần đạo suy nghĩ rất nhiều năm, cũng không nghĩ thông nha, cho nên rất nhiều chuyện, xét đến cùng, là không thể nào lý giải được. Hiên Viên Kính Thành vì sao chỉ thích nàng kia? Lại vì sao nàng sau khi thấy tàn dư hồn phách của Hiên Viên Kính Thành vẫn lựa chọn nhảy xuống sườn núi? Còn có Phong Đô áo lục vì sao nhất kiến chung tình đối với Lý Thuần Cương, trọn đời khó quên? Thiên địa tạo hóa, linh khí không ai bằng người, thiên cơ là vật gì, chắc là tâm của người nọ nha. Nhớ lại năm đó nhìn Tê Huyền Trinh cùng Lý Thuần Cương đánh nhau, Lý Thuần Cương buồn bã xuống núi, sau này bần đạo vì chuyện này cùng Tề Huyền Trinh trò chuyện, cuối cùng hỏi hắn vì sao cuối cùng cả đời đều chưa từng rời khỏi Long Hổ Sơn.
Viên Đình Sơn vội hỏi: "Là vì sao?"
Trung niên đạo nhân thở ra một hơi dài, chậm rãi nói: "Tê Huyền Trinh nói hắn mười hai tuổi mở khiếu, tự biết là Lữ Động Huyền, đang chờ đợi bộ quần áo hồng y, chỉ là sau khi biết rõ một đời này đợi không được, hắn chỉ có chuyển thế, lại đợi thêm nữa."
Viên Đình Sơn bị chấn động tột đỉnh, trố mắt nói: "Tề tiên nhân vẫn chưa phi thăng, mà là Lữ tổ chuyển thế? ! Thật có chuyển thế đầu thai hay sao? ! Còn có thể biết được kiếp trước của mình?"
Trung niên đạo nhân thở dài nói: "Bần đạo cũng không biết Tê Huyền Trinh chuyển thế làm người phương nào, đời này lại ra làm sao. Tính toán đơn giản, trời xui đất khiến, tình từ Lữ Tổ hơn 500 năm trước, lấy một giáp nhân sinh để tính toán, chắc đã có mười kiếp rồi nhỉ?"
Viên Đình Sơn ngẩn ngơ như nhập ma chướng vậy nhăn nhó hỏi: "Hắc, cái gì Lữ tổ chuyển thế cái gì Tề tiên nhân đầu thai, hồng y mà gặp Viên mỗ, cứ giết lại nói, muốn vị tiên nhân đợi năm trăm năm lại đợi thêm một đời nữa, lão tử đi một chuyến này, coi như không phí công!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận