Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Hạ Văn Thánh

Chương 107: Ta có nói qua lão Lục nhà ta không phải vớ va vớ vẩn sao? (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-28 06:00:12
Như thế.
Trong nháy mắt, khoảng một canh giờ trôi qua.
Xe ngọc về tới Cố gia.
Giờ này khắc này Cố gia sớm đã là phi thường náo nhiệt, trong phủ từ trên xuống dưới giăng đèn kết hoa như là ăn tết.
Một cuộn pháo từ ba đầu đường phố bên ngoài kéo thẳng đến đến quốc công phủ.
Đi đi lại lại cũng tụ tập không ít người.
Bách tính kinh đô cũng tới xem náo nhiệt.
Cố gia gia phó chuẩn bị rất nhiều điểm tâm, cùng hồng bao chứa đồng tiền, ném ra bốn phía bách tính tụ tập tới.
Hết thảy đều là cầu mong niềm vui.
Nương theo việc xe ngọc trở về.
Tiếng pháo trong nháy mắt nổ vang, lốp bốp, náo nhiệt vô cùng.
Một mực chờ đến lúc xe ngọc xuất hiện tại bên ngoài quốc công phủ.
Tiếng pháo lúc này mới bình ổn lại.
Thay vào đó chính là một đạo âm thanh.
"Bệ hạ có chỉ."
"Năm Vĩnh Thịnh thứ mười hai, tháng mười bảy, trên trời hạ xuống dị tượng, phúc phận Đại Hạ, Trấn Quốc Công trưởng tôn Cố Cẩm Niên viết ra thiên cổ văn chương, giương Đại Hạ quốc uy, cây Đại Hạ chi Nho đạo phong phạm."
"Đặc biệt thưởng Đại Hạ kim bài một viên, có thể tự do tiến vào hoàng cung, thường bạn quân thân, lắng nghe thánh ngôn, lại ban thưởng giao long ngọc chín cái, nội vụ phủ chế định nho bào ba bộ, hoàng thất nghi trượng mười hai bộ, ban thưởng xe ngọc một ngựa chi công, nguyện Cố Cẩm Niên có thể một lòng đọc sách, phụ tâm Đại Hạ, thiên thu vạn đại."
Thanh âm vang lên.
Là ý chỉ của Vĩnh Thịnh Đại Đế truyền đến.
Sau khi Cố Cẩm Niên đi ra khỏi xe ngọc, hắn mới tuyên chỉ.
"Thảo dân Cố Cẩm Niên, đa tạ bệ hạ."
"Nguyện bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Cố Cẩm Niên hướng phía thánh chỉ cúi đầu, hắn bây giờ trên người còn chưa có công danh, xưng thảo dân không có bất cứ vấn đề gì.
Rất nhanh, Cố Cẩm Niên tiếp nhận thánh chỉ, Cố Ninh Nhai ở một bên lập tức lấy ra một tờ ngân phiếu, lặng yên vô tức đặt vào tay của thái giám truyền chỉ.
Thái giám lập tức lộ ra tiếu dung, nhìn Cố Cẩm Niên nói.
"Thế tử điện hạ."
"Văn chương hôm nay ngài viết ra, bệ hạ dù chưa xem, nhưng mặt mũi đã tràn đầy vui vẻ, cố ý nhắc ngài không có việc gì vào cung nội một chút."
Thu tiền, thái giám thập phần vui vẻ, cố ý cáo tri việc này.
"Tốt, làm phiền công công hồi cung cáo tri ta cữu cữu một tiếng, qua ít ngày không có việc gì thì ta sẽ đến."
Cố Cẩm Niên cười cười.
Mà thái giám cũng nhẹ gật đầu.
Sau đó hướng phía quốc công phủ bái một cái, đây là tôn trọng Trấn Quốc Công.
Ngay sau đó liền rời đi nơi đây.
Đợi sau khi thái giám rời đi.
Thanh âm khua chiêng gõ trống lại lần nữa vang lên.
Vương quản gia càng là ngao gào cuống họng nói.
"Cung nghênh thế tử điện hạ hồi phủ."
Thanh âm rơi xuống.
Bên ngoài Quốc công phủ càng thêm náo nhiệt, lại là liên tiếp tiếng pháo vang lên.
Cố Ninh Nhai mặt vui vẻ đi ở phía trước, Cố Cẩm Niên thì theo ở phía sau.
Về phần Tô Hoài Ngọc sau khi tiến vào kinh thành liền biến mất, không biết đi địa phương nào.
Sau khi bước vào quốc công phủ.
Vương quản gia lập tức mang theo Cố Cẩm Niên cùng Cố Ninh Nhai đi thẳng vào trong phủ.
"Lục gia, thế tử điện hạ, lão gia ngay tại Vạn Tượng Viên thiết yến uống rượu, các lộ quốc công Hầu gia đều tới, chỉ đợi hai vị."
Vương quản gia mở miệng cười.
"Đều tới sao?"
Cố Ninh Nhai có chút hiếu kỳ.
"Lục gia, có thể gọi tới đều gọi tới, còn có trong triều không ít đại thần cũng tới."
Vương quản gia nói như thế.
"Được rồi."
Cố Ninh Nhai nhẹ gật đầu, sau đó nhìn về phía Cố Cẩm Niên nói.
"Cẩm Niên, ngươi phải nhớ kỹ Lục thúc đã nói, nhất định phải nói là Lục thúc công lao, biết không?"
Cố Ninh Nhai đè ép thanh âm mở miệng, để Cố Cẩm Niên chú ý một chút.
"Yên tâm, Lục thúc, ta nhất định nói."
Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu.
Cũng có chút bất đắc dĩ.
Chỉ có điều không chịu nổi Lục thúc thỉnh cầu.
Cứ như vậy.
Đi theo Vương quản gia, một đường đi thẳng vào Vạn Tượng Viên.
Giờ khắc này, bên tỏng Vạn Tượng Viên sớm đã binh bằng ngồi đầy.
Vạn Tượng Viên không nhỏ, nhưng giờ khắc này bày đầy bàn, không ít thị nữ bận tới bận lui, bưng trà dâng nước, một chút quốc công Hầu gia a, Binh bộ tất cả quan viên lớn nhỏ, bao gồm cả một số Nho Thần toàn bộ đều tới.
Giờ này khắc này, Cố lão gia tử thanh âm như sấm.
"Không phải lão phu nói quá."
"Nói cho cùng vẫn là huyết mạch của ta."
"Các ngươi sẽ không thật sự cho rằng Cẩm Niên nhà ta là xuẩn tài a? Lão phu đã sớm biết Cẩm Niên tài hoa, chỉ là ngày bình thường lão phu để hắn thu liễm một hai."
"Cho các ngươi một chút mặt mũi, không ngờ tới các ngươi đám người này quả nhiên là trông thì ngon mà không dùng được."
"Nhìn một cái con cháu của các ngươi, từng cái vớ va vớ vẩn, lại nhìn Cẩm Niên của ta, còn có ngươi lão Thất, lúc trước ngươi còn không cho tôn nhi nhà ngươi chơi cùng Cẩm Niên nhà ta, hiện tại hối hận không?"
Lão gia tử rất phách lối, nước bọt bay tứ phía, chỉ vào mũi đám võ tướng này mà nói.
Một phen nói khiến không ít võ tướng trầm mặc không nói.
Cách đó không xa Cố Ninh Nhai cũng vui vẻ ở trong lòng.
Nhưng Cố Cẩm Niên cũng có chút lúng túng, cái gia gia này của mình cũng quá khoa trương a?
Nhưng ngay tại lúc này, có võ tướng nhịn không được mở miệng.
"Lão gia tử, Cẩm Niên là tốt, ta không có lời gì."
"Nhưng ngươi nói chúng ta tôn nhi đều là thứ vớ va vớ vẩn, ngươi cũng không nhìn nhìn lại mấy cái nhi tử kia của ngươi, nhất là lão Lục nhà ngươi."
"Cũng không phải vớ va vớ vẩn?"
Đây là một vị Hầu gia, đã từng thủ hạ của Cố lão gia tử, tính tình cũng nóng, trực tiếp mở đỗi.
Thốt ra lời này.
Cố Ninh Nhai có chút giận.
Mẹ nó.
Lời này của ngươi ý gì?
Còn không đợi hắn mở miệng phản bác, thanh âm của lão gia tử lại lần nữa vang lên.
"Ta có nói qua lão Lục không phải vớ va vớ vẩn sao?"
"Hắn đúng là như vậy a."
"Thì tính sao?"
"Nhi tử thế hệ này đều phế đi, không phải đang so đời thứ ba sao?"
"Thế nào?"
"Lão phu nói sai sao?"
Cố lão gia tử mười phần trực tiếp, thừa nhận Cố Ninh Nhai là vớ va vớ vẩn.
Trong nháy mắt.
Cố Ninh Nhai sửng sốt.
Chương 108 Tô Văn Cảnh tới chơi lúc đêm khuya, muốn đổi Thái tử rồi?
Bên trong Vạn Tượng Viên.
Thanh âm ầm ĩ, loạn thành một đoàn.
Trấn Quốc Công nước bọt văng khắp nơi, vênh vênh tự đắc.
Một phen chẳng những khiến tất cả mọi người đều bó tay.
Nhưng thương tâm nhất vẫn là Cố Ninh Nhai.
Cái gì gọi là vớ va vớ vẩn?
Phụ thân, ngươi ở nhà nói hai câu cũng thôi đi, đến cả với người ngoài ngươi cũng nói?
Ngươi thật sự là phụ thân của ta sao?
Cố Ninh Nhai rất khó chịu.
Nụ cười trên mặt cứng ngắc vô cùng.
Nhưng ngay lúc này, ánh mắt của mọi người toàn bộ tụ tập trên người Cố Cẩm Niên.
"Niên nhi, đại tôn nhi của ta, ngươi đã đến."
Thanh âm của lão gia tử vang lên, vẻ mặt tươi cười nhìn Cố Cẩm Niên.
Thậm chí trực tiếp đi qua, không thèm để Cố Ninh Nhai vào mắt, vô cùng thân mật lôi kéo cánh tay của Cố Cẩm Niên, đẩy hắn đến trước mặt mọi người.
"Các ngươi đám lão gia hỏa này, trước tiên đừng uống rượu."
"Tôn nhi ta tới."
Có thể nhìn ra được, Cố lão gia tử là thật sự vui vẻ, nụ cười trên mặt chưa từng dừng lại chút nào.
Lúc này.
Ánh mắt của mọi người cũng không khỏi nhao nhao hướng về phía Cố Cẩm Niên.
Đối mặt với đám quyền quý trong chiều này.
Cố Cẩm Niên không có nửa điểm kiêu căng, ngược lại là cung kính vô cùng cúi đầu với đám người.
"Cẩm Niên gặp qua chư vị thúc bá."
"Hôm nay gia gia lâm thời thiết yến, nếu có chỗ nào chiêu đãi không chu đáo, mong rằng chư vị thúc bá thứ lỗi."
Cố Cẩm Niên mười phần khiêm tốn, không hề có chút kiêu ngạo nào.
Biểu hiện này trong nháy mắt khiến được cả sảnh đường vui vẻ, chủ yếu vẫn là do Cố lão gia tử khiến người ta chán ghét, trước khi Cố Cẩm Niên đến, bọn hắn nghe Cố lão gia tử mắng nửa canh giờ.
Quan văn tính tình tốt, cúi đầu không nói.
Võ tướng tính tình không tốt, cũng trầm mặc không nói.
Vì sao?
Thứ nhất là Cố lão gia tử đức cao vọng trọng, thứ hai là Cố Cẩm Niên đích thực ưu tú a.
Có thể dẫn tới dị tượng kinh thiên như thế, có ai không kiêu ngạo? Bọn hắn có thể hiểu được, nhưng trong lòng lại rất khó chịu.
Bây giờ Cố Cẩm Niên trở về, khách khí nói thúc bá, lễ độ như vậy, so sánh với kẻ thất phu như Cố lão gia tử mà nói, lập tức phân cao thấp a.
"Nhìn Cẩm Niên chất nhi của chúng ta, nói chuyện khiêm lễ, không hổ là người mà chúng ta nhìn từ nhỏ đến lớn a."
"Tốt tốt tốt, Cẩm Niên chất nhi, lời nói này tốt."
"Chậc chậc, ta nói ngươi a lão đại, ngươi không thể học tôn nhi của ngươi một chút sao, ngươi xem lại ngươi, một chút hàm dưỡng đều không có, đám văn thần kia mỗi ngày chỉ vào chúng ta mắng thất phu, còn không phải ngươi đứng đầu, lại nhìn tôn nhi của chúng ta, chính là so với ngươi còn mạnh hơn."
"Ăn ngay nói thật, Cố lão gia tử, ba chén cơm này ta đều đã ăn xong, chính là nghĩ không ra ngươi dựa vào cái gì lại có thể sinh ra tiểu kỳ lân Cẩm Niên này a."
Chúng võ tướng nhao nhao mở miệng, không ngừng tán dương Cố Cẩm Niên.
"A, đám người các ngươi đây chính là ghen ghét lão phu."
"Cẩm Niên, tự ngươi nói, gia gia ngày bình thường có phải mỗi ngày cùng ngươi giảng Thánh Nhân đạo nghĩa hay không? Ngươi có thành tựu như vậy, có phải dựa vào gia gia ta hay không?"
Cố lão gia tử không thèm để ý đám văn thần này, trực tiếp nhìn cháu trai bảo bối này của mình.
"Gia gia nói rất đúng."
"Niên nhi từ nhỏ đã là nghe gia gia giảng sách thánh hiền mà lớn lên."
Cố Cẩm Niên cười lớn nói.
Thốt ra lời này, Cố lão gia tử hồng quang đầy mặt.
Mà cùng lúc đó, một thanh âm cũng chậm rãi vang lên.
"Khụ khụ."
"Cẩm Niên, Lục thúc ngày bình thường cũng quán thâu không ít sách thánh hiền a?"
Nghe được lời này, Cố Ninh Nhai dứt bỏ không vui trước đó, vội vàng đi lên phía trước, mặt mũi tràn đầy chân thành nói.
Chỉ là còn không đợi Cố Cẩm Niên mở miệng, đám võ tướng này lên tiếng trước.
"Cố lão lục tới? Ngươi còn không biết xấu hổ nói hai chữ thánh hiền? Ngươi khi còn bé đọc sách, đốt hết râu của Tư phu tử, ngươi còn nhớ rõ không? Không phải lão phu ra mặt, ngươi kém chút bị cha ngươi hấp chết, chỉ dựa vào ngươi?"
"Cố lão lục ngươi cũng đừng đi ra mất mặt xấu hổ, ngươi còn dạy Cẩm Niên sách thánh hiền? Ta còn cảm thấy là ngươi liên lụy Cẩm Niên của chúng ta."
"Ngươi lão Lục này, vớ va vớ vẩn, đi ra mất mặt xấu hổ."
Đám võ tướng này mở miệng, ngôn từ cực kỳ sắc bén, căn bản chính là một lời nói tốt cũng không có.
Mắt thấy đám võ tướng này cùng nhau trào phúng nhi tử của mình, Cố lão gia tử cũng đau lòng, một cước đạp Cố Ninh Nhai đến một bên, mặt mũi tràn đầy không vui nói.
"Thứ mất mặt."
Hắn cũng có chút buồn bực, lão Lục này của mình làm sao lại không có mắt như thế? Cái gì cũng muốn tranh một chút?
Lúc đầu khen Cẩm Niên đang tốt, nhất định phải đi lên để mất mặt xấu hổ.
Cố Ninh Nhai bị đạp đến một bên tâm tính có chút tê dại, hắn nhìn qua Cố Cẩm Niên, thần thái đáng thương.
"Kỳ thật Lục thúc ngày bình thường cũng dạy ta không ít, chư vị thúc bá, Lục thúc này của ta kỳ thật cũng điệu thấp."
Cố Cẩm Niên kiên trì mở miệng.
Giải vây giúp Lục thúc của mình.
Thốt ra lời này, đám người này lại một lần nữa liên tục tán thưởng.
"Vẫn là đứa nhỏ Cẩm Niên này thiện tâm a."
"Nhìn qua Cẩm Niên, lại nhìn qua Cố lão lục, quả nhiên là người so với người làm người ta tức chết a."
Đám người mở miệng, đối đãi với hai người hoàn toàn là hai loại thái độ khác biệt.
Thốt ra lời này.
Cố Ninh Nhai càng nghĩ càng giận, cuối cùng nhịn không được đứng ra nói.
"Nói lời này không có ý nghĩa gì."
"Các ngươi sẽ không thật sự cho rằng ta không có tài hoa chứ?"
Cố Ninh Nhai rất giận.
Mẹ nó, hộ tống Cố Cẩm Niên đi thi, không có công lao cũng cũng có khổ lao a?
Hơn nữa, mình mặc dù có chút bất cần đời, cũng không cần thiết phải tổn thương người đến vậy a? Vui không a? Vui không?
Nghe được Cố Ninh Nhai nói như vậy, trên yến hội lập tức an tĩnh lại.
Cầm đầu là An quốc công trước tiên mở miệng, đánh vỡ yên tĩnh.
"Được, vậy ngươi cũng tới đọc một bài thơ, trợ trợ hứng, liền lấy yến hội làm đề."
An quốc công nói, nhìn qua Cố Ninh Nhai.
Nghe xong lời này, Cố Ninh Nhai thoáng trầm mặc.
Để hắn giết người hắn tuyệt đối nghiêm túc, để hắn đọc thơ thì hắn lại có chút tê dại.
Chỉ bất quá đột nhiên, Cố Ninh Nhai nghĩ đến.
"Được."
"Vậy ta liền bêu xấu, khả năng không so được với Cẩm Niên, nhưng cũng tuyệt đối không kém."
"Bài thơ này là thể thất ngôn, các ngươi cố gắng nghe."
"Khụ khụ."
Cố Ninh Nhai thật đúng là nghĩ ra một bài thơ.
Trong nháy mắt, đám người triệt để an tĩnh lại, thậm chí ngay cả Cố lão gia tử cũng giữ yên lặng.
Hắn trong ánh mắt xẹt qua vẻ mong đợi.
Dù sao cái lão Lục này cũng là con trai ruột của mình, không chừng thật có chút bản lãnh.
Thậm chí ngay cả Cố Cẩm Niên cũng hiếu kỳ.
Vị Lục thúc này của mình có thể đọc lên tác phẩm xuất sắc gì.
"Tam thập nhi lập đông tới lui."
Cố Ninh Nhai mở miệng, câu nói đầu tiên nghe có vẻ cũng có chút nghệ, nhưng câu tiếp theo lại khiến cho Cố Cẩm Niên ngây ngẩn cả người.
"Cẩm Niên mài kiếm ta cũng mài."
"Vừa gặp thúc bá dự tiệc hội."
"Cả gan bất tài đến hiến thơ."
"Cẩm Niên năm nói ta bảy nói."
"Trấn cả sảnh đường oa oa kêu."
"Đại ca nhị ca ngươi đừng cười."
"Ta. . . ."
Cố Ninh Nhai tình cảm phong phú, lúc đang đọc thơ đến sục sôi, còn chưa kịp nói xong, Cố lão gia tử đã một cước đạp tới.
"Cút."
"Thứ mất mặt, cút về cho lão phu."
Cố lão gia tử sắc mặt xanh xám, trong ánh mắt tràn đầy hối hận, hắn hối hận mình vì cái gì để Cố Ninh Nhai đi ra mất mặt xấu hổ.
Lúc này thật sự là quá mất mặt rồi.
Quả nhiên.
Sau một khắc, trên yến hội, tất cả mọi người điên cuồng cười to, nhất là những tên văn thần kia, ai cũng cười đến cúi đầu không nói gì, bởi vì thật sự là không nín được a.
Mà giờ phút này.
Cố Ninh Nhai chịu hai cước của Lão gia tử đã triệt để tê dại.
Thơ này sao lại không được?
Hợp với tình hình ứng đề.
Chèn ép ta đúng không?
Chơi trò này?
Tốt, đám gia hoả các ngươi chờ đó cho ta, có bản lĩnh thì không nên rơi vào tay ta, còn có phụ thân ngươi nhớ kỹ cho ta, chờ ngươi già rồi, nằm trên giường động đậy không được nữa, ta mỗi ngày đều đọc thơ cho ngươi nghe, không nghe ngươi cũng phải nghe.
Cố Ninh Nhai thương tâm.
Triệt để thương tâm, cắn răng rời đi, cũng nhớ kỹ tất cả mọi người ở đây, về sau không sớm thì muộn cũng sẽ có cơ hội báo thù.

Bình Luận

0 Thảo luận