"Lão phu ở đây, có thể quyết định tất cả."
"Nếu Cố Cẩm Niên dám không đồng ý, lão phu sẽ chịu trách nhiệm tất cả."
"Đại hội vạn tộc lần này, đơn giản chỉ để trao đổi một vấn đề duy nhất, các ngươi nói nhiều như vậy thì có ích gì?"
"Là muốn hổ dọa người, hay là muốn mất mặt xấu hổ? Chẳng nhẽ các ngươi muốn người đời chê cười, đường đường là đại tộc Thượng Cổ, chẳng nhẽ đến việc thương nghị đại hội cũng không dám sao?"
Giọng nói của Cố lão gia tử lạnh lùng đay nghiến, ông ấy nhìn chằm chằm vào tam tộc. Những lúc như thế này, nhất định phải có một người đúng ra chống đỡ, nếu không, cứ im lặng không nói gì, thiên hạ thương sinh sẽ sinh ra cảm giác rằng Nhân tộc đương thời không có năng lực gì cả.
Mặc dù hiện tại thì đúng là như thế thật, nhưng vào lúc này thì không thể để Cổ tộc làm xằng làm bậy được.
Hiểu rõ đạo lý này nên Cố lão gia tử mới phải đứng ra, mà ông ấy đúng là người phù hợp nhất để đứng ra nói chuyện lúc này.
"Nói những lời thừa thãi này làm gì."
"Cố Cẩm Niên không xuất hiện, bọn ta cũng sẽ không bàn bạc gì hết."
"Mấy lời này có ý nghĩa gì, nếu Cố Cẩm Niên không ra mặt thì chính là không tôn trọng chúng ta rồi."
"Nếu không muốn thượng nghị thì nói thẳng ra là được rồi."
Giọng nói của Nam Hải Long Vương vang lên, mặc dù ngữ khí hòa hoãn, nhưng thái độ khinh miệt thì không giảm tí nào.
"Được."
"Vậy ta sẽ gọi Cố Cẩm Niên xuất quan."
Nghe được câu trả lời của Nam Hải Long Vương, Cố lão gia tử cũng nhanh chóng lên tiếng, ông ấy đồng ý gọi Cố Cẩm Niên xuất quan.
Vừa nghe thấy vậy, cường giả tam tộc đều nở nụ cười.
Nhân tộc đương thời yếu thế rồi.
Vốn nên như thế, cứ giãy giụa mãi cho tới tận bây giờ mới khuất phục.
Nhưng Nhân tộc đương thời nghe vậy, sắc mặt thay đổi, không khí trở nên nặng nề vô cùng, ngay thời điểm mấu chốt như vậy, Cố lão gia tử lại thỏa hiệp với bọn họ, dù thực lực đúng là không bằng bọn họ, nhưng lại phải khuất phục như vậy, thật sự quá bi ai, cũng khiến cho mọi người không thể kiềm chế được.
Chỉ là, không để đám Cổ tộc vui vẻ đắc ý được bao lâu.
Giọng nói của Cố lão gia tử lại vang lên.
"Ta sẽ đích thân gọi Cố Cẩm Niên xuất quan, sau đó, lập tức tuyên chiến."
"Đại hội vạn tộc này không cần bàn nữa."
"Chư vị quay về đi."
"Nếu bây giờ không quay về, chờ đến khi Cẩm Niên tỉnh lại, lão phu có thể cam đoan, hoặc là tất cả mọi người đồng quy vu tận, hoặc là chư vị táng thân nơi này."
"Cút!"
Cố lão gia tử bá khí gầm thét, cảnh giới của ông ấy không bằng những người này, nhưng khí phách và tấm lòng của ông ấy tuyệt đối không thua kém gì bọn họ.
Ông ấy cũng là người quật khởi từ thân phận thấp hèn mà đi lên, sao có thể là người hời hợt dễ dãi được?
Vĩnh Thịnh Đại Đế, Trung Châu Đại Đế, còn có cả Tô Văn Cảnh và Thánh Nhân Trung Châu, bọn họ quá nể mặt Cổ tộc.
Coi như là tôn trọng cung kính đi.
Thật không ngờ, đám Cổ tộc này được một tấc lại muốn một thước, để ông ấy đích thân ra mặt cũng đã coi là nhượng bộ ít nhiều, cho bọn họ bậc thang đi xuống rồi.
Vậy mà bọn họ vẫn thể hiện thái độ cao cao tại thượng, không để ai vào mắt.
Nếu thái độ đã hùng hổ dọa người như vậy thì cũng không cầm đàm luận hiệp nghị cái gì nữa rồi, Cố lão gia tử cũng cảm thấy không có ý nghĩa gì cả.
Đã vậy thì trực tiếp ngả vài đi.
Muốn tuyên chiến đúng không?
Vậy thì tuyên chiến.
Muốn chém giết đúng không?
Vậy thì chém giết.
Cùng lắm thì đồng quy vu tận.
Nghe vậy, giọng nói của Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng lập tức vang lên.
"Vương Triều Đại Hạ, tất cả tướng sĩ và bách tính đều đã chuẩn bị tinh thần tử chiến bất kỳ lúc nào."
"Các ngươi. Cút!"
Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng bày tỏ thái độ, cần khách khí cũng khách khí rồi, chuyện đã đi tới nước này, cũng không còn gì để nói nữa muốn chết thì cùng chết đi, không phải thích tuyên chiến sao? Không phải thích cao cao tại thượng sao? không phải hùng hổ dọa người lắm sao?
Vậy thì cùng chết đi.
Thay vì đợi Đại thế toàn diệt, chằng thà bây giờ quyết một trận tử chiến.
Cũng không có gì phải e ngại cả.
"Tướng sĩ Trung Châu sẵn sàng quyết một trận tử chiến."
"Cút đi."
Giọng nói của Trung Châu Đại Đế cũng vang lên.
Đây là lời đáp lại của Nhân tộc đương thời, muốn chiến thì chiến, ai sợ ai.
"Văn Cảnh tiên sinh, sẵn sàng chuẩn bị hiến tế đi, hai Thánh Nhân cùng làm hiến tế, lợi dụng sức mạnh của Đại thế, ít nhất cũng có thể tiêu diệt nửa tộc, trả giá bằng sinh mệnh của chúng ta, cũng có thể cứu được một phần thương sinh trong thiên hạ."
"Con đường của người đọc sách chính là như thế."
"Vì thương sinh trong thiên hạ, vì thiên địa mà đi, cho dù có chết cũng không sờn lòng."
Giọng nói của Thánh Nhân Trung Châu vang lên, lúc ông ấy nói chuyện, quanh người đã phủ đầy Thánh quang, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể hy sinh thân mình để thực hiện hiến tế
Nhưng mà ông ấy nói cũng không sai, nếu một vị Thánh Nhân chủ động hiến tế, sẽ nhận được sức mạnh của thiên địa, chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ tới các tộc, thậm chí tiêu diệt được cả nửa tộc nhân của một tộc đàn cũng không phải là khó khăn gì.
Chỉ là Khí vận sẽ từ đó mà suy yếu dần, muốn diệt cả một tộc thì lại hơi khó.
"Được."
Tô Văn Cảnh không nói thêm gì, chỉ trả lời rất ngắn gọn và đanh thép, thậm chí sắc mặt của ông ấy cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén nhìn Hải tộc, Yêu tộc và Ma tộc.
"Các vị, tự mình quay về đi."
Đại hội vạn tộc hôm nay bị hủy bỏ."
"Lập tức chuẩn b, toàn diện, tiến vào trạng thái chiến tranh, chờ Cố Thánh xuất quan, tùy thời tử chiến."
Tô Văn Cảnh mở miệng.
Năm người đứng đầu và đại biểu cho Nhân tộc đương thời, họ đang bày tỏ thái độ nhất trí khi ứng xử với tam tộc.
Tuyên chiến!
Cũng có nghĩa là khai chiến.
Nếu đã không có lòng hiệp nghị hòa đàm, vậy thì cùng nhau chiến một trận, không cần phải nói nhiều.
Quả nhiên, khi nghe tới đây, sắc mặt của cường giả tam tộc đồng thời thay đổi.
Bọn họ tới đây cũng chỉ để gây sự chút.
Chủ động nói mấy câu để áp chế khí thế của Nhân tộc đương thời mà thôi.
Thật không ngờ tới, Nhân tộc đương thời lại cường ngạnh và dứt khoát như vậy.
Đây là cục diện mà bọn họ không ngờ tới, cũng không mong muốn xảy ra.
Nếu như vậy, cũng chẳng cần dây dưa với Cố Cẩm Niên tới tận bây giờ, lại còn tham gia đại hội vạn tộc này nữa.
Trong lúc nhất thời, đại điện rơi vào trầm mặc, tình huống có chút xấu hổ.
Cường giả tam tộc tuyệt đối không cúi đầu, nhưng thái độ của Cố lão gia tử, Tô Văn Cảnh, Thánh Nhân Trung Châu, Vĩnh Thịnh Đại Đế và Trung Châu Đại Đế cũng không thể thay đổi.
Nháy mắt, cả hai bên đều rơi vào trầm mặc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận