Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Hạ Văn Thánh

Chương 1839: Thiên Đạo đương thời, hiện thân mà gặp, cầu kiến chủ nhân núi Tây Chu, vì Nhân tộc cầu một chút hi vọng sống(4)

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:53:18
"Trở thành Thánh nhân Thiên mệnh, phải chăng có thể ngăn cơn sóng dữ?"
Cố Cẩm Niên nhìn đối phương chăm chú.
"Không nhất định."
"Nhưng mà, nếu ngươi có thể khai sáng tư tưởng mới, để thương sinh trong thiên hạ chung sống hoà bình, có lẽ có khả năng nhất định."
"Nếu như có thể, đi một chuyến đến núi Tây Chu, chủ nhân núi Tây Chu có lai lịch rất thần bí, ngay cả ta cũng không biết rốt cuộc nàng ấy có lai lịch gì."
"Nàng có lẽ có biện pháp. Đương nhiên đây chỉ là phỏng đoán của ta."
Đối phương lên tiếng, cáo tri cho Cố Cẩm Niên chuyện này.
"Chủ nhân núi Tây Chu sao?"
Giờ khắc này, lần nữa nghe đến danh tự này, Cố Cẩm Niên đích xác có chút kinh hãi rồi.
Lần đầu tiên nghe được cái tên này, là nữ tử trên núi Thần cáo tri bản thân. Lúc đó chỉ cảm thấy chủ nhân núi Tây Chu là đứng đầu một đại tộc nào đó.
Sau này khi các tộc đều kiêng kị chủ nhân núi Tây Chu, Cố Cẩm Niên liền cho rằng nên là tồn tại trên cả thời Thượng cổ, có thể là tồn tại ở thời Thần Thoại.
Nhưng khi Thiên kiếp xuất hiện, chỉ vì một ý niệm của chủ nhân núi Tây Chu, Thiên kiếp trực tiếp tiêu tán, thân ảnh của đạo Thiên kiếp lúc trước kia, chỉ sợ rất có thể chính là hóa thân của Thiên đạo.
Nếu không sẽ không có tự tin như vậy.
Bây giờ, ngay cả Thiên Đạo đương thời, cũng không biết địa vị của chủ nhân núi Tây Chu, lại để cho bản thân đi tìm nàng một chuyến.
Thân phận của chủ nhân núi Tây Chu này càng thêm để Cố Cẩm Niên cảm thấy khủng bố, cũng tràn đầy hiếu kì.
"Đúng, lai lịch của nàng không ai biết được, không ở trong ngũ hành, không chịu thiên địa quản khống, chuyện mà nàng biết được cũng rất nhiều. Có lẽ nàng thật sự có biện pháp."
Nho sĩ trung niên cho trả lời.
"Được."
Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu nhưng mà cuối cùng, hắn nhịn không được hiếu kì, nhìn qua đối phương nói.
"Dám hỏi tiên sinh."
"Những năm gần đây, tất cả dị tượng phải chăng có quan hệ cùng tiên sinh?"
Cố Cẩm Niên hỏi thăm, chuyện này hắn thật sự có chút hiếu kỳ, đối phương là Thiên Đạo đương thời, mà trong hai năm qua hành động của bản thân, đều có dị tượng kinh người, có quan hệ cùng thiên địa, chuyện này khiến hắn hết sức tò mò.
"Đúng thế."
Đối phương nhẹ gật đầu, trực tiếp thừa nhận.
"Vì sao?"
"Chẳng lẽ tiên sinh nhìn ra vãn bối có thiên phú dị bẩm?"
Cố Cẩm Niên lúc này rất hiếu kỳ. Chuyện này có chút cổ quái, nếu như nói thiên địa này không biết lai lịch của mình, hiển nhiên là chuyện không thể nào.
Về phần những thi từ văn chương này, bao gồm cả danh ngôn, Cố Cẩm Niên cũng không dám nói bản thân chính là bản gốc.
Hắn chỉ có thể nói tuân theo những thứ này, nhưng không thể nói những thứ này chính là mình.
Cho nên hắn rất hiếu kì, Thiên Đạo vì sao cho bản thân dị tượng kinh người như thế. Hắn thật sự có chút hiếu kỳ.
"Đây cũng không phải."
"Thuần túy chẳng qua là cảm thấy đại thế sắp diệt vong, chẳng bằng liền khoa trương một chút, miễn cho về sau không gặp được."
Đối phương lên tiếng, câu trả lời này để Cố Cẩm Niên trực tiếp trầm mặc. Đích xác có chút trầm mặc. Nói thật, vốn cho rằng đối phương sẽ trả lời một vài câu tương đối bình thường, thật không nghĩ đến sẽ là loại trả lời này.
Đơn thuần chính là cảm thấy nhàm chán?
Có Thiên đạo dạng này hay không?
Nhìn vẻ mặt Cố Cẩm Niên trầm mặc, đối phương không khỏi cười cười, sau đó vỗ vỗ bả vai Cố Cẩm Niên nói.
"Cũng không hoàn toàn là nghĩ như vậy."
"Khi ngươi lập ngôn, mỗi một câu nói, đều xuất phát từ nội tâm, dù những ngôn luận này không có quan hệ gì với ngươi, nhưng ngươi đích thật là đang làm như vậy."
"Ta có thể minh ngộ tâm ý của ngươi, cho nên mới lựa chọn ngươi."
"Thương sinh đại thế nhiều như vậy, vì sao lựa chọn ngươi, tất nhiên là có đạo lý."
"Nhưng mà không nên suy nghĩ nhiều, thanh thản ổn định đi làm chuyện ngươi muốn làm đi."
"Nếu đã không quan tâm kết quả, vậy thì hưởng thụ quá trình cho tốt."
Nho sĩ trung niên mỉm cười nói. Nói xong lời này, ông ấy tiêu sái rời đi, không nói thêm gì.
Nhìn nho sĩ trung niên rời đi.
Cố Cẩm Niên có chút trầm mặc.
Nhưng sau một lúc lâu, Cố Cẩm Niên không khỏi lên tiếng.
"Tiên sinh, năm tộc có thể diệt hay không?"
Cố Cẩm Niên lên tiếng, hỏi thăm đối phương vấn đề này.
"Tùy ý."
Nho sĩ lên tiếng, hai chữ này để Cố Cẩm Niên nhẹ nhàng thở ra, sau đó hắn cũng khởi hành, nhưng không đi theo hướng của nho sĩ trung niên mà là hướng về phía núi Tây Chu tiến đến.
Như thế.
Hôm sau.
Một âm thanh vang vọng bên trong đại thế.
"Vãn bối Cố Cẩm Niên, nguyện vì Nhân tộc cầu một chút hi vọng sống."
Âm thanh to lớn vang lên, truyền khắp toàn bộ đại thế.
Dẫn tới các phương chú ý.
Đại thế rung động, không biết chuyện gì xảy ra. Đang tốt đẹp như thế nào sao Cố Cẩm Niên chưa trở về Đại Hạ mà lại đi núi Tây Chu?
Chuyện này rất kinh người.
Ngay lập tức năm tộc nhíu mày, bọn họ biết được núi Tây Chu có ý vị như thế nào.
Tuy biết không nhiều nhưng vẫn luôn từng nghe nói qua rằng lai lịch của chủ nhân núi Tây Chu quá lớn.
Rất có thể sẽ phá hư kế hoạch của bọn họ.

Bình Luận

0 Thảo luận