Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Hạ Văn Thánh

Chương 155: Cố Cẩm Niên làm thơ, dị tượng tái hiện, thảm họa lũ lụt, hiến kế sách. (4)

Ngày cập nhật : 2025-08-28 13:00:37
"Thái tử điện hạ bớt giận."
“Nên phạt đã phạt, chớ nên tức giận nữa."
Thời khắc mấu chốt, Tô Văn Cảnh lên tiếng, cho Thái tử một cái bậc thang.
" "
"Nhi tử ta ngang bướng, mong tiên sinh thứ lỗi.
Lý Cao lên tiếng, có chút bực bội, dù sao so sánh với Cố Cẩm Niên con nhà người ta một chút, lại nhìn lại con trai mình một chút.
Đều là quyền quý, cũng đều là mười sáu mười bảy tuổi, nhi tử của mình quả nhiên là chẳng được tích sự gì.
"Cẩm Niên hiền đệ."
Chuyện khác thì không nói, nhưng nghiệt tử này của vi huynh giao cho ngươi, nếu nó gây chuyện thì ngươi muốn đánh thế nào cứ đánh thế ấy.Nếu hiền đệ có thể đem nó dạy dỗ tốt, ân tình này, vi huynh suốt đời khó quên."
Thần sắc của Cao rất nghiêm túc, cực kì trịnh trọng nói ra.
Ông là người nghiêm túc.
Thân là Thái tử, ông bận cai quản việc nước cho nên đối với đứa con trai này của mình hơi buông lỏng, lại thêm mẫu thân của nó cưng chiều, rồi thêm" mẫu thân đối với đứa trẻ này cũng sủng ái có thừa.
Khiến nó vô pháp vô thiên, trời sinh tính gàn bướng.
Nếu không dạy dỗ dỗ cho tốt, ông lo một ngày nào đó nhi tử này của mình cũng gây ra đại sự cho nên lời nói này của ông là nói thật lòng.
"Xin huynh trưởng yên tâm, đệ, chắc chắn sẽ dạy dỗ thật tốt."
Con trai cũng đã đánh, Thái tử cũng nói đến mức này, Cố Cẩm Niên không giả ngốc nữa, trực tiếp đáp ứng.
Có điều nếu Lý Cơ thật sự không nghe lời vậy thì có thể khuyên vị lão ca này của mình lại tái huấn luyện, nhà ai mà không có một tên lão đại không có tiền đồ chứ?
"Tốt."
Lý Cao thập phần hưng phấn.
Mà lúc này, Tô Văn Cảnh nhìn qua mọi người từ tốn nói.
"Các ngươi còn phàn nàn gì không?"
Hắn lên tiếng, hỏi như thế.
Hơn ba trăm vị học trò giờ khắc này hoàn toàn không còn oán giận.
Không nói đến những lời nhận xét của Cố Cẩm Niên về mặt đạo đức không chê vào đâu được, chỉ nói đến bài thơ Cố Cẩm Niên viết hôm nay, cũng đủ khiến họ vô cùng hổ thẹn.
Đồng dạng đều là người, nhưng Cố Cẩm Niên tuổi nhỏ như vậy đã có thể sáng tác ra bài thơ này thì họ nên nhìn lại bản thân một chút.
Lúc này, Phương Vĩnh là người đầu tiên bước ra, nhìn về phía Cố Cẩm Niên, sau đó cúi đầu thật sâu: "Đa tạ phu tử chỉ giáo."
"Học trò xấu hổ không chịu nổi."
"Mong phu tử có thể nhận ba lạy của học trò.”
Phương Vĩnh bước ra, hắn liên tục bái Cố Cẩm Niên ba lần, trong ánh mắt cất chứa sự hổ thẹn, nhưng khâm phục càng nhiều hơn.
Trước đó hắn phẫn nộ.
Là bởi vì phát hiện Cố Cẩm Niên bắt hắn cắt lúa nhưng bản thân Cố Cẩm Niên lại chạy đi lười biếng.
Hắn rất không phục.
Trong lòng tức giận, lúc này mới tìm Cố Cẩm Niên gây phiền phức.
Bây giờ sau khi phát hiện phẩm cách của Cố Cẩm Niên, hắn hổ thẹn đến cực điểm, cũng thực tình làm lễ, hi vọng được Cố Cẩm Niên tha thứ.
“Quá nhi năng cải, thiện mạc đại yên”*
*Biết sai mà có thể sửa thì chẳng có gì tốt đẹp bằng.
Cố Cẩm Niên nói.
Nhưng câu nói này vừa nói ra lại khiến không ít người kinh ngạc.
Đây quả thực là xuất khẩu thành thơ, một câu thật sự tuyệt vời.
“Chúng ta thỉnh phu tử tha thứ.”
Những người còn lại cũng rối rít nói, mặc dù có người trong lòng vẫn không phục, chỉ là đứng trước tình huống này, không phục không được.
Nhưng phần lớn vẫn là người tâm phục khẩu phục.
Nhìn thấy tình huống như vậy.
Đột nhiên.
Tô Văn Cảnh cũng tới góp vui.
"Nếu như thế.
"Vậy để lão phu ra một đề mới đi."
"Cũng coi như kiểm tra các ngươi."
Tô Văn Cảnh lên tiếng.
Mắt thấy tất cả mọi người hiểu rõ đạo lý rồi, không bằng dứt khoát ra đề, để mọi người giải đáp một chút, cũng miễn cho huyên náo quá trớn.
Quả nhiên.
Theo tiếng nói của Tô Văn Cảnh, đám người nhao nhao hiếu kì, đem ánh mắt nhìn lại, không biết Tô Văn Cảnh muốn ra đề gì "Quận Giang Ninh bộc phát hồng tai, bách tính lưu lạc đầu đường xó chợ, đến này ở quận Giang Ninh nổi lên tị nạn, trong quan phủ cũng không còn nhiều lương thực. Đường vận chuyển lương thực bị hủy, cho nên lấy đây làm đề, các ngươi giải đáp, xem có thượng sách gì có thể giải quyết vấn đề khó khăn này."
"Bài thi đứng đầu, lão phu có thể trực tiếp đưa vào trong cung, để bệ hạ áp dụng, đợi qua khoa cử, có thể cử đi làm quan.”
Tô Văn Cảnh từ tốn nói.
Ông làm như vậy, ngược lại không phải bởi vì chia sẻ áp lực, mà chủ yếu dùng chuyện này để dò xem thực lực của đám người.
Đọc sách, sách là chết.
Hiện nay nhóm người này sớm muộn gì cũng vào triều làm quan, chỉ dựa hết vào trong sách vở, muốn làm một vị quan tốt là không thể nào.
Đợi họ viết xong, ông lại đưa ra lời bình cho từng người, cũng coi như một loại tiến bộ.
Nhưng lời vừa nói ra.
Mọi người ở đây mắt sáng bừng, dâng thượng sách có thể lọt vào pháp nhãn của Thánh thượng?
Đây chính là một cơ hội tốt, phải biết rằng triều trình xảy ra chuyện, đương nhiên sẽ có quần thần hiến kế, nhưng kế sách có thể đến được trong tay Hoàng đế cơ hồ là ngàn dặm mới tìm được một.
Còn như hiến kế sách không tốt, không ảnh hưởng đến toàn cục.
Nhưng nếu hiến kế không tệ, vậy thì tương đương với việc lưu lại ấn tượng trong lòng Hoàng đế.
Đối với con đường làm quan trong tương lai, có thể nói là như cá gặp nước.
Đương nhiên, trong lòng bọn họ cũng rõ ràng, đối với chuyện lớn như vậỵ sách lược của mình khẳng định không có hiệu quả, nhưng lỡ có vạn nhất thì sao?
Vạn nhất chọn trúng mình thì sao?
Đây há chẳng phải thu được lợi lớn à?
Nhất thời, tất cả mọi người dều phấn khích.
Chương 156: Cố Cẩm Niên làm thơ, dị tượng tái hiện, thảm họa lũ lụt, hiến kế sách. (5)
Duy chỉ có Cố Cẩm Niên là có vẻ rất bình tĩnh, tại sao vậy?
Nguyên nhân rất đơn giản, Tô Văn Cảnh muốn tự chơi mình a.
Cái này còn nhìn không thấu?
Soát.
Tô Văn Cảnh vung tay lên, mấy trăm bàn học xuất hiện trên lối đi nhỏ.
Văn phòng tứ bảo đầy đủ.
Chúng học trò sôi nổi đi tới, mỗi người đều vô cùng kích động.
"Luận về Hiến kế, nên lão phu sẽ không thiết lập thời gian."
"Các ngươi cứ từ từ suy nghĩ."
Tô Văn Cảnh lên tiếng, sau đó nhìn về phía Cố Cẩm Niên, phát hiện hắn căn bản không có suy nghĩ muốn động bút, nên không khỏi hiếu kì.
"Cẩm Niên vì sao không động bút?"
Dò hỏi.
"Bẩm tiên sinh, học trò tài sơ học thiển, viết văn thi từ còn ổn, chứ viết sách lược thì có chút gượng ép."
Cố Cẩm Niên nói.
Không ai có thể chơi mình, Tô Văn Cảnh cũng không được.
“Đổi thành vàng bạc, nếu mưu lược kém, quyền đương sức mọn, ban thưởng trong lòng là được, còn nếu sách lược xuất sắc, bệ hạ cũng sẽ ban ân không ít, Cẩm Niên yêu thích ngân bính.
Nếu thật sự có tài hoa, lão phu nguyện ý tìm bệ hạ trao đổi cho.”
Tô Văn Cảnh nhìn ra được, Cố Cẩm Niên thuần túy chính là người không có chỗ tốt thì sẽ không làm.
Hơn nữa ông cũng có chút hiếu kì, đường đường con cái của quốc công, vì sao lại đam mê với vàng bạc như vậy chứ?
Nhưng Tô Văn Cảnh cũng chỉ tùy tiện nói vậy.
Đương nhiên vạn nhất thật sự có sách lược tốt, vậy khẳng định là được lợi lớn.
"Đổi thành vàng bạc? Văn Cảnh tiên sinh, có thể đổi được nhiều không?"
Nhắc tới vàng bạc là Cố Cẩm Niên hăng hái liền, ngươi muốn nói thăng quan tiến tước gì đó thì hắn cảm thấy không có ý nghĩa.
Dựa vào Cố gia, sau này mình khởi bước cũng là quan viên Nhị phẩm rồi?
Thật đúng là không thiếu chút này.
Nhưng vàng bạc, Cố gia cũng có, chỉ là mình muốn quá nhiều ngân lượng cũng sẽ rước lấy một chút phiền toái không cần thiết, chẳng bằng dựa vào hai tay mình, chính mình đi kiếm tiền.
“Viết xong lại bàn tiếp.”
Tô Văn Cảnh cười cười, sau đó nhìn Lý Cao nói.
"Thái tử điện hạ, Đàm đạo một chút nhỉ.”
Ông lên tiếng.
Lý Cao lập tức gật đầu, đi theo Tô Văn Cảnh.
Rất nhanh hai người đi đến một chỗ phía xa.
Sắc mặt Tô Văn Cảnh hơi có vẻ ngưng trọng.
"Dám hỏi Thái tử, tình hình quận Giang Ninh bây giờ như thế nào?"
Tô Văn Cảnh lên tiếng, hỏi thăm đối phương.
"Quan huyện dâng tấu chương, ở đó thương nhân buôn gạo đã sớm cấu kết với nhau, mỗi người bọn họ quyên góp lương thực, làm tốt công phu mặt ngoài, nhưng sau lưng thì phong tỏa kho lúa, ý đồ rõ ràng.
"Đợi đến khi kho lúa của quan phủ trống rỗng, thì không kiêng nể bán lại với giá cao."
“Đã phái thuyền rồng tới, nhưng cô nghĩ kỹ lại, cho dù tất cả thuyền rồng vận chuyển đến, cũng không chống đỡ được bao lâu, đã có thám tử đến báo, toàn bộ nạn dân đều tập trung về quận phủ Giang Ninh.”
"Có người tung lời đồn trong bóng tối, làm dân tâm nghi ngờ, khiến cho nạn dân tụ tập, sắp xảy ra phiền phức lớn đây."
Lý Cao lên tiếng, cũng thấy nhức đầu, nhất là câu cuối cùng.
Ý của ông rất đơn giản.
Cũng không phải là phiền phức của quận Giang Ninh.
Mà là ý chỉ tiếp theo của triều đình,
Tô Văn Cảnh vẻ mặt nghiêm túc, ông hiểu được lời nói của Lý Cao.
Vĩnh Thịnh Đại Đế đã hạ quyết tâm.
Nếu thật sự đến thời khắc mấu chốt, đối mặt với tình thế tiến thóai lưỡng nan, chắc chắn sẽ nghị thương phát thóc mà tin tức này Lý Cao cũng biết.
Nên vì vậy mới cảm thấy lo lắng.
Thời đại thái bình thịnh thế, bắt chẹt thương nhân để phát thóc, với dân mà nói thì đây là chuyện tốt, nhưng đối với Đại Hạ Vương Triều mà nói, đây không phải một chuyện tốt.
Đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ bị cuốn vào trong.
Chỉ là lợi ích trong này, cũng không biết liên lụy đến bao nhiêu người, hơn nữa tất cả người sáng suốt đều biết được.
Phía sau chuyện này khẳng định có người đang giở trò quỷ.
Rất có thể, bọn họ đang chờ đợi ý chỉ hạn chế thương nhân ban ra.
Biết rõ là địch nhân đào sẵn một cái hố chờ ngươi nhảy vào, chuyện này làm sao có thể không sầu lo được?
"Lão phu sẽ đi khuyên bệ hạ.Về phần chuyện lương thực, ta sẽ tự mình đi một chuyến đến quận Giang Ninh, xem đám người này có chịu nguyện ý bán mặt mũi cho lão phu không."
Tô Văn Cảnh lên tiếng.
Ông không nghĩ ra biện pháp nào khác, biện pháp duy nhất chính là dùng cái danh chuẩn Bán Thánh của mình, đánh bài tình cảm.
Nghe xong lời này, Lý Cao không khỏi thở thật dài một hơi.
Không phải ông đả kích Tô Văn Cảnh.
Chớ nói tới Tô Văn Cảnh là chuẩn Bán Thánh, coi như Thánh Nhân e rằng cũng vô dụng, hết thảy muôn hình muôn vẻ quay chung quanh một vương triều chính là cái gì?
Không phải chính là tiền tài lợi sao, những tiểu thương vốn là hám lợi, không xâm phạm lợi ích của họ, Tô Văn Cảnh đi qua chính là thượng khách, không ai dám ngỗ nghịch Tô Văn Cảnh.
Nhưng nếu xâm phạm lợi ích, thì cho dù là Thái tử Đại Hạ là ông đoán chừng họ cũng chỉ trưng cho khuôn mặt xám xịt thôi.
Ngươi là Thánh Nhân.
Ngươi không tầm thường.
Ngươi thanh cao.
Nhưng bọn họ thì sao? Họ chỉ muốn kiếm bạc, nơi nào sẽ cho chút tình mọn chứ, nhưng Tô Văn Cảnh có tâm ý này, Lý Cao rất bái phục.
"Thái tử điện hạ."
"Quận Giang Ninh có thể kiên trì được mấy ngày?"
Đột nhiên Tô Văn Cảnh hỏi tiếp. “Trước mắt mà nói, nhiều nhất chỉ kiên trì được bảy ngày, nếu như toàn bộ nạn dân tập trung lại thì không kiên trì nổi ba ngày."
"Cho dù Triều đình đưa đến đợt lương thực đầu tiên, nhiều nhất cũng kiên trì thêm năm ngày."
Lý Cao nói ra con số tuyệt vọng.
Nhưng vào đúng lúc này.
Một âm thanh vang lên.
"Tiên sinh."
"Viết xong rồi."
Theo giọng nói vang lên.
Lý Cao và Tô Văn Cảnh đều nhìn sang.
Là Cố Cẩm Niên.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người lập tức kinh ngạc.
Lúc này bọn ta mới vừa mới bắt đầu.
Mà ngươi đã viết xong?
Có cần nhanh như vậy không?
Nhưng cũng may mắn không có dị tượng nên đám người triệt để nhẹ nhàng thở ra.

Bình Luận

0 Thảo luận