Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Hạ Văn Thánh

Chương 1836: Thiên Đạo đương thời, hiện thân mà gặp, cầu kiến chủ nhân núi Tây Chu, vì Nhân tộc cầu một chút hi vọng sống

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:53:18
Vương triều Đại Hạ.
Tại một đồng ruộng.
Hoàng hôn vẩy xuống, chiếu rọi ở bên trong đồng ruộng, bởi vì những năm gần đây vương triều Đại Hạ thay đổi nên thiên địa đại biến càng lớn. Trâu cày dù có to lớn, dân chúng làm ruộng cũng không nỡ để trâu cày mệt nhọc. Hiện tại đã khác, một ngày chí ít cày bảy tám canh giờ cũng không ai để ý.
Thân ảnh của Cố Cẩm Niên xuất hiện.
Từ sau khi tru sát Lôi Vương, mấy ngày nay Cố Cẩm Niên không vội vã trở về vương triều Đại Hạ, mà một mình đi tới nơi ruộng dã này để thưởng thức phong cảnh, lắng đọng nội tâm.
Sau khi dung hợp ấn ký Thần Vương, Cố Cẩm Niên biết rõ, đối với mình cảm ngộ trọng yếu đến nhường nào.
Tinh tế nhìn lại những năm qua, trải qua tất cả mọi thứ, nhiều khi chỉ là xung động của nội tâm, ranh giới cuối cùng của bản thân lại thêm nhiệt huyết nhất thời.
Nói cho cùng chính là chưa chân chính đi cảm ngộ cùng thể nghiệm.
Cho dù là lúc quận Giang Ninh gặp nạn, hắn có phẫn nộ nhưng càng nhiều hơn chính là tự mình trải nghiệm.
Cảm ngộ đối với mình bây giờ có ý nghĩa quá lớn.
Vượt qua bất kỳ thiên tài địa bảo nào.
Có một số việc, nghĩ thông suốt mới là vương đạo.
Mặt trời chiều ngả về tây.
Hoàng hôn vô hạn.
Hành tẩu ở trong ruộng hoang, Cố Cẩm Niên nội liễm tất cả khí tức, tướng mạo của hắn cũng lộ ra vẻ bình thường, không có bất kỳ chút biến hóa nào.
Côn trùng kêu vang, đồng ruộng nông nhàn.
Nhìn tất cả những thứ này, Cố Cẩm Niên không khỏi chậm rãi lên tiếng, hắn đọc ra một bài thi từ, mà ánh mắt cũng dần dần nhìn về phía một bóng người.
Là một nam tử trung niên, mặc y phục màu đen như mực, đang ở một bên vẽ tranh.
Hấp dẫn Cố Cẩm Niên không phải bản thân ông ấy mà là thứ ông ấy vẽ cóchút dị dạng.
Trước mắt là hoàng hôn, mặc dù có chút cảm giác tuổi xế chiều nhưng nội dung nam tử đó vẽ lại có một loại cảm giác đại thế cỏ khô âm u vỡ vụn.
Thứ này rất khác biệt, ngẩng đầu nhìn lại, có một loại hương vị không nói được.
"Tiên sinh đang vẽ có ý gì vậy?"
Cố Cẩm Niên chậm rãi đi về phía trước một bước, nhìn đối phương vẽ, không khỏi hiếu kì dò hỏi.
Nghe thấy tiếng hỏi.
Nam tử trung niên không lập tức quay đầu, mà hạ xuống giấy lớn một nét bút cuối cùng, vượt ngang cả trương giấy tuyên, toàn bộ vỡ vụn. Sau đó tay lại lấy ra giấy tuyên mới, đặt ở phía trên.
Ông ấy không đáp lại Cố Cẩm Niên lời nào chỉ tiếp tục vẽ tranh, hạ xuống từng nét mực ở trên giấy lớn mới. Mặt trời đang lên, vạn vật khôi phục, giữa thiên địa, rực rỡ hẳn lên.
Có loại hương vị nói không ra lời.
Ước chừng gần nửa canh giờ, đợi sau khi nam tử trung niên vẽ tranh kết thúc, giọng nói của ông ấy cũng theo đó vang lên.
"Đã không trọn vẹn, chẳng bằng thay thế một tấm mới, như vậy không phải càng tốt hơn sao."
Ông ấy lên tiếng, phảng phất như đang lầm bầm lầu bầu lại phảng phất như đang trả lời cái gì đó.
Nghe nói như thế, Cố Cẩm Niên khẽ nhíu mày, hắn mơ hồ cảm giác được người này khác biệt, tuyệt đối không phải người bình thường, rất có thể là đang tận lực ở đây đợi chính mình.
Đây là một loại trực giác.
Đến cảnh giới của hắn bây giờ thì trực giác cực kỳ trọng yếu, cơ hồ có thể xác định.
"Tiên sinh nói quá lời. Bức họa vừa rồi cũng không phải là không trọn vẹn. Nếu không phải do một bút cuối cùng, kỳ thật sau cơn mưa trời lại sáng, đại thế vẫn rực rỡ hẳn lên như cũ, đơn giản là cần thêm thời gian mà thôi."
Cố Cẩm Niên lên tiếng, cho câu trả lời, đây cũng là ý nghĩ của hắn.
"Sau cơn mưa trời lại sáng, đại thế vẫn rực rỡ hẳn lên như cũ sao?"
"Một bức họa đã bị phá huỷ, tiếp tục vẽ thêm nhiều nét mực lên nó, chẳng bằng trực tiếp từ bỏ rồi đổi một trang mới, không tốt sao?"
. . .
"Mỗi một bút lại bắt đầu lại từ đầu, có giáo huấn của sự thất bại, tiếp theo sẽ không thành công hơn sao?"
Nho sĩ trung niên đứng dậy, đem giấy tuyên cầm lấy, đưa cho Cố Cẩm Niên.
Không thể không nói, thuật vẽ tranh màu của đối phương rất mạnh. Nhìn bức họa này ẩn chứa vô hạn sinh cơ, cũng có vô hạn hi vọng, khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Nếu như nhất định phải nói thì bức họa trước đó đã không trọn vẹn, muốn chữa lại sẽ khó như lên trời, chẳng bằng vẽ lại một tấm khác.
Đây đúng là sự thật.
Người hơi sáng suốt một chút đều sẽ lựa chọn vẽ lại lần nữa.
"Tiên sinh, mỗi một bức họa đều có uẩn ý không giống nhau, họa đạo chân chính không nên gặp nạn mà lùi bước, cần phải dũng cảm tiến tới."
Cố Cẩm Niên lên tiếng, nhìn đối phương nói.
"Thật như vậy sao?
Nho sĩ trung niên nhìn về phía Cố Cẩm Niên, đôi mắt bình tĩnh, nhìn không ra có chỗ đặc biệt gì, nhưng chính như vậy lại khiến cho Cố Cẩm Niên có một loại trực giác rằng nho sĩ trung niên trước mắt không phải hạng người bình thường.
"Đúng là thật."
Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu.

Bình Luận

0 Thảo luận