Nhưng lời vừa nói ra, nho sĩ trung niên đã mỉm cười.
"Không ngờ rằng Thánh nhân cũng sẽ nói láo."
"Kỳ thật nội tâm ngươi cũng đang tràn ngập do dự."
"Khi bức vẽ này xuất hiện ở trong tay ngươi, ngươi đã sinh ra do dự, đơn giản là trách nhiệm cùng ý nghĩ đã chi phối lựa chọn của ngươi."
"Thử để tay lên ngực tự hỏi, tục họa cùng thay mới, đến cùng thứ nào tốt hơn một chút?"
Nho sĩ lên tiếng cười, nhưng nháy mắt ông ấy đã biết Cố Cẩm Niên là Thánh nhân, điều này khiến Cố Cẩm Niên có chút kinh hãi. Mặc dù biết nho sĩ trung niên này không phải hạng người bình thường nhưng mình cũng đã nội liễm khí tức, trừ phi là tồn tại như Hiên Viên Vương, nếu không dưới tình huống bình thường, cho dù là Lôi Vương cũng không thể phát hiện được mình là Cố Cẩm Niên. Nghĩ tới đây, Cố Cẩm Niên không khỏi hướng về phía đối phương bái một bái.
"Vãn bối xin ra mắt tiền bối."
Cố Cẩm Niên thở dài nói.
"Không cần xưng hô ta là tiền bối, ta cũng không phải tiền bối của ngươi. Nhất định phải nói thì ngươi cùng ta cũng coi như cùng thế hệ.
Nho sĩ trung niên lên tiếng, không nhìn về phía Cố Cẩm Niên mà nhìn về phía sắp mặt trời sắp xuống núi. Thiên địa có vẻ hơi u ám, tuy có một chút xíu ánh sáng nhưng lại cho người ta một loại cảm giác bóng tối đang đến gần.
Phảng phất như một lát sau chính là đêm đen vĩnh hằng rồi.
Cố Cẩm Niên có chút trầm mặc, hắn tinh tế thưởng thức câu nói này, không rõ ý cùng thế hệ là gì.
Duy nhất biết được là người trước mắt, thâm bất khả trắc, địa vị rất lớn, chỉ sợ Hiên Viên Vương cũng không sánh bằng. Cùng ông ấy đau khổ giãy dụa, chẳng bằng lựa chọn buông tay.
"Người khác không có quyền lực lựa chọn nhưng ngươi lại có thể đưa ra lựa chọn. Tiến đến thế giới mới, vạn vật rực rỡ hẳn lên, đến lúc đó vô số tư tưởng sinh ra, mặc dù ngươi không thể điểu khiển được ý nghĩ của người khác nhưng lại có thể chải vuốt tư tưởng tốt hơn. Tận tâm là có thể."
Nho sĩ trung niên lên tiếng, trong lời nói có chút thổn thức.
Mà sau khi tinh tế phẩm vị xong những lời lẽ này, Cố Cẩm Niên đã đại khái hiểu rõ ý của đối phương.
"Còn chưa thật sự tận tâm."
Cố Cẩm Niên hồi đáp, ánh mắt của hắn có chút kiên định.
"Đã đủ rồi."
"Trước mắt chỉ là một loại giãy dụa."
"Là do bản thân ngươi đặt cho mình quá nhiều gánh vác cùng trách nhiệm."
"Còn nữa, ta rất muốn hỏi ngươi một chút, lựa chọn của ngươi thật sự là đúng sao?"
"Năm tháng trôi qua, trăm năm cũng chỉ đến thế. Người của thế hệ này sớm muộn gì cũng sẽ vùi sâu vào bên trong đất vàng, đời sau sinh ra vẫn như thế.
"
"Người làm ruộng, con cháu đời sau có thể biến hóa cái gì? Đời thứ ba đời thứ năm về sau, cho dù không có cùng vận mệnh thì có quan hệ gì với bọn họ?"
. . .
Nho sĩ trung niên lên tiếng, chỉ vào những dân chúng làm nông đang ra về, nói ra lý giải cùng ý nghĩ của bản thân. Rất hiển nhiên, đây là một trận tranh đấu vấn tâm.
Nho sĩ trung niên này đến cùng có lai lịch gì, Cố Cẩm Niên không rõ ràng, nhưng câu trả lời trước mắt cực kỳ trọng yếu. Thứ ông ấy vẽ không phải nội tâm, mà là một loại cảm ngộ.
Thiên địa bây giờ đã tàn tạ không chịu nổi, không có thiện ý, chỉ có ác ý, hoặc là nói, tranh đấu đại thế đã khiến cho thiên địa thất vọng đau khổ.
Cho nên mới có thể xuất hiện huy hoàng cuối cùng, đại thế tàn lụi.
Thời cơ duy nhất chính là nắm giữ Thiên mệnh, trở thành Thánh nhân Thiên mệnh, như vậy có thể cứu vãn đại thế.
Chỉ là đối với thiên địa mà nói cứu vãn như vậy có ý nghĩa không lớn, đơn giản là lại nối tiếp sinh mệnh ba ngàn năm, cùng lắm là một vạn năm thôi.
Đợi sau khi Thánh nhân chết, thiên địa vẫn như vậy.
Trong vương triều, vẫn sẽ có người vì tranh đoạt quyền lực mà làm ra một chút chuyện vi phạm thiên lý như cũ
Bên trong đại thế, chư quốc tranh bá, phạm phải tội nghiệt ngập trời.
Các đại Cường tộc, vì tranh Thiên mệnh, vì cướp đoạt cơ duyên càng không từ thủ đoạn.
Cho nên, vấn đề đương thời không quyết định bởi một người mà chính là xuất hiện vấn đề cực lớn, vấn đề về tư tưởng.
Không có nhân nghĩa lễ trí tín, hạo nhiên chính khí trong thiên địa cũng sẽ chìm xuống vì trọc khí.
Trọc khí này sẽ ảnh hưởng đến tất cả mọi người hậu thế.
Sáng suốt một chút thì nho sĩ trung niên nói không hề sai, bên trong đã mục nát như vậy còn cưỡng ép cứu vớt thì có ý nghĩa gì? Chẳng bằng một lần nữa khai phát thiên địa mới, như vậy, đối với tất cả mọi người mà nói, cũng sẽ là một chuyện tốt. Con người, cuối cùng đều sẽ chết, đơn giản là ở thời đại này, lấy loại phương thức này để rời đi. Về lý mà nói, đây là một chuyện tốt.
Phải xem là đứng ở góc độ nào xem xét.
Nếu như là đứng tại góc độ người đương thời thì dĩ nhiên là không tốt nhưng đứng tại góc độ đại thế, đứng tại góc độ thiên địa, đây là chuyện tốt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận