Nhìn thấy bóng dáng của Lâm Chu, ánh mắt của mấy khách hàng đợi nửa ngày đều sáng rực, trông mong nhìn Lâm Chu.
Bầu không khí cùng với mức độ được hoan nghênh này, chắc idol bình thường cũng không so được!
Lâm Chu nhìn thấy đội ngũ có hơn trăm người, vừa tới đã hạn chế số lượng, mỗi người chỉ có thể mua một phần mỗi vị.
Khách hàng xếp hàng đầu tiên nghe nói như thế, nhất thời thương tâm.
Tại sao nhiều người xếp hàng như vậy chứ!
Thêm nhiều người cướp gà rán, ông chủ cũng giới hạn số lượng!
"Vậy dựa theo số lượng tiêu chuẩn đi, một phần gà viên gạch cua, một phần đùi gà rán khoai tây chiên, một cánh gà rán nguyên vị."
Mỗi loại một cái, anh đã lựa chọn khả năng lớn nhất theo khẩu vị của mình.
Khách hàng phía sau nghe thấy giới hạn số lượng cũng gọi gần giống như thế.
"Ông chủ, thật sự không thể mua nhiều một chút sao? Không đủ ăn đâu!"
"Đúng đó, tôi thấy trước đó người ta mua bao nhiêu phần cũng có."
"Ông chủ, thương cho tôi đi. Chuyện là thế này, tôi có một người bạn bệnh nặng nằm ở bệnh viện, nguyện vọng cuối cùng của cậu ấy chính là trước khi chết có thể ăn được gà rán do anh làm, ông chủ bán cho tôi thêm một phần đi!"
Lâm Chu: "..."
Thật là một người bạn tốt, bạn của anh có biết không vậy?
"Trước đó không nhiều người thế này, dưới tình huống đủ chia, một mình anh mua hết tôi cũng không nói gì. Nhưng hiện tại anh phải hỏi khách hàng phía sau có đồng ý không?"
Làm không tốt thì thật sự sẽ gây ra mâu thuẫn.
Lâm Chu giới hạn số lượng còn có thể tương đối công bằng một chút, để phần lớn mọi người có thể mua được, sẽ không nảy sinh tranh chấp.
Khách hàng nghe thấy lời này của Lâm Chu, ánh mắt sáng lên, hiển nhiên hiểu được một tầng ý khác.
Điều này chẳng phải tức là lần sau họ tìm được ông chủ Lâm, không nói cho người khác, ít người biết không ai giành, họ có thể mua hết rồi?
Nghĩ vậy, khách hàng cũng không làm ồn nữa, ngược lại im lặng tiêu hóa tin tức này, chuẩn bị tuần sau nếu tìm được ông chủ Lâm sẽ kiềm chế lại.
Thật hâm mộ người hai ngày đầu tìm được ông chủ Lâm, sợ là ăn gà rán đến ngấy rồi nhỉ.
...
Người qua đường nhìn thấy quầy gà rán nhiều người xếp hàng cũng cực kỳ khiếp sợ.
"Quầy gà rán này nổi thế sao? Nửa đêm còn nhiều người xếp hàng như vậy."
"Ngon không?"
Sau khi khách hàng xếp hàng nghe được, yên lặng liếc anh ta một cái, cũng không mở miệng trả lời, sợ đề cử thêm một người, lại thêm một người cướp gà rán.
"Chúng tôi đều là người mà ông chủ bỏ tiền ra mướn, lén nói cho anh biết, cũng không ngon tí nào."
Lời này vừa nói ra, người xếp hàng trước sau hơi trừng to mắt, khiếp sợ nhìn về phía người mở miệng.
Nhưng ý thức được cái gì, mọi người không hẹn mà cùng gật đầu tỏ vẻ là thật.
Tuyệt đối không mở miệng nói thêm một chữ.
Người qua đường hiểu rõ gật đầu, cho là thật cứ như vậy đi mất, qua quầy hàng khác kiếm đồ ăn.
Mắt thấy khuyên lui được một người cướp gà rán, các khách hàng xếp hàng đều ngộ ra.
Lúc lại có người đến hỏi thăm.
Ai nấy cũng tỏ vẻ bọn họ là người do ông chủ bỏ tiền ra mướn, không ngon, không ngon.
Cứ như vậy, tới lui đi hết mấy người.
Ánh mắt của người trong cả đội ngũ nhìn bọn họ cũng sai trái.
"Các anh cẩn thận một chút, bị ông chủ biết coi chừng bị đánh đó."
Thiếu đạo đức mà. Thật sự rất thiếu đạo đức!
Ai nghĩ ra cách hay thế!
Nhưng nếu lúc đầu bọn họ có ý thức này, hiện tại sẽ không có thêm nhiều người cướp gà rán như vậy!
Người qua đường được khuyên rời đi, gặp phải người khác tò mò với quầy hàng đang xếp hàng, cũng có lòng tốt khuyên bảo.
"Tôi vừa từ bên đó qua, nghe ngóng được người xếp hàng là ông chủ mướn, anh từng gặp người xếp hàng nào còn tự mang băng ghế không, khẳng định là xếp hàng chuyên nghiệp, cũng không biết bao nhiêu tiền một ngày."
Người bên cạnh tò mò đi tới trước nhìn, ai yo, thật đúng là.
Thật sự là lòng người ngày một xấu xa, khắp nơi đều là chiêu trò.
"Hiện tại thật sự là cái gì cũng làm giả được, nắm chắc mọi người mua ăn đều lựa chọn mua chỗ nhiều người xếp hàng buôn bán tốt, mưu lợi từ trong đó."
Chẳng thế thì sao, rất nhiều người đều theo bản năng cho rằng nhiều người xếp hàng là vì buôn bán tốt, là đồ ngon.
Thế mới sinh ra cái nghề tiêu tiền tìm người xếp hàng.
"Cũng may tôi hỏi thêm một câu, bằng không khẳng định bị lừa."
Người qua đường được khuyên rời đi trong lòng vô cùng cảm kích những người xếp hàng.
Nếu bọn họ không có lương tâm, không nói thật, khẳng định anh đã bị lừa rồi!
Nhưng mà gà rán đó ngửi khá thơm, khẳng định chính là kiểu ngửi thì thơm, ăn thì dở mới thuê người giả vờ là buôn bán tốt lắm, thu hút người qua đường giống như anh mắc mưu bị lừa.
"Còn không phải à!"
Hai người xa lạ đơn giản trao đổi thông tin, cũng không đi qua nữa, mạnh ai nấy tìm nơi khác để ăn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận