Tết trung thu, đa số người đều nghỉ làm, nhưng chó độc thân như anh không quan tâm có được nghỉ hay không, chỉ muốn ở lại công ty làm để kiếm tiền lương gấp ba.
Sau khi tan làm, các đồng nghiệp khác lần lượt về nhà ăn bữa cơm đoàn viên.
Còn anh vẫn lựa chọn tăng ca, thế là ông chủ của anh vì quá cảm động nên đã nói cho anh biết tiền làm thêm giờ cũng tính gấp ba.
Đinh Túc cứ thế tăng ca đến mười giờ, nhìn thấy Lâm Chu bày quầy mới chấm công tan làm, đi ra ăn mì lạnh.
Có thể vì tối nay là tết trung thu nên vắng người hơn bình thường rất nhiều.
Mì lạnh lương bì, mặc kệ là đứng ăn hay ngồi ăn, ngồi xổm ăn đều tiện lợi như nhau, lại không có nước súp nên không sợ đổ hay gì khác.
Thế nên một mình anh chiếm hẳn một cái bàn cũng không ai đến ghép bàn, rất cô đơn.
"Hê, người anh em, lúc nãy tôi nghe anh nói chuyện với ông chủ, hai người quen biết từ trước à?"
Tề Lương Bình nghe vậy thì biết ngay Đinh Túc là fan mới, không biết chuyện về ông chủ Lâm.
Nhưng ngẫm lại cũng phải, trước đó ông chủ Lâm đều bày quầy bán hàng ở Giang Đông, cũng chỉ nổi tiếng ở thành phố Giang Đông.
Tuy gần đây cậu có hot trên mạng, nhưng những người không chú ý đến món ngon hoặc hàng quán ven đường sẽ không lướt thấy, hoặc không có hứng thú, nên không biết ông chủ Lâm cũng rất bình thường.
"Trước đây ông chủ Lâm bày quầy bán hàng ở thành phố Giang Đông. Giang Đông chúng tôi có rất nhiều fans của cậu ấy. Không ngờ tuần này ông chủ Lâm đổi thành phố bày bán."
"Anh có thể lên mạng tìm ông chủ Lâm, hoặc là mở quán ngẫu nhiên sẽ biết."
Đinh Túc rất hứng thú, lập tức lấy điện thoại ra tìm kiếm, nào ngờ thật sự xuất hiện rất nhiều tin tức.
Gì mà quầy bánh cuốn thịt kho, còn có hòa thượng trong chùa Thường Trung xếp hàng mua bánh cuốn thịt kho, vân vân và mây mây, cả đống tin tức.
"Đúng là có này. Ồ wow, khó trách mì lạnh ông chủ làm lại ngon như vậy, hóa ra là người nổi tiếng!"
Đinh Túc lướt xem những tin đồn trên mạng, khỏi phải nói phấn khích đến mức nào.
"Quào, còn có người bỏ xuất gia vì bánh cuốn thịt kho nữa hả? Bánh cuốn thịt kho đó có mùi vị thế nào, ngon như mì lạnh ông chủ làm không?"
Đinh Túc nhìn những tin tức này, nháy mắt đã bị bánh cuộn thịt kho thu hút.
Người một lòng hướng Phật ăn xong cũng từ bỏ xuất gia, đó phải là mùi vị gì.
"Nghe nói ngon lắm."
Nói đến đây Tề Lương Bình thương tâm, ngay từ đầu anh ta không biết ông chủ Lâm bày quầy hàng ở chùa Thường Trung, mãi đến khi nhìn thấy tin tức trên mạng một chàng trai từ bỏ xuất gia vì bánh cuốn thịt kho, lướt được quầy hàng bánh cuốn thịt kho mới tìm đến. Nhưng lúc đó đã quá đông người.
Liên tục hai ngày, anh ta cũng chưa được xếp hàng, chỉ có thể ngửi mùi, thèm không chịu nổi.
Ngay cả con husky kia cũng có xương ăn miễn phí, anh ta lại chỉ có thể ngửi mùi.
Hiện tại nhớ tới thì vô cùng thương tâm.
Nếu không biết còn đỡ, đằng này biết rồi, chạy tới lại chỉ có thể ngửi được mùi, không ăn được, thật khó chịu.
Cho nên hôm nay anh ta gặp được ông chủ Lâm bày quầy hàng bán mì lạnh, không nói cái gì, trực tiếp ăn cho đã trước rồi nói sau.
"Tại sao là nghe nói?"
Đinh Túc lục video hỏi theo bản năng.
Sau đó thấy Tề Lương Bình không trả lời, kỳ quái ngẩng đầu nhìn anh ta.
Tề Lương Bình chậm rãi thở dài: "Bởi vì tôi cũng không ăn được, người xếp hàng quá nhiều, căn bản không thể mua."
"Nổi tiếng như vậy à."
Đinh Túc cảm khái xong mới phản ứng lại, cũng đúng nhỉ, mì lạnh lương bì của ông chủ làm ngon đến thế, có lẽ mùi vị của bánh cuốn thịt kho cũng không khác gì, cho nên khách hàng đông cũng bình thường.
"Còn nữa, tại sao các anh nói quầy hàng của ông chủ Lâm là bày quầy ngẫu nhiên vậy?"
"Bởi vì ông chủ Lâm bày quầy hàng rất tùy ý, thời gian không cố định, địa điểm không cố định, một tuần đổi một lần, trong tuần còn không phải ngày nào cũng bày, có đôi khi nghỉ một ngày cuối tuần, có đôi khi nghỉ hai ngày cuối tuần. Muốn ăn được chi bằng dựa vào may mắn vừa vặn gặp được, nếu không chỉ có thể tìm người khắp nơi."
Đinh Túc nghe vậy lập tức trừng to mắt.
"Cái gì? Lại là phương pháp ngẫu nhiên này?"
Giây tiếp theo, anh lấy điện thoại ra xem lịch.
Hôm nay đã là thứ sáu rồi, không tính tình huống nghỉ ngơi một hoặc hai ngày cuối tuần thì tuần này cũng chỉ còn lại hai ngày.
Cứ tính như vậy, chẳng phải anh cũng sắp không ăn được mì lạnh ngon nữa à?
"Không được, tôi phải đến hỏi ông chủ."
Đinh Túc theo bản năng không muốn tin tưởng chuyện này.
Quầy mì lạnh khuya dưới lầu công ty chính là phương thức hưu nhàn sau khi anh tan tầm gần đây, anh rất chờ mong, ngay cả đi làm và tăng ca anh đều tràn ngập tình yêu chỉ vì miếng ăn này.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận