Ông bác thấy thế lại vội hỏi.
"Thế nào? Có phải nên bắn chết không?"
Lâm Chu choáng váng cả người.
Không phải chứ, sao thành bắn chết rồi?
Làm gì vậy chứ.
Ông bác này dự định đẩy cậu vào chỗ chết à?
Thế nào?
Câu hỏi này khiến cảnh sát có chút ngượng ngùng.
Nhưng lần này cảnh sát cũng không đáp lời mà lại móc ra dụng cụ kẹp tiền.
Lần này đưa 50 tệ cho Lâm Chu.
"Cho tôi năm quả nữa! Tôi phải nếm kỹ xem!"
Cảnh tượng này đừng nói ông bác. Ngay cả một cảnh sát khác cũng không nhịn được, dùng cùi chỏ huých cảnh sát này.
Cảnh sát này thấy vậy ngượng ngùng cười.
"Vừa rồi quả thực ăn hơi gấp..."
Nhưng mà lúc này cho dù là tên ngốc cũng có thể nhìn ra.
Trứng trà này tuyệt đối không tầm thường.
Phản ứng của cảnh sát này thật khác thường mà.
Trứng trà gì ăn hai quả còn chưa đủ, còn phải lấy năm quả nữa?
"Thật sự đáng tiền lắm hả?"
"Ngon dữ vậy luôn à?"
"Đồng chí cảnh sát này thật không ngại chi tiền nhỉ, đã mua bảy quả rồi..."
"Rốt cuộc là mùi vị thế nào vậy?"
Lúc này trong xe vô cùng ồn ào.
Cảnh sát khác thấy thế bất đắc dĩ muốn mở miệng. Nhưng anh ta còn chưa nói gì, cảnh sát trước mặt đã đưa cho anh ta một quả trứng trà do Lâm Chu đưa đến.
"Anh thử xem!"
Cảnh sát này cũng hơi do dự. Sau đó không nhịn được nhận lấy.
Chủ yếu là quá thơm đi khiến người ta không kiềm được tò mò, rốt cuộc là mùi vị gì.
Lúc này chưa nếm thử cũng thôi đi, vừa nếm thử!
"Ưm..."
Anh ta cắn hai ba miếng, quả trứng trà biến mất vô tung vô ảnh.
Cảnh sát khác lại nhìn về phía trứng trà trong tay cảnh sát này, mở miệng nói.
"Ăn nhanh quá, không nếm ra vị gì..."
Lúc này hay rồi.
Trong cả xe đều ồ lên.
Một cảnh sát như vậy cũng thôi đi, hai cảnh sát này đều như vậy?
Những người khác không nói tới, ngược lại ông bác không nhịn được!
"Không phải chứ, sao các anh còn ăn?"
"10 tệ một quả trứng trà các anh quản đi chứ!"
"Các anh bắt cậu ta lại đi."
"Đã ăn mấy quả rồi còn không nếm ra vị sao?"
Ông bác rất bất mãn.
Đây là người do ông gọi điện thoại kêu tới.
Thấy ông làm om sòm.
Cảnh sát trước mặt vô cùng do dự.
Cuối cùng vẫn quyết tâm, đưa một quả trứng trà cho ông bác, đồng thời nói: "Ông bác, tôi cảm thấy anh ấy nói rất đúng hình như không có vấn đề gì... Hay là bác thử đi tìm xem có vấn đề gì không, đánh giá thử?"
Ông bác nhìn trứng trà thì không phục.
"Tôi không ăn... cái gì? Không có vấn đề? Không được, vậy tôi phải ăn thử! Tôi không tin tà! Trứng trà xứng đáng với giá 10 tệ sao?"
Nói xong, ông bác nhận lấy trứng trà, tức giận lột vỏ trứng trà ra, nhét thẳng vào mồm.
Nhưng vừa vào miệng...
Mùi thơm của trứng gà cộng thêm mùi của cốt trà hòa trộn với mùi trà, mỗi một miếng đều ngon khiến người ta không nhịn được hoài nghi sao trứng trà có thể thơm như vậy!
Lòng đỏ trứng ăn vào miệng rõ ràng nên bị nghẹn, nhưng lại có mùi thơm thuần kéo dài, khiến người ta không nhịn được muốn tiếp tục nhai nuốt.
Lúc này ánh mắt của mọi người trong xe đều tập trung lên người ông bác. Thậm chí cảnh sát trước mặt cũng hỏi.
"Thế nào?"
Mắt thường có thể thấy được sắc mặt của ông bác từ nổi giận đến không chút biểu cảm rồi dịu đi!
Cuối cùng lúc mọi người hỏi, ông mò mẫm lấy ra 10 tệ, không chút đau lòng đưa cho Lâm Chu.
Miệng còn nói: "Ưm... cho tôi một quả nữa, tôi đánh giá lại! Vừa rồi không nếm ra vị..."
Ông không nói ra lời này còn đỡ, vừa nói ra.
Nhất thời những người khác trong xe cũng không nhịn được.
"Lấy cho tôi một quả! Tôi cũng đánh giá thử xem!"
"Không phải chứ, thật sự đáng giá thế à? 10 tệ đúng không?"
"Tôi cũng nếm thử một chút!"
"A?"
Tiểu Ngô và chú Đinh nhìn biến cố này, không nhịn được sửng sờ tại chỗ.
Thẳng đến khi một vài hành khách đều mua trứng trà, người nào người nấy ăn đến khen không dứt miệng, bọn họ mới khôi phục tinh thần lại.
Vốn tưởng rằng hôm nay bị bắt tội nói không chừng phải vào đồn công an, thật không ngờ!
"Vậy cậu gì đó ơi, lấy cho tôi hai quả trà trứng ăn thử."
Chú Đinh mò trong túi tiền lấy ra 20 tệ đưa cho Lâm Chu, cũng lấy hai quả trứng trà, ngồi xuống và ăn.
Ừm ~ hương vị quả thật rất thơm!
Còn thơm hơn cả ăn thịt kho, vẫn là trứng trà ngon lại có vị thịt, còn có mùi lá trà nhẹ, tuyệt vời!
Chỉ là đắt quá, chỉ dám mua hai quả nếm chút vị.
Cũng chính trong bầu không khí này, tất cả mọi người bị mùi thơm của trứng trà tản ra làm cho thèm thuồng, mới lần lượt nỡ bỏ ra số tiền này mua trứng trà nếm thử mùi vị.
Kết quả trứng trà này ngửi thơm, ăn vào miệng càng thơm hơn.
Trong nháy mắt việc buôn bán trở nên tốt hơn.
"Ông bác, trứng trà này khỏi phải bàn đúng chứ."
Chú cảnh sát nhìn ông bác ăn xong trứng trà, im lặng không lên tiếng, cười dò hỏi.
Cuộc gọi cảnh sát lại có thể ăn được trứng trà ngon như vậy cũng khiến người khác không ngờ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận