Đủ các hình ảnh đều được chia sẻ trong nhóm khách hàng.
Điều này khiến những khách hàng chưa rảnh đuổi đến cực kỳ khó chịu.
"Có người hảo tâm nào mua hộ tôi một phần không? Có thù lao!"
"Ai mua nổi cho anh chứ. Còn không đủ cho người ở hiện trường chia đây này, vừa tới đã bị giới hạn số lượng, không đủ ăn, chẳng đã thèm gì cả."
"Cười chết, anh có thể tìm anh trai shipper."
Có người xem kịch vui lặng lẽ @ anh trai shipper.
"Thật xin lỗi, shipper cũng đang xếp hàng, giới hạn số lượng, một người mỗi món chỉ có thể mua một phần. Ngại quá người anh em, tôi mua tự ăn thôi!"
Giây đầu tiên anh trai shipper nhìn thấy vị trí của Lâm Chu đã chuyển đơn đặt hàng trên tay cho shipper khác, tự mình đi thẳng đến chợ Nam Tân. Lúc này còn đang xếp hàng.
Thấy trong nhóm có người @ mình, anh trai shipper tỏ vẻ không bán.
"Xem ảnh chụp thì thấy không còn bao nhiêu cá đâu, không đến kịp thì không cần đến nữa. Tôi nghi là chẳng mua được mấy phần."
Lúc Đại Bảo dẫn Cao Gia Chí tìm tới, Lâm Chu đã bán không ít cá rồi.
Thế nên lượng cá còn lại không đủ chia.
Bán được chẳng mấy chốc đã hết sạch.
Rất nhiều khách hàng ruột tìm tới cũng chưa mua được.
Người nào người nấy lôi kéo Lâm Chu, không nỡ để cậu đi.
"Ông chủ Lâm, bên cạnh là chợ mà, tôi đi mua thêm ít cá về cho anh, anh chiên cho tôi một phần đi?"
"Ông chủ Lâm phải xót bé chứ. Bé còn chưa ăn được hamburger tuần trước, hôm nay không ăn được cá mà anh làm, bé sẽ khóc thật đó!"
"Ông chủ, tôi nói anh nghe, tôi có một người bạn..."
"Ông chủ Lâm nhìn tôi nè, tôi mua cá đến rồi. Đừng đi mà, chiên cho bé một phần đi! Nhưng quầy cá đó hết cá nhỏ rồi, loại cá lớn mấy cân này được không?"
Lúc một đám người lôi kéo Lâm Chu lưu luyến không rời.
Khách hàng hiểu chuyện đã mang theo miếng cá xử lý xong qua đây.
Lâm Chu: "..."
Cậu khiếp sợ nhìn về phía khách hàng đang xách cá nọ, hai mắt trợn tròn.
Khá lắm, người khác chỉ nói mồm, sao anh làm thật vậy?
Động tác của mấy người chỉ đứng nói cũng ngừng lại, tất cả đều nhìn về phía cá trong tay người này.
Thằng nhóc cậu biết ăn thật đó!
"Không phải, anh cho tôi thịt cá cũng vô dụng, cá tôi chiên đều được ướp mấy tiếng đồng hồ."
"Hơn nữa trên quầy hàng cũng không mang gia vị, bột cũng không còn bao nhiêu."
"Không bột đố gột nên hồ!"
Nghe thấy Lâm Chu thật sự không thể làm tiếp, khách hàng xách cá tiu nghỉu, ỉu xìu như bánh đa chiều.
"Sáu giờ chiều tuần này tôi đều bày quầy hàng ở cổng chợ Nam Tân, ngày mai mọi người có thể đến sớm một chút."
Nhìn thấy mấy khách hàng vì tìm cậu mà dẫn cả chó đến, Lâm Chu cũng không nhẫn tâm nhìn bọn họ chạy không.
Nhưng nhiệm vụ mỗi tuần mỗi khác, trước khi hệ thống có thông báo mới thì chính cậu cũng không biết địa chỉ bày quầy hàng cụ thể, không thể nói cho khách hàng biết.
Hơn nữa, bởi vì tồn tại của hệ thống nên Lâm Chu luôn rất cảnh giác với người khác.
Ngay cả quản gia và người giúp việc cũng không sống ở nhà cậu. Cậu sợ bí mật bị phát hiện.
Mỗi tuần đổi địa điểm như vậy, ngược lại cũng là tốt cho cậu, sẽ không có quá nhiều khách hàng biết bí mật của cậu.
Sau khi biết tuần này Lâm Chu luôn bày quầy hàng ở đây, mấy khách hàng không mua được cũng không đau khổ như vậy nữa.
Tất cả đều nghĩ ngày mai nhất định phải đến sớm một chút.
Lâm Chu nhanh chóng an ủi mấy khách hàng cho xong, dọn quầy về nhà.
Cậu và Phan Nguyên đã hẹn buổi tối câu cá, phải nhanh chóng trở về chuẩn bị một chút.
Từ sau khi câu được cá, hứng thú của cậu đối với câu cá tăng vọt chưa từng có.
Sau đó lái xe, cậu chú ý tới phía trên bản đồ do hệ thống cung cấp, có một điểm đỏ luôn đi theo cậu.
Lâm Chu gấp gáp về nhà, trực tiếp mở ra bản đồ mà hệ thống tích hợp chọn một con đường gần đây.
Bản đồ của hệ thống càng thuận tiện hơn so với bản đồ trên di động, con đường nào gần nhất, ngay cả đèn giao thông ven đường có phải đoạn đèn xanh hay không, cùng thời gian đều tính toán cực kỳ rõ ràng.
Công năng vô cùng lớn mạnh còn có chứa chức năng chỉ đường.
Lâm Chu không dùng quá nhiều, còn chưa phát hiện có chức năng này.
Đây là có người đang theo dõi cậu hả?
Lúc này một khách hàng cách Lâm Chu mấy chục mét cũng đột ngột nảy sinh suy nghĩ kỳ lạ.
Sau khi Lâm Chu dọn quán, anh ta cũng chuẩn bị về nhà.
Sau đó liền phát hiện anh ta và ông chủ Lâm vậy mà đi cùng một con đường.
Bởi vì tốc độ xe ba bánh của Lâm Chu rất nhanh, anh ta theo phía sau xa xa.
Sau khi đi theo lại đột nhiên nghĩ đến, nếu anh ta biết nhà của ông chủ Lâm ở đâu, lần sau muốn tìm ông chủ Lâm đi đâu bày quầy hàng, trực tiếp ngồi chồm hổm canh ở cửa nhà ông chủ Lâm không phải được rồi sao.
Cứ như vậy, não anh ta nhảy số liền đuổi theo Lâm Chu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận