Cuối cùng cũng gặp được ông chủ version người thật, anh kích động đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Anh vội vàng lau mồ hôi trên tay đi rồi mới nhiệt tình bắt lấy bàn tay đang vươn ra của Lâm Chu.
Đây chính là đơn hàng lớn. Chỉ cần đến trạm xe đón ông chủ, làm hướng dẫn viên cho ông chủ một tuần, thực hiện vài việc ông chủ phân công là có thể kiếm được mấy ngàn tệ, còn nhiều hơn số tiền anh kiếm được trong một tháng!
Đơn hàng khủng như vậy, tất nhiên Tiểu Ngô vô cùng coi trọng.
Đối phương bảo anh đội mũ màu vàng đi đón người, anh sợ chỉ thế thì sẽ khó nhận ra nên mặc nguyên bộ đồ vàng khè đến chỗ hẹn. Đứng trong đám đông, trông anh bắt mắt hệt như một cái bóng đèn đang phát sáng.
Quả nhiên, ông chủ vừa liếc mắt đã thấy anh ngay.
"Ông chủ, vậy giờ chúng ta về nhà trước nhé?"
"Được."
Lâm Chu không quen thuộc trấn Lâm Thủy lắm. Dựa vào tình hình giao thông và điều kiện cơ sở vật chất trên đường, có thể nhìn ra trấn nhỏ này không quá tấp nập. Không có nhà cao tầng xuất hiện khắp nơi hay các tòa kiến trúc rực rỡ sáng chói như ở thành phố lớn. Nhìn tổng thể khá là... bụi bặm, mang lại cảm giác mộc mạc giản dị.
Tiểu Ngô nhiệt tình nhận vali trong tay Lâm Chu, dẫn cậu đến trước một chiếc xe thuê.
"Hề hề, tôi còn tưởng ông chủ sẽ có rất nhiều hành lý nên cố ý thuê xe đến. Ông chủ ngồi có quen không?"
Xe thuê hơi cũ nhưng được tẩy rửa sạch sẽ, trông rất gọn gàng.
Lâm Chu cảm nhận được sự nhiệt tình của Tiểu Ngô trên mọi phương diện. Cậu nghe anh nói như thế thì bật cười lắc đầu: "Tôi OK hết mà, không cần quá phiền phức đâu."
Trải nghiệm đời người đúng là điều kỳ diệu. Trước giờ, Lâm Chu vẫn luôn sống cuộc sống của người bình thường. Dù bây giờ có tiền rồi cậu vẫn thích tận hưởng cuộc sống và làm một vài nhiệm vụ hơn, không cần đi đến đâu cũng phải xa hoa lãng phí.
Với cả, ngày nào cậu cũng lái xe ba bánh đi bày quầy bán hàng khắp nơi, đúng là chả dính líu gì đến xa hoa lãng phí.
Dọc đường đi, Tiểu Ngô lại giới thiệu cho Lâm Chu về cơ sở vật chất, hoàn cảnh và các khu vực trong trấn nhỏ.
Đi đến đâu giới thiệu đến đó.
Anh không rõ tại sao người có tiền lại đến trấn nhỏ này của bọn họ làm ăn buôn bán và trải nghiệm cuộc sống.
Nhưng chỉ cần kiếm được tiền, anh sẽ vui vẻ làm công việc này.
Khi đến nơi ở, rơi vào tầm mắt là căn hộ có ba phòng ngủ, hai phòng khách, được bày trí theo phong cách đơn giản hiện đại, đầy đủ nội thất và các thiết bị điện cơ bản.
Lâm Chu đi vào phòng bếp, phát hiện không có dụng cụ làm bếp nào. Cậu cảm thấy chuyện nằm trong dự liệu, lập tức bảo người vận chuyển xe quầy hàng tuần này qua đây.
Cách nấu trứng trà tương đối dễ, nhưng cần có nồi để nấu.
"Tiểu Ngô, gần đây có chợ không?"
"Có. Theo nhu cầu của ông chủ, chúng tôi đã tìm căn hộ trang trí đẹp đẽ và chưa từng có ai vào ở. Đây là nhà mới, gần đây có cả chợ và trường học, nằm ở vị trí tốt nhất trong trấn đấy ạ!"
Tiểu Ngô thấp thỏm đi theo phía sau Lâm Chu, nhìn ông chủ đánh giá căn hộ. Nếu ông chủ không hài lòng thì anh vẫn còn căn khác dự bị, nhất định phải để ông chủ ở thoải mái, chơi vui vẻ.
"Được rồi. Xe ba bánh của tôi đã tới chưa?"
"Tới rồi ạ, xe đang trong bãi đỗ xe dưới tầng."
"Vậy được. Chúng ta đi chợ mua trứng gà ta đi! Có thể mua được trứng gà ta chính tông không?"
Lâm Chu gật đầu, cảm thấy không có vấn đề gì khác nên định đi chợ mua trứng gà.
Trứng trà phải ủ qua đêm mới ngấm vị. Đêm nay làm xong, bắt đầu từ ngày mai là có thể ra ngoài bán trứng trà rồi.
Đây là lần đầu tiên cậu trải nghiệm kiểu lái xe ba bánh đến đỗ ở trạm xe rồi lên xe buýt bán trứng trà.
Cậu cảm thấy mới lạ mà cũng rất mong chờ.
Khi cuộc sống không cần sầu lo vì tiền, ngày nào cũng phải nghĩ xem nên tiêu tiền thế nào để hưởng thụ, lâu dần sẽ rất nhàm chán.
Bởi thế, nhiệm vụ bày quầy bán hàng ngẫu nhiên và phần thưởng bất ngờ mỗi tuần của hệ thống đã trở thành thú vui mới của Lâm Chu.
Cậu luôn cực kỳ chờ mong muốn biết nhiệm vụ tuần sau sẽ bán món gì, đi nơi nào, có thể nhận được phần thưởng gì.
Trong cuộc sống tẻ nhạt này, hệ thống chính là niềm vui bất ngờ.
Khiến cuộc sống của cậu tràn đầy màu sắc, không hề tầm thường.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Ngô gặp được kiểu ông chủ vừa đến nơi mà không thèm yêu cầu nghỉ ngơi, thậm chí không màng ăn uống, chỉ đòi đi chợ mua trứng gà ta như Lâm Chu.
Tuy anh ngạc nhiên, cảm thấy kế hoạch ăn chơi, du lịch mình đã lên sẵn từ trước bị uổng phí nhưng vẫn làm tròn trách nhiệm.
"Muốn mua trứng gà ta chính tông thì chúng ta không nên đi chợ thức ăn, để tôi nhờ người đến các hộ nông dân ở nông thôn thu mua cho, thế mới chính tông được. Ông chủ cần bao nhiêu quả?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận