Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Mười Con Phố

Chương 241: Ông chủ Lâm, giới hạn số lượng không? (1)

Ngày cập nhật : 2025-09-18 14:26:50
Người ra người vào xung quanh nhìn thấy cảnh này, cũng hơi kinh ngạc.
Tâm trạng của Văn Nam giờ khắc này đúng thật là không cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt.
Anh nắm chặt tay của chú tiểu, kích động đến viền mắt đỏ ửng.
"Nguyện vọng của tôi vừa mới ra khỏi cổng chùa là đã thành hiện thực rồi, linh thật đó!"
Các khách hành hương tò mò nghe ngóng nhất thời nhìn ngôi chùa với ánh mắt khác hẳn.
"Lát nữa tôi quay lại đưa lễ tạ sau nha!"
Văn Nam nói rồi nhấc chân chạy vội về phía quầy hàng của Lâm Chu.
Thao tác này khiến các khách hành hương nhìn mà trợn tròn mắt.
Từ đã, anh giai à anh vừa mới quay cuồng giữa thành tâm và không thành tâm đó!
Văn Nam kích động nên chạy quá nhanh, lúc bước xuống cầu thang bị đạp hụt, trực tiếp té lộn nhào đến trước quầy hàng của Lâm Chu.
Lâm Chu: ???
"Còn chưa tết đâu, người anh em không cần phải làm đại lễ như thế!"
Lâm Chu không nhận ra Văn Nam, nhưng thấy người nằm sấp trước quầy hàng của mình thì vẫn tiến lên đỡ người ta dậy.
Văn Nam: "..."
Nếu anh nói là bái Phật dập đầu nhiều quá nên run chân, ông chủ Lâm sẽ tin anh chứ?
Nhưng lúc này trong đầu anh cũng chỉ có những lời thế này: "Ông chủ Lâm, giới hạn số lượng không?"
Anh vừa hỏi thế Lâm Chu hiểu ra ngay, đây là duyên phận kiểu gì vậy trời.
Mới vừa đổi chỗ bày quầy bán hàng đã gặp khách hàng cũ rồi!
"Tôi vừa mới bày quầy thôi, còn chẳng cần xếp hàng nữa, anh cảm thấy thế nào?"
"Vậy có bao nhiêu thì cho tôi bấy nhiêu!"
Văn Nam hiểu ngay tắp lự, vung tay lên trực tiếp bao trọn.
Lâm Chu: "..."
"Chỗ tôi kiểu gì cũng có hơn một trăm cái bánh cuốn thịt kho đó, vỏ bánh còn đang hấp, anh mua hết thật đấy hả?"
Lâm Chu chuẩn bị số lượng dựa theo nhiệm vụ của hệ thống, chỉ nhiều chứ không ít.
"Tôi mua tất, ăn không hết thì tôi về nhà bỏ vào tủ đông, sau này khi nào muốn ăn thì bỏ vô lò vi sóng hâm lại là được."
Văn Nam nói chắc như đinh đóng cột.
Được thôi, Lâm Chu gật đầu tiếp tục cán vỏ bánh.
Sau đó có người đến mua bánh cuốn thịt kho, Lâm Chu chỉ có thể nói xin lỗi đã hết rồi, đều bị mua trước hết rồi.
Văn Nam ở một bên vui vẻ cực kỳ, vẫn còn chủ động giúp Lâm Chu đuổi khéo khách hàng ngửi mùi tìm đến, tâm trạng vẫn không cách nào bình phục được.
Trước giờ anh chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày mình may mắn như thế, tốt đến mức bây giờ anh còn chưa tỉnh hồn nữa.
Sau đó nhìn giá cả ghi trên bảng đen.
Bánh cuốn thịt kho kinh điển - 15.
Đồ ăn thêm: Trứng mặn - 2.
Văn Nam lấy điện thoại di động ra, yên lặng tính toán giá cả.
Bao trọn cần trả hơn 1000 tệ!
Anh lại đi nhìn số dư tài khoản của mình, hay lắm, mới hơn 900.
Lần này xong đời rồi!
Văn Nam nháy mắt có chút hoảng hốt, nhưng thấy nhóm khách hàng trên giao diện chat chít thì ánh mắt tức khắc sáng lên.
Tiền thưởng khi tìm được ông chủ Lâm là bao nhiêu nhỉ?
Hà hà!
Văn Nam chụp tấm ảnh quầy hàng của Lâm Chu, cũng không vội vàng đăng vào nhóm mà là đợi đến khi Lâm Chu làm gần hết bánh cuốn thịt kho rồi mới gửi vào trong nhóm, tìm trưởng nhóm nhận tiền thưởng.
Phương Tuấn đang nghỉ trưa ăn cơm: !?
Không phải anh đang nằm mơ đấy chứ?
Tình huống như thế nào?
Hôm nay mới là thứ hai mà, xảy ra chuyện gì?
Sao mà đã có người tìm ra nơi ông chủ Lâm bày quầy rồi?
Không chỉ có Phương Tuấn kích động, các khách hàng nhìn thấy ảnh chụp trong nhóm đều hưng phấn cực kỳ.
Tất cả đều tag Văn Nam hỏi địa chỉ, hỏi thăm tin tức.
Các khách hàng cũ đều có chút không dám tin, thậm chí có người tìm được ông chủ Lâm ngay thứ hai luôn.
Văn Nam phát xong tin tức, nghĩ đến còn không có hỏi tình huống Lâm Chu bày quầy bán hàng tuần này, vì vậy thì cất điện thoại di động hỏi thăm.
"Ông chủ Lâm, tuần này cậu toàn bày quầy bán hàng ở đây à?"
"Đúng thế."
Lâm Chu vừa làm bánh cuốn thịt kho vừa gật đầu trả lời.
Đối với việc Văn Nam hữu duyên gặp được mình như thế, cậu cũng cảm thấy hơi hơi khó tin.
"Anh đây là trùng hợp đến đây chơi, xong gặp tôi hả?"
"Không phải, tôi cố ý đến bái Phật cầu Bồ Tát phù hộ tôi có thể tìm ra vị trí bày quầy của cậu."
Lâm Chu: "..."
"Ngôi chùa đó linh nghiệm thật đấy, tôi vừa ra cổng đã gặp ông chủ Lâm rồi, lát nữa tôi mang bánh cuốn thịt kho về nhà xong phải đi đưa lễ tạ mới được."
Lâm Chu cũng cảm thấy ngôi chùa này cũng ra gì và này nọ đấy.
Hay là sau này cậu cũng đến bái xem sao nhỉ?
"Tổng cộng một trăm lẻ tám cái, anh mua hết thật à?"
Cuối cùng cũng làm xong toàn bộ bánh cuốn thịt kho, Lâm Chu đếm số lượng, tổng cộng 108 cái, chất đầy trong bốn cái túi lớn.
"Đương nhiên là thật rồi. Lần đầu tôi may mắn như thế, nếu bỏ lỡ, lần sau đâu biết được là có gặp nữa hay không. Bao nhiêu tiền thế ông chủ, tôi chuyển tiền cho cậu."

Bình Luận

0 Thảo luận