Vị cay chỉ hơi the the, cái ngọt trong rượu gạo cùng vị tươi mới tự nhiên khiến mùi của thịt cá thật lâu sau vẫn không tiêu tan.
Mà càng nhai thịt cá lại càng thấy ngon, thơm vô cùng.
Thích hợp để nhắm rượu từ từ, thỉnh thoảng nhấp ngụm rượu, gắp miếng cá.
Gia vị hoàn mỹ khiến mùi vị của nguyên liệu nấu ăn được phát huy đến cực hạn, trở thành món ngon không thể siêu việt, khiến người khác ngạc nhiên bất ngờ.
Sau khi nếm được món cá kho cơm rượu này, ánh mắt tài xế nhà họ Trương nhìn về phía quản gia và người giúp việc đang đứng ăn chung bên cạnh cũng khác với lúc trước.
Nhà này có gia chủ thần tiên gì thế!
Tại sao lại làm ra đồ ăn ngon như vậy được.
Nhìn dáng vẻ đã quen thuộc đó của mấy người quản gia Tôn, chắc là bình thường họ cũng ăn được đồ ăn ngon miệng như vậy nhỉ?
Ánh mắt hâm mộ của bác tài có muốn che giấu cũng không che giấu được.
Bây giờ cuối cùng ông cũng biết tại sao cha con nhà họ Trương không có việc gì lại cứ đưa lễ cho cậu Lâm rồi.
Cho dù chỉ vì miếng ăn cũng nên làm tốt quan hệ.
Có câu nói hay lắm, anh em xa không bằng láng giềng gần, chắc là như vậy cũng tiện ăn chực hơn nhỉ!
Bác tài còn phải lái xe nên không uống rượu. Mỗi lần ông há miệng là lại nhét một miếng cá, ăn ngấu nghiến cực kỳ, hận không thể lập tức lôi một bát cơm tới ăn kèm, đảm bảo đưa cơm cực kỳ.
Hu hu hu thơm quá đi!
Cậu Lâm còn thiếu tài xế không? Ông có thể làm hai công việc không nhỉ?
Tâm trạng của bác tài là càng ăn càng đau lòng.
Nếu không thể ăn đồ ăn ngon như vậy mỗi ngày, vậy còn không bằng chưa được ăn bao giờ.
Chưa ăn qua thì sẽ không biết nó ngon cỡ nào, cũng sẽ không suốt ngày mong nhớ về nó.
Thất sách quá!
"Có nên thêm cơm không nhỉ? Cảm giác ăn nhiều có hơi mặn."
Trong chòi hóng gió, Lâm Chu uống một ly rượu và ăn không ít miếng cá, cũng cảm thấy càng ăn càng đói.
Để cái này trong phòng làm đồ ăn vặt buổi tối cũng ổn đấy, thỉnh thoảng nhón một miếng, thơm khỏi phải bàn.
"Cụng ly nào. Sao cháu có thể làm cá vừa thơm vừa tươi được thế. Tuy khô cứng nhưng chiên lên rất thơm, mùi vị tuyệt cú mèo."
Trương Kiến Quân ăn thỏa mãn cực, hoài nghi tột độ không biết tay nghề của vị nào đó sao có thể thần kỳ đến mức ấy.
"Đương nhiên rồi ạ. Cháu là ai cơ chứ. Cháu tự xưng một câu Thần Bếp thời nay cũng không quá đáng đi?"
Lâm Chu nghe thấy Trương Kiến Quân khen, khóe miệng không kiềm được cong lên một nụ cười tươi rói.
Tuy cậu đã không còn là thiếu niên, nhưng nụ cười tươi tự tin vênh váo này vừa xuất hiện đã khiến người ta cảm nhận được tinh thần phấn chấn chỉ thuộc về người trẻ tuổi.
Trương Kiến Quân đã qua ngũ tuần, tinh thần ấy đã biến mất từ rất lâu rồi.
Trương Kiến Quân thấy Lâm Chu thế này, ánh mắt tràn đầy sự bao dung và từ ái của bậc trưởng bối trong nhà.
"Không quá mức, không hề quá mức. Để sáng mai chú tặng cho cháu một cái cờ thưởng treo trên xe, trên cờ viết bốn chữ lớn Thần Bếp thời nay."
Lâm Chu không khỏi tưởng tượng ra hình ảnh kia trong đầu, nhất thời vẻ mặt đổi thành khiêm nhường.
"Thế thì cũng không cần đâu. Làm người phải khiêm tốn. Cháu còn trẻ, còn có không gian để tiến bộ."
Lúc nào Trương Kiến Quân ở bên Lâm Chu cũng tươi cười mãi thôi.
Hai người cứ như vậy ăn một bữa tối sớm.
Bữa ăn kết thúc lúc hơn 5 giờ, Lâm Chu tranh thủ thời gian chuyển hai thùng cá kho cơm rượu lớn lên trên xe ba bánh quầy cá mới tinh, chuẩn bị đi bán đồ.
Quầy bán cá mà hệ thống cung cấp có đầy đủ phương tiện. Có một loạt đồ vật như nồi hoặc vỉ nướng đều bị Lâm Chu tháo xuống. Ngày hôm nay bán cá kho cơm rượu, đặt hai cái thùng là được rồi.
Sang ngày mai bán cá bột chiên hoặc là cá nướng thì dùng sau.
Lâm Chu đi rồi, mấy người quản gia Tôn quét dọn vệ sinh biệt thự sạch sẽ rồi cũng cùng nhau tan làm.
Họ còn mang theo cá kho cơm rượu đã đóng gói kỹ càng nữa.
...
Chợ bán thức ăn Nam Tân.
Bình thường, chợ bán thức ăn cũng chỉ nhiều người nhất vào sáng sớm và chạng vạng.
Có người đi mua thức ăn lúc sáng sớm, tự nhiên cũng có người thuận tiện đi chợ mua thức ăn sau khi tan làm về nhà.
Nhưng đồ ăn vào buổi chiều có khi không mới mẻ bằng buổi sáng, dù sao đều đã đặt bên ngoài cả một ngày rồi.
Nhất là mùa hè, đồ ăn phơi nắng suốt một ngày nên phải không ngừng vẩy nước lên, nếu không thì hơi nước sẽ mất đi, nhìn càng không tươi. Mà đồ ăn không tươi thì sao bán ra ngoài được.
Lâm Chu vừa tới nơi là thấy một con phố khác nằm bên chợ bán thức ăn. Từ cửa ra vào đã có người bán đồ ăn ở ven đường, nhìn mãi về phía trước toàn người đến người đi, không thấy điểm cuối.
Giờ này còn chen chúc hơn lúc cậu đến hồi ba, bốn giờ sáng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận