Ba ngày sau, mười giờ sáng, trong Cục Cảnh sát Gwangju, các nhân viên cảnh sát đứng nghiêm sẵn sàng cứ như gặp phải quân địch mạnh vậyVăn phòng của Triệu Ngọc cũng đang chìm trong không khí vô cùng khẩn trương, mọi người vây quanh trước mặt Triệu Ngọc, tất cả đều đang đợi bên kia gọi điện thoại tới.
Trong ba ngày qua, cho dù có Amerola phối hợp, cho dù cảnh sát cử ra một lượng lớn cảnh lực nhưng vẫn chẳng có tiến triển gì trong cuộc điều tra kẻ địch thần bí kia.
Không tìm được người nào khả nghi, cũng không tìm thấy chiếc máy bay trực thăng ngụy trang nào.
Cho nên, tất cả mọi người đều đem hy vọng đặt lên điện thoại của Triệu Ngọc.
Ba ngày trước, Triệu Ngọc nói với quan lớn của Hàn Quốc Oh Seung Joon rằng hắn đã và kẻ địch thần bí làm một giao dịch, phải dùng tư liệu quan trọng trong máy tính bảng để trao đổi Đinh Lam.
Đồng thời lợi dụng giao dịch này, phản kích lại kế hoạch của hắn ta.
Ban đầu, kế hoạch của hắn bị nhóm người Lee Jin Ju phản đối mãnh liệt, nhưng sau khi trải qua cân nhắc lợi và hại, Oh Seung Joon và Lê Tịnh vẫn đồng ý đề nghị của Triệu Ngọc.
Nhưng phải có một điều kiện tiên quyết, bọn họ cần Triệu Ngọc cam đoan tuyệt đối không để cho tư liệu cối lõi tổng hợp đất hiếm rơi vào trong tay của kẻ địch!
Triệu Ngọc đã lập xong kế hoạch chu đáo từ lâu, cho nên đã lập tức cam đoan, nhóm người Oh Seung Joon lúc ấy mới đồng ý kế hoạch của hắn.
Trong ba ngày, bọn họ đã làm tốt bước chuẩn bị một cách tỉ mỉ, hiện giờ chỉ đợi kẻ địch thần bí kia gọi điện thoại tới.
Có điều, điện thoại vẫn chậm chạp không có động tĩnh, trong lòng mọi người không khỏi bắt đầu lo lắng, nếu như kẻ địch không gọi điện thoại tới thì tất cả những cố gắng trong ba ngày chờ đợi này của bọn họ đều sẽ uổng phí.
Nhưng sau khi suy nghĩ một cách tỉnh táo trong mấy ngày nay, lòng tin của Triệu Ngọc lại được củng cố hơn nữa, hắn cho rằng hôm nay kẻ địch nhất định sẽ liên hệ với mình.
Lý do mà hắn dựa vào chỉ có một điểm, đó chính là mãi cho tới bây giờ mà quẻ song Khôn biến dị của mình vẫn chưa biến mất, vẫn xuất hiện rất bắt mắt trên giao diện hệ thống.
Nếu như quẻ văn vẫn chưa biến mất thì chứng tỏ phương hướng của mình không sai lầm.
Hôm nay, bọn chúng nhất định sẽ gọi điện thoại cho mình!
Quả nhiên, lòng tin của Triệu Ngọc rất nhanh đã ứng nghiệm, vừa qua mười giờ, điện thoại di động của hắn đã vang lên, một dãy số xa lạ hiện trên màn hình!
Nhìn thấy điện thoại vang lên, những nhân viên cảnh sát ở đây lập tức im lặng, tất cả đều đổ dồn ánh mắt vào người Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc nhìn nhóm người Lee Jin Ju một cái, nhẫn nại chờ đến khi tiếng chuông điện thoại reo lên nhiều lần mới nghe điện thoại.
"A lô..." Triệu Ngọc nhẹ nhàng a lô một tiếng.
"Ha ha ha... Lấy được đồ chưa? Ngài thám tử?" Trong điện thoại di động bất ngờ vang lên giọng nói không có tình cảm sắc thái vô cùng quen thuộc.
Quả nhiên là kẻ địch thần bí kia gọi tới!!
Những nhân viên cảnh sát ở đây lập tức như gặp phải kẻ địch lớn, tất cả đều nín thở chờ đợi, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Nhưng mà câu trả lời của Triệu Ngọc lại khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
"Là tôi đây, ma cà bông nhỏ, nhớ cha anh rồi à?" Triệu Ngọc toét miệng, vô cùng khốn nạn nói: "Quà của con trai, cha anh là tôi đã chuẩn bị xong rồi!"
Ôi trời...
Sau khi những nhân viên cảnh sát người Hàn thông qua phần mềm phiên dịch nghe hiểu được, suýt chút nữa ngã quỵ tại chỗ, từ trước đến nay, bọn họ chưa từng gặp phải trường hợp nói chuyện với bọn bắt cóc một cách ngang ngược như vậy!
Nhưng không biết máy phiên dịch bên kia có vấn đề gì mà dường như kẻ địch thần bí lại không tức giận, chỉ nói ra từng bước.
"Được rồi thì nghe theo chỉ thị của tôi, chúng ta làm giao dịch!" Giọng nói lạnh nhạt tiếp tục vang lên: "40 phút sau, gặp nhau ở công viên nước Cát Trắng, mang theo điện thoại di động của anh, đến lúc đó nghe tôi chỉ huy!"
"Mẹ nó tiên sư mày!" Triệu Ngọc chửi ầm lên: "Anh nói đi chỗ nào thì tôi phải đi chỗ đó à? Anh không cho tôi nhìn thấy Đinh Lam còn sống, tôi sẽ, này... Này..."
Ai ngờ, Triệu Ngọc mở miệng ngắt lời đối phương thì lại phát hiện ra đối phương vẫn không ngừng nói chuyện, vẫn tiếp tục nói: "Tôi cảnh cáo anh, đến lúc đó, nếu như chúng tôi phát hiện ra tư liệu là giả, hoặc là anh không đi một người thì cứ chờ nhặt xác em gái của anh đi..."
Nói xong, điện thoại lại im bặt, bị đối phương cúp máy.
Mẹ nó...
Lúc này Triệu Ngọc mới phát hiện ra đối phương chỉ đang sử dụng giọng nói để nhắn lại, chứ không phải là người thật gọi điện thoại cho hắn. Cho nên, bọn chúng vốn dĩ không cho hắn cơ hội để bàn điều kiện!
"Là ghi âm!" Lee Jin Ju nhìn Triệu Ngọc một cái.
"Điều tra được rồi!" Bỗng nhiên, một kỹ thuật viên mang tai nghe đứng lên nói: "Cuộc gọi được thực hiện bằng điện thoại văn phòng của công viên nước Cát Trắng!"
"Công viên nước Cát Trắng?" Tiêu Hàng lặp lại: "Điện thoại văn phòng?"
"Cách Gwangju tầm 50 cây số" Lee Jin Ju giải thích: "Là một khu vui chơi dưới nước! Hiện giờ chính là mùa du lịch, người ở đó không ít!"
"Không ngờ lại lựa chọn nơi có nhiều người như vậy, chậc chậc..." Triệu Ngọc chậc lưỡi: "Xem ra, đối phương chuẩn bị không ít!"
"Ối" Park Hyun Hwa bỗng nhiên nói: "Công viên nước này rất gần với nơi máy bay trực thăng kia biến mất! Có khi nào bọn chúng vẫn luôn trốn ở đó không?"
"Này, nghĩ gì vậy? Cuộc gọi vừa rồi chỉ là đoạn ghi âm từ trước..." Tiêu Hàng nheo mắt lại: "Rõ ràng là bọn chúng không ở đó đâu! Bọn chúng bảo Triệu Ngọc mang điện thoại di động tới, rất có thể sẽ thay đổi địa điểm giao dịch..."
"Triệu Ngọc" Lee Jin Ju vội vàng nói: "Nếu gặp phải kẹt xe thì không thể tới nơi trong vòng 40 phút, anh chỉ có thể dùng máy bay trực thăng thôi! Còn chúng tôi sẽ đến đó sau..."
"Ừm..." Triệu Ngọc gật đầu: "Trước hết cứ làm theo kế hoạch ban đầu đi!"
"Các anh nhớ kỹ, kẻ địch có thể đang quan sát đến từng cử động nhỏ nhất ở Cục Cảnh sát này, cho nên thời điểm ra ngoài, hãy cố gắng không để lộ sơ hở!"
"Yên tâm đi!" Park Hyun Hwa nói: "Tôi đã điều đại bộ phận cảnh lực ra bốn phương tám hướng của Gwangju từ lâu, không ai có thể nhìn thấy cái gì ở Cục Cảnh sát bên này đâu!"
"Triệu Ngọc" Lúc này, Oh Seung Joon mới dặn dò Triệu Ngọc: "Người của chúng ta sẽ tiến hành vây bắt ở bên ngoài Công viên Cát Trắng, một lúc nữa, tôi sẽ thông báo với quân đội"
"Một khi xác định được mục tiêu, chúng ta sẽ lập tức hành động, đến lúc đó, cậu nhất định phải chú ý an toàn của mình!"
"Đã rõ! Yên tâm đi!" Triệu Ngọc búng tay về phía Oh Seung Joon.
"Được rồi" Lee Jin Ju buông máy truyền tin bên tai mình xuống, nói với Triệu Ngọc: "Đi thôi! Máy bay trực thăng đã vào chỗ rồi, tôi cùng anh qua đó!"
"Tôi sẽ để máy bay khống chế tốc độ, chờ tới khi bộ đội dưới mặt đất đã vào chỗ ổn thỏa thì mới hạ xuống công viên nước!"
"Được!" Triệu Ngọc đồng ý rồi quay người muốn đi gấp.
"Triệu Ngọc" Bỗng nhiên, Amerola vội vàng đứng lên, giữ chặt cánh tay Triệu Ngọc và nói: "Anh nhất định phải cẩn thận đó! Chỉ tiếc là tôi không thể cùng anh sóng vai chiến đấu!"
Bởi vì Amerola chưa được tự do nên hiện giờ cô ta chỉ có thể ở lại Cục Cảnh sát, không có cách nào cùng hành động với cảnh sát.
"Yên tâm đi!" Triệu Ngọc vỗ vỗ tay của cô ta, nói: "Tôi nhất định sẽ cứu được Yusuf ra!"
"Ừm!" Amerola gật đầu, lại quan tâm nhìn Triệu Ngọc một cái: "Anh cũng phải chú ý an toàn đấy!"
Nói xong, Amerola vốn định trở lại chỗ ngồi nhưng Triệu Ngọc lại kéo cánh tay của cô ta, nói ra một câu kinh thiên địa khiếp quỷ thần: "Amerola, bây giờ tôi muốn đi nhà vệ sinh một lúc, có phải cô cũng đang nhịn khó chịu đúng không? Nào, đi cùng tôi nhé..."
Nói xong, dưới sự chú ý của mọi người, Triệu Ngọc kéo Amerola ra khỏi văn phòng, cùng nhau đi vào toilet nam...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận