Nửa tháng sau, tại khách sạn Hồng Thái ở thành phố Tần SơnÁnh nắng tươi sáng, trời trong gió dịu.
Hôn lễ của Triệu Ngọc và Miêu Anh cử hành đúng hạn ở đây.
Tuy rằng ý kiến ban đầu của Triệu Ngọc là muốn khiêm tốn, nhưng hôn lễ của cuồng thám thì sao có thể khiêm tốn được?
Ngoại trừ người thân và bạn bè, các đồng nghiệp cũ ở Cục Cảnh sát Tần Sơn, Tổng cục Hình sự, cùng với lãnh đạo và đồng nghiệp ở phòng Đặc Cần đều trình diện.
Đương nhiên còn có một số đội trưởng đội cảnh sát ở nhiều nơi đã từng điều tra phá án cùng Triệu Ngọc cũng đến tham gia.
Thậm chí ngay cả một vài người bạn quốc tế cũng không ngại xa xôi, đều đến chúc mừng Triệu Ngọc, trong đó có Jacob ở Kosovo, sư tỷ Dagger Juliet ở Pháp, còn cả Lee Jin Ju ở Hàn Quốc cùng với Hiyama Masako ở Nhật vv…
Mặc dù Lee Bon Seong và Triệu Ngọc có mối quan hệ thân thiết, nhưng bởi vì bây giờ hắn ta là một người đã chết, nên chỉ có thể ẩn mình trong góc, không thể gặp nhau nơi công cộng.
Nhưng trước đó, Lee Bon Seong đã đoàn tụ với con trai ruột Lý Kết của mình, nên tất nhiên đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Lúc này, Lý Kết là con nuôi của Triệu Ngọc và Miêu Anh, tất nhiên phải tham gia toàn bộ hành trình của hôn lễ, hơn nữa còn phải cầm hoa cho cô dâu chú rể.
Hôm nay, Triệu Ngọc cố ý sắp xếp một lễ cưới đơn giản kiểu Trung Quốc, cho nên chú rể và cô dâu đều mặc áo cưới Trung Quốc, Miêu Anh còn đội một chiếc khăn voan màu đỏ truyền thống!
Hôn lễ bắt đầu, chiêng và trống lập tức vang lên ở lối vào khách sạn, máy người tên Tóc Vàng Chu Dương tự mình đánh trống cổ vũ.
Ngay sau đó, đội múa lân lên sân khấu, biểu diễn một màn múa lân đầy phấn khích cho mọi người.
Sau đó, xe cưới chở cô dâu trình diện!
Xe cưới đã có sẵn, đúng là chiếc Aston Martin ONE77 của Triệu Ngọc!
Chiếc xe này màu đỏ, rất thích hợp để làm xe cưới.
Sau khi xe cưới đỗ lại, MC mang ba mũi tên đỏ tới cho Triệu Ngọc, cử hành nghi thức bắn trời bắn đất.
Mũi tên đầu tiên bắn lên bầu trời, tượng trưng cho việc mong ông trời chúc phúc;
Mũi tên thứ hai bắn xuống đất, tượng trưng cho vĩnh cửu sánh ngang trời đất;
Mũi tên thứ ba bắn về phương xa, đại diện cho cuộc sống hạnh phúc lâu dài…
Ban đầu, việc bắn tên chỉ là chạy theo hình thức mà thôi, thế nhưng lại bị các hỉ nương đi cùng xe làm khó.
Hỉ nương cũng giống như phù dâu, nhưng mặc đồ cưới kiểu Trung Quốc, trang điểm như nha hoàn cổ đại.
Lúc này, bốn hỉ nương của Miêu Anh lần lượt là Thôi Lệ Châu, Đinh Lam, Tịch Mộng Na và Trương Bồi Bồi.
Ngoại trừ Trương Bồi Bồi ra, ba người còn lại rất thân thiết với Triệu Ngọc, há lại để Triệu Ngọc thoải mái ôm mỹ nhân về. Vừa dừng xe, các cô gái đã lập tức ngăn cản Triệu Ngọc, không cho Triệu Ngọc bắn tên.
Nhưng Triệu Ngọc cũng đã chuẩn bị từ trước, lập tức phát cho mỗi người một bao lì xì cực dày, bốn người mới bỏ qua.
Bắn tên chỉ là nghi thức, Triệu Ngọc nhanh chóng bắn xong hai mũi tên lên trời và xuống đất, đến mũi tên thứ ba thì Thôi Lệ Châu lại giở trò!
“Sếp à!” Thôi Lệ Châu chặn ở phía trước cung tên, nói: “Anh phải bắn mũi tên này thật xa vào!”
“Đúng đấy!” Tịch Mộng Na cũng ồn ào theo: “Càng xa mới càng hạnh phúc!”
“Được!” Chút việc nhỏ ấy sao có thể làm khó được Triệu Ngọc, hắn lập tức sử dụng máy gia tốc để bắn mũi tên, mọi người thậm chí còn chưa thấy rõ thì mũi tên đã vù một cái, không thấy đâu nữa…
Oa!
Giữa sự ngạc nhiên của mọi người, Triệu Ngọc mở cửa xe, nghênh đón tiểu thư Miêu xuống xe.
Miêu Anh đội khăn voan đỏ, được Đinh Lam đỡ, bước vào kiệu hoa đã được chuẩn bị trước.
Có bốn người nâng kiệu, lần lượt là Nhiễm Đào, Tăng Khả, Vương Xán và Tiêu Hàng, bốn người vui vẻ nâng kiệu hoa lên, một đường lắc lư đi về phía đại sảnh bữa tiệc.
“Bốn tên vô lại này…” Đinh Lam nhìn ra bốn người này lắc lư khá mạnh, lập tức lấy tiền lì xì của Miêu Anh ra, chuẩn bị nhét cho bọn họ.
Nhưng mà Thôi Lệ Châu đã kế thừa một “truyền thống tốt đẹp” của Triệu Ngọc, đó là xấu xa.
Cô ta lập tức ngăn Đinh Lam lại, nói với bốn người nâng kiệu: “Này, tôi cảnh cáo các anh nhé, chị Miêu của chúng tôi đang mang thai, nếu các anh làm chị ấy gặp nguy hiểm thì để xem sếp chúng tôi trừng trị các anh như thế nào!”
Hả!?
Nghe thấy lời uy hiếp, cả bốn người đều ngoan ngoãn.
Nhưng Triệu Ngọc lại ở bên cạnh buồn bực: Hả? Chuyện lớn như thế, sao mình không biết nhỉ?
Thế là bốn người nâng kiệu hoa vào đại sảnh.
Nhìn thấy kiệu hoa đã đến, ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả các khách mời.
Ngay sau đó, Đinh Lam và Tịch Mộng Na đỡ Miêu Anh xuống kiệu, đầu tiên là giẫm lên mái ngói, sau đó bước qua chậu than, đại diện cho ngày ngày bình an, hưng thịnh phát đạt.
Lúc này, mẹ Triệu Ngọc nhanh chóng tiến lên, cho con dâu một phong bì lớn màu đỏ.
Triệu Ngọc không thiếu tiền, vốn dĩ hắn đã đưa tiền cho mẹ, nhưng vì bà muốn tỏ thành ý nên đã cùng ông cụ hào phóng lấy hết tiền tiết kiệm ra…
Sau đó, dưới sự ra hiệu của MC, nghi thức hôn lễ của cuồng thám chính thức bắt đầu.
“Nhất bái thiên địa!”
MC thét to một tiếng, Triệu Ngọc và Miêu Anh song song quỳ xuống, khấu bái trời đất.
“Nhị bái cao đường!”
Sau đó, hai người lại lạy cha mẹ.
Hôn lễ long trọng như vậy, không chỉ cha mẹ Triệu Ngọc, Miêu Khôn và Hứa Cầm dĩ nhiên cũng không thể vắng mặt.
Nhìn thấy cô dâu chú rể nên vợ nên chồng, Miêu Khôn và Hứa Cầm cũng vô cùng vui vẻ, hai người còn không kìm lòng nổi nắm lấy tay.
“Phu thê giao bái!”
Hai người bái nhau xong, cao trào của hôn lễ cuối cùng cũng đến, Triệu Ngọc đắc ý vén khăn voan đỏ của cô dâu lên.
Miêu Anh vốn đã có dung nhan xinh đẹp, lúc này lại càng động lòng người, mặc đồ cưới truyền thống nhưng vẫn oai hùng dũng mãnh, khiến Triệu Ngọc không nhịn được nhìn ngây người!
Bất giác, hắn nhớ lại cảnh tượng lần gặp đầu tiên vào mùa hè năm ấy, mắt ngọc mày ngài, nhẹ nhàng khoan khoái, như một làn gió xuân vậy…
Đương nhiên, những đoạn trí nhớ sâu sắc nhất ngoài tư thế oai hùng hiên ngang của Miêu Anh ra, còn có trận đại chiến rồng – hổ trong lớp đào tạo, cùng với những khó khăn, trắc trở, tình cảm chân thành từ ấy về sau…
Nhìn lại chặng đường cũ đã qua, không chỉ khiến Triệu Ngọc cảm khái rất nhiều, còn cảm ơn ông trời đã cho mình được sống lại, cũng cảm ơn Miêu Anh thân yêu, giúp mình tìm được ý nghĩa của cuộc sống…
Nhớ tới chuyện cũ, Triệu Ngọc không nhịn được ôm Miêu Anh vào lòng.
“Ấy? Còn chưa tới lúc động phòng mà? Chú rể đã sốt ruột rồi à?” MC đúng lúc trêu đùa, nói: “Kế tiếp là rượu giao bôi, mang rượu lên nào!”
MC hài hước khiến tiếng cười dưới sân khấu không ngừng vang lên.
Miêu Anh cũng hơi đỏ mặt, ngại ngùng xấu hổ.
Uống xong rượu giao bôi, các nghi thức của hôn lễ cũng kết thúc, kế tiếp là tiệc cưới.
Trong tiệc cưới, Triệu Ngọc gặp lại rất nhiều bạn bè cũ đã lâu không gặp: Lý Bối Ni, Lan Bác, Trương Cảnh Phong, Lương Hoan, Trương Diệu Huy, Hồ Bân, Bành Hân, pháp y Vương Phi, Chu An Đông và Cục trưởng Loan Tiêu, còn có lão Kim, Liêu Cảnh Hiền và Cục trưởng Hồng của Cục thành phố, cùng với bạn bè cũ trong tỉnh cục Tô Dương vv…
Nhìn thấy nhiều đồng nghiệp cũ như vậy, Triệu Ngọc tất nhiên cực kỳ vui mừng, tỏ vẻ mấy ngày tới, nhất định phải uống vài chén cùng họ, ôn chuyện thật lâu mới được…
Đương nhiên, ngoại trừ các đồng nghiệp ra còn có bạn bè cũ, ví dụ như gia đình con gái nuôi Khương Hiểu Tình, họ cũng đến hỗ trợ từ rất sớm.
Khương Đại Phong thậm chí còn khẳng khái “nhận thầu” tất cả hoa quả trên tiệc cưới của Triệu Ngọc, khiến Triệu Ngọc cực kỳ cảm động.
Ngoài ra, Khương Hiểu Tình còn dẫn chú chó Đại Hanh đến, vừa nhìn thấy chủ nhân đã lâu không gặp, nó cũng cực kỳ kích động, khiến Triệu Ngọc phải vào buồng vệ sinh mấy lần…
Điều khiến Triệu Ngọc bất ngờ là Diêu Giai và con trai của Hách Cương là Hách Gia Tuấn cũng tới tham gia hôn lễ.
Hơn nữa, bọn họ còn mang quà chúc mừng với tư cách là người yêu.
Thì ra, sau khi trải qua sóng gió hôn nhân, cô Diêu Giai đã quyết định đến với công tử Hách Gia Tuấn đã theo đuổi cô ấy từ lâu.
Hiện giờ, khi đối mặt với Diêu Giai, Triệu Ngọc đã không còn vẻ mất tự nhiên như xưa, hắn cũng thật lòng hy vọng Diêu Giai có thể tìm được hạnh phúc của mình.
Ngoại trừ Diêu Giai ra, Triệu Ngọc còn gặp được cô đồ đệ Tô Kim Muội – người từng cùng mình vào sinh ra tử ở Landing Island, New Zealand, Tô Kim Muội và cha là Tô Lâm cùng tới tham gia hôn lễ, mà Tô Lâm thì đại diện cho giới chính trị Tần Sơn để chúc mừng Triệu Ngọc.
Sau một lúc hàn huyên, Triệu Ngọc biết được cô đồ đệ này của mình hiện giờ cũng có tiền đồ, bây giờ đã trở thành đội phó đội cảnh sát hình sự, đã có thể một mình đảm đương một phía rồi!
Gặp xong bạn tốt ở Tần Sơn, Triệu Ngọc lại gặp các lãnh đạo và đồng nghiệp đến từ Tổng cục Hình sự, trong đó có vợ chồng Sở trưởng Tiêu và Chử Bằng, Trưởng phòng Đối ngoại Mã Nhuận Khuê, người phụ trách liên lạc của Tổng cục hình sự Trần Trác, còn có pháp y Cao Phát Tài và Quách Phượng Triển vv…
Sở trưởng Tiêu tất nhiên khen Triệu Ngọc và Miêu Anh không dứt miệng, Chử Bằng thì nhắc lại ân cứu mạng của Triệu Ngọc năm đó.
Điều thú vị nhất chính là Chử Bằng còn thay mặt một người tặng một món quà lớn cho Triệu Ngọc.
Người tặng quà tên là Shea, đúng là lãnh đạo hiện giờ của Vaqueria.
Không ngờ ngài Shea đại diện cả Vaqueria để gửi lời chúc mừng Triệu Ngọc, chúc phúc Triệu Ngọc tân hôn hạnh phúc! Hơn nữa còn liên tục thịnh tình mời vợ chồng Triệu Ngọc nếu có cơ hội đến Vaqueria làm khách, bọn họ sẽ hưởng thụ đãi ngộ cao nhất của một quốc khách…
Được ngài Shea chúc phúc, Triệu Ngọc tất nhiên là đắc ý dào dạt.
Nhưng ngoại trừ ngài Shea ra, Chử Bằng còn mang đến cho Triệu Ngọc một đoạn video chúc phúc khác, mà đoạn video này lại là của các chiến hữu đã từng kề vai chiến đấu cùng Triệu Ngọc ở Vaqueria!
Quan chỉ huy Lục Khải, đội trưởng Bộc Gia Hữu, nữ đội viên Cao Nhã, tay súng bắn tỉa Quan Anh, còn có đội viên Ngô Đế Thu vv…
Các đội viên do vẫn đang thực hiện nhiệm vụ ở nước ngoài nên không thể tham gia hôn lễ của Triệu Ngọc, đành phải gửi một đoạn video chúc phúc như vậy.
Tình cảm sinh tử chi giao không thể quên, Triệu Ngọc đã muốn gặp lại các đồng đội cũ từ lâu, bất đắc dĩ là tất cả mọi người có đều nhiệm vụ riêng phải làm.
Lúc này, thấy bọn họ đều gửi lời chúc phúc tới, Triệu Ngọc cảm thấy cực kỳ vui vẻ…
Sau đó chính là lãnh đạo và đồng nghiệp ở phòng Đặc Cần, cùng với các bạn bè quốc tế.
Triệu Ngọc đều sắp xếp rất cẩn thận, hơn nữa còn kính rượu với tất cả mọi người.
Dù sao thì phòng Đặc Cần cũng không phải đơn vị bình thường, cho nên không gặp những người khác nhiều, chỉ ngồi riêng trong ghế lô, ăn một bàn tiệc.
Theo như lời Miêu Khôn thì lão già Grimm kia đã hoàn toàn chịu thua, ông ta đã cung cấp rất nhiều tình báo nội bộ của tập đoàn tội phạm, phòng Đặc Cần thì tiết lộ những tình báo đó cho các quốc gia liên quan.
Các quốc gia ấy đang tiến hành tập trung rửa sạch, điều này cũng đẩy nhanh tốc độ sụp đổ của đế quốc tội phạm.
Cho nên, kẻ địch hùng mạnh lâu đời này đã hoàn toàn sụp đổ, không thể trở thành mối đe dọa được nữa.
Sau khi hôn lễ chấm dứt, Triệu Ngọc và Miêu Anh không vội tiễn khách mà trở về căn nhà cho thuê trên phố Thuận Phong năm đó.
Bởi vì chưa ngừng nộp tiền thuê nhà nên Khương Đại Phong vẫn giữ phòng cho Triệu Ngọc.
Quay về nơi đây, nhớ lại hành trình điều tra phá án của bọn họ hồi trước, Triệu Ngọc và Miêu Anh đều không nhịn được cảm khái vô vàn.
Các vụ án ly kỳ, từng vụ từng vụ giết người khiến người ta thổn thức, bao nhiêu thăng trầm ngày xưa lại lần nữa trở lại trong tâm trí Triệu Ngọc.
“Ôi…” Triệu Ngọc cảm khái, kéo phu nhân Miêu Anh đi tới ban công, nhìn về phía phố Thuận Phong náo nhiệt xa xa, thì thào nói: “Mỗi lần đứng ở đây, anh luôn nhớ tới cuốn sổ bìa da màu vàng mà lão Kim đã đưa cho anh! Không thể không nói, chính quyển sổ ấy đã thay đổi anh hoàn toàn, khiến anh đi lên con đường trở thành thần thám này!”
“Đúng vậy!” Miêu Anh khoác tay Triệu Ngọc, nhìn trời chiều xa xa, nói: “Cũng không ai ngờ rằng viên cảnh sát tép riu Triệu Ngọc ở phân cục Dung Dương năm đó, ngày hôm nay lại trở thành cuồng thám tiếng tăm lừng lẫy!”
“Không, không đâu” Triệu Ngọc sửa chữa nói: “Cụm từ “tiếng tăm lừng lẫy” không đủ để hình dung thân phận và địa vị của anh hôm nay đâu, bây giờ anh đã là thám tử quốc tế nổi tiếng, vang vọng vũ trụ, lay động càn khôn rồi, ha ha ha!”
“Đức hạnh của anh kìa!” Miêu Anh oán trách một câu, nói: “Cuồng thám đại nhân của em, con đường kế tiếp của chúng ta còn rất dài đấy!”
“Đương nhiên rồi” Triệu Ngọc trịnh trọng nói: “Sau lưng mỗi một vụ án đều có một lít nước mắt mà! Ngày nào các vụ án còn chưa chấm dứt, nhiệm vụ của chúng ta cũng sẽ không chấm dứt!”
“Ừm!” Miêu Anh rúc vào vai Triệu Ngọc: “Sẽ không chấm dứt…”
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của Triệu Ngọc đột nhiên vang lên, là cha vợ Miêu Khôn gọi tới.
“Không phải chứ?” Miêu Anh bĩu môi: “Cha em lại làm gì thế? Không lẽ là có nhiệm vụ mới à?”
“Có thể lắm!” Triệu Ngọc định nhấn nghe.
“Không!” Miêu Anh trừng to mắt, nhắc nhở: “Anh nhớ kỹ cho em, cho dù là nhiệm vụ gì đi nữa, lần này nhất định phải dẫn em theo đấy!”
“Ừ!” Triệu Ngọc dùng sức gật đầu, sau đó mở hẳn loa ngoài để nghe điện thoại.
“A lô! Triệu Ngọc, Triệu Ngọc, con đang ở đâu thế?” Trong điện thoại, giọng nói dồn dập của Miêu Khôn vang lên.
“Sao vậy ạ? Bọn con đang ở phố Thuận Phong…”
“Ôi trời, con mau về đây đi! Về khách sạn đi!” Miêu Khôn vội vàng nói: “Sanger Rover vừa đến! Anh ta muốn đánh với con một trận nữa đấy!”
Ôi trời!
Triệu Ngọc và Miêu Anh cùng ngã quỵ…
…
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận